Tại ngự hoa viên, Tề Tuyên vừa đi vừa lảo đảo nghiêng ngả, nhưng lại không hề bầm dập tả tơi, đều là do Bộ Kinh Vân so với thường ngày càng
dính chặt lấy nàng, gần đến nỗi chỉ cần cước bộ của nàng có chút lảo
đảo, hai tay hắn đã lập tức đỡ lấy thân hình chao đảo của nàng.
Suốt đường đi, hắn không tự giác liên tục hô “Cẩn thận”, “Chú ý”.
Mà nàng, vẫn chật vật như trước.
Chuyện này kỳ thật không thể trách nàng, động tác của nàng vốn đã
không linh hoạt, sau khi lại ngẫu nhiên phát hiện Bộ Kinh Vân đối với
nàng hữu tình, chỉ cần có hắn bên cạnh, nàng liền nhịn không được muốn
nhìn hắn, hưởng thụ sự thương tiếc đối với nàng trong ánh mắt của hắn,
trong lòng nàng có một loại cảm giác tê dại.
Vì thế, nàng rất khó chuyên tâm tản bộ, trở nên nhất tâm sổ dụng, con đường đi tới cực kỳ nguy hiểm.
Mỗi khi bị hắn hộ vệ bên cạnh, lòng của nàng lại càng thêm trấn động.
Bất tri bất giác, số lần nàng ngã càng nhiều, nhiều đến nỗi Bộ Kinh
Vân vốn là khuôn mặt lạnh khốc đều đã biến thành xanh đen sắc mặt.
Hắn đơn giản ôm lấy thắt lưng của nàng, tìm một lương đình gần nhất, phi thân bay qua, đem nàng đặt trên ghế ngọc.
“Hoàng thượng lúc này nên nghỉ ngơi một chút.” Ý tứ chính là, nàng
hôm nay đừng đi tản bộ nữa, đỡ đem chính mình ngã đến hỏng người.
Tề Tuyên tâm trí trở về thời điểm vừa rồi cùng lực đạo của hắn đặt
trên lưng mình, trong miệng có một cỗ mật ngọt, vị ngọt theo đầu lười
tiến tới yết hầu.
Nàng không nhịn được che miệng cười khẽ.
Bộ Kinh Vân cảm thấy nàng hôm nay… không, là đã nhiều ngày nay, ngôn ngữ cử chỉ luôn là lạ, giống như…
Hắn thoáng trầm tư. Đúng rồi, gần nhất ba ngày nay nàng không cùng hắn đối chọi, gặp mặt liền ầm ỹ.
Kỳ quá, quáiquá, nàng chán ghét hắn mười năm, lại chỉ trong mấy ngày liền thay đổi thay độ với hắn là vì nguyên nhân gì? Sẽ không phải là bị bệnh đi?
Tề Tuyên cười đến xinh đẹp nhìn hắn.
“Bộ thống lĩnh, những lời ngươi nói ở phòng nghị sự hôm đó là thật tình sao?”
“A?” Trên mặt hắn rõ ràng viết lên hai chữ “kinh ngạc”. “Hoàng thượng gọi ty chức là…”
“Bộ thống lĩnh a! Có gì không đúng sao?” Nàng trước kia không lễ phép, hiện tại ,muốn sửa sai, chẳng lẽ không được sao?
“Hoàng thượng long thể bất an, thần lập tức tuyên triệu ngự y tiến cung.” Nói xong, hắn liền rời đi.
“Chờ chút, ai nói trẫm không thoải mái?”
“Hoàng thượng thường ngày kêu thẳng tên họ thần, sáng nay lại đột nhiên thay đổi, tất là có chỗ không ổn.”
Cha mẹ ơi! Người này… khó có thể đối với hắn ôn nhu một chút, hắn
lại nghĩ nàng có bệnh, thật sự là tự ngược cuồng, nhất định muốn bị
người ta mắng.
“Bộ Kinh Vân, trẫm thật sự rất tốt, không cần ngươi xen vào việc của người khác!”
Nàng cắn răng, thật sự muốn cắn chết hắn luôn.
Hắn rõ ràng thở ra nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên nét vui mừng thản nhiên.
Nàng thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười. Người nào đó a! Người ta đối hắn hung hãn, hắn lại càng cao hứng, đúng là quái thai.
“Uy, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của trẫm.”
“Thật sự là lời thật!”
Nàng rất thoải mãi, cười đến trên mặt tràn ngập xuân ý.
“Uy, ngươi…” Cắn cắn môi, nhìn lén hắn, vẫn là bộ mặt
đầu gỗ kia, thấy bao nhiêu ngốc chính là bấy nhiêu ngốc, nhưng là… ngốc
cũng rất có ý vị. “Ngươi lập lại lần nữa được không?”
“Cái gì?”
“Lời nói lần trước của ngươi a!”
“Thật sự là lời thật?” Lời nói như vậy có cái gì hay để lặp lại? Hắn buồn bực. Tề Tuyên thật sự rất kỳ quái, thật sự không bị bệnh sao?
“Không phải!” Nàng thực sự bị đầu gỗ này làm cho tức chết rồi. “Là
bảo ngươi nói lại… ngày trước, ở phòng nghị sự, ngươi cùng trẫm nói
những lời này…”
Lại quẫn bách, nàng thẹn đến nỗi đỉnh đầu cũng bốc hơi
rồi.
Bộ Kinh Vân có điểm run sợ, giống như có chút tỉnh ngộ.
Nàng từ khi nào thì đối với hắn thay đổi thái độ?
Nàng vui vẻ nói với tiểu Đậu tử hắn khen ngợi nàng.
Nàng nói, nàng lớn như vậy, lần đầu tiên được người ta thừa nhận, trong lòng rất chi là vui mừng.
Nàng… nguyên lai thực dễ lấy lòng, chỉ cần khen nàng một câu, nàng ngay cả lòng cũng có thể lấy ra đem tặng.
Hắn trong lòng căng thẳng. Mười năm qua, hắn đều tự cho là vì nàng
mà tận tâm tạn sức, kỳ thật lại chưa bao giờ hiểu rằng, nàng kỳ thật là
một người nhỏ bé nhưng lại gánh trách nhiệm nặng nề trên vai.
Nàng ngự tại long ỷ một ngày, liền muốn cứu giúp dân chúng, nàng
viết bao nhiêu sách trị quốc, có thể đem Tề Quốc một lần nữa trở nên
hưng thịnh phồn vinh, nàng cũng đã nghĩ đủ mọi biện pháp, tạm nhân
nhượng vì lợi ích toàn cục.
Cố tình, lại không có ai coi trọng nàng, không có ai nguyện ý cho
nàng cơ hội thực hiện những ý tưởng này, những suy nghĩ mà nàng đã gắng
hết sức suy nghĩ.
Thời điểm nàng bị đả kích đến hoàn toàn tuyệt vọng, hắn thình lình nói ra một câu cổ vũ khiến cho nàng hạnh phúc không cùng.
Rốt cuộc, phòng vệ vững chắc trong tâm nàng đổ nát, đối với hắn thể hiện toàn bộ tình cảm.
Hắn lăn lộn trên giang hồ đã nửa đời người, không dám nói đã nhìn
thấu tình đời, luyện thành một lòng vững vàng như núi, nhưng gặp sự
ngượng ngùng trong ánh mắt của nàng, tâm cứng rắn liền bị nhu hóa.
Không tự giác, ngữ điệu vốn xưa nay đạm mạc của hắn cũng trở nên mềm nhẹ. “Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, là một minh quân chưa từng có
trong lịch sử.”
“A?” Như vậy tán thưởng nàng có phải hay không đánh giá nàng quá
cao? Thế nhưng nàng lại thật vui vẻ, mặt đỏ bừng, đầu cúi xuống, đôi
chân trên mặt đất cọ cọ đá đá.
Hắn ngồi xổm bên người nàng, hai người dựa sát vào nhau, trên người
nàng truyền đến hương dược thản nhiên, là mùi hương của xuân phong hóa
vũ đan.
Mấy ngày liền dùng dược dục tuy rằng chưa khiến thân thể nàng hoàn
toàn khỏe mạnh nhưng lại khiến da thịt của nàng trở nên trong suốt sáng
bóng, thật ưa nhìn.
Hắn thấy nàng khỏe mạnh, sự vất vả khổ luyện đan dược suốt tám năm qua thoáng chốt hóa thành vui sướng.
“Hoàng thượng xử lý chính vụ xác thực có điểm độc đáo, chỉ là không biết, Hoàng thượng có hay không ý định tự mình tham chính?”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn. “Trẫm là nữ tử a.” Hắn chẳng lẽ đã quên,
tổ huấn của Tề Quốc, nữ nhân không thể tham gia vào chính sự.
“Quy củ là do người đặt ra, tự nhiên cũng là do người sửa lại. Thần
nhớ rõ Hoàng thượng trước kia từng nói qua, ở phía Tây, xác thực có một
tiểu quốc, tên là Lance, lấy nữ tử làm trụ cột, vẫn tồn tại bền vững qua hàng ngàn năm.”
“Ta từng nói với ngươi chuyện này sao?” Trong ấn tượng của nàng, bọn họ từ trước đến nay tình cảm vốn không tốt, trừ bỏ cãi nhau, không hề
nói chuyện gì khác.
“Khi Hoàng thượng học bài, thần đứng bên cạnh, nhớ rất rõ ràng.”
“Phải không?” Đó là chuyện từ bao giờ, nàng đọc sách này là chuyên
của bảy năm trước, hay vẫn là chuyện của tám năm trước? Hắn sẽ thật khó
mà ghi nhớ đi.
Nàng liếc nhìn hắn, thấy trên mặt hắn sự đáng tin, không hề cảm thấy giống đầu gỗ, mà giống như một loại chuyên nhất đáng quý.
“Lance quả là do nữ vương làm chủ, nhưng Tề Quốc cùng Lance phong
tục, nhân văn chẳng hề giống nhau, không thể cùng một cách lí luận.”
“Hành sự tại nhân. Hoàng thượng…” Trầm ngâm hồi lâu, hắn lấy ngữ khí thập phần nghiêm túc nói. “Hoàng thượng nếu có ý muốn tự mình chấp
chính, thần nguyện một lòng giúp sức.”
Nàng sửng sốt thật lâu. “Vì sao?”
“Trị quốc sách đều là tâm huyết của Hoàng thượng, không nên bị bỏ quên.”
Nàng cúi đầu, tim đập nhanh. Từ sau khi thay đổi cách nhìn về hắn,
nàng phát hiện quanh năm suốt tháng, lời nói cùng hành động của hắn đều
là có mục đích.
Nàng trước kia luôn oán giận ông trời bất công, cho nàng sự thông
minh cơ trí, lại đem nàng sinh ra là một nữ nhân, cho nàng ngồi lên ngôi báu, lại chỉ cho nàng làm một con rối, ngày thường động một chút là gây lỗi thật khiến người ta phiền chết.
Kỳ thật, lão thiên gia rất công bằng, đau khổ của nàng rất nhiều, bù lại lại cho nàng gặp được Bộ Kinh Vân. Hắn sủng nàng, thương nàng, tiếc nàng, càng biết thưởng thức nàng, như vậy, nàng cần gì quan tâm đến suy nghĩ của người khác?
“Ta cũng không biết chính mình muốn hay không làm hoàng đế thực sự,
có lẽ khi sơ đăng đế vị có từng nghĩ tới, nhưng bị nhân làm loạn tâm,
nay trong lòng ta cũng thực mâu thuẫn, muốn làm, lại sợ phiền…”
Kỳ thật lão thiên gia là thực công bằng, đau khổ nàng rất nhiều, lại cho nàng một cái Bộ Kinh Vân. Hắn sủng nàng, liên nàng, tích nàng, càng hiểu được thưởng thức nàng, kia nàng cần gì phải để ý những người khác ý tưởng?
“Ta không biết chính mình có phải hay không thật sự muốn làm hoàng
đế, có lẽ sơ đăng đế vị khi nghĩ tới, nhưng bị nhân thao làm lâu, nay
trong lòng ta cũng thực mâu thuẫn, muốn đi làm, lại sợ phiền……” Kia kiều mỵ ánh mắt khóa hắn, ánh mắt khắc hoa hắn tục tằng ngũ quan, dương
cương mà gợi cảm, làm cho nàng trong lòng có chút run lên.“Bộ Kinh Vân,
ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Nàng là muốn tranh thủ hắn tán thành sao?
“Hoàng Thượng ý chỉ, thần tất quên mình phục vụ ngươi.”
Nàng phốc xích cười đi ra. Ngốc đầu gỗ a! Ai muốn hắn đi đã chết? Nàng muốn là nghe hắn nói vài câu lời tâm tình.
Nhưng này tựa hồ so với muốn cây vạn tuế ra hoa còn khó khăn hơn,
hắn còn thật sự mà chuyên tâm, vừa ngốc lại vừa đần, muốn hắn yêu thực
dễ dàng, muốn hắn nói chuyện tình ý…… Nàng càng phải tốn thêm chút sức
lực a.
“Uy!” Nàng đối hắn ngoắc ngoắc ngón tay.“Trẫm mệt mỏi, ôm trẫm hồi Phượng Nghi cung.” Giơ lên cao hai tay, chờ mong hắn ôm ấp.
Đối với hành động gần như câu dẫn này, hắn không hề có cảm giác, dù
sao ôm nàng hồi cung cũng là thói quen, đại chưởng đặt tại thắt lưng của nàng, thân hình tựa chim nhạn, lướt ngang qua chân trời, nhanh chóng
hướng Phượng Nghi cung phi tới.
Phải kêu Trữ Tiếu Mộng giúp nàng dùng dược dục, điều trị thân thể
mỗi ngày là chuyện phải làm, không thể gián đoạn, sau đó hắn sẽ lại… Ân, giống như có chỗ nào không thích hợp.
Hắn cảm giác thân thể là lạ, lại có thích khách sao? Không giống,
hắn không nhận thấy sát khí, nhưng trong ngực lại có một cỗ lo lắng lan
tràn.
Cái gì vậy? Hắn hạ ánh nhìn, chỉ thấy Tề Tuyên cả người đang tựa vào trong lòng hắn, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo trước của hắn, khuôn mặt
hồng nhạt nhỏ nhắn toàn bộ phiến hồng.
“Động tác của thần quá nhanh, quấy nhiễu Hoàng thượng sao?”
“Không có a!” Nàng khẽ nâng đầu, hướng hắn nở ra tươi cười tựa như
bách hoa nở rộ đầy diễm lệ. “Ngược lại, trẫm còn cảm thấy phi thường
thoải mái a!”
Này ám chỉ đủ rõ ràng đi?
Hắn hình như có chút sở ngộ, khuôn mặt ngăm đen hiện lên một chút hồng.
Thế sự có đôi khi thật sự kỳ quái, thời điểm không nghĩ đến một
người, tam không ngũ khi luôn luôn đụng mặt hắn, thời điểm tưởng niệm
hắn, lại không thấy được thân ảnh của hắn.
Tề Tuyên bây giờ đã hiểu được tư vị này.
Nàng trước kia chán ghét Bộ Kinh Vân, tìm cách tránh hắn, lại luôn
trốn không thoát sự giám thị của hắn, chỉ có thể hận nghiến răng.
Mà nay, nàng có điểm cảm thấy thích ở cùng một chỗ với hắn, làm cho
hắn sủng, nghe từ trong miệng hắn lời ca ngợi nàng, làm cho nàng cảm
thấy mừng rỡ giống như bay lên được.
Cố tình, nàng càng muốn ở cùng một chỗ với hắn, hắn lại càng nháo mất tích.
“Cách lão tử, người này càng ngày càng thiếu trách nhiệm.” Tìm Bộ
Kinh Vân khoảng nửa canh giờ, đến bóng của hắn cũng không thấy, Tề Tuyên thở phì phì trở lại Phượng Nghi cung, đối với Trữ Tiếu Mộng oán giân:
“Tiếu Mộng, sư huynh của ngươi đang làm cái quỷ gì, hắn nhưng là thị vệ
tùy thân của ta nha! Lại cả ngày không thấy bóng dáng, có phải hay không là đã thay đổi?”
Trữ Tiếu Mộng cầm quyển sách trên tay, cũng không ngẩng đầu lên nói:
“Sư huynh ở phòng nghị sự cùng Lí Hữu Hợp cãi nhau.”
“A?” Bộ Kinh Vân cùng Lí Hữu Hợp không phải anh em kết nghĩa sao?
Như thế nào lại cùng nhau ầm ĩ? Chẳng lẽ là ngoài ý muốn? tề Tuyên biết
Bộ Kinh Vân võ nghệ nhất lưu, nhưng rất nhiều chuyện không phải dựa vào
nắm đấm là có thể giải quyết.
Bộ Kinh Vân rất trung thực, hắn là cái loại người một khi đã hứa sẽ
quyết tử tuân theo, nhưng Lí Hữu Hợp thì không phải.
Hắn có tài, lại
thiếu độ lượng, đối với đối thủ, không cần biết thân xa, hết thảy đều
chỉnh tới chết.
Nàng không chút nghi ngờ, Bộ Kinh vân nếu cùng Lí Hữu Hợp trở mặt, chết không có chỗ chôn tuyệt đối là Bộ Kinh Vân.
Không được, nàng muốn làm rõ ràng, này vì sao đối với huynh đệ kết
nghĩa khắc khẩu? Thuận tiện nhắc nhở Bộ Kinh Vân một chút, lòng hại
người không thể có, nhưng lòng phòng người lại không thể không có.
Hai chân bước đi, nàng lấy hết sức bình sinh chạy tới phòng nghị sự. Trên quãng đường, ngã hai lần, không có Bộ Kinh Vân bên cạnh, không có
người đỡ nàng, nàng rới tới hoa lệ, lại kinh thiên động phách.
Bàn tay bị cứa tới ứa máu, lòng bàn tay đau rát, nhưng trong lòng nàng càng đau hơn.
Nàng thở hồng hộc đi vào cửa phòng nghị sự, đã muốn mệt mỏi tới mức không đẩy nổi cánh cửa kia.
Tranh chấp kịch liệt từ cửa truyền ra, thanh âm hổn hển đang chửi
bới là Lí Hữu Hợp, mà thanh âm từ hoãn trầm thấp kia chính là Bộ Kinh
Vân.
Nàng nghe xong trong chốc lát rất là kinh ngạc. Nguyên nhân khiến nàng khắc khẩu cư nhiên là vì nàng viết sách trị quốc.
Bộ Kinh Vân hy vọng Lí Hữu Hợp hảo hảo xem một chút sách luận của Tề Tuyên, như thế nào cường quốc, như thế nào an dân, nhưng Lí Hữu Hợp lăn qua lộn lại vẫn là câu nói kia, phụ nhân tham gia vào chính sự, quốc
chi tướng vong, hai người ầm ỹ đến cuối cùng, Lí Hữu Hợp không khống chế được, lại bắt đầu đề suất này nọ.
“Khuyến khích nghề thương, mỗi người đều muốn tranh lợi, còn người
làm ruộng thì làm thế nào? Chờ ruộng đất hoang phế, kho lúa trống không
còn một hạt, mọi người ăn trâu ngọc no bụng sao? Tam đệ a Tam đệ, ngươi
không lẽ là bị hô ly tinh mê hoặc, ngay cả tổ tông gia pháp cũng không
quan tâm sao?”
Tề Tuyên không cần Lí Hữu Hợp phản bác chính kiến của nàng, dù sao
nàng bị phản bác đã thành thói quen, nhưng nói nàng mê hoặc Bộ Kinh Vân, có lầm hay không, cái này gọi là lưỡng tình tương duyệt!
Tức chết mất, lửa giận ngút đầu.
Nàng một cước đá văng cửa phòng nghị sự, thiếu chút nửa thì ngã bể
đầu, may mắn Bộ Kinh Vân nhanh tay lẹ mắt, đúng lúc tiến tới đỡ lấy
nàng.
“Tham kiến Hoàng thượng.”
Hiện tại toàn bộ triều đình, cũng chỉ có Bộ Kinh Vân cùng nàng thi lễ.
Lí Hữu Hợp kinh ngạc nhìn nàng đá cửa mà vào, lại đối với hành động
thô lỗ của nàng phi thường khinh thường, từ lỗ mùi hừ ra một tiếng.
Tề Tuyên lại phẫn nộ, trên dung nhan diễm lệ như phủ một tầng băng sương, hoàng tộc uy nghiêm khí tiết lộ ra.
“Lí tướng cho rằng trân châu ngọc thạch không thể ăn no bụng, lại
không biết rằng trân châu ngọc thạch có thể đổi lấy càng nhiều lương
thực sao?” Muốn biện luận thôi! Nàng sợ ai?
“Muốn nói mỗi người kinh thương, cứ thế đất đai hoang vu, Lí tướng
có nghĩ tới người trong thiên hạ đều là vì trục lợi mà di cư, cũng đều
sẽ có năng lực hành thương không?”
“Trong gia pháp tổ tông, sĩ nông công thương, mặc dù đem thương xếp
hạng cuối cùng, lại cũng không cấm thương, ngược lại coi trọng nghề nào
cũng có trạng nguyên, chẳng lẽ đọc sách thánh hiên, lại không biết đến
điều này?”
“Lí tướng chủ trì thi khảo, không hỏi đến xuất thâm, mà dựa vào học
thức.
Có thể có năng lực duy trì học vấn cho con cháu, sách vở chẳng
phải đều do con người viết ra hay sao? Không nói tới gia thế, danh môn,
vì thế các nơi hào môn đấu đá, diễn kịch thổ địa, bình thường dân chúng
càng khó sinh tồn.” (Hiểu Sa: Chỗ này là nói về cái gì vậy??????????)
“Lí tướng cũng biết quan viên trong ngoài triều đình chia bè kết
phái, đa số đều là do thế gia cầm giữ? Trẫm có thể nói cho ngươi nghe,
thời kỳ tiên hoàng đã có ngũ đại thế gia, phân biệt là Đoạn, Lâu, Khúc,
Điền, Mục, mà nay lại đổi mới thành lục đại hào môn là Chu, Tiền, Tôn,
Lí, Nhan, Liêu.
Triều đình quan viên có mấy người không phải từ đây mà
ra? Một người cũng không.”
Lí Hữu Hợp là một cổ giả truyền thống, do bình dân sinh ra, trước
khi lên làm tể tướng, không cùng thế gia danh môn kết giao qua, cũng bởi vậy mà năm ấy đỗ Trạng Nguyên, lại bị chịu xa lánh, cuối cùng từ quan
mà đi.
Lấy kinh nghiệm thời tuổi trẻ của mình, hắn thi hành biện pháp chính trị giảng dạy công bằng, không cầu công, mà lại có công.
Làm tể tướng
mười năm, hắn tự biết không thể khiến cho Tề quốc trở lại phồn vinh như
thời tiên hoàng, nhưng ít nhất tốt hơn so với nội loạn là được rồi?
Mà nay bị Tề Tuyên nói một đám chuyện, giống như hắn chưa từng làm
được chuyện gì tốt, đem một lão nhân sáu mươi tuổi tức giận đến nổi gân
xanh.
Hắn học đầy bụng sách thánh hiền, luận trình độ, luận tri thức, hắn
tự tin vượt xa Tề Tuyên, lời nói của nàng lại bác bỏ toàn bộ học thức
của hắn.
Vừa tức vừa giận, hắn phất tay áo quát: “Chỉ có nữ nhân cùng tiểu
nhân là không thể dạy dỗ!” Quay đầu chạy lấy người, ngay cả hành lễ đều
bỏ.
Tề Tuyên nhìn theo bóng dáng của hắn làm mặt quỷ. “Cách lão tử, cùng trẫm tranh cãi? Ngươi còn kém xa. Nếu không nhìn người có bó tuổi lớn,
lại có công trong người, sớm đã cho người biết mặt.”
Dám mắng nàng là hồ ly tinh? Thật là… Nàng oán hận chuyển hướng Bộ Kinh Vân.
“Ngươi cũng cho ta là hồ ly tinh?”
Hắn trong lòng đang vì tài năng của nàng mà cao hứng, mũi tên như thế nào lại bắn lại đây?
“Hoàng thượng là ta Đại Tề thiên tử, như thế nào có thể là hồ ly
tinh?” Hắn thậm chí cho rằng, thế gian thực sự tồn tại hồ tiên, mỹ mạo
cũng vạn vạn lần không sánh kịp một phần Tề Tuyên.
Vẻ giận giữ nháy mắt biến mất, lời nói của hắn khiến tâm của nàng như nở hoa. Bất quá…
“Lúc trước, ngươi cùng Lí tướng có tranh chấp về phương châm trị quốc như thế nào?”
“Hoàng thượng nếu muốn tự mình tham chính, nhất định phải có được sự đồng thuận của tướng gia.”
Cho nên hắn mới đau khổ khuyên bảo Lí Hữu
Hợp buông tha thành kiến, hảo hảo xem xét chính sách của Tề Tuyên.
Kỳ thật khi vừa rồi tranh luận, Tề Tuyên nói mới là đúng, Lí Hữu Hợp kia khăng khăng đóng cửa biên giới, phương pháp tự cung tự cấp chỉ có
thể đối với tình hình loạn thông thường mà sử dụng, đến nay còn tiếp
diễn là sai lầm rất lớn.
Bộ Kinh Vân càng thán phục trí tuệ của Tề Tuyên, càng muốn hỗ trợ nàng thu hồi chính quyền.
Nếu có một ngày, nàng trở thành một nữ hoàng đế chân chính, hắn nghĩ nàng khẳng định sẽ trở thành vệt sáng chói chang nhất trong lịch sử Tề
Quốc.
Đến lúc đó, nàng sẽ không buồn khổ giống như bây giờ, nàng sẽ như cá gặp nước, mà bảo vệ nụ cười của nàng là thành tựu lớn nhất cuộc đời
hắn.
“Tướng gia chính là nhất thời chưa khai thông, để thần khuyên giải
thêm vài ngày, nhất định Hoàng Thượng có thể thu hồi chính quyền.” Bộ
Kinh Vân nói.
Nghe hắn nói, nàng nhất thời vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Trường bào thượng đẳng, cũng không quản bẩn hay không bẩn, hành vi
hợp lễ hay không, có thể bị quan lại chất vấn, nàng ngồi trên chiếu,
hướng hắn nói. “Bộ Kinh Vân, ngươi lại đây.”
Hắn di động thân mình, cầm lấy thảm gấm mềm mại, tiến về phái trước.
“Đất lạnh, Hoàng Thượng xin bảo trọng long thể.”
Nàng nhìn kia mềm mại thảm gấm, bị hành động ôn nhu cẩn thận của hắn khiến cho hốc mắt đỏ ửng, tiếp nhận thảm gấm, nhịn không được muốn quan tâm hắn.
“Nếu biết đất lạnh, như thế nào chỉ lấy một cái, chỉnh mình không cần sao?”
“Từng ấy khí lạnh không thể tổn hại thân thể thần.”
Có võ công rất giỏi sao? Nàng giận giữ nhìn hắn. “Bảo ngươi lại đây
là cho ngươi cùng ngồi, không cần ở đó ngồi xổm, muốn khi dễ trẫm sao?”
Xem hắn ngồi đều so với nàng cao hơn một cái đầu, thật phiền lòng.
Kia mi kiều nhăn lại khiến cho lòng hắn trấn động, đã quên lễ phép
quân thần, ngơ ngác làm theo lời nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng nhìn hai người lúc đó ngồi gần trong gang tấc, lại vì hắn không hiểu phong tình mà than thở ba tiếng. Ông trời ơi, giáng xuống lôi
trưởng, làm cho hắn hiểu một chút phong tình đi!
Núi không chuyển gần nàng, nàng đành chuyển tới gần núi. Bàn tay mềm mại lén lút di chuyển, chuyển đến bên người hắn, hai người tay nắm tay, thân mình tựa như bị một cổ hỏa thiêu cháy.
Ngăm đen da thịt của hắn rốt cuộc dấu không được tia hồng hồng, từ
cổ đến mặt, đến lỗ tai, đều bị nhiệt khí thiêu đốt. Hắn thân mình hoảng
hốt, sẽ nhảy dựng lên, hoàn hảo là nàng nhanh tay kéo lại.
“Uy, có phải hay không hễ là chuyện trẫm muốn làm, ngươi đều giúp trẫm đạt thành?”
Hắn xem nhẹ quẫn bách, một lần nữa ngồi xuống, ngữ khí thản nhiên, lại mơ hồ cứng ngắc.
“Vì Hoàng thượng cống hiến là đương nhiên.”
“Ngươi có bao giờ nghĩ tới, nếu trẫm thật sự trở thành nữ hoàng cao
cao tại thượng, còn có thể ngồi cùng ngươi nói chuyện phiếm như vậy?”
Thủy mâu trong suốt hiện lên một tia nhu tình, dừng lại trên người hắn.
Bộ Kinh Vân bừng tỉnh đại ngộ, mấy ngày nay nàng trở nên thất thường đúng là nàng biết được tình cảm của hắn, cũng đang đáp lại hắn.
Trong nháy mắt, lòng hắn thật không rõ tư vị.
Yêu nàng mười năm, làm bạn mười năm, hắn từng nghĩ sẽ làm hộ vệ của nàng cả đời, hai người sẽ không có tiến triển gì.
Cố tình tại thời điểm hắn chết tâm, thầm nghĩ bảo hộ nàng đến khi tuẫn tử, đóa tình hoa của nàng lại vì hắn mà nở rộ.
Kia kiều diễm mà nhiệt liệt cơ hồ làm tan chảy cả trái tim sắt đá của nam nhân.
Ánh mắt hắn khóa chặt trên người nàng, xúc động muốn ôm lấy thắt
lưng của nàng, cứ như vậy thoát khỏi hoàng cung nhà giam hoàng kim, trời cao biển rộng, tự do tự tại.
Nhưng mà…
“Hoàng thượng, này sao có thể thoải mái bằng long ỷ?”
Quyền lực cùng tình yêu muốn nàng lựa chọn ra sao? Mười năm trước,
nàng nhất định chọn lòng người, mười năm sau, nàng đã biết lòng người dễ đổi thay…
Thân hình mềm mại dựa vào người hắn.
“Ngươi chưa từng ngồi long ỷ nên không biết, cái người chế tạo long ỷ kia khẳng định là có thâm cừu đại hận với trẫm, y bản cứng rắn, ghế dựa lại cách quá xa, tấm tựa cũng không có, hai tay với không tới tay dựa,
ngồi ở đó cùng với chịu hình chẳng khác là mấy!”
Hai mắt hắn sáng lên. “Hoàng thượng có thể bố trí lại chỗ ngồi của mình?”
“Vì sao nói là bố trí lại, trẫm cho tới bây giờ cũng không thực sự
có được cái vương vị kia a! vào cung mười năm, cái chân chính có được…”
Tiểu mâu của nàng yên lặng nhìn hắn. “Xa tận chân trời, gần ngay trước
mắt.”
Hô hấp của hắn cứng lại, vẻ mặt băng sơn nghìn năm không đổi tại phút này mà tiêu biến.
Vô số nhu tình trong đáy lòng dang lên, lan tỏa toàn thần, lại theo
đôi mắt hổ phách như dòng suối nhỏ chảy ra, từng giọt từng giọt, tựa như mật ngọt.
Nhẹ nhàng, hắn nắm lấy bả vai của nàng, đem nàng tiến vào trong lòng.
Đầu của hắn vùi sâu vào trong mái tóc đen dài của nàng, cảm nhận mùi hương thấm vào ruột gan, vô cùng thỏa mãn.
Hai tay nàng ôm lấy thắt lưng hắn, lẳng lặng nghe nhịp tim đập cường mà hữu lực trong lồng ngực, cảm thấy tư vị hạnh phúc trào dâng.
Giờ khắc này, quyền mưu, tranh đấu, quốc gia, dân chúng… Tất cả này nọ đều không nhập được tâm của họ, trừ bỏ lẫn nhau.
Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh.