Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên biết Y Lai Khắc Tư lại một lần nữa hướng dẫn hắn
...
"Ngươi còn chờ cái gì nữa? Tầng hào quang đó đã suy yếu rồi, đây là lúc thích hợp nhất để phá vỡ nó."
Y Lai Khắc Tư nói.
...
Hoàng Kim Lộ vừa kết thúc, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo buông tay đồng thời vươn hai tay ra. Còn Vương Đông thì nâng tay phải của mình lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bọn họ thậm chí còn nhìn thấy cả bóng của mình trong mắt của đối phương, giờ phút này có thể nói, hai người, tâm linh tương thông.
Hoắc Vũ Hạo giống như đang che chở cho một thứ một cùng quý giá, hai tay hẳn đưa ra nắm chặt lấy tay phải của Vương Đông, đồng thời nhắm mắt, đôi tay của hắn lúc này đã biến thành màu trắng, mà tay phải của Vương Đông lại hóa thành một màu vàng nhạt kỳ quái. Ba bàn tay hợp vào nhau, một cỗ khí thế cực kỳ kinh khủng xuất hiện lan tỏa khắp sang đấu.
Nhìn từ bên ngoài chỉ có thể thấy bức màn sương băng đột nhiên nhanh chóng lan tỏa ra bên ngoài, như nụ hóa hé nở thành một đóa hoa xinh tươi rực rỡ vậy, có điều, hòa vào nó là một áp lực uy nghiêm khiến người người run sợ. giờ phút này, người có thể thật sự cảm nhận nguồn áp lực ấy một cách chân thật nhất chỉ có thể là Lăng Lạc Thần và Từ Tam Thạch.
Cả hai hoàn toàn không thể diễn tả được sự rung động trong lòng mình nữa, vì một màn đang diễn ra trước mắt hai người quá mức kinh hãi, quá mức khó tin.
Khi quầng sáng màu trắng đan xen vào ánh sáng màu vàng ánh kim, thì cả hai Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều hòa lẫn vào trong ấy, ngay sao đó, một bóng người cao lớn lặng lẽ xuất hiện phía sau ánh hào quang.
Ảo ảnh này cao chừng hai thước, dáng người cao lớn khôi ngô, mái tóc màu đen dài buông xõa sau lưng, anh chàng ấy mặc một bộ trang phục màu trắng dài sáng bóng giống như được đính kim cương lên vậy. Hắn có đôi mắt màu xanh biếc, không phải màu xanh sẫm mà là một màu xanh vô cùng vô tận. Dựa theo tướng màu này, thì người kia giống Hoắc Vũ Hạo đến tám phần. Hoặc nói một cách cụ thể và chính xác hơn, đây căn bản là hình ảnh Hoắc Vũ Hạo đã trưởng thành.
Khi ảo ảnh này xuất hiện, màn sương băng đang lan tỏa ra xung quanh đột nhiên điên cuồng ào ào bay về phía hắn bắn thẳng lên trời, ngay cả hồn lực của Lăng Lạc Thần cũng bị rút đi vì sự biến hóa bất ngờ này.
Lăng Lạc Thần vốn là người thông minh, đúng là cô khá bất ngờ trước tình huống này nhưng hoàn toàn không có ý phản khán hoặc ngăn cản ngược lại còn tiếp tục duy trì bức màn sương băng. Tuy bức màn sương băng vì quá trình này mà biến mất một lượng lớn nhưng vẫn dư sức bao phủ lấy bốn người bọn họ.
Đây rõ ràng là ảo ảnh nhưng sao lại chân thật đến thế. Ảo ảnh đó đưa tay phải lên, đặt vào bên trong tầng hào quang, tầng hào quang ấy dần ngưng tụ, còn ảo ảnh ấy thì biến mất. Khi ảo ảnh hình người kia biến mất, cả Từ Tam Thạch lẫn Lăng Lạc Thần đều xuất hiện một cảm giác vô cùng kích thích.
Nháy mắt sau, Tinh Chi Thủ Hộ lại run rẩy, và sau đó, xuất hiện một cái chùy thật lớn.
Cái chùy này đen như mực, nhưng hai đầu đều gồ lên một thứ khá sắc bén, vật gồ lên ấy có màu xanh biếc, còn chuôi chùy lại như được phủ một lớp hạt kim cương nho nhỏ như hạt trân châu vậy.
Cũng trong tích tắc này, một âm thanh nức nở chợt vang lên. Giống như bầu không khí đang di chuyển xung quanh vì sự xuất hiện của nó mà bật khóc. Hai đầu nhọn sắc bén của thanh chùy đó bỗng sáng rực lên màu xanh biếc, thân chùy lóe sáng màu vàng ánh kim còn cán chùy lại có màu trắng của băng, ba loại ánh sáng khác nhau đồng loạt nở rộ. Sau đó, thanh chùy liền hóa lớn dài đến mười thước, đầu chùy có đường kính chừng ba thước, phía trên nó đã hóa thành một màu đỏ huyết rực rỡ.
Tất cả các loại ánh sáng vừa xuất hiện từ nãy giờ giống như bị thứ màu đỏ như máu kia liên tục cắn nuốt, mà ban nãy, sự sụp đổ cuối cùng của Tinh Chi Thủ Hộ cũng bắt nguồn từ nó.
Phảng phất cứ như có một bàn tay vô hình đang điều khiển thanh chùy này. Tiếp theo đó, chùy rơi.
Khi công chúa Cửu Cửu nhìn sang đã thấy thanh chùy từ từ rơi xuống rồi. Cô cảm thấy, Tinh Chi Thủ Hộ của mình thoáng hiện một tia đỏ huyết, sau đó, lồng ngực cô bỗng nhói đau, viên thủy tinh hình thoi trên trán run rẩy kich liệt, sau đó, trên viên thủy tinh xuất hiện vài vết nứt, Tinh Chi Thủ Hộ triệt để sụp đổ.
Ánh sáng màu đỏ huyết chợt hiện rồi tắt, băng sương trên sàn đấu cũng nối gót tan biến.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại một lần nữa xuất hiện trên sàn đâu nhưng lúc này Vương Đông đã ngã xuống tựa vào lưng Hoắc Vũ Hạo, rõ ràng đã mất đi ý thức.
Hoắc Vũ Hạo vẫn còn hơi tỉnh táo, hắn nhìn thẳng về trước, tay phải ấn lên trán một cái, sau đó ngón trỏ và ngón giữa chỉ thẳng lên trời.
Nhất thời, một tia sáng màu xanh kì lạ bay thẳng lên không trung rồi biến mất, nơi tia sáng bay đến dĩ nhiên là chiếc lồng phòng ngự tuyệt đối đang giam giữ Mã Tiểu Đào rồi.
Cũng ngay lúc này, hai mắt Hoắc Vũ Hạo khẽ sụp xuống, nhưng hắn vẫn không quên liếc nhìn công chúa Cửu Cửu, ánh mắt còn kiêu ngạo hơn lúc đầu trận đấu cô ấy nhìn hắn nữa. Sau đó, hắn cũng ngất xỉu theo người bạn đang tựa vào lưng mình.
Keng.
Chiếc lồng phòng ngự vị tia sáng kia đánh vào vang lên một tiếng động thật lớn, sau đó nó run rẩy kích liệt, ban đầu vốn có màu vàng rực rỡ sáng lạn nay giảm xuống bằng tốc độ kinh người, chỉ trong hai hơi thở, ánh sáng màu vàng dã chuyển thành màu xám, còn bản thân chiếc lồng cũng hiện ra rõ ràng bằng màu bạc thật sự của mình.
Khi màn sương băng tan biến thì những khán giả bên dưới cũng được nhìn thấy rõ ràng tình huống trên sàn đấu.
Tinh Chi Thủ Hộ bề ngoài chỉ là Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn thứ tư của công chúa Cửu Cửu. Nhưng thực tế không phải muốn có thể sử dụng là sử dụng. Vũ Hồn Tinh Quan mạnh hơn những vũ hồn bình thường rất nhiều, người có vũ hồn ấy cũng có thiên phú cực cao nhưng đồng thời, khi tu luyện phải trả cái giá không nhỏ.
Hồn Sư có vũ hồn Tinh Quan chỉ có thể tu luyện vào ban đêm, vì họ nhất định phải hấp thu năng lượng từ các vì sao trên trời để tăng cường tu vi cho mình, hơn nữa, những hồn kỹ muốn thi triển phải thông qua năng lượng hấp thu ấy mới có thể sử dụng. Trong đó, kỹ năng cần hấp thu lâu nhất cũng chính là Tinh Chi Thủ Hộ kia.
Mười tám viên thủy tinh sáng như ánh sao ấy cần mười tám ngày không ngừng hấp thu năng lượng mới hoàn thành, uy lực của Tinh Chi Thủ Hộ sẽ tăng lên nương theo tu vi crua hồn sư, đây là một kỹ năng vô cùng hiếm thấy, vì nó không phụ thuộc vào năm tuổi của Hồn Hoàn. Nhưng điểm yếu lại cực kỳ rõ ràng, một lần sử dụng phải cần ít nhất mười tám ngày sau mới lại sử dụng tiếp được.
Đây cũng là lý do tại sao Tinh Chi Thủ Hộ có lực phòng ngự biến thái như vậy, chẳng những nó có thể sử dụng trên một phạm vi lớn mà với tu vi của công chúa Cửu Cửu đây, lực phòng ngự của nó còn muốn mạnh hơn một Chiến Hồn Sư hệ Phong Ngự bậc Hồn Đế nữa. Với nguyên nhân ấy, công chúa Cửu Cửu và Hoàng Đế Tinh La mới tự tin vào chiến thắng như vậy.
Nhưng, giờ phút này, một kỹ năng với lực phòng ngự biến thái cũng bị phá vỡ. Rõ ràng với thực lực của những người trong học viện Sử Lai Khắc, lẽ ra không có ai đủ khả năng làm thế mới đúng. Chỉ có một lý giải duy nhất là một trong bốn người nấp trong bức màn sương mù ấy vừa vặn có năng lực khắc chế Tinh La Thủ Hộ.
Mà ngay sau đó, mọi người lại càng bất ngờ hơn vì kiện Hồn Đạo Khí cấp bảy được xưng là có lực phòng ngự tuyệt đối cũng xảy ra vấn đề.
...
"Đao khắc Phệ Linh đã được ta tịnh hóa vẫn chưa biến mất, Sinh Linh Kim chứa đựng một lượng Sinh Mệnh Lực khủng bố như thế nào ngươi không thể tưởng tượng được đâu, cho nên, ngươi phải tự mình làm ra một thanh đao khắc, đồng thời khi đó uy lực của Sinh Linh Kim mới thật sự hé mở, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tên của nó sẽ là Sinh Linh Thủ Vọng. Thanh đao đó ngoài việc có thể rót ra mà đồng thời cũng có thể rút đi Sinh Mệnh Lực. Khả năng tước đoạt ấy gọi là Tài Quyết. Những Sinh Mệnh Lực được nó rút đi đều trở về nằm trong Sinh Linh Thủ Vọng.
Mỗi năng lượng tồn tại trên đời này đều có sinh mệnh, mỗi khi tước đoạt Sinh Mệnh Lực nếu gặp phải phản kháng mới mất đi hiệu lực, có điều ở thế giới Hồn Đạo Khí này của ngươi, nó là một loại vũ khí khá tốt."
Y Lai Khắc Tư nói.
...
Nếu Mã Tiểu Đào bỏ qua cơ hội trước mắt thì đây chẳng phải là Mã Tiểu Đào nữa, trong thời gian bị nhốt ở bên trong, không giây phút nào cô ngừng thử phá tan nó cả.
Tính tình Mã Tiểu Đào thế nào? Ví bản thân cô là một thùng thuốc súng cũng không sai. Có điều, cô không phải dạng người nóng nảy bộp chộp không có đầu óc, mà ngược lại, bề ngoài cô như thế cũng vì sự nháy bén thông minh kia được cô che giấu vô cùng hoàn hảo.
Sau vài lần thử công kích mạnh cô đã hiểu, với tu vi của mình, cô không thể nào phá vỡ được chiếc lồng giam này, ít nhất trong một thời gian ngắn nữa là không thể, tiếp đó, cô có một quyết định vô cùng sáng suốt, cô trực tiếp ngồi xuống trong lồng đấy, vừa cẩn thận khám phá vừa bắt đầu vận chuyển hồn lực khôi phục lại lượng hồn lực đã tiêu hao ban nãy, đồng thời cũng không quên quan sát tình huống bên ngoài.
Mã Tiểu Đào biết, nếu mình liều mạng tấn công thì thời gian chiếc lồng giam này mất tác dụng sẽ giảm xuống một ít nhưng một khi đối phương đã sử dụng đến món Hồn Đạo Khí này để giam giữ cô thì tuyệt đối khi mình thoát ra cũng sẽ bị đối phương liên thủ tấn công như Đái Thược Hành kia. Đã vậy, thì cô thà chọn cách từ từ chờ đợi.
Bất kể đối phương có chiến thuật gì, chỉ cần cô không ngã xuống thì kết quả vẫn chưa được ấn định. Hiện nay tạm thời học viện Sử Lai Khắc mất đi đội trưởng là cô nhưng vẫn còn là Đái Thược Hành, hắn không phải là người bị đánh bại một cách dễ dàng như thế, nếu hắn có thua, thì cũng sẽ khiến đối phương trả giá không nhỏ. Hơn nữa, chiếc lồng giam có lực phòng ngự mạnh như thế này không thể duy trì trong thời gian dài được. Cho nên, cô chờ đợi, một khi mình thoát ra sẽ trả cả vốn lẫn lời cho đối thủ.
Cô ngồi bên trong quan sát cục diện, cẩn thận từng ly từng tý mọi góc độ cô có thể quan sát được, cô chờ một cơ hội để nghịch chuyển càn khôn. Từ trước đến nay, cô chưa hề mất đi lòng tin vào thực lực của mình. Mã Tiểu Đào tự nói với bản thân, chỉ cần cô không ngã xuống thì học viện Sử Lai Khắc sẽ không dễ dàng chịu thua.
Có điều Mã Tiểu Đào không nghĩ cơ hội sẽ đến nhanh như vậy, khi Tinh Chi Thủ Hộ xuất hiện vết rách, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của cô cũng biến mất, cô hoàn toàn không nghĩ ra ai đã làm chuyện đó, vì Đái Thược Hành còn mãi bận rộn đối phó với bốn Hồn Vương một lúc. Sau đó, cô thấy Hoắc Vũ Hạo.
Vương Đông khi ấy đã hôn mê tựa vào lưng hắn, nhưng một khắc này, với sắc mặt tái nhợt, ánh mắt của hắn lại cực kỳ kiên quyết. Cho dù hiện nay hai người kém nhau bảy tuổi nhưng Mã Tiểu Đào không thể không thừa nhận, chỉ trong giây phút kia, cô đã bị ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo làm xúc động.
Sự kiên quyết, cố chấp không khuất phục từ một đứa trẻ chỉ mới mười ba tuổi lại có thể làm cô xúc động ư? Lúc này, không hiểu tại sao cô lại thấy hắn sừng sững như một tòa núi lớn, một loại chấp niệm, khiến người ta bất giác tín nhiệm.
Sau đó, Mã Tiểu Đào liền thấy có một tia sáng bắn thẳng về phía chiếc lồng đang giam giữ cô, chiếc lồng run lên bần bật. Cô không biết Hoắc Vũ Hạo đã làm gì nhưng cô hoàn toàn tin tưởng và không có chút lo lắng nào.
Tích tắc sau, một ngọn lửa lặng lẽ xuất hiện, Phượng Hoàng tung cánh bay ra, còn ngọn lửa của cô đã tăng cấp đến một mức độ không tưởng.
Ẩn trong ngọn lửa nóng bỏng là một chút tà dị, hai tròng mắt Mã Tiểu Đào đã hóa thành đỏ sẫm, ngay sau đó, hai cánh Phượng Hoàng nở rộ sau lưng cô nhưng nương theo sự xuất hiện của đôi cánh, ngọn lửa cũng dần dần sẫm màu.
Một tiếng phượng ngâm thật lớn vang lên, vô cùng bá đạo kèm một sự tức giận sắp bùng phát, mà ngọn lửa lúc này đã cực kỳ sẫm màu tràn ngập tà khí. Cô giống như một người sắp chết đuối vớ được một cọng rơm, trong khoảnh khắc chiếc lồng với lực phòng ngự tuyệt đối không ngừng run rẩy, cả người Mã Tiểu Đào như hóa thành một quả đạn lửa phá vỡ lồng giam bay ra ngoài.
Cô không bay về phía công chúa Cửu Cửu mà ngược lại, ngang nhiên đón lấy bốn vị Hồn Vương đã hợp thành một thể kia.
Các học viên của học viện Sử Lai Khắc trước nay chưa bao giờ thiếu sự phối hợp, ngay khi Mã Tiểu Đào hành động thì Đái Thược Hành cũng bùng nổ. Tuy ban nãy hắn bị thương nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm, ba kỹ năng tăng phúc sức mạnh đã sớm giúp cơ thể hắn cứng rắn không ai bì nổi rồi. Hắn và Mã Tiểu Đào lần lượt hành động mà hướng hắn chọn dĩ nhiên là phía công chúa Cửu Cửu.
Lúc này, một Hồn Vương còn lại của học viện Tinh La từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa ra tay rốt cuộc cũng hành động, một đôi cánh thật lớn xuất hiện sau lưng y, đôi cánh nhẹ nhàng chắn ngang đường di chuyển của Đái Thược Hành.
Thánh Dực, Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự, Vũ Hồn Cự Dự Thứu.
Vũ hồn Tinh Quan của Cửu Cửu tuy rất mạnh những khuyết điểm vô cùng rõ ràng, Hồn Sư có được vũ hồn Tinh Quan thì sức mạnh cơ thể tăng lên rất ít, bởi vậy, công chúa Cửu Cửu tuy có năng lực phụ trợ rất mạnh nhưng về mặt phòng ngự và tấn công thì kém vô cùng. Cho nên, bên cạnh cô lúc nào cũng có một Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự, sẵn sàng bảo vệ cô bất cứ lúc nào để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
- Cút ngay.
Đái Thược Hành tức giận quát lớn.
Sau đó, hắn vươn đôi hổ chưởng cứng rắn của mình ra chụp lấy đôi cánh của đối phương.
Thân là Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự, Thánh Dực dĩ nhiên không phải người dễ đối phó, Hồn Hoàn thứ hai và thứ tư đồng thời nhấp nháy, đôi cánh vốn màu nâu sau đó liền lóe ra ánh sáng, sáng bóng như kim loại.
Cả hai va chạm với nhau lóe ra từng tia lửa điện, trông hệt như vừa rồi là hai vũ khí bằng kim loại va chạm với nhau vậy.
Mã Tiểu Đào bị áp bức tức giận đến mức ấy, Đái Thược Hành có thể thoải mái hơn sao? Hắn là Đại công tử phủ Công Tước Bạch Hổ, sự kiêu ngạo trong lòng hắn tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém Mã Tiểu Đào. Nếu không phải tu vi Mã Tiểu Đào hơn hắn nhiều thì hắn đã sớm tranh giành chức đội trưởng rồi. Cho dù hiện này đúng là hắn đã trưởng thành hơn em trai mìn là Đái Hoa Bân nhiều lắm rồi nhưng tính cách thật sự cũng chả khác là bao.
Lúc nãy bị đối thủ vây công đến bị thương, trong lòng Đái Thược Hành bực bội không tả nổi, nhưng lúc này, là trận chiến một đấu một. Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, Tinh Chi Thủ Hộ đã vỡ nát, công chúa Cửu Cửu cũng bị thương không nhẹ, đồng thời Tinh Diệu Thuật cũng bị gián đoạn. Nói cách khác, đồng đội của cô lúc này không còn nhận được sự phụ trợ từ cô nữa.
Trong tình huống này, một Hồn Vương đấu với một Hồn Đế, kết quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Nếu bình thường, một Chiến Hồn Đế hệ Cường Công gặp một Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự ít nhiều gì vị hệ Phòng Ngự kia cũng chống đỡ được một ít, nhưng đáng tiếc, đối thủ của Thánh Dực là một Chiến Hồn Đế với vũ hồn Bạch Hổ cực kỳ am hiểu cận chiến đồng thời sức mạnh cơ thể đã được tăng phúc gấp nhiều lần.
Một tiếng động thật lớn vang lên, tuy đôi cánh cứng như kim loại kia đã chặn được đường của Đái Thược Hành nhưng đôi hổ chảo của hắn cũng đồng thời tóm được hai cánh của đối phương.
Một tiếng gầm thật lớn vang lên từ miệng Đái Thược Hành, sau đó, một tia sáng màu trắng sắc bén xuất hiện, kỹ năng Bạch Hổ Phá Diệt Sát lần thứ hai được sử dụng.
Có điều, lúc này công kích của hắn đã rơi vào không khí, một lực hấp thật mạnh từ trên bầu trời bay xuống, ngay sau đó, Thánh Dực đang đứng trước mặt Đái Thược Hành liền biến mất chỉ còn lại đôi cánh kim loại biến ra từ Vũ Hồn in hơn mười lỗ hổng thật dài.
Đây là do trọng tài Thiên Sát Đấu La ra tay, nếu không, Thương Dực mà gánh chịu đòn công kích này của Đái Thược Hành thì chắc chắn phải chết. Trong tình huống này, buộc lòng hắn phải ra tay, đồng thời cũng tuyên bố, Thánh Dực đã mất tư cách thi đấu.
Đái Thược Hành bên này thành công thì Mã Tiểu Đào cũng bắt đầu cho mọi người thấy cường giả mạnh nhất đội học viện Sử Lai Khắc, thậm chí có thể nói mạnh nhất cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lần này, có thực lực như thế nào?
Ngọn lửa màu đỏ sậm bùng cháy bao phủ lấy cơ thể cô, cả người cô lại hóa thân thành một con Phượng Hoàng, như lúc này, nói chính xác phải là một con Tà Hỏa Phượng Hoàng.
Đúng vậy, hiện giờ cô đã không còn kềm lại chút Tà Hỏa nào. Bình thường, bất kể là tu luyện hay chiến đấu, cô đều áp chế phần Tà Hỏa trong ngọn lửa Phượng Hoàng, vì nó quá tà ác, nếu sử dụng, nó sẽ ảnh hưởng đến thần chí của cô. Nhưng đồng thời, nếu áp chế thì tu vi và thực lực của cô bị giảm xuống một khoản nhất định. Vì Tà Hỏa đó cũng là một phần, của cơ thể cô.
Giờ phút này, ngọn lửa màu đỏ sậm cho thấy, cô đã xuất toàn lực.
Theo một ý khác, lúc này Vũ Hồn mà Mã Tiểu Đào thi triển có điểm còn vượt qua cả vị tổ sư đời thứ nhất trong đội Sử Lai Khắc Thất Quái Đầu tiên, Mã Hồng Tuấn. Vì lúc đó, Mã Hồng Tuấn nhờ vào dược liệu thần kỳ đã giải quyết triệt để vấn đề tà khí, Vũ Hồn của y đã thành một Hỏa Phượng Hoàng thuần túy. Cũng vì thiếu phần tà khí, nên mặc dù vẫn mạnh nhưng khi bộc lộ ra lại kém một chút mãnh liệt và bá đạo.
Sau khi mất đi sự phụ trợ của Tinh Diệu Thuật, bốn người Hoàng Hà Vân hơi chậm lại một chút, bọn hắn vốn định đuổi theo Đái Thược Hành bỗng nhiên lại thấy Mã Tiểu Đào bay đến phía mình. Bọn họ tuy kích động nhưng vẫn ngang nhiên đối mặt với Mã Tiểu Đào.
Tuy nhiên, khuyết điểm của sự phối hợp bốn người lại lộ ra, trong thời gian cấp bách, bọn họ chỉ kịp xoay người lại. Người dẫn đầu là Hoàng Hà Vân lúc này vô cùng kích động, ban nãy hắn bị Mã Tiểu Đào áp chế, mà lúc này cô đột nhiên phá vỡ phòng hộ tuyệt đối xuất hiện, khí thế dĩ nhiên đã áp đảo được hắn.
Mặc dù vậy, Hoàng Hà Vân cũng không dám chậm trễ, hắn đấm hai đấm vào ngực của mình, sau đó, đôi mắt hắn bỗng đỏ như máu, hắn lớn tiếng gầm lên, một cơn lốc xoáy màu đen nháy mắt quét thẳng về phía Mã Tiểu Đào.
Đây là Hồn Kỹ thứ năm của Hoàng Hà Vân, cũng là kỹ năng mạnh nhất của hăn, Hắc Ám Cụ Phong. Dưới sự trợ giúp của ba đồng đội, một kích Hắc Ám Cụ Phong này đã gần như hóa thành thực thể, nó vừa xuất hiện, không khí trên sàn đấu vì nó mà tạo nên cảm giác như muốn tan chảy. Nơi cơn lốc đi qua, để lại trên sàn đấu một khe rãnh thật sâu đồng thời cũng tạo nên một lực hút rất mạnh, tập trung vào Mã Tiểu Đào.
Sau khi sử dụng một kích này, mạch máu trong người Hoàng Hà Vân đều biến thành màu xanh tím in hằn lên da. Lúc này hắn mà còn sử dụng Hồn Kỹ nữa nhất định sẽ nổ tan xác mà chết.
Độc Cô Thượng Thiện đứng sau hắn không thể không rút tay về, đồng thời cũng tiếp nhận vị trí đứng đầu từ Hoàng Hà Vân, đội hình bốn người nháy mắt rút còn ba.
Theo như tính toán của bọn họ, một kích toàn lực của Hoàng Hà Vân tệ lắm cũng phải khiến Mã Tiểu Đào trọng thương.
Nhưng, bọn họ không ngờ, Mã Tiểu Đào nóng nảy như thế lần này lại không chọn cứng đối cứng.
Đôi cánh lửa khổng lồ của cô đột nhiên vỗ mạnh, Mã Tiểu Đào trông như bị cơn lốc xoáy cuốn lấy nhưng thật ra, cô đang tăng tốc di chuyển.
Đây là ưu thế của một người có tu vi cao, đồng thời là Hồn Đế nhưng hồn lực của Đái Thược Hành kém Mã Tiểu Đào đến năm cấp, tu vi hiện nay của cô đã là cấp 67, chỉ còn vài bước chân nữa là đến cấp bậc Hồn Thánh. Sau khi ngọn lửa của cô được nâng cấp, thực lực kia, cho dù một Hồn Thánh bình thường sử dụng Hồn Lực cũng chưa chắc có thể mạnh hơn cô lúc này.
Đôi cánh của cô đập mạnh liên tục tạo nên ảo giác cô bị hút vào cơn lốc xoáy nhưng một màn quỷ dị bỗng xuất hiện, cuối cùng mọi người cũng có thể nhìn rõ, cô không phải bị hút vào Hắc Ám Cụ Phong, mà Hắc Ám Cụ Phong bị cô hút bay đến.
Cơ thể Mã Tiểu Đào lúc này song song với mặt đất, sau đó từ chân cô phụt ra một ngọn lửa mãnh liệt. Còn Hắc Ám Cụ Phong vốn đang đến sát bên cô bỗng nhiên như chạm phải nham thạch nóng chảy, nhất thời có chút run rẩy, thể tích thoáng giảm. Mà Mã Tiểu Đào nương vào đôi Hồn Cốt dưới chân, tốc độ dĩ nhiên tăng mạnh, cả người quét thành một đường cong cắt ngang Hắc Ám Cụ Phong rồi bay thẳng về phía ba người Độc Cô Thượng Thiện.
Trên không trung, Hồn Hoàn thứ năm của cô lóe sáng, ngọn lửa Phượng Hoàng của cô đột nhiên hóa thành từng vòng sáng quấn quanh người cô, cô khẽ thét lên một tiếng chói tai, cả người lại tăng tốc, rồi biến mất trong ngọn lửa đỏ sẫm, cô đã thật sự hóa thành một con Hỏa Phượng Hoàng, tích tắc sau liền đến trước mặt Độc Cô Thượng Thiện.
Càng thần kỳ hơn là từng vòng ánh sáng đỏ sậm ấy tấn công vào Hắc Ám Cụ Phong, tuy không đủ lực đánh tan nó nhưng vẫn đủ sức ngăn cản đồng thời làm nó suy yếu, khi Mã Tiểu Đào đến trước mặt Độc Cô Thượng Thiên thì Hắc Ám Cụ Phong gần như đã bị ngọn lửa màu đỏ của cô làm suy yếu hơn một nửa.
Độc Cô Thượng Thiện lúc này không còn cách nào nữa, bọn họ làm sao né tránh được, khi cả ba hợp thành một thì tốc độ chẳng thể nào so được với Mã Tiểu Đào.
Hồn Hoàn thứ năm trên người hắn nhấp nháy, vũ hồn U Minh Cuồng Sư đồng dạng cũng là một vũ hồn có lực công kích khá mạnh. Nhưng, cho dù hắn ở trong trạng thái cuồng bạo, cho dù hắn và hai đồng đội cùng phối hợp, thì vẫn không thể ngăn cản được thế tấn công của Mã Tiểu Đào.
Ầm.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, một nửa sàn đấu đều bị ngọn lửa mạnh mẽ cắn nuốt. Bên dưới khán đài, các khán giả sẽ thấy trên sàn đấu xuất hiện một bông hoa lửa rồi bỗng nhiên nở rộ, ba bóng người bay thẳng lên trời, dĩ nhiên là được Thiên Sát Đấu La cứu lên không trung rồi. Tuy vậy, lúc này cả ba cũng bị dư chấn mang vết thương khá nặng, và Cửu Chuyển Biến Hồn Nghi sau lưng bọn họ cũng vỡ tan.
À không không, chính xác là có đến bốn bóng người được tóm lên không trung, vì tính cả Hoàng Hà Vân kiệt sức nằm dưới đất được Thiên Sát Đấu La thuận tay bắt lên nữa.
Đồng thời kết thúc trận đấu không chỉ là Đái Thược Hành và Mã Tiểu Đào, cuộc chiến bên phía Bối Bối cũng đã đi đến hồi kết, đương nhiên, để chiến thắng đối thủ khó chơi thế này không chỉ dựa vào mỗi một mình hắn.
Tốc độ của vũ hồn Thiểm Điện Chuẩn quá nhanh, cộng thêm một chút thuộc tính lôi điện, đúng là có sức kháng cự rất mạnh với tác dụng gây tê liệt từ lôi điện của Bối Bối. Cũng may, vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long khá mạnh nên Bối Bối mới có thể kiên trì đến lúc này, dù thế, khi Tinh La Thủ Hộ bị phá vỡ, cả người hắn cũng đã chằng chịt vết thương.
Nháy mắt sau khi Tinh Chi Thủ Hộ sụp đổ, Hồn Vương Thiểm Điện Chuẩn Trần Tiểu Kiệt cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn lập tức quyết định sử dụng kỹ năng công kích mạnh nhất của mình, hi vọng có thể nhanh chóng xử lý Bối Bối. Nhưng đúng lúc này, một tia sáng màu đen bay đến phía sau Bối Bối. Làm đòn công kích cực mạnh của Trần Tiểu Triệt khi bay đến Bối Bối đã chạm phải một lá chắn rất cứng và nặng, vô cùng lạnh lẽo.
Rốt cuộc Huyền Minh Trí Hoán cũng được xuất hiện trong trận đấu này, có điều lần này là người nhà đổi chỗ với nhau.
Bối Bối tuy bị thương không nhẹ nhưng đều là vết thương ngoài da, sau khi Từ Tam Thạch đổi chỗ với hắn, hắn lập tức không chút do dự vọt trở về. Hơn nữa, trong lúc ấy, cả người Trần Tiểu Xuân đột nhiên như bị đông cứng không thể cử động.
Với thực lực của Từ Tam Thạch, dĩ nhiên hắn không thể khóa chặt Trần Tiểu Xuân như thế. Nhưng đừng quên, bên phía học viện Sử Lai Khắc lúc này vẫn còn một vị Chủ Khống mang tâm trạng vô cùng bức bối.
Một quầng sáng màu lam từ trên người Từ Tam Thạch di chuyển sang người Bối Bối.
Đây là Hồn Kỹ thứ năm của Lăng Lạc Thần, Băng Diệu Hoàn.
Có điều, lúc này Băng Diệu Hoàn không phải mang tác dụng hạn chế đối thủ mà ngược lại, không ngừng được Lăng Lạc Thần khống chế khuếch trương ra bên ngoài.
Bất kể Hồn Sư Thiểm Điện Chuẩn có tốc độ nhanh thế nào, hắn cũng không thể nhanh chóng sử dụng kỹ năng tăng tốc chạy khỏi phạm vi vây khốn này được. Cho nên, hắn dĩ nhiên là bị khóa chặt.
Không có Hoắc Vũ Hạo phụ trợ, thuộc tính vũ hồn của Lăng Lạc Thần lúc này không phải là Cực Hạn Chi Băng, nhưng nếu cô không thể khóa chặt một Hồn Sư có tu vi yếu hơn cả mình lại còn là hệ Mẫn Công không am hiểu phòng ngự nữa thì cô làm sao ăn nói với mọi người đây? Khống Chế khắc Mẫn Công, đây chính là một chân lý mà bất cứ ai cũng công nhận.
Tên gia hỏa Từ Tam Thạch bỉ ổi kia sở trường là gì? Không phải cái năng lực Phòng Ngự kia đâu, mà là bỏ đá xuống giếng, giậu đổ bìm leo. Hắn không những sử dụng Hồn Kỹ thứ ba Huyền Minh Chi Lực mà còn dùng tiếp Huyền Minh Chấn, liên tục tấn công vào người Trần Tiểu Xuân.
Cho dù lực công kích của hắn chẳng đáng nhắc đến nhưng bị cái tấm chắn vừa nặng vừa cứng lại còn lạnh lẽo vô cùng đập vào người dĩ nhiên là chả thoải mái gì. Hơn nữa, Huyền Minh Chấn của hắn không chỉ rơi xuống người Trần Tiểu Xuân mà còn "lỡ tay" đánh về phía Bối Bối có "thâm cừu đại hận" với hắn.
Bối Bối bị tấn công chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng và nho nhã.
Sau đó, hàng loạt tiếng sét ầm ầm vang lên trên sàn đấu. Thiên Sát Đấu La mặc dù là cường già bậc Phong Hào Đấu La, bất cứ lúc nào lão thấy cần thiết đều sẽ ra tay cứu các đệ tử, tránh xảy ra tình huống đáng tiếc, nhưng, dù sao lão vẫn là một người bình thường đâu phải ba đầu sáu tay. Trong thời điểm, ba trận đấu đồng loạt đi đến hồi kết, lão dĩ nhiên sẽ chọn ứng cứu những trường hợp lão cho là sẽ gặp nguy hiểm.
Trần Tiểu Xuân tuy bị đám người Bối Bối vây công nhưng dù sao hắn cũng là Hồn Vương, mà Bối Bối chỉ là Hồn Tông, tu vi chênh lệch đến một bậc. Cho nên, Thiên Sát Đấu La theo bản năng cho rằng có lẽ Trần Tiểu Xuân sẽ không bị thương quá nặng, cứ nhìn dáng vẻ Bối Bối xem, hết sức lịch sự và nho nha.
Đáng tiếc, vị Thiên Sát Đấu La này nào ngờ rằng, con người kia, dáng vẻ càng lịch sự, càng dịu dàng, càng ôn nhu, thì lại càng đen tối, xấu xa và hiểm độc.
Ban nãy Bối Bối bị Trần Tiểu Xuân đánh rất thảm, trên người đầy vết thương. Bị đánh như vậy bảo không nổi điên làm sao được? Từ trước đến nay đúng là hắn không phải người lấy oán báo ân, nhưng tuyệt đối là người có cừu tất báo.
Lôi Đình Long Trảo nhanh chóng chộp lấy vai Trần Tiểu Xuân, sau đó đẩy Trần Tiểu Xuân ngã xuống đất, kế tiếp, Bối Bối nhẹ nhàng dùng cùi chỏ đánh mạnh xuống người Trần Tiểu Xuân.
Càng độc ác hơn là khi hắn vừa rút tay về thì Từ Tam Thạch ở phía sau bay đến đè hắn ngã xuống người Trần Tiểu Xuân.
Trần Tiểu Xuân liên tục bị đánh, miệng kêu la không ngớt, nhưng hắn chưa kịp khôi phục tinh thần thì Lôi Đình Vạn Quân của Bối Bối lại xuất hiện, vô số xà điện lượn lờ khắp nơi.
Lúc này đương nhiên không chỉ Trần Tiểu Xuân bị điện giật mà cả Từ Tam Thạch giậu đổ bìm leo sau lưng Bối Bối cũng không thoát, kế đến, Bối Bối bật dậy, một cước đá bay Từ Tam Thạch đang bị điện giật trợn trắng hai mắt.
Kế đến, Bối Bối tiếp tục "chăm sóc" Trần Tiểu Xuân bằng hàng loạt đoàn rắn điện.
Đến khi vị Thiên Sát Đấu La rảnh tay đến cứu Trần Tiểu Xuân thì anh bạn Thiểm Điện Chuẩn ấy, bề ngoài đã bị điện giật cháy đen thui, run rẩy nằm dưới mặt đất.
Từ khi cục diện của trận đấu bắt đầu thay đổi đến khi kết thúc chỉ khoảng bảy tám lần hô hấp, học viện Sử Lai Khắc nháy mắt đã cho các khán giả mãn nhãn trước sự phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Bên phía học viện Tinh La đã có sáu người mất quyền thi đấu, Đái Thược Hành đứng dậy lảo đảo đi về phía công chúa Bối Bối, nhưng lúc này hắn không hề có ý tấn công cô mà bình thản nhìn chằm chằm cô ấy.
Công chúa Cửu Cửu lúc này đã lui đến sát rìa sàn đấu, từ lúc cô bị choáng váng đến khi tỉnh táo lại thì trận đấu cũng gần như kết thúc.
Công chúa Cửu Cửu bị tình thế trước mặt dọa ngẩn người, cô rất muốn nói cô còn kỹ nặng rất mạnh chưa kịp sử dụng. Nhưng rõ ràng lúc này nó không còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù vũ hồn Tinh Quan của cô có mạnh đến mức nào, nó cũng chỉ là một vũ hồn thiên về phụ trợ, đối thủ trước mặt có đến hai Hồn Đế, cô có thể làm gì đây?
- Cửu Cửu, nhận thua đi.
Đái Thược Hành bình thản nói, dĩ nhiên hôm ở phòng đấu giá ấy không phải là lần đầu tiên hắn gặp công chúa Cửu Cửu, nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy mỗi khi ánh mắt hắn nhìn về phía công chúa Cửu Cửu sẽ trở nên vô cùng dịu dàng.
Cửu Cửu lạnh lùng nói:
- Ta cũng không phải bại dưới tay ngươi.
Cô nói xong liền xoay người nhảy xuống, đồng thời, trận đấu này cũng xem như đã kết thúc.
Vì diễn biến của trận đấu này diễn ra quá nhanh, nên tính ra từ lúc bắt đầu đến kết thúc không mất bao nhiêu thời gian, thậm chí các khán giả bên dưới còn không kịp xem kỹ những màn chiến đấu kịch liệt trên sàn đấu nữa.
Khi mới bắt đầu, học viện Tinh La hoàn toàn nắm giữ tiết tấu trận đấu nhưng cuối cùng bỗng nhiên học viện Sử Lai Khắc lại bùng nổ và nghịch chuyển tình thế, cho nên, rất là kích thích. Nhất là những người của học viện Sử Lai Khắc, mãi đến khi trận đấu kết thúc rồi, nhịp tim của họ vẫn đập rất nhanh.
Mã Tiểu Đào nhìn thấy đối thủ đều đã rời khỏi sàn đấu liền lập tức xoay người, vỗ cánh hạ xuống trước mặt Lăng Lạc Thần, giọng nói của cô đã có chút khàn khàn:
- Áp chế giúp ta, nhanh.
Lúc này, hai tròng mắt của cô đã hóa thành màu đỏ sẫm, lóe ra hung quanh, giống như muốn không thể kiểm soát được lý trí nữa rồi.
Lăng Lạc Thần không dám trậm trễ, cô lập tức giơ pháp trượng điểm lên trán Mã Tiểu Đào, một cái Băng Diệu Hoàng nhẹ nhàng rơi xuống người Mã Tiểu Đào mạnh mẽ áp chế Tà Hỏa muốn bùng nổ trong người cô.
Cả người Mã Tiểu Đào được luồng hàn khí lạnh như băng kia làm run rẩy một trận, sắn mặt của cô đỡ được vài phần nhưng tròng mắt vẫn còn màu đỏ sậm.
Đái Thược Hành thấy công chúa Cửu Cửu nhảy khỏi sàn đấu thoáng ngẩn người, sau đó lập tức xoay người nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã ngất xỉu trên sàn đấu, trong mắt hắn lóe ra một tia quái dị, thậm chí có chút lạnh như băng.
Đúng vậy! Trận này không phải hắn đánh bại công chúa Cửu Cửu. Khi đó hắn chẳng những bị thương mà bản thân còn chưa thể đánh bại nhóm bốn người một thể kia, nếu đối thủ không phải muốn giải quyết hắn trước tiên mà để Thiểm Điện Chuẩn xử lý Bối Bối trước thì lúc sau, gần như một mình hắn phải đấu với cả đội bọn họ, hắn có thể kiên trì bao lâu? Lúc đó, thắng bại của trận đấu này khó mà nói được, ít nhất, cán cân sẽ nghiêng về phía đối phương.
Mà trận đấu này, người thật sự thay đổi cục diện là hai cậu bé đã ngất xỉu kia. Nhưng rốt cuộc bọn họ đã làm gì? Mãi đến khi bọn chúng ngã xuống thì cục diện rối rắm của học viện Sử Lai Khắc mới được gỡ bỏ. Những gì bọn họ đã làm, e là chỉ có Lăng Lạc Thần và Từ Tam Thạch với có thể thấy rõ, nhưng nói thế nào, bọn họ vẫn là ngôi sao của trận đấu này.