Tuyệt Thế Hôn Quân

Chương 3: Chương 3: chương 3




Mặt trời dần biến mất phía chân trời, Tề Tuyên dùng xong ngự thiện, tìm cách tránh đi sự giám thị của Bộ Kinh Vân, nàng thay trang phục của tiểu thái giám, mò vào ngự thiện phòng. “Tiểu Đậu tử, Tiểu Đậu tử…” Đây là bằng hữu duy nhất nàng kết giao trong suốt mười năm sống trong hoàng cung, tuy nhiên, hắn không biết thân phận thật sự của nàng, nàng hiện tại chính là lấy thân phận một tiểu thái giám nội phủ Tiểu Tuyên tử đối diện với hắn.

Không phải nàng muốn lừa gạt người khác, chỉ có điều, nàng không dám chắc, sau khi biết được thân phận của nàng là thiên hạ đệ nhất hôn quân, hắn có thể hay không tiếp tục cùng nàng kết giao? Cái này không thể không nghĩ nha, ác danh của nàng sớm đã truyền xa! “Tiểu Đậu tử…” “Đừng kêu nữa.” Khuôn mặt trắng nõn từ táo phòng bên cạnh lộ ra, trên tay còn bưng theo một chiếc bát đang bốc hơi nghi ngút. “Tiểu Tuyên Tử, ngươi cũng thật lợi hại, mỗi lần ta ăn vụng, ngươi đều tới tìm nha.” “Hắc hắc hắc…” Tề Tuyên cười, tiến lại gần hắn.

“Cái gì mà thơm vậy a?” “Lạt tử diện(???)” Hai tay đưa ra phía sau lần sờ, lại lấy ra một chén lạt tử khác, đặt vào trong tay Tề Tuyên. “Sớm biết mũi ngươi so với mũi cẩu còn thính hơn, sẽ không để ta ăn mảnh một mình, nên phải chuẩn bị sẵn cho ngươi một chén, đỡ cho ngươi không có cái ăn lại ồn ào, khiến ta bị đánh” “Thơm quá.”

Nàng nhìn trong bát tràn đầy những sợi màu trắng trắng, sợi mì ước chừng chỉ dài khoảng hai đốt ngón tay, phía trên được trải một lớp bột màu đỏ, hương thơm đưa đến bên mũi, nhịn không nổi mà cầm đôi đũa, gắp lên thưởng thức, vừa mềm lại vừa dai, ngon đến không tưởng, sợi mì bình thường như vậy lại so với ngự thiện còn ngon hơn. “Ngon quá là ngon, tiểu tử nhà ngươi sao lại biết tới những món ngon vật lạ như vậy?”

“Trong cung tụ tập người khắp ngũ hồ tứ hải, quê hương ai mà chẳng có món ăn đặc trưng, đông học một chút, tây hỏi một chút, không phải là sẽ có sao?” Đậu Tử vênh mặt lên, ăn xong bèn đứng lên. “Nói mau! Trễ thế này tìm ta có việc gì?” “Ăn lạt tử a!” Quả thật là có chuyện muốn cùng hắn thảo luận, nhưng lời ra đến miệng, lại bị nàng nuốt trở lại.

“Phủ nội vụ cùng ngự thiện phòng cách nhau năm, sáu dặm lý, ngươi xa như vậy mà vẫn có thể ngửi được mùi lạt tử, ta thật muốn gọi ngươi một tiếng ‘gia gia’ a.” “Ngươi biết rõ ta không nghe nổi, vậy sao còn chuẩn bị phần của ta?” “Ta đây thương ngươi ngu ngốc, sợ ngươi ở phủ nội vụ bị khi dễ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mới cố tình chuẩn bị sẵn chơ ngươi a” Tặng cho nàng một ánh mắt xem thường, Đậu Tử ăn xong lạt tử, buông bát, tỏ ra là kẻ bận rộn, muốn nàng mau chóng nói ra sự việc muốn nói.

Tề Tuyên cười đến ngây ngô. Có người vì mình mà thương tâm thật tốt, cho nên, khi vừa thấy Đậu Tử, nàng liền cảm thấy hợp ý, mỗi khi trong lòng có việc lại tìm tới hắn, nhưng, hôm nay lại có chút khó nói. “Ngươi rốt cuộc nói hay không a?” Đậu Tử không kiên nhẫn thu dọn bát đũa. “Nếu không nói ta còn phải chạy lấy người nha!” “Ai da!”

Cũng không biết là vì ăn lạt tử cay, hay là xấu hổ mà khiến hai má nhiễm một tầng mây hồng, dung nhan của nàng trở nên kiều diễm như ánh chiều đỏ rực. (Hoàng hôn màu đỏ?} Ngay cả Đậu Tử nhìn thấy cũng nhất thời ngây ngẩn, không khỏi lẩm bẩm: “Khó trách năm đó quý phi được ban một chữ ‘Diễm’, đứng đầu trong các phi tần a!”

“Ngươi nói cái gì?” Nàng không nghe rõ. Đậu Tử xấu hổ mở miệng. “Ta nói nếu ngươi không nói ra mục đích của mình, trời sẽ sáng mất a.” Cũng không dám nhìn lại dung nhan mê hoặc kia. “Kia… này…..” Nàng nói quanh co nửa ngày, mới thấp giọng nói: “Đậu tử, nếu… Ta nói là nếu nha, có một người cả ngày đối với người thái độ, lời nói lạnh nhạt, đột nhiên có một ngày lại hết mực khen ngợi ngươi là có ý gì nha?” Đậu Tử lặng lẽ hướng ánh mắt về phía cửa ngự thiện phòng, rồi đảo mắt trở về. “Ngươi muốn nói tới Bộ thống lĩnh?” “Di!?”

Nàng thật sự bị dọa. “Ngươi sao đoán được người mà ta muốn nói tới là Bộ Kinh Vân?” Trong cung có chuyên gì mà hắn lại không biết? Hắn tso với bất luận kẻ nào đều nhìn thấy, đều hiểu rõ, chỉ có điều, hắn có nỗi khổ riêng, không thể nói ra mà thôi.

“Trong cung, sắc mặt của Bộ thống lĩnh không phải là thối nhất sao, vấn đề của ngươi tìm bất kỳ ai hỏi, đáp án cũng đều là như vậy a” Đối với tình huống trước khi Bộ Kinh Vân khen nàng, nàng đã từng rất đồng ý với lời nói này của Đậu Tử, thuận tiện sẽ cùng với hắn đem tên Bộ Kinh Vân kia mắng tới gà chó không yên. Thế nhưng, tại phòng nghị sự thời điểm đó, khi hắn nói: Không phải chúng ta đi bước đầu tiên, mà là ngươi đi.

Chính ngươi mới có thể khiến Tề Quốc có hy vọng trở lại. Nàng mãi không thể quên được, khi Bộ Kinh Vân nói những lời đó, trong mắt tỏa ra tán thưởng như thế nào. Nàng lớn thế này, nhưng chưa từng trải qua cảm giác gặp được người hiểu nàng, gặp được tri âm khiến lòng của nàng rối loạn, lại vui sướng tràn đầy, lan tỏa khắp cơ thể.

Nàng không nhịn được vì Bộ Kinh Vân nói đỡ: “Kỳ thật, hắn chính là… Ân, mặt mũi kém một chút, nhưng tâm cũng tốt lắm.” Đậu Tử đưa một bàn tay sờ sờ cái trán của nàng. “Ngươi phát sốt sao? Vẫn là bị đụng hỏng đầu rồi, thường ngày nói cái gì ghét nhất Bộ thống lĩnh, hôm nay cư nhiên lại vì hắn mà giải thích?’ “Ngươi mới bị đụng hư đầu!”

Tề Tuyên tức giận liếc hắn một cái, khiến cho Đậu Tử cả người phát run. Thật sự là yêu tinh mà, đôi mắt giống như của hồ tiên câu hồn đoạt phách. Nàng hồn nhiên quên mình nói: “Được rồi, ta thừa nhận trước kia ta đối với Bộ Kinh Vân tựa hồ có chút thành kiến, cảm thấy hắn là một người tự đại, ngạo mạn, kiêu ngạo cùng ti bỉ, thực chán ghét hắn.

Nhưng hôm nay, hắn trước mặt Lí tể tướng cùng Chu tướng quân không chút sợ hãi, thản nhiên tán thưởng năng lực của người khác, hắn… cùng các nam nhân khác rất khác biệt.” Nàng bất giác đã lộ ra suy nghĩ thật sự của chính mình. Đậu Tử một bên nghe nàng nói, một bên cười khổ trong lòng. Nha đầu kia, đầu óc cũng không phải bị hư, tại sao đối với một việc nhỏ như vậy lại mơ hồ không rõ? Khó trách Bộ Kinh Vân lại luôn lo lắng cho nàng.

Xem chừng, đầu gỗ kia vẫn còn đang núp phía bên ngoài ngự thiên phòng a! “Nói đi nói lại, tóm lại, hôm nay, ngươi tới tìm ta chính là muốn nói cho ta biết, ngươi được Bộ thống lĩnh khên nên rất là vui vẻ đi?” Nhìn đầu nàng càng ngày càng cúi thấp, hắn chậc chậc hai tiếng. “Nguyên lai, lấy lòng ngươi lại dễ như vậy, một câu ca ngợi cũng khiến ngươi cao hứng như vậy, Bộ thống lĩnh nếu khen ngươi thêm vài câu, ngươi chẳng lẽ ngay cả tâm cũng giao cho hắn sao?

Ân, hoặc là nói… hiện tại, trái tim ngươi đã sớm tồn tại Bộ thống lĩnh đi?” “Đáng ghét! Đậu Tử, người ta nào có nói như vậy, chính là…” Mặt nàng lại nhuốm hồng, hai tròng mắt ngập nước, trong lòng nóng lên. “Ngươi không biết, bất luận cố gắng như thế nào cũng không được biết đến thật khó chút, nhất là càng cố gắng lại càng bị mắng nhiều hơn. Lúc này, nếu như có ai đó nói với ngươi một câu: Ngươi rất tuyệt, như vậy, so với việc có được cả thiên hạ còn cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.”

Đậu Tử khẽ xoa đầu nàng. “Ta hiểu được ngươi thực vất vả, kỳ thật…” Hắn trầm ngâm một lúc lâu, vẫn là quyết định nói ra. “Nếu ngươi thật mệt mỏi, tùy thời có thể mặc kệ hết thảy.” “Ta nghĩ a! Không thể được, ta đi rồi, có rất nhiều chuyện sẽ không có biện pháp giải quyết, như vậy, sẽ thực phiền toái.”

“Cho dù ngươi ở lại, mọi chuyện cũng đâu thể giải quyết. Hoặc là, nói cách khác, người khác có thể cho ngươi cơ hội tham dự, giải quyết những vấn đề này hay sao?” Tề Tuyên sửng sốt một chút, ánh mắt nghi hoặc nhìn dung nhan như ngọc của Đậu Tử. Nàng như thế nào lại chưa từng phát hiện, ngũ quan của hắn lại tinh xảo đến vậy, lại mang theo sự uy nghiêm, hoàn toàn không giống một tiểu thái giám thân phận thấp hèn.

“Đậu Tử, ngươi… ngươi biết những gì?” “Ta cái gì cũng hiểu được.” “Ngươi…” Mím môi, nàng sợ nếu hỏi những chuyện này, mười năm bằng hữu của hai người sẽ kết thúc tại đây, nhưng không hỏi, trong lòng nàng lại buồn hoảng (vừa buồn vừa hoảng), chỉ đành dùng ngữ khí uyển chuyển, nói. “Ngươi là Đậu Tử đi?”

Hắn cười ha ha, nắm lấy bả vai của nàng. “Tiểu Tuyên Tử, ngươi không cần đề phòng ta, chỉ cần nhớ kỹ, chúng ta vĩnh viễn là những kẻ ăn vụng tại ngự thiện phòng, cũng là không hòa thuận hảo bằng hữu, mặc kệ sau này như thế nào, thân phận của chúng ta… không, ngươi cả đời đều là Tiểu Tuyên Tử quan trọng nhất của ta.”

Nàng chu miệng. “Ngươi nói lời này khác nào chưa nói.” “Nói như vậy, ngươi chẳng lẽ không có chuyện gì gạt ta sao?” Tề Tuyên cứng lại. Nàng gạt Đậu Tử là sự thật. “Này a? Ai trong lòng chẳng có vài bí mật nho nhỏ? Nhưng, chuyện này chẳng lẽ lại ảnh hưởng tới tình hữu nghị của chúng ta hay sao? Sẽ không. Chúng ta quen biết đã mười năm, thân tựa tay chân, ngươi đã từng nghe qua ai tự chặt bỏ tay chân của chính mình sao?”

Nàng lắc đầu. “Cho nên, mặc kệ ngươi gạt ta cái gì, ta giấu ngươi chuyện gì, nhất thế thủ túc, nhất sinh bất biến( nôm na là: một đời thân thiết, cả đời sẽ không thay đổi).” Hắn nói chắc như đinh đóng cột. Khẽ ngẩn ngơ, nàng nhớ lại mười năm trước ở tại ngự thiện phòng cùng hắn không hòa thuận, năm tháng cô tịch trong hoàng cung, ít nhiều vì có người bạn tốt này, làm cho cuộc sống chỉ hai màu đen trắng của nàng có thêm màu sắc khác.

Ở cùng hắn thực thoải mái, giống như giữa hai người có một sợi dây vô hình, không giống như tình yêu nam nữ, mà giống như huyết mạch tình thân… Từ khi mẫu thân qua đời, người có thể cho nàng thân tình, hữu tình (tình thân, tình bằng hữu), an ủi nàng chỉ có mình Đậu Tử. Nàng hấp hấp cái mũi, hốc mắt bất giác đỏ.

“Đậu Tử, có đôi khi, ta cảm thấy ngươi nếu là ca ca của ta thì sẽ tốt thế nào?” “Ngươi thích ta làm ca ca của ngươi, thì ta chính là ca ca a.” Nàng bật cười: “Loại sự tình này sao có thể nói cần liền có đâu?” “Ai nói không được?” Hắn kéo tay nàng, cùng nhau quỳ xuống, tay phải giơ cao, hướng lên trời. “Ngọc hoàng tại thượng, xin hãy chứng giám, ta, Đậu Tử hôm nay cùng Tiểu Tuyên Tử kết làm tay chân, nhất sinh nhất thế, vĩnh viễn không ruồng bỏ.”

Nàng trừng mắt nhìn hắn. Lời thề này thực cảm động! Nhưng tại sao lại cảm thấy có chút kỳ quái? “Đậu Tử, hẳn là phải nói kết làm huynh đệ, hay kết nghĩa kim lan chứ? Chưa bao giờ nghe qua có người nói kết làm tay chân nha!” “Ngươi xác định chúng ta có thể trở thành huynh đệ sao?” Hắn thâm ý nhìn nàng, cười đến bất hảo, nàng trên lưng nổi đầy da gà, rất nhanh muốn chạy trốn. “Không biết ngươi đang nói cái gì, ta còn có việc, phải về đây, không them để ý ngươi.” Nàng dậm chân, vội vã chạy ra ngoài, khóe miệng lại ẩn chứa nét cười.

Tay chân a…. Có cần nói lại nhiều lần như vậy sao? Nàng lại không ngốc, sao lại có thể không nghe ra ý trong lời nói của hắn? Không biết hảo ‘tay chân’ này làm sao, biết rõ bên ngoài đang gấp rút tìm hắn, hắn cũng không ra mặt, lại tránh trong hoàng cung làm gì?

Chẳng lẽ làm thái giám đến nghiện rồi sao? Tề Tuyên vừa ra khỏi ngự thư phòng, liền nhìn thấy một thân ảnh cao tráng đứng ở góc tường, hình dáng này rất quen thuộc… chính là thống lĩnh thị vệ hoàng cung, người vẫn luôn đi bên nàng, cùng nàng ầm ỹ suốt mười năm qua, Bộ Kinh Vân. Hắn thật sự rất lợi hại, mặc kệ nàng trốn đông trốn tây, cải trang hóa thân, hắn đều có thể dễ dàng tìm được nàng. Hắn… thực hết lòng thực hiện trách nhiệm bảo hộ nàng đi?

Nghĩ đến trong suốt cuộc đời, bất kể ngày hay đêm, hắn đều không rời nàng, bảo hộ nàng, tâm của nàng lại bắt đầu rối loạn. Lòng người thật sự kỳ quái, khi nàng còn giữ trong lòng thành kiến, mặc kệ cho Bộ Kinh Vân làm cái gì, nàng đều xem không vừa mắt.

Mà nay, nàng đối với hắn thay đổi cách nhìn, lại cảm thấy hắn như thế nào đặc biệt, mặc dù không có tuyệt thế tuấn nhan, lại có năng lực thượng đẳng. Một người có thể khi mười tám tuổi ngồi lên ngôi võ lâm minh minh chủ, sự bí ẩn trong đó chỉ sợ cả đời này nàng cũng không hiểu được.

Cứ như vậy, nàng có chút động tâm, muốn biết hắn còn bao nhiêu điểm khác thường như vậy nữa. Thật sâu, thật chuyên chú liếc nhìn hắn một cái, nàng xoay người chạy đi, ở trong lòng thề: Từ giờ phút này, nàng sẽ hảo hảo nhận thức Bộ Kinh Vân một lần nữa.

Tề Tuyên sau khi rời đi, Đậu Tử cũng từ ngự thư phòng đi ra. Bộ Kinh Vân thân hình chợt lóe, thật quỷ mị chặn lại lối đi của Đậu Tử. Đậu Tử không một chút kinh hoảng, tựa như đã đoán trước được sự xuất hiện của hắn. “Nếu, ngươi muốn hỏi thân phận của ta, nhìn kĩ khuôn mặt này tự nhiên sẽ biết.”

Bộ Kinh Vân nhìn không chớp mắt đánh giá hắn, bất động thanh sắc dần dần chuyển sang kinh ngạc. Đậu Tử bộ dáng cùng với Tề Tuyên có ba phần tương tự, chẳng lẽ… hắn cũng là huyết mạch của tiên hoàng? Hắn là con của Hiền phi, hay là do hoàng hậu sinh hạ? Vì sao lại ẩn nhẫn trong hoàng cung làm thái giám? Hắn có mục đích gì?

Gần đây, Tề Tuyên nhiều lần gặp chuyện chẳng lẽ là do hắn sai phó? Không đúng, Đậu Tử cùng Tề Tuyên có hữu tình, theo hắn biết cũng đã có mười năm, nếu muốn gây bất lợi cho nàng, hắn khẳng định đã sớm ra tay, việc gì phải đợi tới ngày hôm nay? Bộ Kinh Vân tác tẫn khô tràng (hán việt là: dùng hết cái bụng khô, hiểu là dùng hết khả năng kém cỏi để suy nghĩ), cũng không thể tìm ra nguyên do Đậu Tử lấy thân phận thái giám ở lại trong cung.

Hắn trực tiếp hỏi: “Ngươi là huynh đệ của hoàng thượng?” Đậu Tử thở dài nói: “Khó có người bây giờ còn thừa nhận nàng là hoàng đế, ta còn nghĩ tới, thiên hạ này sớm đã không còn là của Tề gia.” “Ngươi có thể đưa ra chứng cớ, đăng cơ làm hoàng đế, vì sao lại không làm?” Đậu Tử từ tay áo lấy ra ngọc ấn, đó là ấn tỉ mà năm đó Tôn hoàng hậu dùng. Nguyên lai hắn là con của hoàng hậu.

“Cô vương, danh Tranh.” Hắn vốn tên là Tề Tranh. Bộ Kinh Vân khom người trả lại ngọc ấn. “Thần lập tức bẩm báo tướng gia cùng đại tướng quân, cung nghênh thánh giá.” Tề Tranh chỉ hừ một tiếng. “Ta nếu hiếm lạ cái vương vị kia, đã sớm đưa ra ngọc ấn này, còn đợi đến hôm nay sao?” Hắn chậm rãi nói lại năm đó khi thành bị phá, phản quân lọt vào hoàng cung, đốt nhà bắt người cướp của, đúng lúc Tôn hoàng hậu trở dạ, trải qua gian nan, rốt cuộc sinh hạ Tề Tranh, đưa hắn giao phó cho nội thị xong, liễn vĩnh biệt cõi đời.

Lão thái giám liền tránh tại lãnh cung, tân tân khổ khổ nuôi lớn trưởng tử, là hắn, cho đến khi Nghĩa Dũng quân bình định thiên hạ, phát ra văn thư tìm kiếm huyết mạch tiên hoàng. Lão thái giám vốn muốn để Tề Tranh ra mặt, ngồi trên long ỷ kia, nhưng Tề Tranh không muốn. So với làm hoàng đế, hắn có hứng thú với chức vị đại tướng quân, chinh chiến tứ phương.

Không thể không nói rằng, điểm này hắn hoàn toàn di truyền từ tiên hoàng.

Qua mấy tháng, lão thái giám cũng đã chết, Tề Tranh liền lấy danh bài của lão thái giám, làm một tạp dịch vẩy nước quét nhà tại hoàng cung. Cũng thuận lợi, khi đó Tề quốc vẫn đang bách phế bãi hưng, trong cung ngoài cung đều quản không hết chuyện, nếu không, hắn làm sao có thể dễ dàng ở trong hoàng cung đi tới đi lui.

Ngày lại ngày, hắn chờ Nghĩa Dũng quân tìm được một huynh đệ khác của hắn, hy vọng bọn họ có thể tìm được một nhân tài chân chính, có tài có đức, ngồi trên ngai vàng cao quý kia. Chính là, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Nghĩa Dũng quân cư nhiên khiến cho một nữ nhân giả nam trang đăng cơ hoàng đế.

“Nói thật, khi ta biết tiểu Tuyên tử là nữ nhân, nếu không phải khi đó ta còn nhỏ tuổi, không đủ thực lực, có lẽ ta sẽ lại giương cờ khởi nghĩa, đem các ngươi toàn bộ xử lí hết.” Hắn khi nói những lời này, trên mặt tràn đầy sát khí, uy sát nhưng lại so với nhiều năm dẫn binh chinh chiến, hai tay nhiễm đầy huyết Chu Bằng lại càng thêm vài phần bức người.

“Nhưng đã qua mười năm, hôm nay vương gia chẳng phải đã có đủ thực lực đem đại cục một lần nữa an bài, vì sao vẫn im lặng?” Đây là nghi hoặc lớn nhất của Bộ Kinh Vân. “Bởi vì ta nhận thức tiểu Tuyên tử… ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta thừa nhận, năm đó, hạ động thức ăn tại ngự thiện phòng là ta làm, ta muốn biết tiểu Tuyên tử là người như thế nào.”

Nói tới đây, Tề Tranh nhịn không được cười lớn. “Ta không thể không bội phục các ngươi, tiểu Tuyên tử là trời sinh mệnh đế vương, các suy nghĩ phú quốc, cường binh, chính sách lợi dân của nàng, cho dù là nói qua, chỉ cần chiếu theo lời của nàng làm, muốn Tề Quốc một lần nữa hưng thịnh cũng không thành vấn đề, đến lúc đó, ta nguyện trở thành bảo kiếm trong tay nàng, thống lĩnh trăm vạn quân, tiên phong đi bình định thiên hạ.”

Bộ Kinh Vân nghe được lời này, huyệt thái dương bỗng chốc đau. Tề Tranh rõ ràng là một cuồng nhân, khó trách hắn trốn tránh ngôi vị hoàng đế, bởi vì thứ hắn chân chính khát vọng là chức vị đại tướng quân. Tề Tranh cười một trận, sắc mặt trở nên xám xịt. “Cố tình bọn người kia, ngay cả nghe cũng không nghe, chính sách tốt như vậy đặt trước mắt các ngươi, các ngươi lại lấy cái gì mà ‘tẫn kê tư thần, quốc chi tướng vong’ làm lí do, gác lại không cần, hỗn đản!”

“Vương gia nếu đối với thời cuộc hiện nay bất mãn, sao không chủ động ra mặt, đăng đại bảo, đến lúc đó miệng vàng lời ngọc, ai dám không tuân theo?” Đây là lời nói mà Bộ Kinh Vân đoán có thể kích động hắn, làm cho Tề Tranh tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, Tề Tuyên như vậy có thể thoát khỏi nhà tù hoàng cung này, thiên hạ rộng lớn, tự do tiêu dao. Đương nhiên, hắn sẽ cùng đi bên cạnh nàng. Tề Tranh trừng mắt nhìn hắn.

“Làm hoàng đế nếu thật sự uy phong như vậy, tiểu Tuyên tử cớ gì cả ngày gạ chiếu trị tội mình? Trừ phi…” Hắn cười dữ tợn. “Trước đem Lí Hữu Hợp, Chu Bằng được dân chúng yêu mến mà kiêu căng kia đem chém, thì mới thật sự là kim khẩu vừa nói, thiên hạ đều nghe theo.”

Bộ Kinh Vân không thể nói gì phản bác. Hắn cũng hiểu được vài năm gần đây, Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng ngày càng quá đáng, ỷ vào thân phận công thần, đã hoàn toàn không để Tề Tuyên vào mắt, đã to gan bỏ qua đạo thần tử. Cần phải nói, tội này của bọn họ không đến mức quá đáng, cần phải giết đại công thần đi?

“Yên tâm, ta không có hứng thú làm cái loại có mới nới cũ, nhưng, Bộ Kinh Vân, ngươi nên hảo hảo khuyên nhủ Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng, buông tha thành kiến, thực sự xem qua sách trị quốc của tiểu Tuyên tử, chỉ cần bọn họ có một chút lý trí, không bị quyền lực làm mất lương tâm, biết được tiểu Tuyên tử có nhiều sáng kiến, hết sức phụ tá nàng, đây mới là trọng trách của một thần tử.” Bộ Kinh Vân có thể hiểu được lời hắn nói, cũng có thể nhận lời, nhưng mà… “Người đời đối với nữ hoàng có thành kiến rất khó trừ tận gốc.”

“Là người đời đối với tiểu Tuyên tử có thành kiến, hay vẫn là lề thói cứng ngắc kia? Bộ Kinh Vân, ta không phải người lớn lên trong hoàng cung, chưa từng thấy qua thiên chi kiêu tử (ỷ làm con trời mà kiêu ngạo), dân chúng chỉ cần ăn no mặc ấm, còn chuyện ai làm hoàng đế, ai để ý?” “Bách quan để ý. Bọn họ là người chấp hành mệnh lệnh, nếu không thể thuyết phục bọn họ thực hiện các biện pháp chính trị, thì những chính sách có tốt đến đâu cũng chỉ là lời nói suông.”

“Ta nói cho ngươi một việc, Tề Quốc ngũ đại thế gia, phân thành ngũ đại quân đoàn, ngươi chắc hẳn là biết đi?” Bộ Kinh Vân trên mặt hiện ra nét khinh thường. Ai chẳng biết ngũ đại thế gia? Năm đó, khi tiên hoàng có chuyện, bọn họ là những kẻ đầu tiên đứng lên tạo phản, mới biến Tề Quốc thành tứ phân ngũ liệt.

“Đừng trách người ta tạo phản, trung thần chọn chủ là thiên kinh địa nghĩa, bằng vào những cái thất phu vô mưu mà muốn thu phục đám kiêu binh hãn tướng kia, bọn họ nếu không phản mới thực sự là ngu ngốc. Bất quá, hiện tại, bọn họ lại thần phục ta, ngũ đại quân đoàn cường mạnh nhất của Tề Quốc sắp tái hiện, lúc đó, ta sẽ thống lĩnh bọn họ thống nhất thiên hạ.” Bộ Kinh Vân rốt cuộc biết được nguyên nhân thực sự của Tề Tranh. Hắn đã sắp xếp cục diện, chuẩn bị dấy lên binh đao, đem vương kỳ (cờ đại diện cho quốc gia) Tề Quốc cắm khắp trung nguyên, nhưng trước đó, hắn cần một hậu phương vững chắc, có thể không ngừng cung cấp lương thảo, quân giới, chiến mã, để hắn bình định thiên hạ.

Để Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng nắm giữ triều chính, nguyện vọng của Tề Tranh không có khả năng thực hiện. Vì thế, hắn đặt cược tất cả trên người Tề Tuyên, hy vọng hoàng muội am hiểu việc trị quốc này có thể phối hợp cùng hắn, gây dựng lại sự hùng mạnh năm đó của Tề Quốc. Bộ Kinh Vân không thể không thừa nhận, ý tưởng của Tề Tranh là có thể thực hiện, huynh muội bọn họ, một văn một võ, xác thực có thể dễ dàng thống nhất thiên hạ, chỉ là…

“Ta sẽ hết sức khuyên nhủ tể tướng cùng đại tướng quân, nhưng ta nghĩ cơ hội không lớn. Còn có, hoàng cung gần đây nhiều lần bị thích khách xâm nhập, vô luận ta đổi lộ tuyến tuần tra của cấm quân như thế nào, đều không thể tránh được, chỉ sợ trong triều lại có người gây rối, trong ngoài cấu kết, ý đồ nhiễu loạn triều chính, điểm này cũng thỉnh vương gia chú ý.” “Chuyện truy tìm thích khách ta sẽ giúp ngươi, về phần Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng, ta chỉ cho bọn hắn hai lựa chọn, phục tùng hoặc là chết.” Dứt lời bèn xoay người bỏ đi.

Dưới ánh trăng, Bộ Kinh Vân thấy mỗi bước đi của hắn đều chứa đầy sát khí, trong gió truyền tới ba phần mùi máu tươi. Bất đồng với Tề Tuyên khí chất trong sáng, hắn là một đế vương khát máu, nếu đăng cơ, lịch sử chức chắn sẽ được viết lại bằng máu. Tề Tuyên sau khi đi khỏi ngự thiện phòng, vừa đi vừa quay đầu, không ngừng nhắc đi nhắc lại:

“Hắn tại sao còn chưa theo kịp đâu?” Trước kia, động tác của Bộ Kinh Vân rất là nhanh, chẳng sợ nàng ẩn mình chui lỗ chó, không đến nửa canh giờ, cũng có thể bị hắn tìm thấy. Nàng thất sự hoài nghi trên đời này không ai có thể thoát khỏi sự tìm kiếm của hắn, dù sao nàng cũng không làm được. Nàng cùng Đậu Tử tới lui, chỉ sợ hắn đã sớm biết, chỉ là không phá mà thôi. Ai, mệt nàng trước kia tự cho mình thông minh, dùng mọi biện pháp gây sự với hắn, lại không biết hắn chu toàn khắp nơi, mới có thể khiến nàng trong nhà lao hoa lệ này có sự vui vẻ.

Nếu không, bằng vào việc nàng giả trang thái giám cùng Đậu Tử giao du, để cho bách quan biết được, nàng khẳng định sẽ mất đi một hảo bằng hữu, Đậu Tử đã sớm bị chém đầu. Càng nghĩ, nàng lại càng rối loạn, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu rối loạn, đều dần đối với Bộ Kinh Vân dâng lên hảo cảm. Trước mắt, nàng không hề muốn tránh hắn, thầm nghĩ cùng hắn thận cận nhiều một chút. Cố tình lúc không nghĩ tới hắn, hắn lại giống như cái đuôi, dính ở phía sau nàng không đi, lúc này, trong lòng nàng nghĩ về hắn, hắn như thế nào cũng không xuất hiện.

Nàng càng chờ hắn, càng mong hắn, lòng lại càng phiền, tính tình vốn đã không tốt lại như bùng lên ngọn lửa. “Trứng thối, ngươi rốt cuộc tới hay không a?!” Nàng dùng sức dậm chân. “Ai a…” Buồn não cực kì, xoay người. “Hoàng thượng.” Mắt thấy thân ảnh nho nhỏ cong cong vẹo vẹo, muốn đổ xuống mặt đất, Bộ Kinh Vân thân hình hóa thành cơn gió, ngay lập tức đi tới, hai cánh tay đem nàng ôm lại thật chặt. Tề Tuyên nửa người dựa vào bờ ngực rộng lớn của hắn, tâm lại nhảy loạn, vội vàng đứng thẳng.

Khuôn mặt tươi cười so với đỉnh núi hoa đào còn đẹp hơn ba phần, dù cho, võ công của Bộ Kinh Vân đã luyện tới mức xuất quỷ nhập thần, cũng bị cảnh đẹp trước mắt này khiến cho thần hồn điên đảo. (Ặc, chả liên quan gì đến nhau cả) Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, con ngươi màu hổ phách không chút nào che dấu yêu thương, khiến cho nàng cũng nhất thời ngây ngốc.

Có câu, mỗi người đều có một người khiến mình yêu điên cuồng (là cái gì thì em chịu, nó là si tình nhân chống lại cuồng dại nhân), chung quanh cảnh vật dường như dừng lại, chỉ còn lại hai thân thể tựa vào nhau… Cho đến khi, một tiếng ho nhẹ phá vớ không gian trầm tĩnh ngọt ngào. Bộ Kinh Vân nghe ra được đó là âm thanh do Tề Tranh phát ra, giống như là cảnh cáo hắn: Muội muội của bổn vương, chưa được sự đồng ý của bổn vương, đừng có mà làm loạn.

Bộ Kinh Vân cẩn thận giúp Tề Tuyên đứng vững, lại đem âm thanh ngưng tụ thành một bó, trực tiếp truyền vào trong tai của Đậu Tử. Khắp thiên hạ không có người có thể làm tổn thương nàng, bao gồm chính bản thân ta. Sau đó, Bộ Kinh Vân nghe thấy tiếng bước chân của Tề Tranh ngày càng xa, cho đến khi biến mất.

Tề Tuyên dĩ nhiên không biết hai nam nhân đã một hồi nói chuyện, chỉ nhíu mày nhu nhu chân. Lại nghĩ, thế gian, việc nàng hay làm nhất chính là xoay chân ngã sấp trên mặt đất. Bộ Kinh Vân vẫn như cũ là khuôn mặt không một chút biểu tình, lãnh tựa như một pho tượng. Hắn ngồi xổm xuống, rất nhẹ, rất ôn nhu nắm lấy bàn chân của nàng, bàn tay ấn vào huyệt đạo của nàng, xuất ra một cỗ nhiệt khí, thay nàng xoa bóp bàn chân bị thương.

Tề Tuyên mở miệng thật lớn. Nàng thực kinh ngạc, tại khuôn mặt nghiêm túc kia, nàng nàng đọc được một chút tình cảm tên gọi ‘đau lòng’. Hắn không chỉ coi trọng nàng, khen nàng, còn có thể vì nàng mà thương tiếc?

Nàng hoài nghi chính mình hoa mắt, nếu nói hắn cùng những người khác bất đồng, không lấy giới tính đánh giá năng lực, nàng tin tưởng, bởi vì ở ban ngày tại phòng nghị sự, hắn đã lấy hành động chứng minh rằng hắn không phải là nam tử có suy nghĩ nữ nhân tóc dài, đầu óc ngắn. Cần phải nói rằng, hắn đối với nàng có suy nghĩ khác thường, nàng như thế nào cũng không thể tin tưởng. Hai ngươi dù sao cũng sớm tối bên nhau suốt mười năm, hắn nếu có chút tình ý, đã sớm biểu hiện ra ngoài, như thế nào còn có thể đem bản mặt gỗ cả ngày chọc tức nàng.

Nhưng là… nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, trên khuôn mặt của hắn lại thật sâu ẩn chứa tình yêu sâu nặng. Sao lại như vậy? Nàng không muốn làm rõ, lòng có chút hoảng loạn, nhưng lại càng có nhiều hưng phấn. Nàng nhịn không không được nghĩ, bản thân có phải hay không đoán sai tâm tư của hắn. “A!” Nàng kêu to. “Đau quá, đau quá…” “Nhẫn nhẫn.” Hắn cứng rắng, băng lãnh nói. Nàng rõ ràng phát hiện chân khí hắn truyền vào để chữa trị cho nàng lớn vài phần. Mắt cá chân của nàng không phải là ấm áp nữa, mà là hơi hơi nóng lên.

Một lát sau, trán hắn thấm ra một tầng mồ hôi. Hắn võ công siêu tuyệt(cao siêu, tuyệt vời), muốn ở giữa thiên quân vạn mã trảm tưởng đoạt kỳ (giết tướng cướp cờ) dễ như trở bàn tay, nhưng là thay ngươi trong lòng… nhất là Tề Tuyên, dùng loại võ công này không được, tựa như muốn một đại tướng quân lấy châm thêu hoa, thật vất vả.

Phát ra chân khí lớn, sẽ làm tổn thương kinh mạch của nàng, việc tốt biến thành việc xấu. Phát ra chân khí nhỏ, thương thế của nàng lâu lành, sẽ có thêm thật nhiều đau đớn. Hắn muôn vàn cẩn thận, dồn tất cả chủ ý, dùng chân khí khai thông huyệt đạo mệt mỏi toàn thân nàng, mới mềm nhẹ buông chân nàng ra. “Tốt rồi.” Hắn nói, vừa ngẩng đầu, chưa kịp đứng lên, lại rới vào con ngươi ngập tràn nước của nàng, không thể tự kiềm chế. Đây là lần thứ hai trong ngày, Tề Tuyên thấy được sự cải biến của Bộ Kinh Vân.

Nguyên lai, hắn vẫn âm thầm yêu nàng, nguyên lai, bề ngoài lạnh lùng của hắn là để cất giữ ôn nhu như vậy, nguyên lai… được hắn sủng nịch, trong lòng nàng không hề buồn phiền, lại có thản nhiên vui mừng cùng hưng phấn. Tề Tuyên sau khi đi khỏi ngự thiện phòng, vừa đi vừa quay đầu, không ngừng nhắc đi nhắc lại:

“Hắn tại sao còn chưa theo kịp đâu?” Trước kia, động tác của Bộ Kinh Vân rất là nhanh, chẳng sợ nàng ẩn mình chui lỗ chó, không đến nửa canh giờ, cũng có thể bị hắn tìm thấy. Nàng thất sự hoài nghi trên đời này không ai có thể thoát khỏi sự tìm kiếm của hắn, dù sao nàng cũng không làm được. Nàng cùng Đậu Tử tới lui, chỉ sợ hắn đã sớm biết, chỉ là không phá mà thôi. Ai, mệt nàng trước kia tự cho mình thông minh, dùng mọi biện pháp gây sự với hắn, lại không biết hắn chu toàn khắp nơi, mới có thể khiến nàng trong nhà lao hoa lệ này có sự vui vẻ.

Nếu không, bằng vào việc nàng giả trang thái giám cùng Đậu Tử giao du, để cho bách quan biết được, nàng khẳng định sẽ mất đi một hảo bằng hữu, Đậu Tử đã sớm bị chém đầu. Càng nghĩ, nàng lại càng rối loạn, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu rối loạn, đều dần đối với Bộ Kinh Vân dâng lên hảo cảm. Trước mắt, nàng không hề muốn tránh hắn, thầm nghĩ cùng hắn thận cận nhiều một chút. Cố tình lúc không nghĩ tới hắn, hắn lại giống như cái đuôi, dính ở phía sau nàng không đi, lúc này, trong lòng nàng nghĩ về hắn, hắn như thế nào cũng không xuất hiện.

Nàng càng chờ hắn, càng mong hắn, lòng lại càng phiền, tính tình vốn đã không tốt lại như bùng lên ngọn lửa. “Trứng thối, ngươi rốt cuộc tới hay không a?!” Nàng dùng sức dậm chân. “Ai a…” Buồn não cực kì, xoay người. “Hoàng thượng.” Mắt thấy thân ảnh nho nhỏ cong cong vẹo vẹo, muốn đổ xuống mặt đất, Bộ Kinh Vân thân hình hóa thành cơn gió, ngay lập tức đi tới, hai cánh tay đem nàng ôm lại thật chặt.

Tề Tuyên nửa người dựa vào bờ ngực rộng lớn của hắn, tâm lại nhảy loạn, vội vàng đứng thẳng. Khuôn mặt tươi cười so với đỉnh núi hoa đào còn đẹp hơn ba phần, dù cho, võ công của Bộ Kinh Vân đã luyện tới mức xuất quỷ nhập thần, cũng bị cảnh đẹp trước mắt này khiến cho thần hồn điên đảo. (Ặc, chả liên quan gì đến nhau cả)

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, con ngươi màu hổ phách không chút nào che dấu yêu thương, khiến cho nàng cũng nhất thời ngây ngốc. Có câu, mỗi người đều có một người khiến mình yêu điên cuồng (là cái gì thì em chịu, nó là si tình nhân chống lại cuồng dại nhân), chung quanh cảnh vật dường như dừng lại, chỉ còn lại hai thân thể tựa vào nhau…

Cho đến khi, một tiếng ho nhẹ phá vớ không gian trầm tĩnh ngọt ngào. Bộ Kinh Vân nghe ra được đó là âm thanh do Tề Tranh phát ra, giống như là cảnh cáo hắn: Muội muội của bổn vương, chưa được sự đồng ý của bổn vương, đừng có mà làm loạn. Bộ Kinh Vân cẩn thận giúp Tề Tuyên đứng vững, lại đem âm thanh ngưng tụ thành một bó, trực tiếp truyền vào trong tai của Đậu Tử.

Khắp thiên hạ không có người có thể làm tổn thương nàng, bao gồm chính bản thân ta. Sau đó, Bộ Kinh Vân nghe thấy tiếng bước chân của Tề Tranh ngày càng xa, cho đến khi biến mất. Tề Tuyên dĩ nhiên không biết hai nam nhân đã một hồi nói chuyện, chỉ nhíu mày nhu nhu chân. Lại nghĩ, thế gian, việc nàng hay làm nhất chính là xoay chân ngã sấp trên mặt đất. Bộ Kinh Vân vẫn như cũ là khuôn mặt không một chút biểu tình, lãnh tựa như một pho tượng. Hắn ngồi xổm xuống, rất nhẹ, rất ôn nhu nắm lấy bàn chân của nàng, bàn tay ấn vào huyệt đạo của nàng, xuất ra một cỗ nhiệt khí, thay nàng xoa bóp bàn chân bị thương.

Tề Tuyên mở miệng thật lớn. Nàng thực kinh ngạc, tại khuôn mặt nghiêm túc kia, nàng nàng đọc được một chút tình cảm tên gọi ‘đau lòng’. Hắn không chỉ coi trọng nàng, khen nàng, còn có thể vì nàng mà thương tiếc?

Nàng hoài nghi chính mình hoa mắt, nếu nói hắn cùng những người khác bất đồng, không lấy giới tính đánh giá năng lực, nàng tin tưởng, bởi vì ở ban ngày tại phòng nghị sự, hắn đã lấy hành động chứng minh rằng hắn không phải là nam tử có suy nghĩ nữ nhân tóc dài, đầu óc ngắn. Cần phải nói rằng, hắn đối với nàng có suy nghĩ khác thường, nàng như thế nào cũng không thể tin tưởng. Hai ngươi dù sao cũng sớm tối bên nhau suốt mười năm, hắn nếu có chút tình ý, đã sớm biểu hiện ra ngoài, như thế nào còn có thể đem bản mặt gỗ cả ngày chọc tức nàng.

Nhưng là… nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, trên khuôn mặt của hắn lại thật sâu ẩn chứa tình yêu sâu nặng. Sao lại như vậy? Nàng không muốn làm rõ, lòng có chút hoảng loạn, nhưng lại càng có nhiều hưng phấn. Nàng nhịn không không được nghĩ, bản thân có phải hay không đoán sai tâm tư của hắn. “A!” Nàng kêu to.

“Đau quá, đau quá…” “Nhẫn nhẫn.” Hắn cứng rắng, băng lãnh nói. Nàng rõ ràng phát hiện chân khí hắn truyền vào để chữa trị cho nàng lớn vài phần. Mắt cá chân của nàng không phải là ấm áp nữa, mà là hơi hơi nóng lên. Một lát sau, trán hắn thấm ra một tầng mồ hôi. Hắn võ công siêu tuyệt(cao siêu, tuyệt vời), muốn ở giữa thiên quân vạn mã trảm tưởng đoạt kỳ (giết tướng cướp cờ) dễ như trở bàn tay, nhưng là thay ngươi trong lòng… nhất là Tề Tuyên, dùng loại võ công này không được, tựa như muốn một đại tướng quân lấy châm thêu hoa, thật vất vả. Phát ra chân khí lớn, sẽ làm tổn thương kinh mạch của nàng, việc tốt biến thành việc xấu.

Phát ra chân khí nhỏ, thương thế của nàng lâu lành, sẽ có thêm thật nhiều đau đớn. Hắn muôn vàn cẩn thận, dồn tất cả chủ ý, dùng chân khí khai thông huyệt đạo mệt mỏi toàn thân nàng, mới mềm nhẹ buông chân nàng ra. “Tốt rồi.” Hắn nói, vừa ngẩng đầu, chưa kịp đứng lên, lại rới vào con ngươi ngập tràn nước của nàng, không thể tự kiềm chế.

Đây là lần thứ hai trong ngày, Tề Tuyên thấy được sự cải biến của Bộ Kinh Vân. Nguyên lai, hắn vẫn âm thầm yêu nàng, nguyên lai, bề ngoài lạnh lùng của hắn là để cất giữ ôn nhu như vậy, nguyên lai… được hắn sủng nịch, trong lòng nàng không hề buồn phiền, lại có thản nhiên vui mừng cùng hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.