Hưu, một cái bóng trắng thổi qua.
Hưu, một cái bóng xanh thổi qua.
Hưu, một cái hồng ảnh thổi qua.
Tề Tuyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn những võ lâm nhân sĩ bay tới
bay lui (MN: giống ma wá _ __!!!) đem hoàng cung đại nội trở thành phòng bếp nhà mình, lại một lần nữa khẳng định, những cao thủ khinh công như
những dạ quỷ giữa đêm đen, còn các võ giả kia cứ như thể một yêu linh
giữa rừng già âm u
Gần đây xảy ra chuyện gì sao?
Ngày nào cũng có cao thủ lui tới a
Tề Tuyên trong lòng buồn bực chứ không kinh hoảng, một đường ung
dung hướng Phượng Nghi Cung mà đến. Hỏi Trữ Tiếu Mộng, có lẽ nàng sẽ
biết nguyên nhân những cao thủ hai ba ngày lại xông vào hoàng cung này.
Tề Tuyên cũng không phải vì những cao thủ tiến cung mà buồn bực, bởi vì thị vệ của nàng: thống lĩnh cấm vệ quân Bộ Kinh Vân chính là cao thủ đầu lĩnh — võ lâm minh chủ.
Trên cơ bản, những cao thủ ở trong cung ngôn hành coi như đúng quy
củ, thậm chí so với Lí Hữu Hợp, Chu Bằng đều có lễ phép. Ít nhất bọn họ
thấy nàng, người người trên mặt đều mang ý cười, sẽ không trưng ra bộ
mặt khó nhìn đối với nàng.
Bằng vào điểm này, nàng sẽ không để ý bọn họ ở trong hoàng cung tán loạn cái chi.
Lững thững vào Phượng Nghi cung, Tề Tuyên liếc mắt một cái liền thấy một mỹ nữ phiêu lãng Trữ Tiếu Mộng
Nàng vẫn không hiểu, Trữ Tiếu Mộng vì sao có thể thong thả như thế, lại chuyển động nhanh kinh khủng đến vậy
Đây cũng có thể là vấn đề nan giải a (MN: potay.com.canh). Nàng một
bên tưởng tượng, một bên mở miệng tiếp đón:“Tiếu Mộng, ngươi có biết hay không vì sao gần đây võ lân nhân sĩ đều hướng về phía hoàng cung mà
chạy a?
“Tặng chút lễ vật.” Trữ Tiếu Mộng ở bên người nàng ngừng một chút, lại giống một trận gió biến mất.
Tề Tuyên sau gáy đều nổi da gà dứng phắt dậy. Trữ Tiếu Mộng luyện
được cái thuật tiêu dao gì, càng luyện càng giống u hồn phiêu đãng, đáng sợ! đáng sợ a!! ( MN: bà kon ơi! Maaaaa!**TTM: ma cái đầu mi! ta là đại mỹ nữ “văn” võ song toàn a!)
“Bọn họ vội tới tặng lễ vật cho ai?”
“Sư huynh.”
“Vô duyên vô cớ tự dưng tặng lễ vật cho Bộ Kinh Vân?”
“sinh thần (sinh nhật* vì là cổ trang ta đổi cái chữ “nhật” thành
chữ “thần” cho nó có hơi hướm cổ trang xíu a^^) của sư huynh a.”
“A?” Tề Tuyên sợ run một hồi lâu, kinh hô.“sinh thần của Bộ Kinh Vân?
Ta như thế nào không biết?”
“Phiền toái.”
Tề Tuyên đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Trữ Tiếu Mộng cùng Bộ Kinh Vân
thật đúng là giống nhau, đều thích nói ngắn gọn, không thể hiểu nổi bọn
họ… nghĩ nát óc cũng vô pháp hiểu được ý tứ của bọn họ a.
Cái này không khỏi làm Tề Tuyên hoài nghi, vị tiểu sư muội này có
hay không giống tên sư huynh……
Biến thái? Thu một ít yêu thú, quái thai
làm đồ đệ?
May mắn nàng đã ở chung với bọn họ khá lâu, ngẫu nhiên còn có thể
đoán được ý tứ của bọn họ qua câu nói ngắn gọn kia — đại khái là Bộ Kinh Vân ngại sinh thần phiền toái, vốn định giữ kín không nói ra, nhưng rất không may bị cấp dưới biết được thế nên đều tiến cung đưa lễ vật mừng
sinh thần của minh chủ.
Người ngoài đều đã chuẩn bị rất chu đáo lễ vật đưa cho hắn, thế nàng nên tặng cái gì đây? ( hay tỷ cứ tặng tỷ cho k ý đi^^ đây là món quà có ý nghĩa và là món quà vô giá mà k đã mong muốn có từ rất lâu nga =]]
nhưng k “e thẹn” nên chưa dám nói á^^)
Nàng dù gì cũng là chủ tử của hắn, lại cũng xem như bằng hữu, hơi có xíu yêu đương, lại khá ái muội không rõ ràng, quan hệ như vậy thì sinh
thần của hắn nàng có phải hay không nên tặng chút lễ vật gì?
Nàng nâng má trầm tư, trên mặt thoáng cái ửng hồng, thoáng cái trắng bệch, ước chừng một chén trà nhỏ qua đi (chừng 5 phút hay sao đó =.=!), nàng rốt cục hạ quyết tâm.
“Tiếu Mộng, cái kia…… Ngươi có thể hay không dạy trẫm……”
“Luyện võ thì không có khả năng.” Trữ Tiếu Mộng nói. Hơn phân nửa
người trong hoàngc ung này đều biết Tề Tuyên ngu ngốc nhất là luyện võ
“Không phải!” Nàng dậm chân.“Trẫm là……” Nàng đi đến bên người Trữ
Tiếu Mộng, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Ngươi dạy trẫm như thế nào trang
điểm, được không?”
Trữ Tiếu Mộng tính tình luôn luôn đạm mạc, ít có sự tình có thể làm
cho nàng tâm khởi gợn sóng, nhưng yêu cầu này của Tề Tuyên quả thật có
điểm dọa đến nàng.
“Hoàng Thượng muốn khôi phục thân phận nữ nhi?”
“Yên tâm, ta không có vô tình như vậy. Ít nhất trước lúc tìm ra một
cái huyết mạch khác của hoàng tộc, ta vẫn sẽ tiếp tục làm con rối hoàng
đế a.” Nàng tựa tiếu phi tiếu nâng lên khóe miệng.
“Đổi trang phục chính
là tạm thời, vì sinh thần của Bộ Kinh Vân, ta sẽ đổi trở lại một chút.”
Trữ Tiếu Mộng kinh ngạc càng sâu.“Hoàng Thượng là vì sinh thần của sư huynh ư?”
“Kia…… Hắn bảo hộ ta lâu như vậy, ta vì hắn làm ít chuyện cũng thực bình thường thôi!”
Bộ Kinh Vân vì Tề Tuyên cũng không nề hà giữ chức hộ vệ.
Đến đan
dược mà Trữ tiếu Mộng khổ công tinh luyện ngày qua ngày, năm qua năm hắn cũng không có kiên nhẫn, đem chúng nó làm thành thánh phẩm dưỡng thân.
Thâm tình của Bộ Kinh Vân, Trữ Tiếu Mộng vẫn luôn thấy rõ ràng, chính là không có hứng thú, cũng lười đi nói.
Mà nay, hoàng đế giả dường như đã nhận ra tâm ý của Bộ Kinh Vân, hơn nữa còn chuẩn bị đáp lại.
Trữ Tiếu Mộng liền cho nàng đáp án:
“Hảo, ta dạy cho ngươi.”
Hai cái dung nhan đồng dạng diễm lệ, có khí chất đặc thù của nữ
nhân, tay cầm tay đi vào nội cung. Nơi đó, có quần áo, trang sức của Trữ Tiếu Mộng, nơi đó, Tề Tuyên sau khi thành niên, lần đầu tiên mặc trang
phục nữ nhi.
Mắt thấy trong phòng đông nhất điệp, tây một đống hộp gấm, Bộ Kinh Vân phiền muốn chết.
Hắn không biết nói qua mất trăm lần, không cần sinh thần, không cần
sinh thần……
Sẽ không có người nào nghe vậy? đều là vàng bạc châu báu,
dược liệu, da lông, bảo kiếm, danh đao, cái gì loạn thất bát tao đều
hướng vào trong phòng hắn đặt để.
Làm ơn, vật ngoại thân…hắn muốn nhiều như vậy làm gì?
Hắn là đỉnh đỉnh thống lĩnh cấm vệ quân, nhưng không có khai tông
lập phủ, mà ngay tại trong hoàng cung tùy tiện chọn một gian phòng để ở. Hiện nay, các môn, các phái đưa tới nhiều như vậy tặng lễ, đầy cả
phòng, đi hai bước sẽ đá đến một cái hộp, chúng nó giờ phút này chẳng
còn là tâm ý mà đều biến thành phiền toái rồi!
Bộ Kinh Vân đau đầu nhìn đống lễ vật đồ sộ kia, suy nghĩ phải đem
chúng nó đi nơi nào? Nếu không thể, đơn giản nhất chính là chuyển nhà.
Thùng thùng thùng, tiếng gõ cửa vang lên.
“Đừng đến đây nữa!” Hắn cắn răng, lo lắng có phải hay không nên kêu người đem bọn họ đánh bay ra ngoài?
Nếu nhận lấy nữa, chỉ sợ phòng này sẽ bị phá thôi!
“Bộ Kinh Vân.” Kiều âm vang lên, là giọng nói ngọt ngào quen thuộc.
Bộ Kinh Vân kinh hãi:“Hoàng Thượng?!” Nàng làm sao có thể đến nơi hẻo lánh trong lãnh cung này a?
Cơ hồ ngay lúc thanh âm nàng vang lên, hắn đã vội vàng chạy ra mở cửa.
“Ngươi –”
Hắn sợ run. Đây là Tề Tuyên sao?
Luôn mặc mười lớp xiêm y để che dấu thân thể yểu điệu nữ nhi, xinh đẹp vô song, đồng thời cũng thô lỗ vô
cùng hoàng đế giả: Tề Tuyên?
Nàng một thân vàng nhạt cung trang, mái tóc đen dài hơi rối, không
có kiểu cách, chỉ là vấn đơn giản kèm thêm vài cây trâm trên đầu. Minh
diễm khuôn mặt lại thoa chút son phấn, tăng thêm ba phần xinh đẹp.
Môi cửa nàng có thoa chút son màu anh đào, má trắng hồng tựa như hoa đào bay tán loạn trong đêm đại tuyết, làm tăng thêm một cỗ xuân ý.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy gió bắc không hề rét lạnh, còn mang theo ba phần ấm áp.(vậy ra bắc cực ở cho vui đi Vân k=.=!)
“Hôm nay là ngày sinh thần….của ngươi?” hai chân của nàng đá qua đá lại thềm cửa.
“Chúc ngươi…… ngày này hàng năm luôn vui vẻ.”
Ai nói nam nhi không đổ lệ? Giờ phút này, hắn liền cảm thấy hốc mắt
lên men, vì phần tâm ý này của nàng, đây chính là lễ vật nổi bật nhất,
hắn cảm động run nhè nhẹ.
Đôi mắt tràn ngập ý cười của nàng liếc nhìn hắn.“Bên ngoài trời đông giá rét, không mời ta vào ngồi một chút sao?”
Hắn gật đầu, lập tức lại lắc đầu.
“Chờ ta trong chốc lát.” Hắn phải đi đem những lễ vật này ném xuống, lại mời nàng đi vào.
“Chờ cái gì ?” Đối phó với đầu gỗ nam nhân, nữ nhân nên chủ động
chút. Tề Tuyên cũng rất hiểu nguyên lý này, hắn mới nói xong, nàng đã
theo bên cạnh hắn chui vào trong phòng, lập tức bị cảnh tượng trong
phòng dọa nhảy dựng.
“Này đó tất cả đều là lễ vật người ta đưa cho ngươi?” Cũng quá sức
tưởng tượng đi?
Nhất, nhị, tam, tứ…… Không xong, bởi vì số lượng nhiều
lắm, rất hỗn độn, nàng cư nhiên đếm không hết.
“Đến tột cùng có bao nhiêu người tặng lễ vật cho ngươi?” Nàng nhịn không được tò mò.
“Cửu đại môn phái, ngũ đại thế gia, sáu danh môn……”
Hắn lẩm nhẩm ước chừng nửa khắc chung.
“Đủ.” Nàng cắt đứt lời nói của hắn.“Ta đã biết, đại khái là toàn bộ
người trong giang hồ tặng lễ cho ngươi, xem ra chức vị minh chủ này
ngươi làm thực thành công, rất được lòng người”
“ta không hy vọng như thế.” Hắn nói những người đó đừng tặng lễ, bọn họ vẫn cứ liều mình đưa.
“Ai, chỉ là tâm ý người ta thôi! Chút nữa kêu vài cái nội thị giúp ngươi sửa sang lại một chút, không phải được rồi sao?”
“Đây là lấy việc công làm việc tư.”
“Không cần như vậy nha?”
“công việc của nội thị chính là hầu hạ quý nhân trong cung, không phải thị vệ. Ta nếu mở tiền lệ, tất có ảnh hưởng không tốt.”
Nàng liếc hắn một cái, cũ kỹ, đầu gỗ, ngốc qua…… Cố tình lại vào trong lòng của nàng khảm.
Hắn chính trực quá cũng không tốt, nếu Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng vẫn
tìm không thấy huyết mạch hoàng tộc khác, nàng ở ngôi vị hoàng đế thêm
mười năm, hai mươi năm, hay là hắn sẽ cứ thủ lễ quân thần như vậy, cho
đến bao giờ?
Cách Lão Tử, tại sao lại cùng nàng phân biệt thứ vô vị như thế?
Không được, trước kia dù không hợp nhãn nhau lắm, hiện tại lưỡng
tình tương duyệt, gặp mặt còn muốn một câu Hoàng Thượng, hai câu ty
chức…… lễ tiết này làm người ta có mà gặp quỷ thôi!
Đôi mắt nàng chớp chớp, đảo vài vòng, trong lòng bỗng nổi lên một chủ ý…
“Không cho nội thị đến giúp ngươi dọn dẹp lại, hay là ngươi muốn chính mình làm a?”
Hắn nhíu mày. Vì sao lên làm võ lâm minh chủ, lại kiêm chức thống
lĩnh cấm vệ quân, hắn vẫn chưa thay bản thân đặt mua một phần gia
nghiệp?
Giải thích điều này chỉ có một câu: hắn chán ghét xử lý những việc
vặt vãnh trong cuộc sống, thu thập phòng ở cũng bao hàm trong đó=.=(MN:
thật ko ngờ còn có kẻ lười hơn ta a^^**BKV: mắt nảy lửa**MN:chạy a)
Giống như hoàn cảnh cô độc hiện tại, cái gian phòng thật đáng ghét,
rối loạn, hoàng cung to lớn còn nhiều phòng trống như vậy, chính mình sẽ tìm một căn nào đó mà ngủ lại.
Dù sao chủ nhân hiện tại là Tề Tuyên, phượng hoàng giả hoàng đế nên
không muốn làm tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, thế nên chỗ ở
trong cung hơn phân nửa bỏ không mất rồi, chờ đợi có một ngày, một vị đế vương chân chính tiến vào, khai hoá nó.
Tề Tuyên đăng cơ có nói, trẫm phế bỏ những luật rườm rà, mọi người
cứ tùy tiện ở nơi mình thích là được, vì đó mà Tề Quốc rầm rộ, khai phủ
kiến viện, bản thân cũng muốn đi làm, bởi vậy rất nhiều cấm vệ, không có tiền liền đi nội phủ đăng ký, tạm thời ở nhờ hoàng cung. Bộ Kinh Vân
cũng là người thứ nhất.(MN: võ lâm minh chủ sao nghèo thế? Hay mún dành
tiền cho con cháu nó xài?hehe chắc vậy rùi, bởi vì…….)
Nói ngắn lại, hiện tại Tề Quốc phi thường không có pháp luật cùng lễ chế.
Ngôn quan, Ngự Sử mỗi ngày đều mắng, nhưng Tề Tuyên không thèm để ý, bị mắng thảm, liền như vậy đổ tội lên đầu mình, cũng không đi thay đổi
loại tình huống này. Lão đại đứng đầu đều như vậy, cho nên những hạ nhân sẽ có điểm vô lại, có thể hiểu, có thể hiểu.
Bộ Kinh Vân kỳ thật cũng hiểu được những lễ chế này thực nhàm chán, thuần túy là chỉnh nhân mà thôi, căn bản không cần để ý tới.
Cho nên đối với vấn đề của Tề Tuyên, hắn trực tiếp trả lời:“Ty chức sẽ đi nội phủ một lần nữa đăng ký một gian phòng để ở.”
“Lại đổi phòng ở, mấy thứ này hay là chuyển đi a!”
“Không cần.”
“Đây là lễ vật người ta tặng cho ngươi nha!”
“Nhiều lắm, phiền toái.”
“Ai!” Nàng lắc đầu thở dài.“Không thể kêu nội thị, ngươi lại lười
như vậy, rõ ràng là ta giúp ngươi thu thập rồi?!” Nói xong, nàng liền đi gom lại mấy hộp gấm.
“Vạn vạn không thể –” Hắn vốn định nói Hoàng Thượng thân thể ngàn vàng, sao có thể vì hắn mà dọn dẹp đống lộn xộn đó chứ.
Nhưng Tề Tuyên lại cắt đứt lời nói của hắn:
“Cũng được mà, quần áo
này là ta mượn Trữ Tiếu Mộng, mặc nó sắp xếp lễ vật, vạn nhất bẩn, nói
sao… đối Tiếu Mộng cũng là không tốt công đạo, hay tìm cho ta bộ quần áo khác thay cho……” Nói còn chưa xong, đai lưng đã muốn cởi xuống, tiếp
theo ngoại bào rơi xuống đất…(MN: có chuyện rồi- hét to**TT+BKV: ngượi
câm miệng**MN: khóc thút thít)
Bộ Kinh Vân nhất thời ngây người, trà trộn giang hồ hơn mười năm, nữ nhân cũng không quá hiếm lạ, nhưng người mang theo sự xinh đẹp và hồn
nhiên… chỉ có một mình Tề Tuyên mà thôi.(MN:ta đây cũng rất khả ái
nha**BKV: mặt lạnh**MN:sợ quá… xỉu)
Hắn thầm yêu nàng đã lâu, nàng lại cố ý đổi nữ trang mừng sinh thần
của hắn, hắn có thể vì nàng mà hy sinh tính mạng cũng không có gì hối
tiếc, cho dù là lên thiên đường hay xuống hoàng tuyền, hắn chính yêu
nàng như vậy…(Mn: 1 tình yêu quá mãnh liệt a…** khăn giấy chùi chùi, hít hít)
Hiện nay, nàng lại bắt đầu thoát y, này này này – thiên a, chẳng lẽ
nữ tử trước mắt không phải Tề Tuyên? Hoặc là hắn tương tư quá độ, chính
mình làm một hồi mộng xuân?(MN: mộng xuân thật chân thật như vậy sao
ta???)
Áo khoác cởi xuống, chỉ còn nội y trắng tuyết dán chặt vào da thịt,
thân hình nàng yểu điệu càng làm cho ai đó hứng thú không thôi…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phiếm hồng, sóng mắt nhộn nhạo xuân ý, như dòng nước êm đềm, tịnh mà vô hạn phong tình.
Hắn tim đập càng lúc càng nhanh, toàn thân nóng như lửa đốt.
Nàng đến gần hắn, cũng là né mấy cái hộp gấm trên đường lại không
may vấp phải đá một cái hộp gấm nào đó, thiếu chút nữa ngã u u đầu rồi.
Hắn thi triểnt hân thủ nhanh như chớp đem nàng ôm trong lòng, hai cơ thể chạm vào nhau, giống như ngọn lửa đang bừng cháy thật lớn.
“Aiz~làm ta sợ muốn chết.” Nàng mị nhãn như tơ, ấm áp thổi thổi bên tai hắn: “Cám ơn ngươi!”
Hắn hé miệng muốn nói lại phát hiện cổ họng nóng ran ngay cả tiếng đều không phát ra được.
“Uy.” Nàng tay nhỏ bé làm loạn trong ngực hắn:
“Này đó lễ vật đưa ta một nửa được không?” ngón tay mảnh khảnh dán chặt vào bờ ngực rắn chắc, ba phần làm nũng, bảy phần khiêu khích.
Hắn không chỉ đỏ mặt, thân thể cũng hồng, ôm cánh tay của nàng run run không ngừng.
“Đừng nhỏ mọn như vậy, nếu không…… Ta liền chọn mười cái nha?” thân
hình mềm mại càng tiến sát trong lòng hắn, nhẹ nhàng mà cọ xát, làm dục
hoả trong người hắn lan đi khắp nơi.
Hắn đã muốn chịu được không được loại này tra tấn, hoắc mắt cúi đầu, hôn lấy đôi môi mềm mại của nàng, cảm giác có một hương thơm tràn đầy
mị hoặc lan toả trong tâm trí.
Trong lúc nhất thời, hắn trong mắt trừ bỏ một mảnh phấn hồng, cái khác đều không có.
Nàng yêu kiều, càng thêm câu dẫn hắn.
Vài lần, lưỡi hắn quấn quít chiếm lấy đôi môi nàng, ý tưởng xâm
nhập, lý trí đột nhiên vụt lên bể dục, cảm thấy như chính mình đã làm
một chuyện thiên lý khó dung, nên thức thời dừng lại.
Mỗi giờ phút này, hơi thở của nàng phả vào mặt hắn, cái miệng nhỏ
nhắn lại đưa lên, cái lượi đinh hương giống như con rắn trơn trượt, nhẹ
nhàng hôn lấy hắn…
Lý trí của hắn lập tức bị tình dục đánh tan.
Lén lút, đôi tay nhỏ bé của nàng sờ soạn đai lưng hắn…… Cách Lão Tử, vì sao chính mình ngượng tay như vậy a, cởi hay hông cởi?! Không đúng,
nàng vóc người tiêu chuẩn, linh lung hứng thú, cho nên rõ ràng là hắn
ngày thường điềm tĩnh lại biến thành kẻ cường hôn nàng, cả người nhảy
đến trên người hắn, ôm lấy cổ hắn, hai chân quắp nganh eo hắn.
May mắn hắn là một quân nhân, thân thể cường tráng, đổi lại một tay thư sinh trói gà không chặt, còn không làm nàng ngã a?
hắn nếu thật là thư sinh, nàng muốn đẩy ngã hắn, còn dùng nhiều sức như vậy sao?
Nhất thời, nàng thật sự rất mâu thuẫn, không biết nên may mắn hắn cường tráng, vẫn là giận hắn rất vũ dũng?
Dù sao, đai lưng hắn không cởi xuống được, nàng buông tha cho mục đích“Tạo phản” chuyển hướng lên vạt áo của hắn.
Hắn võ công hảo, nội lực cường, thế nhưng lại mặc một thanh sam đơn giản, chính là thích hợp cho nàng hoạt động đi.
Tay nhỏ bé đi vào vạt áo trước ngực hắn, dưới lòng bàn tay là một
mảnh ấm áp, trong chớp mắt, ngược lại làm tay nàng nóng ran. tâm cũng
nóng…
Bộ Kinh Vân đã hoàn toàn mê đảo tâm hồn, nếu không quản nữ tử trước
mắt thân phận ra sao, hắn chỉ biết chính mình yêu nàng mười năm, ngày
qua ngày tương tư, tình ý dào dạt đủ để sánh với biển khơi.
Hắn ngồi xuống ôm lấy nàng, đặt ở trên giường, cúi đầu nhìn ngắm nhung nhan diễm lệ như anh đào của nàng.
Tại sao lại trang điểm vậy? Dung nhan của nàng vốn là thiên hạ vô song, son phấn ngược lại giấu đi khí chất ấy của nàng.
Hắn cúi xuống, mềm nhẹ liếm đi lớp son còn sót lại trên môi nàng.
“Kinh Vân……”
Nàng yêu kiều gọi, hai tay ôm lấy cổ hắn, đáp lại hắn.
Hai chiếc lưỡi lưu luyến quấn chắt lấy nhau, hắn cẩn thận cởi bỏ nội sam của nàng, lộ ra cái yếm màu lục, trên thêu mấy đoá sen xanh, gần
bùn mà không nhiễm, rất đẹp, chính là có điểm giống nàng, thân ở thâm
cung, như trước làm theo ý mình, cuồng ngạo không bị cản trở.
Này thế gian độc nhất vô nhị kì nữ tử…… Hắn thật may mắn, yêu thương vỗ về da thịt non mịn kia, hắn tâm tình vô cùng kích động.
Nàng không cách nào cởi đu7ợc quần áo hắn, liền cởi bỏ dây cột tóc
của hắn, trong thời gian ngắn, mái tóc đen liền sổ ra. Màu tóc đen cùng
gương mặt ngăm ngăm càng trở nên khiêu gợi, nàng giật mình phát hiện,
ngũ quan của hắn như một loại ánh sáng mặt trời, thực tự tại, thực tiêu
dao, rất giống nàng mong nhớ ngày đêm, kia rộng lớn sánh cùng thiên địa.
Nguyên lai nàng cái nàng vẫn luôn theo đuổi gì đó lại ở ngay tại bên người –
“Kinh Vân, Kinh Vân……” Nỉ non càng không ngừng gọi. Hảo vất vả đâu……
Của nàng bảo bối rốt cục tới tay.
Hắn bị nàng thình lình kích tình làm cho luống cuống tay chân.“Hoàng –”
“Bảo ta Tuyên nhi. Nương trước kia đều gọi ta như vậy.” mười tuổi
trước đây, nàng vẫn còn ở trong một thôn trang nhỏ, bao quanh là núi non ao hồ, mỗi ngày đều cùng mười mấy người bạn trèo cây băt chim, xuống
ruộng trộm khoai lang, nàng mặc dù thân thể có chút nhược, thế nhưng vẫn là kẻ đi đầu, được công nhận là bá vương.
Mỗi lần nàng gây sự, toàn thôn không có người nào thoát được, còn có người bị chỉnh thảm, thấy nàng liền kêu cô nãi nãi. Khi đó, nàng rất
vui nha!
Về sau vào cung, trên lưng vô số gông xiềng, trốn không thoát, thế này mới hiểu được cảnh cá chậu chim lồng.
Nhưng nàng không có hối hận khi vào cung, bởi vì nàng thân là phần
tử của Tề gia phải có trách nhiệm, tuy rằng nàng khát vọng thiên địa
rộng lớn, nhưng cũng chính là nghĩ mà thôi.
Thẳng đến giờ này ngày này, ở hắn trên người, nàng một lần nữa tìm về sự tự tại kia, sớm manh tìnháy thiêu cháy rồi.
Khéo léo thân hình ở dưới thân hắn xoay cọ, cởi bỏ quần áo của hắn, nàng muốn hắn, dị thường cấp bách.
Nàng vô lực xé rách quần áo hắn, nhưng là hắn chủ động thỏa mãn lòng của nàng nha, thoát xuống áo xanh, lộ ra một thân hình rắn chắc.
Cánh tay nàng vòng nhanh ôm lấy hắn, thân thể dán chặt vào nhau, cảm nhận hơi thở cùng nhịp tim.
Hắn chỉ thấy thân thể trắng tuyết của nàng, eo nhỏ tựa như liễu khẽ
khàng lay động, từng trận mà mị hoặc, chất chứa muôn vạn phong tình. Bàn tay to đặt ở trước ngực nàng, lòng bàn tay truyền đến một sự nhu tình
hoà vào xúc cảm trong tâm hắn.
“Ân……” Nàng hô nhỏ, hơi nhỏm dậy nghênh hướng hắn.
Hắn chỉ cảm thấy từng đợt lửa nóng cọ xát thân hình, làm cho nam tính của hắn trướng đau.
Mà trước mắt người duy nhất có thể giải trừ đau đớn này… chỉ có nàng!
Hoàn toàn dứt bỏ thân phận, tôn ti, hắn cuồng liệt hôn nàng, vuốt ve thẩn thể xinh đẹp mềm mại ấy, trên làn da trắng tuyết lần lượt nở ra
từng đoá mai hồng.
Ôm chặt nàng, hắn một bên hôn môi nàng, một bàn tay to vuốt dọc theo đùi nàng nhẹ nhàng xâm nhập nơi nữ tính mềm mại.
Cứ như vậy…hắn làm cho nàng khoái hoạt lên đỉnh…
“A a a……”
Nàng chỉ còn hơi chút khí lực rên rỉ mà thôi, không nghĩ đến đây là cảm giác khoái hoạt nhân sinh a.
Đột nhiên, thân mình hắn trầm xuống, đem chính mình hoàn toàn dung nhập trong cơ thể nàng.
Nàng giống như con cá trên cạn nhẹ nhàng thở ra, nguyên tưởng rằng
kia đã tới đỉnh núi khoái cảm lại bị đẩy vào một sự cao trào khác lạ.
Nàng đã muốn không cách nào phân rõ ràng đâu là, đâu là hư ảo, chỉ có thể theo hắn luật động, chìm nổi trong bể tình…….
Bộ Kinh Vân ngồi xuống đầu giường, quần áo trên người hắn thanh nhã mà toát lên vẻ vô tình.
Tề Tuyên nằm trên giường của hắn, nàng mặc áo ngủ bằng gấm bao trùm
lên thân thể trần trụi mềm mại, chỉ lộ ra đôi chân bạch ngọc, ở trên
lưng hắn mà đá.
“Làm gì phải bày ra bộ dạng sống không bằng chết? Ngày đã sắp tàn, lại không có đến nửa điểm khoái hoạt!”
Xác thực thời điểm ôm nàng trong lòng rất khoái hoạt nhưng mà…
“Thần muôn lần chết.”
“Như thế nào? Ngươi lại không bắt buộc ta, ngược lại……”
Nàng mới là người khởi xướng a!
Vấn đề chính là… nàng là quân hắn là thần, mặc kệ thế nào đều là lỗi của hắn!
“Nếu không trẫm truyền nội thị lại đây viết sách, cho ngươi một cái phong hào?”
“Hoàng Thượng” Loại sự tình này không thể nói giỡn được, vạn nhất….“Ngươi nếu có chút gì, chẳng phải thiên hạ đại loạn?”
“Ta nếu có chút gì đó mới tốt đâu! Ngôn quan sẽ không hội cả ngày
chỉ vào mũi trẫm mắng, trẫm không vì hoàng thất mà có con nối dõi, vô
dụng”
“Đó là bọn họ không biết sự thật nhưng….bụng như vậy sao có thể giấu giếm lừa thiên hạ?”
“Cùng lắm tốn thêm vải may quần áo…Trẫm tăng cân.”
“Hoàng Thượng!”
“Được rồi, được rồi, không giỡn với ngươi nữa.” Nói là nói như vậy
nhưng chân của nàng vẫn chưa lành hắn vẫn phải cõng nàng trên lưng:“Đứa
nhỏ cũng không phải nói có liền có, chưa xác định làm gì buồn lo vô cớ?”
Lời nói đúng là như vậy nhưng sao trong lòng hắn lại cảm thấy bất an.
“Vả lại đây là trẫm chủ động dụ dỗ ngươi, ngươi chỉ là làm theo, nếu có tội cũng là trẫm chịu, ngươi lo lắng cái gì?”
Nói đến đây hắn liền đỏ mặt, đang yên đang lành nàng lại ăn mặc xinh đẹp như vậy đến câu dẫn hắn?
Rất khó có thể nhìn thấy khuôn mặt kia hiện lên vẻ ủy khuất.
Tề Tuyên thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng:“Lưỡng tình tương
duyệt, vu sơn mây mưa, thiên kinh địa nghĩa, ngươi hại gì ta? Huống hồ
hôm nay là sinh thần của ngươi, trẫm phải chăng nên chuẩn bị cho ngươi
một phần lễ vật đặc biệt làm quà có đúng không?” Cách nói nửa thật nửa
giả là hồi phục thân phận nữ nhi bởi vì sinh thần của hắn là thật,nhưng
phần sau cũng là do hắn đầu gỗ đến tức giận, thế nên mới…
Sau này nàng cũng không hối hận, quan hệ của bọn họ rất tốt, trong
lòng nàng không nỡ, nay lại làm vợ chồng nàng cũng rất an tâm.
Bộ Kinh Vân thực kinh ngạc, nàng làm nhiều như vậy là muốn cho hắn
một món quà sinh thần? Trời ạ! Hắn đời này không bao giờ muốn sinh thần
nữa, dọa không chết cũng bị hù chết.
“Uy, trẫm đây như hoa như ngọc đại mỹ nhân tự động đưa lên, ngươi
còn có cái gì bất mãn? Cười một cái lại lộ ra bản mặt không bằng lòng,
trẫm muốn ngươi xem thật tốt.”
Thực bất đắc dĩ, gặp gỡ phải nàng mạnh mẽ còn vô lại, hắn trừ bỏ đầu hàng không có lựa chọn thứ hai.
Hắn quay đầu, nhếch miệng, coi như là nở nụ cười yếu ớt.
Nàng nháy mắt ngốc điệu. Nguyên lai hắn bình thường không cười là có nguyên nhân, bây giờ cười càng giống tên đầu gỗ.(MN: ý tỷ nói ca càng
cười càng ngốc sao? Amen!)
“Trẫm đồng ý với ngươi.”
Có thể cười đến khó coi như vậy, trên đời này hắn nhận mình là thứ hai không ai dám nhận là thứ nhất.
“A?” Có ý gì.
“Không có việc gì.” Hôm nay hắn đã chịu đủ đả kích không thể kích
thích hắn thêm. “Gần nhất có cái gì hứng thú, nói vài việc nghe một
chút.”
“Chu đại tướng quân đang tấn công Bàn Long quan, dự tính không cần
ba tháng tất sẽ đoạt lại cửa quan.” Hắn chưa bao giờ coi công việc thành trò đùa, cho nên từ trong miệng hắn thốt ra không phải việc quốc gia
đại sự thì chính là ân oán giang hồ.
“Cái gì?!” Nàng ngồi bật dậy. “Chu Bằng tấn công Bàn Long quan?
Lập tức truyền chỉ cho hắn dừng lại!”
“Hoàng Thượng, đoạt lại Bàn Long quan là chuyện tốt, để U Châu và Tề Quốc sát nhập, Địch quốc không thể dễ dàng nhòm ngó biên giới quốc gia
ta, vì sao Chu đại tướng quân phải rút binh ngưng chiến?”
“Việc này nhất thời nói không rõ ràng được, tóm lại ngươi lập tức đi tìm Lí Hữu Hợp, để hắn nhanh chóng triệu Chu Bằng trở về.”
“Nhưng…”
“Ngay lập tức!” Nàng thật sự chưa từng thấy hắn khẩn trương như bây giờ.
Trong lòng hắn bất giác cứng lại. Chẳng lẽ tấn công Bàn Long quan sẽ phát sinh việc chẳng lành?
Không dám trì hoãn thêm, hắn nhanh chóng mặc quần áo, đá tung cánh cửa nhanh chân đuổi tới Tể tướng phủ.