Tề Tuyên đi lâu thật lâu, đi tới tận hừng đông cũng không thể trở
lại tẩm cung của mình, do vậy, buổi lâm triều hôm nay đương nhiên là bị
hủy bỏ.
Bách quan đều đã quen, tân đế không thể so được với tiên đế, y là
một quân chủ ngu ngốc, ngày qua ngày chỉ biết ở tại tẩm cung nuôi chim, nghịch dế, ngay cả vì hoàng quyền sinh con nối dõi cũng không làm được, như vậy liệu có thể trông cậy vào nàng việc gì?
Chỉ có Bộ Kinh Vân biết, Tề Tuyên đi như vậy vất vả đến thế nào.
Nàng tuy không mắc nhiều bệnh, cũng được coi như khỏe mạnh, nhưng
trong thời kỳ thai nhi bị chấn động mạnh để rồi sinh non, sức lực trời
sinh xem như không đủ .
Vài lần, hắn thấy nàng đi đến nỗi thở hồng hộc muốn tiến lên giúp đỡ nàng, nhưng từ người nàng tỏa ra khí chất lạnh lùng giống như hàn băng
kháng cự lại sự giúp đỡ của hắn.
Hắn có thể mạnh mẽ kiên quyết tiếp cận nàng, ôm nàng hồi cung, bằng
vào năng lực của hắn, nàng làm sao có thể phản kháng nhưng khả năng lớn
nhất là hắn sẽ nhận lại được sự chán ghét của nàng. Hai người chỉ cần
gặp nhau là khắc khẩu, là đối nghịch tưởng như vĩnh viễn không thể thay
đổi.
Hắn không muốn nàng bị ghét, nên chỉ có thể chịu đựng, lo lắng đi
bên cạnh bảo hộ cho nàng, để nàng không bị vấp ngã, không bị thương…
Nàng đi một đường lắc léo tới gần sáng mới bước vào Phượng Nghi cung.
Bởi vì không có thái giám tùy thân hầu hạ, cho nên việc sinh hoạt ăn uống, hắn đều giao cho hoàng hậu Trữ Tiếu Mộng phụ trách. Hiện nay,
nàng đã mệt gần chết nên cần một người giúp tắm rửa, thay quần áo, thuận tiện còn xoa bóp gân cốt cho đỡ mệt mỏi, Trữ Tiếu Mộng chính là lựa
chọn tốt nhất.
Và ngay khi Tề Tuyên bước vào Phượng Nghi cung, Trữ Tiếu Mộng liền ‘trôi’ lại, hành lễ: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”.
Tề Tuyên lắp bắp kinh hãi. Nàng nghĩ, nàng vĩnh viễn sẽ không quen được cách thức xuất hiện bất ngờ này của Trữ Tiếu Mộng.
“Tiếu Mộng, khi ngươi di chuyển có hay không phát ra âm thanh?” Có
khi nàng từng nghĩ, ma quỷ người ta hay nói tới có phải hay không đều
giống như Trữ Tiếu Mộng, có khinh công tuyệt đỉnh, có thể bay tới bay
lui do nhân sĩ giang hồ cải trang?
“Được”. Thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng, cũng không biết Trữ Tiếu
Mộng có nghe vào hay không, dù sao cùng nàng nói cái gì, nàng đều nhất
nhất gật đầu, nhưng có làm hay không thì có trời mới biết.
Trữ Tiếu Mộng vừa thấy Tề Tuyên, việc đầu tiên chính là thay nàng cởi áo.
“Trẫm còn muốn tắm rửa” Tề Tuyên mệt, năm đầu ngón tay đều lười vận
động, tùy người bài trí “Tiếu Mộng, ngươi giúp trẫm xoa bóp, toàn thân
trẫm đều đau a”
“Được” Lời nói còn bên tai, người đã biến mất.
“Tiếu Mộng, di chuyển thì lên tiếng” Thật sự là… muốn hù chết nàng sao?
Rốt cuộc bất chấp hình tượng, Tề Tuyên mặc độc một chiếc áo mỏng
manh, nửa ngồi ở trên giường. Bách quan thích mắng chửi, thì cứ mắng
chửi đi!
Cùng lắm thì nàng hạ chiếu trị tội chính mình thôi!
Dù sao nàng cũng lười lâm triều, không phê duyệt tấu chương, chính
vụ giao cho tể tướng, đại tướng quân phụ trách, danh tiếng hôn quân đã
sớm truyền đi khắp thiên hạ, nhiều hơn vài tiếng xấu nàng cũng không để
ý.
Hai tay ôm đầu, nàng thì thào tự nói: “Ta chưa thấy được thích khách xinh đẹp kia, ta chưa thấy được thích khách xinh đẹp kia, ta chưa thấy
được thích khách xinh đẹp kia…”
Giống như chỉ cần niệm vài lần, chuyện
bị ám sát hôm qua sẽ biến mất không còn dấu vết.
Nếu không có chuyện đó cũng sẽ không có thêm người phải chết.
Thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, mặc kệ là ai đều có thể sống đến khi chết già.
“Đó là một thế giới hạnh phúc…” Nàng cố gắng tự thuyết phục bản thân mình.
“Nước ấm đã chuẩn bị xong, thỉnh hoàng thượng tắm rửa”. Đột nhiên, Trữ Tiếu Mộng lại bay đến.
Lần này khi vừa đến bên cạnh, nàng cố ý lên tiếng, nhưng dường như
so với việc nàng không lên tiếng lại càng khủng bố, Tề Tuyên sợ tới mức
ngã lăn trên mặt đất, sau một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Trữ Tiếu Mộng xoay người ôm lấy nàng, giống như ôm một tiểu hài tử.
Thật không hổ là sư muội của võ lâm minh chủ, thân thủ thật tốt.
Tề Tuyên bị lột sạch quần áo, đưa vào trong bồn tắm, làn nước màu vàng ấm ấp bao lấy cơ thể nàng. Nàng sớm đã bị Trữ Tiếu Mộng khiến cho hoảng sợ thành quen. Nàng cố gắng hô hấp, rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Mũi ngửi thấy một mùi hương
thanh nhã cùng với mùi thuốc thoang thoảng khiến nàng cảm thấy thực
thoải mái, giống như đem cả tâm hồn lẫn thể xác gột rửa sạch sẽ.
“Đây là cái gì?”
Nước trong hoàng cung được lấy từ suối ôn tuyền
trên núi, cách hoàng cung trăm dặm đường, đối với thân thể cực kỳ có
lợi, nàng mỗi ngày đều dùng nước này để tắm, nhưng chưa hôm nào cảm thấy thoải mái như hôm nay.
“Dược thủy” Trữ Tiếu Mộng nói, nhẹ nhàng mát xa các huyệt vị trên
người nàng, chân khí từ đầu ngón tay nhẹ nhàng truyền qua cơ thể nàng
dần xua tan đi mệt mỏi của nàng.
“Sao lại có ý tưởng như vậy?” Tề Tuyên khẽ ngáp, bị dược thủy cùng mát xa của Trữ Tiếu Mộng làm cho thật thoải mái.
“Sư huynh đưa”
Vừa rồi, khi Tề Tuyên nói muốn tắm rửa, Trữ Tiếu Mộng nhìn thấy Bộ Kinh Vân đứng tại cửa cung nháy mắt với nàng. Nàng hướng
Tề Tuyên cáo lui, khi đi ngang qua Bộ Kinh Vân, còn chưa kịp nói gì, hắn liền đưa cho nàng xuân phong hóa vũ đan, nói là để cho Tề Tuyên điều
dưỡng.
Kỳ thật, gân cốt của Tề Tuyên không hề yếu ớt, chỉ là thể lực hơi
yếu, có phải dùng tới xuân phong hóa vũ đan, đan dược trân quý như vậy
để điều trị sao?
Đan dược này mặc dù không dùng dược liệu quý giá gì để tạo thành,
hết tụ lặp lại tinh luyện, thường thường để luyện được một lò đan lại
mất tới tám, chín năm. Bởi vậy, từ khi nó được nghiên cứu tạo thành tới
nay, cũng không có người nào đủ kiên nhẫn đi luyện. Không thể tưởng
tượng được Bộ Kinh Vân như vậy lại có thể có quá nhiều tinh lực cùng
công sức, ngoài bảo hộ Tề Tuyên, tu luyện một thân võ nghệ cao cường,
còn có thừa tinh lực để đi luyện loại đan dược phiền toái chết người
này?
Bất quá, xuân phong hóa vũ đan có được hiệu quả thật tốt, cho dù là
trong thời kỳ mang thai sinh bệnh, trời sinh suy nhược, yếu đuối, khí
hư, chỉ cần hàng ngày dùng nó làm dược thủy liên tục trong vòng một năm, thân thể suy yếu lại có thể trở nên mạnh mẽ như trâu. (trâu or tê giác? =)) )
“Sư huynh? Ai a? Giống như…”
Tề Tuyên lại ngáp một cái, mắt đã không thể mở ra nổi. Nàng quá mệt mỏi, đầu óc trở nên hồ đồ, cũng quên luôn
sư huynh của Trữ Tiếu Mộng chính là Bộ Kinh Vân.
“Hoàng thượng….” Trữ Tiếu Mộng phát hiện người ngồi trong bồn tắm
đang dần chìm xuống, thiếu chút nữa là đem nàng cũng kéo vào trong nước. “Tự nhiên lại ngủ”. Thật may nàng đúng lúc đem Tề Tuyên giữ chặt, nếu
không, tại danh hiệu hôn quân của Tề Tuyên sẽ có thêm hai chữ ‘nực
cười’, một hoàng đế trong lúc tắm không cẩn thận ngủ gục mà mất mạng.
“Đừng quấy rầy nàng” Thanh âm từ tính từ sau lưng Trữ Tiếu Mộng vang lên.
“Sư huynh”.
Nàng xoay người, liền nhìn thấy Bộ Kinh Vân. Hai mắt hắn được che lại bằng vải bố, chẳng lẽ vì thủ lễ, không dám nhìn thấy Tề
Tuyên trần truồng? Rõ ràng cũng không cần tiến vào, lại tự làm ra chuyện phiền toái như vậy làm gì?
“Nội lực của muội thuộc hàn, không thích hợp giúp nàng thuận khí,
vẫn nên để ta làm”. Nói xong, hắn lại đưa cho nàng thêm một cái hộp bạch ngọc. “Trong này có năm viên xuân phong hóa vũ đan, muội giữ gìn cẩn
thận, đừng để cho ai biết, về sau mỗi ngày cho nàng dùng dược thủy, bao
giờ dùng hết, ta sẽ lại đưa thêm”
“Không bằng huynh đưa luôn dược cho một năm, đỡ phải đưa qua đưa lại nhiều lần”
“Dược nhiều như vậy không tiện để cất giữ, lại khiến người ta chú ý, ta không hy vọng đem việc nàng dùng dược điều trị thân thể cho người
thứ ba biết được” Thanh âm hắn băng lãnh, giống như sẵn sàng dùng máu tế kiếm. “Cho dù chỉ là một tiểu thái giám biết được chuyện này, cũng phải lập tức giết chết”
Trữ Tiếu Mộng luôn lười xen vào chuyện của người khác, lúc nào cũng
ngẩn ngơ, nhưng trí não thì không tệ, nếu không, cũng không thể luyện
thành tuyệt thế khinh công như vậy.
Nàng vừa nghe Bộ Kinh Vân nói, liền phỏng đoán những chuyện ngoài ý
muốn đang phát sinh:
“Huynh hoài nghi việc đột nhiên xuất hiện nhiều
thích khách là do người trong cung chỉ đạo?”
“Không chỉ là trong cung, người trong triều đình, cấm vệ quân… bất cứ ai quen thuộc hoàng cung đều có điểm đáng nghi”
“Phạm vi rất rộng” Đừng nghĩ kêu nàng điều tra, như vậy thật phiền toái.
“Yên tâm, ta rất nhanh sẽ bắt được kẻ chỉ huy. Hiện tại, muội ra bên ngoài canh chứng, ta giúp nàng thuận khí, khi xong sẽ gọi ngươi giúp
nàng mặc quần áo”
Phiền toái! Trữ Tiếu Mộng trong chốc lát đã biến mất.
Bộ Kinh Vân đỡ lấy thân hình đang ngủ say của Tề Tuyên, bàn tay dính sát vào ngực nàng, sự mềm mại này khiến cho hắn chao đảo, thiếu chút
nữa để nàng chìm lại trong nước.
May mắn mắt hắn đã được bịt lại, không thể nhìn thấy dung mạo xinh
đẹp của nàng, nếu không, chắc chắn bây giờ sẽ nổi lên thú tính, làm ra
chuyện không bằng loài cầm thú với nàng.
Hắn hít thật sâu, bình tâm tĩnh khí, lấy lại cân bằng để chính mình có thể vì nàng mà vận công.
Nhưng đầu hắn lại không có nghe lời, tư thái kiều diễm của nàng cứ một màn lại một màn hiện ra.
Tính tình nàng không tốt, hỉ nộ đều thể hiện hết qua sắc mặt, chẳng may trêu trọc nàng, nàng sẽ tức giận đến muốn đánh người.
Tính tình của nàng giống như là của yêu tinh, khi đi vào ngự hoa
viên, thấy muôn hoa đua nở thì bắt đầu ca xướng, coi như muôn hoa là
đang hoan nghênh nàng đệ nhất nữ vương.
Nàng cởi bỏ hài chạy nhảy giữa những luống hoa, hai chân trần giống
như bạch ngọc, quyến rũ ong bướm đủ sắc màu nhảy múa xung quanh nàng.
Hành vi của nàng không giống mọi người, từng bị bá quan nói bao
nhiêu lần, nàng lại không chút nào để ý, còn nói làm người phải sống tự
do tự tại, lúc nào cũng phải chịu bó buộc, quản thúc, lúc chết rồi thì
giữ lại được cái gì?
Nàng chỉ khi đọc sách mới có thể lộ ra khuôn mặt trầm tĩnh. Nàng đã
từng ở tại ngự thư phòng liên tục trong vòng mười ngày, xem lại Tề Quốc
lúc cường thịnh nhất, vạn dặm lãnh thổ trải dài bốn phương.
Nhĩ lực của hắn tốt, không chỉ một lần nghe thấy nàng thở dài. Năm
đó, Tề Quốc có mười tám châu, dân cư sáu trăm ngàn người, người trên bốn mươi tuổi chiếm số lượng hàng vạn vạn người. Mà nay, chỉ còn lại mười
ba châu, thu nhập từ thuế cũng bởi vì nội chiến quanh năm mà hao phí rất nhiều, chỉ sợ dù trải qua nhiều năm khôi phục, dân chúng vẫn sẽ như cũ
nghèo khổ, người còn sống cũng không đến bốn trăm ngày.
Tề Quốc nếu muốn cường thịnh thì phải cải cách, ngay cả quân vụ đều
cần phải thay đổi. Đáng tiếc, nàng chỉ là một hoàng đế bù nhìn, rồi cũng sẽ có một ngày, nàng đem trả ngai vị này cho huynh đệ, nàng không có
quyền ra lệnh cải cách.
Cho dù nàng có muốn làm, tể tướng cùng đại tướng quân cũng sẽ ngăn
cản, đề phòng nàng từ một hoàng đế giả mạo trở thành nữ vương thực sự,
đến lúc đó, tẫn kê ti thần, di họa thiên hạ. (ý nói, nữ nhân làm chủ thì thiên hạ ắt sẽ đại loạn, gặp nhiều tai ương)
Nàng chỉ có thể vụng trộm viết sách trị quốc, đem giấu chúng phân
tán trong ngự thư phòng, kỳ vọng vị quân chủ kế tiếp có thể thấy chúng,
lần nữa khôi phục thịnh vượng cho Tề Quốc.
Bộ Kinh Vân từng xem qua sách nàng viết, cảm thấy rất tuyệt, hắn
từng tại thời điểm cùng Lí Hữu Hợp, Chu Bằng nói chuyện phiếm nói đến
chuyện này, hy vọng bọn họ có thể thừa nhận, phò trợ nàng thực hiện tâm
nguyện. Đáng tiếc, bọn họ lại cho rằng một kẻ vũ phu như hắn làm sao
biết trị quốc? Luôn đối với lời của hắn cười trừ.
Đàn bà, vũ phu đều thật sự không biết? Bộ Kinh Vân biết bản thân
ngoài võ công, cũng không am hiểu những chuyện khác, nhưng Tề Tuyên
tuyệt đối không như vậy, nàng là một nữ tử có tuệ căn, thông minh hơn
người.
Một tay hắn đỡ lấy thân hình đang ngủ say của nàng, tay còn lại sờ
sờ khăn che mắt của mình, trong lòng dâng lên một niềm xúc động. Hắn
muốn nhìn thấy nàng, xúc động, xinh đẹp, cơ trí… Hắn đã cất chứa quá
nhiều hình dáng của nàng, chỉ có hình ảnh khi nàng tắm là chưa có. Bởi
vì nam nữ thụ thụ bất thân, bởi vì nàng chán ghét hắn, hắn không muốn
nhúng chàm nàng.
Nàng thế nhưng lại khiến hắn động tâm, làm cho hắn cho dù phải trá giá bằng cả tính mạng cũng muốn yêu nàng say đắm…
Hắn thở dốc, hai cảm xúc đan xen, yêu nàng cùng tôn trọng nàng ở trong lòng hắn xung đột.
Sau một lúc lâu, hắn hung hăng giáng cho bản thân một cái tát, dùng sức quá nhiều khiến khóe miệng chảy ra tơ máu.
Chính bởi thích nàng, càng không thể tổn thương nàng.
Quả nhiên, đau đớn khiến cho hắn khôi phục lại lí trí, hắn dần tĩnh
tâm, đôi bàn tay vừa khiến chính mình bị thương, nay lại như lông hồng
nhẹ nhàng phủ trên người nàng, đặt tại lưng của nàng, thay nàng vận công thuận khí, thứ nhất xoa dịu vất vả cả đêm của nàng, thứ hai giúp nàng
hấp thụ hiệu quả của dược thủy, giúp tăng cường thể lực của nàng.
Ước chừng sau khoảng một khắc, hắn thu công, gọi Trữ Tiếu Mộng, dặn
đi lại dặn lại, muốn nàng nhất định phải chiếu cố tốt cho Tề Tuyên, đến
nỗi Trữ Tiếu Mộng phải hoài nghi, hắn phải chăng đã bị chuyển đổi giới
tính, trở thành tam cô lục bà lắm điều nhiều chuyện.
Máu, rất nhiều máu, máu chảy vô biên vô hạn tạo thành một vùng biển rộng lớn, dâng cao hơn ba thước, buộc nàng phải nuốt vào.
Nàng sợ hãi, liều mình chạy trốn, nhưng tay chân nàng thật yếu ớt, chạy hai ba bước, lập tức lại bị biển máu bao phủ.
“Không cần qua đây, không cần qua đây…” hương vị tanh nồng khiến cho Tề Tuyên kinh hãi cùng ghê tởm tưởng muốn nôn.
Nàng chật vật hết sức mới có thể thoát ra, trên người lại có vài vết thương, rốt cuộc cũng té ngã trên mặt đất.
“Đừng đuổi theo ta… vì sao… ta là bị bắt buộc hạ lệnh giết người, là bọn hắn bức ta… không phải ta…” Nàng vừa khóc vừa kêu.
Nhưng máu vẫn dần tiến tới gần nàng, sau đó, một bàn tay nhuốm đầy
máu vươn tới, một bàn lại một bàn… Trùng trùng điệp điệp, nhìn khắp xung quanh đều là những bàn tay hung hăng muốn bắt lấy nàng.
Nàng tuyệt vọng hét lớn: “Tha cho ta đi…”
“Hoàng thượng” Hai chữ vang vọng truyền tới bên tai Tề Tuyên.
Nàng bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy khuôn mặt quen
thuộc của Bộ Kinh Vân, vẫn như cũ âm u, không có chút biểu tình nào.
Trước kia, đó là khuôn mặt nàng ghét nhất, nhưng hôm nay khi thấy nó lại cảm thấy cảm kích vô cùng, nếu không phải hắn gọi nàng từ trong ác mộng tỉnh lại, nàng chắc chắn sẽ bị dọa chết.
Nàng hít một hơi thật sâu, đang định cám ơn hắn thì hắn đã mở miệng trước.
“Tể tướng cùng đại tướng quân đang ở phòng nghị sự gây náo loạn, đại tướng quân rút đao muốn chém tể tướng, thỉnh Hoàng thượng tới đó giảng
hòa”
Thì ra, hắn thật ra không phải vì quan tâm nàng mà đến “cứu” nàng.
Nàng sờ sờ mũi, cảm thấy chính mình thật quá đa tình, trong thời gian
nàng làm hoàng thượng, bọn hắn thậm chí không coi nàng là con người, chỉ như là một con rối, có việc thì đến tìm, không việc gì liền bỏ mặc sống chết của nàng.
Không nên mang kỳ vọng với tam đại quyền thần… Nàng cố gắng tự an ủi bản thân, nói với chính mình, nàng không cần người ta sủng, không cần
người ta quan tâm, nàng chỉ mong tháo bỏ thân phận giả hoàng đế, để nàng có thể tiêu dao tự tại mà hưởng thụ cuộc sống.
Ngáp một cái, nàng lười biếng nằm trở lại giường. “Tể tướng cùng đại tướng quân cũng không phải lần đầu tiên không cùng lý tưởng, bọn họ có
ngày nào mà không ầm ý cãi vã, cứ đợi qua một lúc sẽ ổn thôi.” Huống hồ
nàng đi thì sẽ sao?
Dù gì, cũng không ai để ý đến lời nói của nàng.
Bộ Kinh Vân cũng không nhắc lại, chỉ cùng Trữ Tiếu Mộng nháy mắt, nàng liền tiến vào giúp Tề Tuyên thay quần áo.
Tề Tuyên cũng không phản kháng, người ta kêu nàng nâng cánh tay,
nàng liền nâng cánh tay, sau đó, chân tự động đứng dậy, để Trữ Tiếu Mộng làm việc cần làm, rồi mặc cho Bộ Kinh Vân “áp giải” nàng tới phòng nghị sự.
Nhìn xem! Sớm đã biết không ai nghe theo nàng, Bộ Kinh Vân như thế,
Trữ Tiếu Mộng như thế, thử hỏi tể tướng cùng đại tướng quân có thể sẽ
khác sao?
Nếu hôm nay, mây chuyển sang màu xanh thì may ra có thể! Nàng nghĩ.
Nàng bước đi, một lần nữa thống hận hoàng cung quá đỗi rộng lớn, dù muốn tới đâu, cũng phải đi cả một chặng đường dài.
Bộ Kinh Vân đi sau nàng ba bước, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của nàng, tâm lại thêm một lần gợn sóng.
Vừa rồi, nàng ở trong mộng kêu lên sợ hãi, hắn đều nghe thấy, bởi vì nghe thấy mà tâm như thắt lại.
Hắn biết nàng nói hạ lệnh giết người là nói tới nội chiến khi đó,
nhà tù giam giữ những phần tử phản loạn, hắn, Lí Hữu Hợp, Chu Bằng vẫn
muốn bàn bạc phương án giải quyết những phạm nhân này.
Giết sạch? Chỉ sợ đại cục không thành.
Ân xá? Mưu phản là tử tội, không tru di
cả nhà đã là thiện tâm, thả ra, bọn họ lại tiếp tục phản loạn thì biết phải làm sao?
Cuối cùng, ba người quyết định tìm con của tiên hoàng, phò tá đăng cơ, rồi tùy theo quyết định của tân đế.
Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, huyết mạch của tiên hoàng lại thưa thớt đến vậy, bọn họ mất một năm mới tìm được Tề Tuyên, đã không còn
thời gian để tiếp tục tìm kiếm, đành phải dịch trang cho nàng cải trang
lên kế vị trước, rồi mới tính tiếp.
Bởi vì phượng giả hoàng đế, bọn họ sợ bị phát hiện, càng tăng cường
thêm giám ngục, đối với những phần tử phản loạn này lại càng thêm cảnh
giác.
Để trừ hậu họa, cuối cùng, ba người đưa ra quyết định, tân đế đăng
cơ, phản loạn phải trừ tận gốc, thứ nhất là để trấn áp lòng người, thứ
hai, giảm xuống khả năng thân phận của Tề Tuyên bị bại lộ.
Như vậy, Tề Tuyên không giống như tiền lệ, khi tiền hoàng đăng cơ ra lệnh đại sá thiên hạ, ân thưởng bách quan, thánh chỉ đầu tiên nàng ban
ra lại là lệnh xử trảm, một đạo thánh chỉ lấy đi tính mạng của một ngàn
tám trăm hai mươi người, máu chảy thành sông, thi thể chất cao như núi.
Bộ Kinh Vân, Lí Hữu Hợp cùng Chu Băng như vậy mới yên tậm, mối họa được trừ tận gốc, Tề Quốc như vậy mới có thể yên ổn.
Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới, sự kiện đó lại trở thành bóng ma lớn nhất trong lòng nàng.
Nàng cho rằng chính mình đã hại chết rất
nhiều người, đến giấc ngủ cũng không thể an bình.
Vì thế, hắn căm hận chính mình, ép buộc một tiểu cô nương mang trên
vai trọng trách của cả một quốc gia, lại không cho phép nàng can dự
chính sự, tiếng thơm thì bách quan hưởng, ác danh thì khoác trên người
nàng, biến nàng thành hôn quân bị cả thiên hạ nguyền rủa, như vậy là làm sao?
Năm đó, bọn họ không phải đã uống máu ăn thề, Nghĩa Dũng quân
thành lập cũng là vì mưu cầu hạnh phúc cho dân chúng hay sao?
Hắn rất có lỗi với nàng, cả đời này, hắn chưa từng áy náy như vậy,
thương tiếc đối với nàng như thủy triều, dâng lên không dừng, hô hấp của hắn trở nên trầm trọng, ngay cả nội lực kinh người cũng không thể áp
chế được.
Đột nhiên, trong lòng hắn nổi lên xúc động, mong muốn đem nàng rời
đi cung đình khiến nàng chán ghét này, thiên hạ rộng lớn, nàng muốn đi
đâu, hắn cũng sẽ che trở nàng, chỉ mong nàng vui vẻ, khoái hoạt.
Tay hắn vươn ra, muốn chạm vào áo bào tung bay của nàng.
Nàng đột nhiên quay đầu. “Uy, trẫm không đi nổi nữa, ngươi mang trẫm bay đi xem tể tướng cùng tướng quân động cước như thế nào đi”
Mùa đông đã sang. Muôn hoa sớm đã tàn, nhưng nàng ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt, hắn lại ngửi được hương thơm của ngàn vạn đóa hoa đào.
Tiểu yêu tinh động lòng người này dù ở giữa mùa đông tuyết rơi vẫn là
kiều mị như vậy hay sao?
Hai tay hắn vòng qua ôm lấy thắt lưng của nàng, nhìn vào mắt nàng tràn ngập mê đắm.
“Ngũ hồ tứ hải, ngươi muốn đi đâu, chúng ta cùng đi.”
Lời vừa dứt, hắn đã như lưu tinh, đem nàng bay về phía phòng nghị sự.
“Gì?” Nàng phát hiện chính mình không hiểu được lời nói của Bộ Kinh
Vân. Là nàng nghĩ sai? Hay là hắn nói sai? Nhất định là ý sau, người này đối với nàng luôn dùng từ ngữ ngắn gọn, hừ, không muốn cùng nàng nói
chuyện thì đừng nói a! Tưởng giỏi lắm sao, nàng muốn nói chuyện thì đã
có đất trời lắng nghe.(=.=!)
Cúi đầu, nàng vụng trộm làm mặt quỷ với hắn.
Đại đầu gỗ, một chút
cũng không xinh đẹp, nam nhân a, phải có ngũ quan xinh xắn, da thịt như
ngà như ngọc mới là đẹp.( dưỡng da = Oxy ạ? Hay Xmen?)
Tề Tuyên khi được Bộ Kinh Vân đưa tới trước cửa phòng nghị sự, đã bị thanh âm tranh chấp cùng đổ vỡ bên trong làm cho sợ hãi.
Nàng vốn biết tể tướng cùng đại tướng quân thường vì không cùng
chính kiến mà ầm ỹ, nhưng giống như bây giờ, gào thét dữ dội, lại ném
này ném nọ, cùng nguyền rủa tổ tông mười tám đời đối phương, là lần đầu
tiên nhìn thấy.
Tề Quốc chẳng lẽ sắp sập sao?
Nàng nhanh chóng mở ra cánh cửa phòng nghị sự, ngay lập tức, một
nghiên mực bị ném tới. Nàng toàn thân cứng đờ, quên luôn việc phải né
tránh.
Thân ảnh to lớn ngay tại một tích tắc này, di chuyển tới phía trước, tấm lưng rộng lớn hoàn toàn bảo hộ nàng.
Bộ Kinh Vân khẽ vẫy tay, nghiên mực lập tức trở thành bụi cát bay đi.
“Hành thích vua, tử tội.” Thanh âm lãnh đạm lại giống như hòn đá tảng nện xuống.
Trong phòng, cầm trì đao đuổi giết tể tướng, đại tướng quân cùng
không ngừng dùng vật này nọ công kích đại tướng quân, tể tướng, đồng
thời giật mình dừng lại.
Phòng nghị sự là nơi dùng để xử lí việc quốc gia đại sự, Bộ Kinh Vân tại sao lại để Tề Tuyên tới đây.
Nữ nhân tham gia quốc sự, điềm báo mất nước a!(mấy lão mắc dịch! tư tưởng hủ lậu! ghừ!)
Bất quá, hoàng đế giả cũng là do bọn hắn nuôi cấy, nàng trên danh
nghĩa vẫn là quân chủ, trong lòng không thừa nhận là một chuyện, nhưng
ngoài mặt, lễ tiết vẫn là phải giữ.
Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng đồng thời khom người: “Tham kiến hoàng thượng.”
Xem, ngay cả quỳ lạy cũng giống như cúi chào, nàng làm hoàng đế
cũng thật vô nghĩa rồi? Nhưng nàng cũng không để ý, cất bước, thật cẩn
thận bước vào phòng nghị sự. Bộ Kinh Vân lại lui về phía sau nàng bảo
hộ.
Tề Tuyên nhìn một lượt quanh phòng nghị sự.
Ném cũng thật giỏi, ngay cả giá sách cũng đã sụp mất một nửa, không cần nói tới những văn thư
cùng tấu chương khác.
Bách quan trình lên tấu chương, Tề Tuyên không có quyền ngự lãm,
nhưng nếu tấu chương mất, người gánh tránh nhiệm lại chính là nàng. Xem
ra, cái danh hiệu hôn quân của nàng lại vừa được thăng cấp. (MN: tội
nghiệp tỷ! gánh tội thay cho mý ông già~~)
Không biết lúc này có nên hạ chiếu luận tội bản thân một lần nữa hay không?
Cũng phải nói, nàng dường như đã tập thành thói quen.
“Hai vị ái khanh miễn lễ” Ghế đều đã đổ, cũng không có chỗ mà ngồi,
đơn giản lắm, đứng hết đi! “Trẫm nghe nói, phòng nghị sự sắp có án mạng, đặc biệt đến xem, ở trong hoàng cung có máu là không tốt, đúng không
nhỉ?” ( MN: không nên có máu, chỉ nên có tiết canh thoai!! Hahaaha)
Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng đồng thời hừ một tiếng, quay lưng về phía nhau, ai cũng không muốn để ý ai.
“Hai vị ái khanh đều là rường cột của nước nhà, người nào có chuyện, đều là tổn thất của Tề Quốc.
Các người cũng không muốn nhìn thấy dân
chúng lại trải qua những ngày đói kém giống như mười năm trước đi?”
Không ai để ý nàng, không sao cả, nàng có thể tự tạo niềm vui cho mình
“Quốc gia đại sự sao không cùng bình tâm lại, từ từ thảo luận, rồi cũng
tìm được phương án khiến ai nấy đều hài lòng thôi.”
Không gian vẫn rất lạnh, lạnh đến nỗi Tề Tuyên hoài nghi phòng nghị
sự này phải chăng là có bức tường nào bị thủng khiến cho gió lạnh từ bên ngoài thổi vào.
Nàng sờ sờ mũi, rất rõ ràng tể tướng cùng đại tướng quân sẽ không
bao giờ để nàng tham dự vào quốc sự, mà Bộ Kinh Vân sở dĩ gọi nàng đến
cũng chỉ là muốn trấn an lửa giận trong lòng hai vị đại nhân này mà
thôi, làm cho bọn họ không đến mức thật sự đem đối phương chém thành
nhiều mảnh.
Hiện nay, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, có phải hay không nên trở về nội cung tiếp tục quá trình làm heo, ăn no ngủ, ngủ ăn no, hết
ngày?(tuyệt!)
Đêm qua, nàng ở trong cung đi lại thật lâu, thật mệt mỏi, vừa rồi
mới được Trữ Tiếu Mộng hầu hạ ngủ được một lúc, giờ này chắc khoảng giờ
mùi, nàng còn chưa ăn no, thậm chí bữa sáng cùng bữa trưa nàng còn chưa
ăn, rất đói a!
Tề Tuyên có thể không để ý tới sự thất lễ của tể tướng cùng đại
tướng quân, nhưng có một người, trong lòng lại bốc lên lửa giận ngút
trời.
Hai người này trong lòng rốt cuộc có hoàng thượng hay không?
Chẳng trách Tề Tuyên lại nói, quyền lực ăn mòn lòng người.
Bộ Kinh Vân lạnh lùng mở miệng: “Khải tấu hoàng thượng, địch quốc ý
định xâm nhập, đại tướng quân chủ chiến, tể tưởng chủ hòa, bởi vậy mới
xảy ra tranh chấp.”
Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn Bộ Kinh
Vân. Hắn như thế nào lại đem sự việc trọng yếu như vậy nói với một nữ
nhân đâu?
“Địch quốc?” Tề Tuyên suy nghĩ một chút nói:
“Chính là cái quốc gia
thừa dịp nước ta nội loạn, chiếm lấy U Châu, thỉnh thoảng lại đến quấy
rầy, cướp lương giật tiền, Địch quốc? Bọn họ lại tới? Lần này là bởi vì
cái gì?”
Nói đến Địch quốc, Chu Bằng vốn trong bụng có đầy lửa giận lại như ném thêm vào một cây pháo, nhất thời nổ tung.
“Đám người man rợ kia cư nhiên yêu cầu ta cùng chúng kết huynh gọi
đệ, Địch quốc xưng huynh, quả là khinh người quá đáng! Lần này, chúng ta vô luận thế nào cũng không thể lại thỏa hiệp, tiến đánh cho bọn chúng
cả phân chuột cũng phải nôn ra.”
Chu Bằng xuất thân lỗ mãng, từng theo
tiên hoàng chinh chiến tứ phương, dựa vào quân công hiển hách mà thăng
lên trở thành tham tướng, không ngờ, chỉ vì một mũi tên bắn lén chấm dứt tiền đồ tươi đẹp của hắn. Sau khi tiên hoàng băng hà, một tham tướng
không có xuất thân gia thế, lại trời sinh tính tình lỗ mãng, đã bị chư
hầu cùng quyền thần nhiều năm khi dễ, cuối cùng, chán nản mà tháo giáp
hồi hương.
Lí Hữu Hợp với hắn hoàn cảnh giống nhau, đường đường là đệ nhất
trạng nguyên, do không hiểu quan trường luồn cúi, cũng không kết bè kéo
phái, không có lý tưởng cao xa, lại khắp nơi chịu xa lánh, sau gặp tao
biếm, phẫn nộ mà từ quan.
Sau khi Tề Quốc nội loạn, hai người bọn họ ngẫu nhiên gặp lại, nổi
lên tình cảm thân thiết, lại thấy dân chúng khắp nơi tha hương, quốc gia suy sụp, tâm niệm vì nước tận trung trở lại, liền hợp lực, cỗ vũ dân
chúng đứng lên phản kháng, tổ chức Nghĩa Dũng quân, thầm nghĩ tranh đoạt thiên hạ, đối với đám người không màng sống chết của dân chúng mà tức
giận.
Lúc ấy, Bộ Kinh Vân vừa tròn mười tám tuổi, cũng đã vững vàng ngồi
trên ngôi vị giang hồ đệ nhất cao thủ, hắn cũng tuổi trẻ hăng hái, kính
nể hành vi của Nghĩa Dũng quân, liền tổ chức hết thảy giang hồ nghĩa sĩ
gia nhập hàng ngũ của Nghĩa Dũng quân.
Rồi sau đó, hắn lại được tôn lên
thành võ lâm minh chủ, cùng với Lí Hữu Hợp, Chu Bằng tạo thành tam đại
đầu của Nghĩa Dũng quân.
Ba người, hai võ một văn, lấy Lí Hữu Hợp nhiều tuổi nhất làm người
đứng đầu, kính hắn như huynh trưởng, nhưng chính kiến bất đồng, ngay cả
phụ tử đều có thể động đao động kiếm, càng không nói tới huynh đệ kết
nghĩa không cùng dòng máu.
Lí Hữu Hợp nghe Chu Bằng nói, cũng trở nên phẫn nộ:
“Đánh đánh đánh, người lấy cái gì cùng người ta đánh? Quốc khố có tiền sao? Ngươi mang
hai tay không đi đánh sao?”
“Chẳng lẽ muốn mang Tề Quốc đất đai rộng lớn nhận Địch quốc làm
huynh trưởng? Thúi lắm! Ngươi là đồ bán nước, đem thể diện của tổ tông
cho chó tha mất hết!” Chu Bằng chửi.
“Đại trượng phu co được dãn được, đây chỉ là tạm thời, chờ dân chúng an cư, quốc khố đầy đủ, ngươi muốn đánh thế nào liền đánh thế ấy!”
“Chúng ta đợi mười năm! Về sau, ngươi đừng tự xưng là người của Tề quốc, đến Địch quốc mà làm tể tướng đi!”
“Ngươi không nói lí lẽ!”
“Hai vị ái khanh có thể nghe trẫm nói một câu không?”
Tề Tuyên nói
lời này như đem hổ đói quăng vào giữa đồng bằng, oanh, tể tướng cùng đại tướng quân lửa giận tại đáy lòng đều muốn bạo phát, hai người trừng mắt nhìn nàng một cái, chỉ thiếu nước chỉ vào mũi nàng mà hồ lớn, nhất giới nữ lưu, không có tư cách tham gia vào chính sự.
Nhưng ánh mắt hàn băng của Bộ Kinh Vân khiến cho toàn thân bọn họ
phát lạnh, đem lời nói đã ra tới yết hầu nuốt trở lại trong bụng. (jỏi
nha^^ bis bis* iu Vân k wé)
Tề Tuyên thanh thanh cổ họng nói: “Địch quốc nếu đã đưa ra hiệp ước
kết huynh đệ, thì nhất định còn muốn thừa cơ vơ vét tài sản vàng bạc.
Quốc khố ngay cả quân phí cho chinh chiến cũng không có, vậy lấy gì để
thỏa mãn lòng tham của Địch quốc?
Cho nên, chúng ta nên đánh, hơn nữa,
phải từ trong tay Địch quốc lấy quân phí”
Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng đồng thời trợn trừng hai mắt, nữ nhân chính là đều dài tóc, ngắn não, làm như Địch quốc ngu ngốc hay sao mà có thể
giúp đỡ Tề Quốc chống lại bọn họ? (MN: mý ông già mới là dài râu ngắn
não ý! Tức chết ta! Ta chém!)
Tề Tuyên cũng không để ý đến ánh mắt coi thường của bọn họ, ngữ điệu mang nét trào phúng.
“Trẫm đoán, quân đội của Địch quốc đều tập trung
tại U Châu, uy hiếp tiến đánh kinh thành! U Châu từng là lãnh thổ đứng
đầu nước ta, thiết khoáng dư thừa, ngựa lại không thiếu, khi tiên hoàng
còn tại vị, U Châu trong mười tám châu nổi tiếng giàu có, dân cư đông
đúc tới bốn trăm vạn dân. Sau khi bị Địch quốc cướp đoạt, bọn họ có thể
giống như nước ta đối xử tử tế với dân chúng U Châu sao?
Địch quốc cả
nước cũng chỉ có hơn trăm vạn dân, bọn họ có thể phân phó bao nhiêu
người cai trị U Châu? Những người Địch quốc đó vào U Châu, thấy được sự
phồn hoa giàu có của U Châu, chẳng lẽ lại không chút động tâm sao? Dưới
tình trạng bị áp bức, bót lột, cướp đoạt như vậy, dân chúng U Châu lại
không đứng về Tề Quốc sao?
Chẳng lẽ lại đứng về Địch quốc?”
Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng không phải là kẻ ngu dốt, được nàng nhắc
nhở như vậy cũng khai sáng được không ít chuyện, trong đầu đần hiện lên ý tưởng.
“Ý hoàng thượng là một mặt mạt tướng đem quân đi đánh địch, mặt khác cổ động dân chúng U Châu đứng lên chống lại chính sách cai trị tàn bạo
của Địch quốc, sử dụng đánh du kích đánh lén quân địch, khiến cho chúng
nội bộ rối loạn, quân ta sẽ nắm chắc phần thắng” Chu Bằng nói.
“Đúng vậy.” Tề Tuyên gật đầu. “Nhưng đây mới chỉ là mở đầu.
Tiếp
theo, chúng ta sẽ cho quân lẻn vào thành U Châu, lấy tài sản của lũ tham quan vơ vét xương máu của dân chúng tại U Châu sung làm quân phí, lấy
chiến dưỡng chiến. Còn lại phần thừa sẽ đem chia đều cho dân chúng. Như
thế, nhân tâm sẽ nghiêng về phía ta, đại tướng quân sẽ có cơ hội đoạt
lại U Châu, ghi danh sử sách.”
“Hảo, lão tử sẽ lập tức đi chuẩn bị!” Chu Bằng hưng phấn vạn phần,
ngay cả nghi lễ quân thân cũng vất bỏ, chân vội bước ra ngoài cửa.
“Lão
tử nhất định sẽ giành chiến thắng trở về!”
Lí Hữu Hợp thần sắc kỳ quái nhìn Tề Tuyên. “Hoàng thượng chắc không
chỉ muốn đoạt lại U Châu mà còn muốn cả Bàn Long Quan đi!” Bàn Long Quan ngày xưa là biên giới của Tề Quốc và Địch Quốc, nằm gần U Châu, từng là thành lũy bất khả chiến bại, ai ngờ rằng, Tề Quốc lại tự phá hủy nó vì
nội chiến. Từ đó, Địch Quốc không còn trở ngại, thường xuyên mang quân
sang quấy rối Tề Quốc, dụng ý muốn chiếm đoạt, thật là cực kỳ đáng giận.
“A?” Tề Tuyên nháy nháy mắt.
“Nguyên lai chiếm được U Châu còn có
thể thu được món lợi này? Ái khanh nghĩ thật sâu xa, trẫm thật ra chưa
từng nghĩ tới vấn đề của Bàn Long Quan.”
“Hoàng thượng quá khen.” Lí Hữu Hợp khom mình hành lễ. “Nếu đã muốn
khai chiến, tất sẽ có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị,, thần xin cáo
lui.”. Nói xong liền xoay người rời đi.
Tề Tuyên nhìn theo hai đại thần Tề Quốc rời đi, trong đôi mắt đen
láy tỏa ra hào quang, rực rỡ vô cùng, dường như lấy đi ánh sáng của vạn
vật xung quanh, chói sáng khiến ai cũng không dám nhìn thẳng.
“Tề Quốc rốt cuộc cũng một lần nữa hồi sinh…” Thanh âm của nàng mang theo tia mê ly. “Phụ hoàng, người trên trời có biết, chắc cũng rất cao
hứng đi! A… Kỳ thật, cái bí mật nho nhỏ của người, mẫu hậu khi còn sống
đều đã nói cho nữ nhi biết, nguyện vọng lớn nhất của người chính là
thiên hạ thống nhất. Người không thích làm hoàng đế… Muốn tự phong cho
mình là đại tướng quân, ngay cả lệnh bài đều đã làm xong, chỉ đáng tiếc
trời phụ lòng người…
Thế nhưng, hiện tại, chúng ta đã đi bước đầu tiên,
sau này rồi sẽ có bước thứ hai, thứ ba, phụ hoàng…”
“Không phải chúng ta đi bước đầu tiên, là nàng đi. Chính nàng mới có thể khiến cho Tề Quốc có hy vọng.” Bộ Kinh Vân bất ngờ nói, âm thanh
đập vào trong lòng của nàng. Hắn chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng, trong
mắt tràn ngập sự tán thưởng.
Nàng tim đập nhanh, thần hồn chao đảo, nhìn khuôn mặt tràn ngập sự
tán thưởng của hắn, một cái gì đó bị nàng chôn thật sâu tròng lòng bỗng
nhiên như ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt toàn thân nàng.
Hắn thừa nhận tài năng của nàng? Hắn không nghĩ tới tẫn kê ti thần,
quốc chi tướng vong sao? (giống như câu trên, nghĩa là nữ giới làm quan, nước mất tướng bại)
Nàng vẫn nghĩ rằng hắn chán ghét nàng, mới luôn dùng khuôn mặt lãnh
khốc cùng ngôn từ cay độc với nàng, nhưng giờ phút này, hắn lại dùng cả
tinh thần lẫn thể xác khẳng định với nàng rằng hắn thưởng thức nàng, coi trọng nàng.
Nàng không phải đang nằm mơ chứ? Trên đời này cũng có thể có nam
nhân khẳng khái tán thưởng một nữ nhân sa? Bỗng dưng, lòng nàng trở nên
rối loạn, khóe mắt đỏ lên.
Nàng muốn khóc, lại muốn cười, còn muốn kêu to, nhưng rốt cuộc, nàng lại che mặt chạy đi. Hai người ở chung gần mười năm, nhưng trong phút
chốc nàng lại không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.