CHƯƠNG 2
Thời gian cũng không vì vậy mà dừng lại, Bạch Lộ Hàn vẫn trong tâm trạng phiền não, thời gian vẫn lén lút trôi đi.
Một ngày, Hình Phong làm xong tất cả các công việc như thường lệ, quay đầu lại nhìn thấy cục cưng một đống đang lăn lông lốc mở to đôi mắt.
“Cục cưng, con thức dậy rồi sao?”
Tỉnh cái gì? Hắn căn bản là có ngủ đâu, cũng chẳng phải trẻ con đích thực mà xuốt ngày chỉ có ngủ.
Bạch Lộ Hàn tức giận nghĩ.
Tên tiểu tử mặc kệ hắn là có ngủ hay không vẫn đặt vào trong nôi, hắn chẳng biết làm gì, chỉ biết nằm đó suy nghĩ giết thời gian. Có thể cho tới bây giờ, hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp nào để có thể đến Bạch gia.
“Cục cưng, chúng ta ra ngoài tản bộ nhé?”
Hình Phong bế lấy hắn từ trong nôi, ngày hôm qua bác Phương đã nói trẻ con không nên cả ngày ở trong nhà, phải ra ngoài phơi nắng mới tốt cho sức khỏe.
Tên tiểu tử này cuối cùng cũng nghĩ đến việc dẫn hắn ra ngoài…”
Bạch Lộ Hàn cho rằng mình đã quên mất hình dáng thế giới bên ngoài. Mỗi ngày đều cùng tiểu tử ru rú trong nhà, tu hành cũng không có khổ như thế.
Hình Phong đi đến một công viên nhỏ gần nhà, thường xuyên có người chơi đùa tản bộ ở đó, cũng có những người mẹ mang con đến đó.
Nhìn thấy đứa trẻ được mẹ đẩy đi trong xe đẩy, Hình Phong nói với Bạch Lộ Hàn đang trong ngực cậu.
“Cục cưng, con có muốn ngồi trong chiếc xe kia không? Chờ ít ngày nữa, cậu sẽ mua cho con một cái nhé!”
Đứa bé này là phải có một cái xe đẩy như vậy mới có thể đi lại dễ dàng.
Bạch Lộ Hàn liếc qua những viền đăng ten trang điểm giống như bánh ngọt của chiếc xe, chẳng chút hứng thú.
Cũng chẳng phải là ô tô chính hiệu, hắn muốn ngồi mới là lạ.
“Oa! thật là một ông bố trẻ nha!”
“Đứa bé kia cũng thực đáng yêu!”
Chỗ Hình Phong đi qua bỗng nổi lên những tiếng xì xào nhận xét.
“Đàn ông mà lại chăm sóc trẻ con ư!”
“Bà nói cậu ấy kết hôn chưa?”
“Trẻ tuổi như thế, nhìn có vẻ rất đẹp trai!”
Toàn những người như vậy, hội lắm mồm toàn những người phụ nữ đang bế con đang bàn tán. Hình Phong đi qua coi như không nghe thấy gì, cứ thẳng bước tản bộ trên công viên.
“A Phong” Một giọng nữ gọi cậu.
Là người nào mà gọi cậu như thế?
Hình Phong dừng bước, quay đầu lại.
“Cô giáo Lý?”
Người tới thì ra là đồng nghiệp của cậu ở trường học, quan hệ với cậu cũng không tệ lắm tên là Lý Phỉ Lệ, một nữ giáo viên tiếng Anh xinh xắn rất được hoan nghênh trong trường học.
Lý Phỉ Lệ đi lại trước mặt Hình Phong.
“Đều là bạn bè, việc gì phải lạnh nhạt như vậy? Em nói rồi gọi em là Phỉ Lệ là được rồi!” Nàng tỏ vẻ oán trách.
Hình Phong lúng ta lúng túng nở nụ cười. Lý Phỉ Lệ thường xuyên nhắc hắn như vậy, có thể cậu cảm thấy quan hệ giữa họ không thân thiết đến mức xưng hô như vậy, cho nên không tự giác gọi ra như vậy.
Lý Phỉ Lệ nhìn thấy một đứa bé trong lòng Hình Phong, cảm thấy rất kinh ngạc.
Nàng mới đi công tác vài ngày, trở về đã nghe Hình Phong xin nghỉ việc, lúc ấy còn không dám tin, đến thẳng chỗ hiệu trưởng hỏi mới hay đúng là như thế, còn hỏi tại sao lại đột ngột xin nghỉ, hiệu trưởng cũng chỉ nói là gia đình Hình Phong xảy ra chuyện gì đó không rõ lắm. Bây giờ xem ra, không phải nguyên nhân là đứa bé này chứ? Còn chưa có nghe rằng Hình Phong đã kết hôn, sao lại tự dưng xuất hiện đứa trẻ này? Chẳng lẽ là….
“A Phong, đứa bé này là….”
Lý Phỉ Lệ hoài nghi hỏi. Nàng thật sự không tin nổi vào mắt của mình, hình tượng của Hình Phong trong mắt mọi người luôn là người đàng hoàng đứng đắn, rất cẩn thận, còn chưa kết hôn lại làm ra cái sự tình như vậy a?
Rất nhanh câu trả lời của Hình Phong khiến cho tâm trạng nàng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đây là con của chị gái tôi”
Thì ra không phải là con của cậu nha, Lý Phỉ Lệ mừng thầm.
Nàng từ khi vào trường đã có tình cảm tốt với Hình Phong, có nhiều người theo đuổi nàng, nàng cũng chẳng thèm ngó tới, một lòng đặt vào người đàn ông tuấn nhã ôn hòa trước mặt này, có thể là hết lần này đến lần khác hoa rơi hữu ý, nhưng nước vẫn chảy vô tình, mặc kệ nàng đã ám chỉ rõ ràng, Hình Phong cũng không thể hiện điều gì đặc biệt. Có điều, Lý Phỉ Lệ từ trước đến nay vẫn vững tin tin tưởng sẽ thành công, khó mà có người đàn ông lần đầu tiên không bị mị lực của nàng quyến rũ, trong lòng ít nhiều có chút hao tổn, cho nên cũng không thể nào mà dễ dàng buông tha.
“Cô giáo Lý…”
Hình Phong vừa cất tiếng, đã bị Lý Phỉ Lệ trừng mắt liếc. Mỹ nhân trừng mắt có một phen phong tình, chỉ tiếc là không có người thưởng thức. Hình Phong biết rõ là nàng trách hắn xưng hô xa lạ như vậy, nhưng là trong thời gian ngắn thay đổi có chút không quen, chỉ phải tảng lờ đi.
“Cái kia…cô vì sao lại ở đây?”
Lý Phỉ Lệ có chút thất vọng thở dài, tự nói với mình từ từ rồi sẽ được. Nàng giơ một cái túi trong tay lên nói.
“Kì thật là em đến thăm anh”
“Thăm tôi?”
Hình Phong khẽ giật mình.
“Anh đột nhiên nghỉ việc, cũng không báo một tiếng, khiến cho người ta rất lo lắng nha!” Lý Phỉ Lệ dịu dàng nói, rõ ràng có chút trách cứ, nghe lại có chút thoải mái “Em hỏi hiệu trưởng, thầy ấy chỉ nói nhà anh xảy ra chút chuyện, em lo lắng, định cùng thầy ấy đến thăm anh”
“Thì ra là thế, làm phiền đến em quá!”
Hình Phong không có ý gì chỉ cười cười.
“Không sao cả.”
Lý Phỉ lệ ẩn chứa đưa tình.
Hình Phong ngốc nghếch không hiểu ý tình trong mắt của Lý Phỉ Lệ, cũng không có nghĩa là Bạch Lộ Hàn đang trong lòng cậu không hiểu gì.
Không thể tưởng tượng được này không chỉ là ngây thơ hay là đần độn đây. Cô gái kia mắt mang tình ý, nhìn ra có tình ý rõ ràng với tên ngốc này.
Bạch Lộ Hàn thất vọng đau khổ buông một tiếng cười nhạo.
Tiểu tử này xuốt ngày nhốt mình ở nhà tu hành mà cũng có người để ý, thì ra trên đời này còn tồn tại phụ nữ không có mắt! Hắn còn tưởng rằng cậu sẽ cả đời sống như vậy đến già.
“Kỳ thật cũng không có việc gì, cô lại phải đi xa đến thăm tôi, lại còn quà cáp”
Hình Phong không muốn người khác biết về hoàn cảnh gia đình cậu.
“Không có việc gì sao anh lại xin nghỉ việc? Anh có biết là mọi người đều rất nhớ anh không?”
Lý Phỉ Lệ không phải là người ngu, vừa nghe thấy liền hiểu cậu có ý giấu diếm.
Cô gái này! Người nhớ cậu là cô sao?
Bạch Lộ Hàn bĩu môi.
“Thật sao?” Hình Phong bật cười “Tôi thật xin lỗi, tự dưng như thế, nhưng mà…thực sự là tình thế bất đắc dĩ.”
Lý Phỉ Lệ nhìn nhìn cậu, nghĩ cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, lại thêm Hình Phong thường ngày không phải là một người ngu ngốc, không tìm cách gì khác còn lâu mới moi được tin tức gì từ miệng cậu ấy.
“Anh không mời em ngồi xuống một chút sao? Hay là định để em cứ xách như thế này mà nói chuyện!”
Nàng cố gắng giơ túi quà lên.
Hình Phong do dự một chút, mói chậm rãi mỉm cười.
“Được rồi, chúng ta về nhà nói chuyện”
Có khách đến, nói chuyện ở công viên quả thực không lễ phép!
Ta xin ngươi, đừng có dễ dàng bị công phá thế chứ? Bạch Lộ Hàn đột nhiên cảm thấy có chút không vui nổi lên.
Tùy tiện cho người ta vào nhà mình như vậy, là ngu ngốc hay là lỗ mãng? Không phải hỏi cũng biết tiểu tử này nhât định thuộc dạng một! Cô gái này có ý đồ bất chính với cậu a, lại còn mời nàng đến?!
Chờ một chút. Có thể tên tiểu tử này trong lòng còn rất vui sướng, dù sao cậu cũng là một người đàn ông có hoàn cảnh như vậy, được một mỹ nhân như vậy xum xoe đúng là không dễ, làm không tốt có thể trở thành một đôi. Hừ, tiểu thị dân tập tành yêu đương!
Thân là thiếu gia giàu có nha sao lại có cảm giác không thích, tuy nhiên nghĩ là việc không liên quan đến hắn, Bạch Lộ Hàn chỉ im lặng suy nghĩ.
A, nhất định là cô gái kia son môi quá đỏ, hắn nhìn không vừa mắt.
“Nhà có chút bừa bộn, xin đừng trách”
Hình Phong vừa nói vừa thò tay lấy chìa khóa trong ví tiền.
“Sao lâu vậy?” Lý Phỉ Lệ thấy thế, tự nhiên buông túi quà xuống “A, để em giúp anh bế đứa bé a, để anh mở cửa dễ hơn!”
Nói rồi nàng vươn tay ra.
“Cảm ơn cô quá”
Hình Phong cảm kích nhìn nàng, đem Bạch Lộ Hàn đưa qua.
“Ê a—!”
Lúc Lý Phỉ Lệ sắp tiếp được Bạch Lộ Hàn, hắn đột nhiên hét to một tiếng, Lý Phỉ Lệ sợ tới mức vội rút tay về.
“Nha…”
Cũng may Hình Phong nhanh tay nhanh mắt lao ra, Bạch Lộ Hàn mới không đến mức bị rơi xuống đất.
“Cục cưng, con không sao chứ?” Cậu khẩn trương hỏi.
“Ôi…thật xin lỗi!” Lý Phỉ Lệ cuống quýt xin lỗi “Nó đột nhiên kêu lên làm em…”
Cái đứa nhỏ này thật sự là dọa xấu nàng! Nàng không phải là cố ý buông tay, một tiếng kêu thét làm cho nàng giật mình không biết chuyện gì mới theo phản xạ rụt tay lại.
May mắn là đứa bé không có việc gì, nếu không nhất định Hình Phong sẽ không tha thứ cho nàng.
Nữ nhân thối! Không cho cái móng tay đỏ chót đáng ghét của ngươi chạm vào ta.
Bạch Lộ Hàn cũng không chú ý tới rằng mình đang gắt gao ôm chặt lấy vạt áo trước ngực của Hình Phong.
“Cục cưng không có việc gì là tốt rồi” Hình Phong chỉ có thể cười cười cho qua chuyện.
Không phải cô gái nào cũng biết chăm sóc trẻ em, nhất là cô gái chưa lập gia đình như Lý Phỉ Lệ.
Cậu mở cửa, nghiêng người cho cô bước vào.
“Mời vào”
“A…được!”
Không biết có phải là hoa mắt hay không, Lý Phỉ Lệ có cảm giác, cảm thấy trong nháy mắt vừa qua, đứa bé kia đang hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Cái này là…ảo giác a?
“…A Phong, không phải anh ở một mình sao?”
Lý Phỉ Lệ nhìn vào căn nhà thấy có rất nhiều đồ đạc dành cho đứa bé, còn có…nôi?
“Vốn là vậy, nhưng hiện tại tôi sống cùng cục cưng!”
Hình Phong cười nói, một bên lại mở lò viba ra hâm sữa cho Bạch Lộ Hàn.
“Đây không phải là con của chị gái anh sao?”
Lý Phỉ Lệ mở to hai mắt. Không thể nào lại ở chung nha? Nàng còn tưởng rằng cậu chỉ tạm thời trông nom đứa bé thôi chứ?
“Đúng vậy, có điều….”
Hình Phong vuốt ve Bạch Lộ Hàn, động tác dịu dàng tràn đầy yêu thương cưng chiều.
“Bây giờ chúng tôi là người thân duy nhất của nhau”
“Cái gì?”
Lý Phỉ Lệ giật mình. Trong nhà cậu gặp việc không may chính là việc này? Nói như vậy…thì cũng chẳng khác nào là nuôi con.
Hình Phong không cần phải nhiều lời nữa, cậu cho Bạch Lộ Hàn uống sữa xong, đem hắn đặt vào trong nôi.
“Cục cưng ngoan, bây giờ đi ngủ nhé!”
Dịu dàng nói, đẩy đẩy cái nôi vài cái, rồi quay trở về phòng khách.
Cái gì thế! Cho hắn nhanh nhanh chóng chóng uống sữa rồi đi ra phòng khách với cô gái kia, gạt hắn sang một bên. Ăn xong rồi đi ngủ luôn, cho hắn là heo sao?
Bạch Lộ Hàn tức giận suy nghĩ.
Nhìn bộ dáng Hình Phong che chở cho đứa bé như vậy, Lý Phỉ Lệ trong lòng nổi lên chút khó chịu.
“A Phong, anh…thật sự muốn nuôi dưỡng đứa bé kia sao?”
“Đương nhiên, nó là cháu của tôi mà!”
Hình Phong rất tự nhiên nói.
“Chỉ là…anh còn chưa kết hôn đã nuôi một đứa trẻ, đấy không phải rất phiền toái sao?”
Lý Phỉ Lệ tâm tình phức tạp nắm chặt tách cafe trong tay, không sao uống trôi. Nàng yêu mến Hình Phong như vậy, nhưng đột nhiên lại lọt ra một đứa bé không nằm trong dự liệu của nàng.
“Phiền toái? Sao có thể thế được? Tôi cảm thấy đứa trẻ ở với tôi vô cùng tốt a!”
Hình Phong cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy cục cưng phiền toái, mặc dù có khi thực sự bướng bỉnh, nhưng ở trong mắt cậu nó thật đáng yêu.
Yêu mến trẻ con thật sự là người đàn ông tốt, nhưng nếu đứa bé kia là người ngoài, thực tế cũng chẳng khác nào còn riêng của chồng. Tại sao Lý Phỉ Lệ lại thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Hình Phong thật chướng mắt.
“Nếu khi anh kết hôn thì sao? Chẳng lẽ cũng mang đứa bé này theo sao?”
Đây là điều nàng quan tâm nhất, không có cô gái nào muốn chồng mình cưới lại mang theo về một đứa bé.
“Tôi có ý định như thế, nếu như đối phương không muốn, tôi đấy cũng không muốn cùng nàng kết hôn.”
Hình Phong ngay từ đầu cũng không nghĩ đến việc sống chết phải lấy vợ, cậu rất thỏa mãn với hoàn cảnh hiện tại, chỉ cần cục cưng được sống tốt, cho dù cả đời phải sống độc thân cũng không sao.
Người đàn ông này sao có thể thế chứ? Thời bây giờ còn có người như vậy sao?
“A Phong!” Lý Phỉ Lệ không kiềm chế được gọi “Anh xin nghỉ việc có phải cũng vì đứa bé kia?”
“Đúng, tôi muốn ở nhà nhiều với nó hơn.”
Hình Phong ăn ngay nói thật.
Lý Phỉ Lệ nghe vậy càng nóng nảy.
“Anh đừng gò bó mình như vậy nha! Anh là một người đàn ông đi nuôi một đứa trẻ thì không tiện, có thế đưa cho người khác nuôi hoặc có thể…”
“Tôi không cảm thấy gò bó”
Hình Phong cắt ngang lời nói của nàng, nghiêm túc nói.
“Cục cưng mặc dù là con của chị gái tôi, nhưng cũng như là con ruột của tôi, tôi cam tâm tình nguyện nuôi dưỡng nó.”
Lý Phỉ Lệ nghẹn giọng. Nhìn bộ dáng Hình Phong không phải là nói đùa, cậu tuy là người ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng một khi cố chấp nổi lên thì không ai có thể khuyên bảo được.
Nàng tiếp tục nói.
“A Phong, anh có nghĩ tới không? Như vậy đối với đứa bé kia cũng tốt hơn? Trông nom trẻ con vốn là chuyện của phụ nữ, anh lại không quen, sao có thể cho nó có một hoàn cảnh sống để phát triển đầy đủ? Thêm nữa đứa trẻ có thể có một gia đình hoàn thiện, so với việc anh một mình nuôi dưỡng nó, không bằng trao nó cho những người khát vọng có con mà không có được, từ đó đối với nó lẫn anh đều tốt nha.”
“Không được” Hình Phong biến sắc, ngữ khí kích động.
“Sao có thể tùy tiện đem cục cưng trao cho người khác chứ?”
“Không phải là tùy tiện trao cho người khác, mà là để cục cưng có một cuộc sống khỏe mạnh phát triển.” Lý Phỉ Lệ ra sức nói để thuyết phục “Một đứa trẻ mồ côi chỉ có cha luôn phát triển không tốt, anh đã từng là thầy giáo, không phải là đã biết rõ sao?”
“Đủ rồi, đừng nói tiếp nữa!”
Hình Phong đột nhiên đập bàn, hét lớn một tiếng, Lý Phỉ Lệ sợ tới mức im miệng lại.
Phong trở lại yên tĩnh lại.
“…Thật xin lỗi, tôi vừa rồi hơi kích động!”
Hình Phong tự biết thất thố, nói nhỏ.
Lý Phỉ Lệ vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi, nàng chưa từng thấy qua biểu hiện của Hình Phong như vậy. Tục ngữ nói thật là đúng, người ít khi nóng giận khi tức giận lên càng đáng sợ hơn.
“Không….không có gì, là em nhiều chuyện thôi”
Xem ra việc này không thể nóng lòng được, cứ từng bước từng bước vậy.
Từng câu từng chữ trong phòng khách đều không lọt qua được lỗ tai của Bạch Lộ Hàn.
Cô gái kia quả thực là có dã tâm nha, muốn đuổi con chồng trước đi để hai người sống song túc song phi. Loại phụ nữ này tương lai nhất định ghê gớm, nếu tên tiểu tử mà lấy cô ta làm vợ, sau này nhất định bị quản lý gắt gao, cả đời cũng khó ngẩng mặt lên nổi, bằng trực giác hơn người, Bạch Lộ Hàn suy đoán ra được như vậy.
Đồng thời hắn cũng thấy được đã bị bỏ quên đủ lâu, nên hởi tỏ vẻ sốt ruột, thế là lại ê a ê a kêu lên.
Tên tiểu tử quả nhiên vội vội vàng vàng chạy vào bế hắn lên.
Lý Phỉ Lệ nhìn hắn bộ dạng giống như một người cha, lòng chỉ biết thở dài chứ chẳng biết làm sao.
“Em….nên cáo từ”
Trước hết hôm nay chỉ có thể như vậy.
Xú nữ nhân, mau cút đi nhanh.
Bạch Lộ Hàn lại một lần nữa ánh mắt lạnh lẽo thiếu chút nữa làm cho Lý Phỉ Lệ choáng váng.
Cái này…cũng là cảm giác nhầm lẫn a?
Lý Phỉ Lệ càng nhìn càng thấy đứa trẻ này kỳ lạ, hay là nên khuyên Hình Phong nhanh chóng đem cho nó đi sớm một chút mới được.
Đến cửa ra vào, nàng chưa từ bỏ ý định bỏ lại một câu.
“A Phong, tuy điều em vừa nói nghe không xuôi tai, nhưng là vẫn xin anh lưu tâm một chút.”
Hình Phong tùy tiện vuốt cằm, trong nội tâm lại vô ý thức mà kháng nghị ý kiến của Lý Phỉ Lệ.
Lý Phỉ Lệ đi được một lúc lâu, câu đem cục cưng giơ ra trước mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Cục cưng rất đáng yêu nha, khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt to luôn đảo đảo, cái mũi nho nhỏ, cái miệng cũng nho nhỏ, thật giống như là kẹo bông, chỉ sợ vừa chạm vào đã làm tổn thương. Hắn mặc dù có một chút không nghe lời, không thích uống sữa tươi, cũng không thích ăn cái gì, không thích tắm rửa. Không thích thay tã, nhưng mà cả ngày lẫn đêm đều không khóc nhè, cũng không quá ồn ào làm cậu không được yên tĩnh, chỉ là ê ê a a gọi. Thiên thần….Đây đúng là thiên thần chị gái cậu để lại a, cũng là bảo bối ông trời ban cho Hình gia, nếu trao cho người khác không phải là quá lời sao?
Hình Phong đột nhiên trong lòng đau nhức.
Sao vậy? Cái tên tiểu tử này bị sao vậy? Xú nữ nhân vừa đi, cậu liền một mực thất thần nhìn hắn.
Chưa bao giờ nhìn Hình Phong chính diện lâu như vậy, ngoại trừ khi cậu khóc ồ lên làm cho hắn cảm giác là lạ ở trong mắt, Bạch Lộ Hàn phát hiện kì thực tiểu tử này còn chưa lớn, là nam tử nho nhã mà nữ sinh yêu thích, cái cằm hơi hơi nhọn, cái mũi thẳng tắp, còn có đôi môi….
Oa a! Hắn nghĩ cái gì vậy?
Bạch Lộ Hàn tranh thủ xoa xoa tóc, chật vật che đi cảm xúc khác thường trong lòng.
“Ê a…..”
Cứ gọi dậy là hơn, cứ để cậu như vậy làm hắn càng kỳ quái.
“Cục cưng….” Hình Phong ngăn lại đôi tay nhỏ trong ngực, nhìn thẳng vào mắt hắn “Cậu sẽ không đem con cho ai! Tuyệt đối không! Trừ khi con lớn lên muốn rời cậu đi, nếu không cậu vĩnh viễn không rời xa con.”
Đối diện với tuyên ngôn của Hình Phong, Bạch Lộ Hàn sửng sốt, bởi vì ngữ khí trịnh trọng cùng với chân thành khác thường trong câu nói.
“Thực xin lỗi, cục cưng” Hình Phong nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt non mịn của hắn “Có lẽ con trách cậu không cho con ba mẹ, nhưng xin hãy tha thứ cho sự tùy hứng của cậu, bây giờ cậu chỉ có một mình con là người thân, sao cậu có thể bỏ mặc con…cho nên, hãy để cậu sống cùng con a!”