CHƯƠNG 1
Chết tiệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Lộ Hàn vẻ mặt xanh mét nhìn tình cảnh trước mắt. Hắn rõ ràng nhớ được minh đi ô tô đến công ty, có một chiếc xe con không muốn sống lao ngang qua, sau đó đụng vào xe hắn…Chuyện sau đó là sao? Hắn mất đi ý thức.
Đợi đến khi tỉnh lại là ở trong bộ dạng này.
Vươn tay, không phải là cánh tay thon dài như trước, mà là một cánh tay ngắn ngủn nho nhỏ non nớt hồng hào của trẻ em, nắm đấm tay so với quả trứng gà còn nhỏ hơn. Vươn chân ra, đôi chân dài cao to cũng không thấy đâu, chỉ có hai chân nho nhỏ giống như cánh tay ngắn ngắn lại tròn tròn nha. Hắn há mồm muốn nói chuyện, vốn là âm thanh trầm thấp mê người cũng không còn nữa, âm thanh phát ra chỉ là tiếng í a í a không rõ nghĩa.
Nhìn lại xung quanh, cái giường này thật là nhỏ bé đến cực điểm, hay là, chính xác ra, căn bản không phải giường, mà là một thứ gọi là nôi! Nếu như hắn nhớ không nhầm, trên tivi giới thiếu cái thứ này chính là đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh. Nôi màu hồng, chăn thì in hình nhân vật hoạt hình, hắn rõ ràng là một đại nam nhân 28 tuổi, sao lại có thể thoáng một cái liền biến thành một đứa trẻ sơ sinh thế này?
Không làm gì được, hắn chỉ có thể tức giận ra sức gọi, mặc dù âm thanh phát ra ngay cả chính mình cũng không chịu được. Cuối cùng là hàng loạt âm thanh bình bịch của tiếng bước chân.
Kịch. Cửa mở ra, hiện ra một gương mặt. Vốn tưởng rằng đó chình là người bố trong gia đình, ai ngờ lại là một nam tử trẻ tuổi. Hắn hẳn còn là một sinh viên, tuyệt đối không thể lớn hơn 22 tuổi. Bạch Lộ Hàn đánh giá một chút rồi đưa ra kết luận như vậy. Người con trai này không phải là ba ba của đứa trẻ mà hắn đang trong người nó chứ?
Đang thắc mắc, người thanh niên trẻ tuổi đã nhẹ nhàng mà bế hắn vào lòng, lên tiếng: “Cục cưng ngoan, đói bụng rồi phải không? Thật xin lỗi, cậu chẳng qua là đi mua một ít đồ!”
Cậu? Không phải là ba ba? Bạch Lộ Hàn mới lấy lại tinh thần, miệng định cất lên câu gì. Đây…rốt cục là cái quái gì? Nhìn chằm chằm con người trước mặt, Bạch Lộ Hàn tức giận muốn nhẩy lên.
“Cục cưng, uống sữa tươi nha, cậu vừa mới hâm nóng xong” Nam tử trẻ tuổi nhẹ cất tiếng.
Đưa sữa gần miệng hắn, đưa bình sữa gần miệng hắn! Lại bảo hắn uống cái này.
Bạch Lộ Hàn hung hăng trừng mắt nhìn nam tử đang dịu dàng vuốt ve hắn, cố gắng phát ra tiếng nói tức giận. Đáng tiếc nam tử không hiểu gì, xem ra khuôn mặt hồng hồng đo đỏ của hắn cùng không làm cho người ta biết được hắn đang tức giận: Bộ dáng tức giận, càng đáng yêu hơn.
“Cục cưng chuyện gì vậy? Không phải là con đang đói sao? Không uống sữa tươi thì không lớn được đâu.”
Bạch Lộ Hàn dùng bàn tay nhỏ bé cố đẩy bàn tay cứng rắn đang cố nhét bình sữa vào miệng hắn, trong đôi mắt chứa đầy sự tức giận. Nam tử cuối cùng cũng nhận ra sự bất mãn của hắn, để bình sữa xuống, thở dài nói: “Không thích uống sữa tươi, nhưng mà mẹ con đã mất, không có cách nào cho con bú tí nha…”
Bú tí? Gương mặt Bạch Lộ Hàn bất động. Ai muốn bú tí? Nói đùa! Hắn không phải là trẻ nít. Hiển nhiên là thân thể của hắn lúc này là của trẻ nít. Ngẩng mặt lên nhìn thấy vẻ mặt của nam tử chẳng biết từ lúc nào đã phủ sang một màu bi thương.
“Cục cưng…” Nam tử ôm lấy hắn, khẽ vuốt ve cái đầu nho nhỏ của hắn “Không sao, mẹ con đã mất, nhưng còn cậu ở với con…cậu nhất định sẽ nuôi dưỡng con thật tốt đến khi lớn lên.”
Bị ôm chắc như vậy, rất là không thoải mái, vốn định giãy dụa, bỗng nhiên một giọt nước mắt nóng hổi rơi vào mặt hắn, Bạch Lộ Hàn sửng sốt. Hắn đang khóc sao? Nhìn nam tử đang khóc âm thầm, xem ra là rất bi thương, nước mắt vẫn là từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hình Phong cũng không thể tưởng tượng nổi vì sao chị gái mình lại tự sát, chỉ vì một người đàn ông phụ lòng, hơn nữa còn mang theo đứa con chưa đến bốn tháng tuổi chết theo.
Sau cơn ác mộng tai nạn xe cộ đó, kỳ tích may mắn là cục cưng không hề bị thương tích gì, không may là chị gái cậu khi đưa vào bệnh viện bị mất máu quá nhiều mà qua đời, đáng buồn hơn nữa, là cô còn đụng vào một xe khác khiến chủ xe cũng lâm vào tình trạng hôn mê.
Tin tức truyền đến, cậu sợ ngây người, nhưng không có thời gian để cho cậu tỏ vẻ bi thương, vẫn chưa xử lý xong tang sự của chị gái, cậu liền chạy đến người bị nạn vô tội kia nói lời xin lỗi, mặc dù hắn biết có xin lỗi thì người bị nạn cũng không tỉnh ngay được. Ngoài bi thống, sâu trong lòng cậu còn cảm thấy vô cùng áy này. Một ông chủ lớn của công ty đâu rồi, tai nạn bất ngờ này làm người ta tổn thất bao nhiêu, còn cậu chỉ là một giáo viên nghèo khó dù có cả đời cũng không đền bù nổi.
Cậu nớp nớp lo sợ đứng trước mặt người nhà của hăn xin lỗi lại không biết nói điều gì. Người tới nghe nói là anh trai của người bị hại, đó chỉ có thể hình dung là một người đàn ông tuấn mỹ, anh ta cũng không gây khó khăn gì, ngay cả khi cậu nói sẽ chịu tiền thuốc thang cũng đều bị cự tuyệt.
Này, cậu vẫn chưa đi xử lý tang sự nhà cậu sao! Người kia đã nói thế.
Cũng là bởi vì như vậy khiến cậu càng thấy áy náy thêm. Vốn chỉ là một thảm kịch của tình yêu, nhưng lại làm liên lụy đến người thứ ba, thân là một giáo viên đi dạy dỗ con người ta, điều này làm cậu cảm thấy càng thêm đau lòng.
Cũng may cục cưng không có chuyện gì, điều này làm cậu được an ủi rất nhiều. Tuy nói chị cậu chưa lập gia đình đã chết, nhưng dù sao cục cưng cũng là huyết mạch chị gái lưu lại, cho dù cha đứa bé có làm gì đi nữa, thì đứa bé cũng là vô tội. Vì thế, Hình Phong quyết định từ nay về sau, tự mình sẽ nuôi dưỡng đứa bé này.
Được tự tay đặt tên cho cục cưng, Hình phong chịu khó tìm từ điển đặt tên cho cháu. Rốt cuộc là cái tên nào mà có thể vừa dễ nghe vừa dễ gọi đây? Hình Phong vừa vui vẻ vừa buồn rầu. Buồn rầu là vì có rất nhiều tên để lựa chọn, tên này hay, tên kia cũng được, làm cho người ta do dự; vui vẻ là việc đặt tên cho cục cưng là việc làm cậu vui vẻ nhất từ khi tai nạn xảy ra. Có thể được nếm trải cảm giác được làm cha cũng rất tốt, Hình Phong nghĩ vậy, bất tri bất giác mỉm cười.
“Í a—-“
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng của trẻ con bi bô, Hình Phong bận rộn đứng dậy quay đầu lại.
“Có chuyện gì vậy cục cưng?”
Chỉ thấy cục cưng đang tựa vào ghế, đồ chơi rải đầy trên đất. Hình Phong cầm lấy một thứ cố để vào tay của hắn.
“Cục cưng, lấy cái này chơi”
Chết tiệt! Bạch Lộ Hàn tức giận ném món đồ chơi trên tay xuống đất, thiếu chút nữa đập trúng mặt cậu.
Hắn thật tức chết.
Trải qua suốt ba ngày trong lòng đã bình tĩnh, hắn cuối cùng cũng nhận ra khi mình gặp tai nạn đã xảy ra cái việc hắn bị biến thành trẻ nhỏ là sự thật. Theo kết quả hắn quan sát, cái nhà này cũng không giàu có, thậm chí có thể nói là hơi túng quẫn, một phòng khách nho nhỏ, còn áo quần nam tử kia thì là loại thô sơ rẻ tiền, có điều đồ hắn mặc trên người cũng thuộc loại hơi hơi cao cấp…cho nên coi như là thoải mái một chút. Nhưng mà không giải thích được việc biến thành trẻ con thì thôi, để cho hắn biến thành đứa trẻ không có cả răng, hắn chỉ có thể xấu hổ mà uống bằng bình sữa cái thứ sữa tươi mà bình sinh hắn ghét nhất. Còn có, hiện tại bây giờ, cái tên cậu của hắn kia cho hắn một đống đồ chơi từ thời trung cổ, còn mình thì ngồi ở bàn đọc sách không biết là đọc cái gì.
“í a í a” Phiền chết, ta muốn đi ra ngoài.
“Cục cưng, đồ chơi không tốt sao?” Hình Phong có chút bất đắc dĩ hơi chau lông mày. Những thứ đồ chơi này là những người hàng xóm cho hắn, có lẽ là quá cũ, nên cục cưng không thích. Dù có khó khăn hơn nữa, cũng nhất định phải làm cho cục cưng khá hơn một chút, mình ăn ít mặc ít cũng không sao!
“Í a”. Ai muốn chơi đùa chứ? Ta không phải là tre con! Bạch Lộ Hàn mấy lần kháng nghị, nhưng là không ai hiểu được tiếng của trẻ con cả.
“Hay là đói bụng rồi sao?” Hình Phong tự xuy đoán lấy. Vì cục cưng, cậu xem rất nhiều loại sách, nhưng có điều, chẳng có quyển nào là biết được yêu cầu của cục cưng, mấy lần cục cưng gọi không ngừng, cho là nó muốn uống sữa tươi, nhưng vừa đưa tới gần miệng liền bị tay nó gạt đi. Làm mẹ đã không dễ dàng, huống chi vừa làm cha vừa làm mẹ. Hình Phong cuối cùng cũng đã hiểu được nỗi khổ của mẹ mình.
Bạch Lộ Hàn cũng không có lên tiếng. Cái tên nam nhân đần muốn chết này, mỗi lần hắn lên tiếng là lại đưa bình sữa đến dí vào miệng hắn, cái thứ đồ ác tâm này ai muốn uống? Nếu không phải là thật sự đói bụng đến không chịu được, hắn cũng chẳng muốn đụng vào! Trừ ăn ra, chẳng nhẽ cũng không nghĩ đến điều gì khác sao? Phiền, thật là phiền muốn chết!
Bạch Lộ Hàn vẫn hay tức giận, bình thường ở công ty, khi hắn giận lập tức sẽ theo phản ứng dây chuyền, kéo theo một nhóm người xui xẻo, mà bây giờ hắn đang giận cũng chẳng ai biết, một chút ý tứ cũng không có. Mới ba ngày ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy quá đủ rồi, cái tên con trai vừa nát vừa chậm lụt này quả thật giống như nhà sư cả đời tu hành, ngày ngày chẳng đi đâu, đói thì ăn, hàng ngày ngồi coi tivi giới thiệu đến cái thứ…mì tôm hạ giá, sau đó không ngừng hâm nóng sữa tươi cho hắn.
Sữa tươi….chết tiệt! Ba ngày qua hắn uống sữa tươi còn nhiều hơn so với 28 năm qua hắn uống.
Cuộc sống nhàm chán được coi với nước sôi còn muốn nguội, cứ như này trường kì hắn sẽ phát điên lên mất. Bạch Lộ Hàn phát huy tưởng tượng, một lần nữa ở tuổi nhi đồng, đến vườn trẻ, rồi lên tiểu học, đến trung học, những bài tập nhàm chán kia bắt hắn làm…Ông trời ơi, hắn không muốn làm trẻ con! Hắn muôn khôi phục lại như cũ.
Mặc dù trong lòng kêu đau liên tục, nhưng lại không một người nào biết được. Tám phần là do hắn bị ông trời báo ứng do bình sinh hay quát mắng người. Bạch Lộ Hàn có bắt đầu cảm thấy có chút ai oán.
“Cục cưng ngoan, để xem một chút nữa cậu đặt tên cho con”
Hình Phong nói rồi nhẹ nhàng bế lấy hắn ngồi trở lại ghế, để cho hắn nhìn một tờ giấy trắng có một chuỗi các tên. Dĩ nhiên là cậu không cho rằng cục cưng có thể hiểu, dù sao mới hơn bốn tháng tuổi chứ mấy.
“Con xem thích tên nào, thì lấy tay chỉ nhé”
Cậu cầm lấy cánh tay trắng mềm của hắn, để ngón tay non mềm của hắn trên giấy, muốn đem quyền chọn tên cho hắn. Cục cưng tùy ý chọn một tên nào đó rất tốt, Hình Phong nghĩ như vậy.
Bạch Lộ Hàn liếc mắt một loạt các tên. Những cái này là cái gì vậy? Thì ra tên đần này suốt ngày lật sách là để tìm mấy cái tên này.
“Khoan đã, cục cưng, thứ nhất là ‘Hình vân’, cậu tên là Hình Phong, là bởi vì ông ngoại muốn cậu có thể giống như gió phiêu diêu tự tại không bị kiềm chế, cậu chọn cho con cái tên này để hi vọng con có thể mềm mại như mây không buồn không lo…”
A, thì ra cái tên đần này tên là Hình Phong nha! Ơ chung ba ngày, Bạch Lộ Hàn cuối cùng cũng biết tên của “Cậu” hắn.
“Kế tiếp là ‘Hình Kiện Bằng’ Hi vọng con có thể vừa khỏe mạnh vừa bình an.”
Tên chán muốn chết. Bạch Lộ Hàn bĩu môi.
“Còn có ‘Hình Tuấn’ hi vọng con có thể lớn lên trở thành một bé trai anh tuấn…”
Tùy tiện quá, dù sao cũng không phải tên của hắn. Bạch Lộ Hàn không nhịn được nhắm mắt tùy tay chỉ bừa một cái.
“Hình Linh Bằng? xuất sứ từ “Sở từ” tỏ vẻ tốt đẹp bình nguyên, con thích cái này?”
Hình Phong cười rất vui vẻ, đứng lên xoay xoay Bạch Lộ Hàn hai vòng.
“Được rồi, chọn tên này làm tên của con”
Dứt lời, hướng lên khuôn mặt mềm mại của hắn hôn một cái.
Phựt….
Phảng phất đâu đây thanh âm dây đàn bị đứt, Bạch Lộ Hàn nhất thời u mê.
Mới vừa rồi, xảy ra chuyện gì vậy?
Trên mặt…cái này…là cái gì?
Trong khoảnh khắc sóng dữ cuồn cuộn nổi lên, giống như vỡ đê sông Trường Giang, không thể ngăn chặn.
Khốn kiếp, cậu lại dám hôn hắn! Nhưng hắn cũng là đàn ông! Ác tâm đã chết!
Bạch Lộ Hàn dùng sức bôi lấy bôi để chỗ bị hôn, miệng i a kêu to. Không ngờ lại bị hiểu lầm.
“Cục cưng, con có phải cũng rất vui phải không?”
Cao hứng cái quỷ gì? Con mẹ nó, biến thái quá đi mất! Mau buông ta ra!
Một ngày như thế bình thản mà vui vẻ (?) mà trôi qua.