Bộ Kinh Vân mang vẻ mặt lo lắng rời khỏi tướng phủ, vừa trở lại hoàng cung, chưa kịp gặp Tề Tuyên, đã gặp Tề Tranh cản đường.
“Nghe nói Chu Bằng lãnh binh tấn công Bàn Long quan?”
Bộ Kinh Vân thực sự rất bội phục cái người vốn là nhi
tử của tiên hoàng lại ẩn cư tại hoàng cung làm thái giám này, như thế
nào có thể lấy được mọi tin tức bí mật của hoàng cung, không biết sau
lưng hắn tích lũy bao nhiêu thế lực?
Sợ là so với Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng không hề thua kém đi? Nếu có một ngày, hắn rốt cuộc chịu không nổi hai vị công thần tự
cao tự đại, kết cục của bọn họ e rằng không quá hy vọng.
Bộ Kinh Vân trong lòng đắn đo, ý tưởng thay hai người
huyenh đệ kết nghĩa nói lời hay, lại vừa giận bọn họ coi thường quân
chủ, trầm ngâm chốc lát, lại đành thở dài.
“Là, chiến sự Bàn Long quan dĩ nhiên lại đấu võ.”
“Chu Bằng ngu ngốc, đại đông, thiên băng tuyết sơn
phong, không ngừng hoành hành, hắn là muốn lấy tính mạng của tam quân đi đem tòa phá quan kia cướp về sao?” Tề Tranh giảo bước. “Không được, ta
không thể trơ mắt nhìn các tướng sĩ máu tươi nhuốm đầy, ngươi đi nói với tiểu Tuyên tử, khiến nàng hạ chỉ, triệu hồi Chu Bằng đi.”
“Hoàng thượng đã sớm hạ ý chí, sai thần hướng tướng phủ tuyên đọc, điều Chu đại tướng quân hồi kinh, nhưng Lí tướng cự tuyệt.
Công quan chiến sự là chuyện đã định.”
“Này hai thất phu, hại Đại Tề ta!” Tề Tranh phẫn nộ một quyền đánh tới khiến gốc thụ khô bên cạnh nát thành hai đoạn.
“Cô vương sớm muộn gì cũng tính toán với bọn họ.” Hắn ôm hận, xoay người rời
khỏi.
Bộ Kinh Vân kinh sợ. Không thể tưởng tượng này thiếu
niên vương gia thân thủ thật không kém, dũng võ không thua kém gì tiên
hoàng, đáng tiếc hắn chỉ thích quân sự, không thích chính sự, hắn không
đăng cơ nhưng lại là lựa chọn tốt nhất.
“Vương gia.” Thân hắn nhoáng lên, đi tới bên người Tề Tranh. “Thần có một chuyện muốn tâu.”
“Chuyện gì?” Khi nói chuyện, Tề Tranh cước bộ vẫn không ngừng.
“Thánh Thượng thật sự đã mất đi tâm muốn làm hoàng đế.”
Bộ Kinh Vân đi theo hắn cách xa ba bước nói.
“Ngươi nên cùng tiểu Tuyên tử nói, ta muốn nàng làm
không phải loại này bù nhìn hoàng đế, mà là chân chính nữ vương, là cửu
ngũ chí tôn, đứng đầu thiên hạ, một lệnh đi ra, thiên hạ nhât nhất tuân
theo.”
“Hoàng thượng nói, việc này nếu là mười năm trước, nàng sẽ vui vẻ mà nhận, nhưng nay, nàng đã mất đi hứng thú.”
“Xem ra nàng là bị hai cái thất phu kia làm cho chán
nản, tuy nhiên…”
Tề Tranh rốt cuộc dừng bước, mang theo mâu quang hứng
thú chăm chú nhìn Bộ Kinh Vân. “Chuyện này hình như cũng có công lao của ngươi đi?”
Ý niệm đầu tiên của Bộ Kinh Vân là, chuyện hắn cùng Tề
Tuyên mây mưa vu sơn (ý nói có JQ) đã bị lộ ra ngoài. Mạng lưới tình báo phía sau Tề Tranh có bao nhiêu đáng sợ, sự việc mới xảy ra được vài
canh giờ, không ngờ đã truyền tới tai hắn.
Bộ Kinh Vân vẻ mặt quẫn bách.
Tề Tranh vỗ vỗ vai hắn.
“Lí Hữu Hợp, Chu Bằng cùng với
ngươi được xưng là Tề Quốc tam đại công thần, ta cũng thừa nhận năm đó,
Nghĩa Dũng quân của các ngươi nam chinh bắc phạt, thật đúng là vì nước
hao tâm, nhưng trải qua mười năm, còn có thể tự kiềm chế bản thân, không kết bè kéo cánh chỉ còn lại một mình ngươi, Lý gia, Chu gia đều đã trở
thành quyền quý gia tộc.
Ta không nghĩ là vì chính gia tộc mình, bằng
hữu thân thiết làm chút phúc lợi là sai, nhưng cũng không nên ảnh hưởng
tới sự phát triển của quốc gia, dân sinh của dân chúng. Lí Hữu Hợp cùng
Chu Bằng khiến cho ta cảm thấy thực thất vọng, mà ngươi, theo thời gian
ta cùng tiểu Tuyên tử quen biêt, nghe nàng mỗi ngày đều hướng ngươi ba
bữa chửi, mà mấy tháng nay, nàng nói ba câu sẽ khen ngợi ngươi một lần,
có mắt ai nấy đều nhìn ra được, nàng với người đã động tâm.”
Cho nên? Vì nước, vì dân, vì sự nghiệp thống nhất thiên hạ, hắn muốn chia rẽ bọn họ? Bức Tề Tuyên tiếp tục làm “nữ hoàng đế” mà nàng chán ghét kia?
Bộ Kinh Vân âm thầm đề phòng. Hắn quả thực không có dã tâm, cũng thực trung quân, nhưng ngượng ngùng, trên đời này,
người duy nhất có thể làm cho hắn dâng ra lòng trong thành vì quân chủ
cũng chỉ có một, mà người đó lại chính là… Tề Tuyên.
Tề Tranh nếu tưởng rằng ỷ vào thân phận nhi tử của tiên hoàng làm chút chuyện khiến Tề Tuyên không vui, hắn sẽ không hề băn
khoăn mà phủ nhận sự tồn tại của kẻ cùng họ Tề này.
“Ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta có nói sẽ phản đối chuyện các người ở cùng một chỗ sao?” Tề Tranh cười một tiếng.
“Tiểu Tuyên tử ở trong hoàng cung có bao nhiêu chuyện không vui, ta rất
rõ ràng, chỉ có thể cảm thán nàng không sinh ra là thân nam nhi.
Mà nay, nàng có tâm theo đuổi hạnh phúc của chính mình, ta sẽ không phá hư. Tuy nhiên, ta cảnh cáo ngươi, trăm ngàn lần đừng khiến nàng chịu chút gì
thương tổn, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Nàng sinh, ta sinh, nàng tử, ta cũng không sống một mình.”
Đây là câu nói động lòng người nhất mà Bộ Kinh Vân có khả năng nói ra, lại đổi lấy một cái xem thường của Tề Tranh.
“Khó trách tiểu Tuyên tử nói ngươi là đầu gỗ, quả thật
đủ gỗ.”
Nói chuyện ân ái thế gian, cuộc đời này còn biết bao chuyện dễ
nghe, tươi đẹp để nói, lại nói cái gì gắt gao sống chết, uế khí.
Hắn đầu gỗ thật sao? Vậy như thế nào mới là tình cảm tốt đẹp? Bộ Kinh Vân tràn ngập nghi vấn?
“Đừng nghĩ! Ngươi nếu có thể học được lời ngon tiếng
ngọt, cũng không còn là Bộ Kinh Vân, vẫn là duy trì nguyên trạng đi!
Có
lẽ, tiểu Tuyên tử sẽ gắng sức, cho ngươi càng nhiều ngon ngọt, hảo hảo
thay đổi cái tính tình đầu gỗ của ngươi.” Hắn cười xấu xa rời đi.
Đây là vương gia loại gì a? Nửa điểm đứng đắn đều không có, nhưng hắn nói Tề Tuyên hội đưa ngon dỗ ngọt…
Bộ Kinh Vân nhớ tới
ban ngày cá nước thân mật, trong lòng dấy lên dục hỏa.
Nam nhân nào lại không nghĩ cùng nữ nhân mình yêu thân ái nóng bỏng?
Hơn nữa, môi thơm của nàng như thế ngọt ngào, dung mạo
xinh đẹp, thân thể mị hoặc, chỉ cần ôm lấy nàng, thân thể hắn đã hưng
phấn run run.
Nếu nàng lại có ý định khiêu khích…
Tưởng tượng kia mị
nhãn như tơ, tuyết trắng hai chân vòng trụ thắt lưng hắn, toàn thân hắn
bắt đầu phát ra ngọn lửa nhè nhẹ.
Bộ Kinh Vân ở ngư thư phòng hướng Tề Tuyên báo lại câu
trả lời thuyết phục của Lí Hữu Hợp, nàng suy sụp ngã ngồi trên ghế,
nhưng lại nói ra lời tương tự Tề Tranh.
“Lấy ngàn vạn mạng người chém giết một tòa quan, đáng giá sao?”
Nói thật, Bộ Kinh Vân không hiểu được ý nghĩ của hai huynh muội này.
Theo Lí Hữu Hợp nói, Bàn Long quan thuộc về Tề Quốc là
trọng yếu nhất, tuy rằng khi trời rét đậm, đại tuyết phong sơn, thế
cường công tất tạo thành tổn thương cực lớn cho tướng sĩ, nhưng có thể
đổi lấy một thành lũy an toàn, làm cho địch quốc từ nay về sau vô lực
xâm phạm, đừng nói hy sinh mấy vạn quân sĩ, cho dù là mười vạn, trăm
vạn, cũng là đáng giá, chỉ có Tề Tuyên ánh mắt phụ nhân thiển cận mới
không nhìn ra tầm quan trọng của Bàn Long quan.
Bộ Kinh Vân cũng không cảm thấy Tề Tuyên vô năng, ngược lại, nàng rất có tài, người bình thường không thể hiếu được nàng.
Mà nay, hắn muốn nghe một chút ý nghĩ trong đầu của nàng.
“Hoàng thượng, Chu đại tướng quân nếu có thể hạ Bàn
long quan, ít nhất có thể giữ được phương bắc hơn mười năm vững vàng.
Túy rằng rét đậm khai chiến là có chút sai lầm nhưng là không hoàn toàn
sai lầm đi?”
Tề Tuyên tiếp đón hắn tiến tới bên cạnh, đem ghế dựa tặng cho hắn, chính mình ngồi trên đùi hắn.
“Hoàng thượng.” Hắn có chút vô lực xoay sở.
“Đừng lộn xộn, trẫm nêu dựa vào không thoải mái, sẽ trách phạt ngươi.” Nói xong, nàng tiến vào trong ngực hắn thêm một chút.
Đây không lẽ là ngon ngọt trong lời Tề Tranh? Có điểm giống, đau cùng khoái hoạt cùng hiện hữu.
Hương khí trên người nàng châm lên ngọn lửa tình trong
lòng hắn, mà nở nang kiều đồn của nàng ở trên người hắn ma sát, hạ phúc
của hắn trướng đến độ muốn nổ tung.
Hắn vụng trộm xúc động, nàng lại cố tình đứng đắn cùng hắn thảo luận chính sự.
“Kinh Vân, ngươi có biết ngoài Bàn Long quan có bao nhiêu dân tộc?”
“Thần nhớ rõ Hoàng thượng từng nói qua, quan ngoại trừ
bỏ Địch quốc, còn có một trăm hai mươi ba bộ lạc lớn nhỏ, lại còn phương bắc cũng có một đại đế quốc Lạc Đặc trụ tại, đi qua đó là biển lớn.”
“Ngươi nói đúng, nhưng có một chuyện trước đó ta đã
quên nói, lãnh thổ Lạc Đặc lớn gấp hai lần trung nguyên, mà trên biển
lớn, còn có hơn mười đảo quốc khác, đi qua tiếp là một đại lục khác, so
với trung nguyên còn muốn lớn hơn nhiều lần.”
“Thần trước kia từng nghe hồ thương nói về đại lục kia, tên là Châu Phi (ặc, cái này chém, “tác ngươi” là cái lục địa
gì??????). Nơi đó nguyên liệu thừa thãi, phong phú, còn có rất nhiều
động vật kỳ quái.”
“Đúng vậy, thiên hạ rộng lớn đến mức chúng ta không thể tưởng tượng.
Chính là trong cung tối trân quý bản đồ cũng vô phương đem thiên hạ vẽ lại hoàn chỉnh, cho nên ngươi nói, chúng ta xây dựng Bàn
Long quan, cả ngày phòng bị Địch quốc là vì lý do gì?”
“Chẳng lẽ không cần quan khẩu, mặc kệ kẻ thù bên ngoài tùy ý xâm nhập lãnh thổ của ta, cướp bóc dân chúng Đại Tề?”
“Ta nào nói như thế!
Thời kỳ lập quốc, thiết quan lập
tạp (ý chỉ thành lập biên quan rồi trấn thủ ấy) quả thật rất trọng yếu,
đây là một cái ô dù, có thể ổn định cục diện chính trị cùng nhân sinh.
Nhưng theo thời gian, sau khi quốc gia đã ổn định, lại tiếp tục nhốt
mình trong vòng bảo hộ, thật giống như quân nhân các người, tập võ phải
tập đến cuối cùng, muốn theo đuổi chính là trời cùng người hòa làm một.
Cố tình lại tạo ra nguy hiểm cùng cực, trong một trăm võ giả, có thể có
một người đạt được tới cảnh giới đó sẽ vui mừng cười trộm, còn lại đều
tại thời điểm phá quan mà chết. Chẳng lẽ các người vì sợ chết liền cưỡng bức bản thân không đi đột phá sao?”
“Võ giả chân chính sẽ không sợ hãi khiêu chiến.”
“Một người chân chính có tinh thần phấn đấu, muốn quốc
gia tồn tại tới thiên thu vạn đại cũng không nên hạn chế chính mình, hơn nữa…” Nói tới đây, thanh âm của nàng hơi run run. “Rét đậm dùng binh,
đối với thân thể binh sĩ là gánh nặng lớn nhường nào, chỉ cần chờ nhiều
nhất nửa tháng, tuyết tan cỏ mọc, khi đó lại đến đánh, không phải có lợi hơn sao?”
Nàng thật là một hoàng đế tốt, mọi việc đều lấy dân làm trọng, nếu nàng không phải nữ nhân, nếu không có Lí Hữu Hợp cùng Chu
Bằng rằng buộc, nàng sẽ là một vị vua mưu lược tài trí uy chấn tứ
phương.
Thế nhưng, thế sự thường không vẹn toàn nhân ý.
Suy nghĩ một lát, hắn ôm chặt thắt lưng của nàng, nói lời trái lương tâm.
“Chu đại tướng quân lãnh binh nhiều năm, kinh nghiệm
phong phú. Có lẽ, hắn tìm ra phương pháp tác chiến vào mùa đông, có thể
giảm bớt thương vong, hoàng thượng không cần quá mức lo lắng.”
“Nói thật sao?” Nàng hấp hấp cái mũi, đôi mắt ửng đỏ lại mang theo vài phần trêu tức nhìn lại hắn.
Bộ Kinh Vân ngực thắt lại. Thật sự là yêu tinh, bất luận là khi nào chỗ nào, luôn khiến lòng người thất thường.
“Làm chi không nói?”
Nàng cố ý nhích mông, kia nở nang tuyệt vời khoái cảm rốt cuộc kích thích hắn kêu rên thành tiếng.
“Hoàng thượng…” Bất chính là đang thảo luận chuyện quốc gia đại sự, nàng làm chi lại làm ra biểu hiện này?
“Làm cái gì, ngươi ta đang nói chuyện với ngươi đâu! Đang êm đẹp, ngươi làm cái gì mà thâm trầm?”
Cảm tình tất cả đều là lỗi của hắn? Tay hắn nhịn không được từ eo của nàng chuyển qua đùi, dùng sức đè lại.
“Đừng lộn xộn.”
“Cũng không phải ta muốn động, cái đỉnh đó có cái gì
hơn người đâu!” Cái mông không động đậy, nàng còn có thể xoay thắt lưng
a! Sợ hắn chắc!
Hắn mặt đỏ tai hồng. Hạ phúc có chút sưng, có chút không khống chế được.
Nhưng là không thể trách hắn, một nam nhân bình thường, lại để cho nữ nhân ở trên người mình xoay đến xoay đi, có thể không gợi lên phản ứng sao?
Hắn cố gắng hít vào, vận công điều tức, bình phục khí nóng trong cơ thể.
Nàng lại thiên chân, ngón tay chỉ chỉ vào khuôn ngực
rắn chắc của hắn: “Uy, ngươi nói đem mười món lễ vật người ta mừng sinh
nhật ngươi đem cho ta, bao giờ thì thực hiện?”
Hắn thật vất vả khôi phục thần trí thanh tỉnh, lại làm cho nàng, lại bị nàng làm cho biến mất khỏi thiên ngoại.
“Kỳ quái, giống như đỉnh càng cao hơn.”
Nàng nghiêng đầu tà nghễ nhìn hắn.
Hắn quẫn bách, tưởng chừng muốn đào hố chôn lấy chính mình.
“Uy, ta có thể hay không sờ sờ cái đỉnh xấu xa kia của
ta?” Bỗng nhiên phát hiện khiêu khích hắn là một chuyện rất thú vị, muốn ngừng mà không được đâu!
“Không được!” Hắn trừng mắt nhìn nàng.
“Keo kiệt, sờ vài cái cũng đâu có mất khối thịt nào.”
“Nàng…” Thiếu chút nữa không thể khống chế mà đem nàng
tử hình tại chỗ, may mắn hắn đúng lúc phát hiện ánh mắt đắc ý của nàng,
tựa như mắt mèo con ăn vụng.
Tiểu yêu tinh này, không biết cái gì gọi là phóng hỏa tự thiêu sao?
Nàng quả thật không hiểu. Cái tính tình kiều hãn điêu
ngoa này là khi còn bé lưu lạc nhân gian dưỡng thành đi, mười tuổi vào
cung, gọi là đế vương, kỳ thực là rối gỗ do người khác khống chế, ngày
qua ngày trừ bỏ không được tự do, vẫn là không được tự do.
Khó có người đi vào tâm, có thể bồi nàng ngoạn, nàng còn không kích động tác quái?
Cũng coi như Bộ Kinh Vân xui xẻo, thành nơi để nàng phát tiết cảm xúc.
“Ta có gì sai sao? Ngươi chính là keo kiệt, nói với
ngươi vài món lễ vật không được, mượn sờ một chút cũng không được, cái
gì cũng đều không được, keo kiệt, keo kiệt, keo kiệt…”
Vừa nói, không
quên cọ xát vài cái, sau đó, nàng liền cảm giác được dưới mông có một
cái đỉnh cứng rắn, nóng giống như muốn đốt thành lửa cháy.
Hắn cắn răng, nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn
được.
“Còn dám nói chính mình đúng, thật sự là… không biết trời cao đất
rộng…” Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, hắn ôm lấy thân thể
của nàng, hung hăng hôn lên môi của nàng. (Tư Đồ Hiểu Sa: dẫn sói vào
nhà cuối cùng cũng bị sói làm thịt thôi, thiện tai, hy vọng Tuyên tỷ
không gặp tai.)
Kia lực đạo hung mãnh, giống như núi lửa nhiệt tình làm cho nàng nháy mắt ngây người.
Mắt nàng trợn lớn, cảm nhận được có một con mãnh thú
hung hăng tàn sát bừa bãi, hôn đến mức môi của nàng sưng lên, duyện đau
của nàng đinh hương, nó bá đạo phi thường, hôn nàng đến cơ hồ hít thở
không thông.
Nàng rốt cuộc hiểu được hắn nói nàng
“Không biết trời
cao đất rộng” có ý tứ gì, hắn không phải người đạm mạc, tuy rằng trời
sinh mặt gỗ, nhưng hắn có một viên so với hỏa còn muốn nóng cháy tâm.
(TĐHS: hiểu ra thì đã quá muộn, thiện tai, tai tới rồi.)
Hắn bình thường đoan nghiêm là vì lý trí mạnh mẽ đã áp
chế đi tình dục, một khi tâm phòng bị phá, dục vọng tất sẽ như mãnh thú
bị thả ra khỏi chuồng, không thể chống đỡ nổi.
Nàng đã sai lầm khi đem mãnh hổ trở thành mèo bệnh,
nghĩ đến chính mình đem hắn đùa giỡn đến mức này, kỳ thật là nàng sai
lầm đi vuốt râu hùm, to gan lớn mật.
Theo nụ hôn của hắn càng ngày càng sâu, lực đạo cuồng dã mạnh mẽ đánh tan thần chí của nàng.
Nàng biết vạt áo của mình bị cởi ra, hoặc phải nói là
bị xé nát…
Cái giả đầu gỗ này, lực đạo lớn hù chết người, hơn mười tầng
quần áo cũng có thể dễ dàng xé nát, quả thực là cường hãn đến dọa người.
Hắn căn bản không phải cởi bỏ quần áo của nàng, mà là trực tiếp xé nát.
Thoát bỏ tiết khổ trên người nàng, đồng thời, hắn cũng cởi bỏ quần lót, đại chương di chuyển trên thân hình kiều nhỏ của nàng…
“Ngô…” Nàng hô hấp dồn dập, thân mình nháy mắt bị ngập tràn trong tư vị… đau cùng khoái hoạt tột cùng.
Mà động tác của hắn vẫn chưa bởi vậy mà dừng lại, ôm lấy eo nhỏ của nàng, vừa luật động một chút.
Nàng hé miệng, ngay cả rên rỉ đều không thể phát ra.
Rất kích thích, nàng cảm thấy lí trí bị vỡ vụn, thần hồn bay bổng, giống như ở trên không trung bay lượn, muốn bay tới chín tầng mây…
Trong cung Phượng Nghi, Tề Tuyên nằm trong nước tắm
được hòa mưa thuận gió hòa đan dược, cả người bị vây ngập trong trạng
thái thất thần.
Trữ Tiếu Mộng nhìn đến những điểm hồng hồng đỏ đỏ trên người nàng, trong lòng có chút đồng tình.
“Hoàng thượng không nên đi trêu trọc sư huynh.”
Tề Tuyên sửng sốt hồi lâu, mới vô lực mở miệng: “Ai
biết hắn là giả trư ăn lão hổ, bề ngoài đạo mạo trang nghiêm, giống cái
người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn Liễu Hạ Huệ, kì thực, căn bản
lại là kẻ đại háo sắc …
Không! Gọi hắn sắc lang vẫn còn coi thường hắn,
hắn hẳn phải là sắc ma mới đúng.”
“Sư huynh sắc hay không sắc ta không biết, nhưng người
giang hồ đều xưng tôn hắn lôi đình kình vân, ý tứ chính là nói hắn bất
luận hành động, tính tình, vũ lực đều giống như tia sét vậy, nhanh
chóng, uy mãnh.”
“Như thế nào không ai nói cho ta biết chuyện này?”
“Hoàng thượng cũng không phải người giang hồ.”
Cũng phải, nàng lại không ở trong võ lâm, ai như vậy nhàm chán cùng nàng nói chuyện giang hồ bát quái? Bất quá…
“Tiếu Mộng a, về sau vô luận chuyện lớn nhỏ, chỉ cần là cùng Bộ Kinh Vân có liên quan, phiền toái ngươi đều nói lộ cho ta biết
một chút a.”
Nàng không nghĩ một ngày nào đó lại động vào tổ ong, thực
vất vả.
“Nàng muốn biết chuyện của ta, sao không trực tiếp hỏi
ta?” Thanh âm trầm thấp từ phía trên đầu các nàng truyền tới. Đúng là
của Bộ Kinh Vân.
“Oa!” Tề Tuyên cả người vội chìm vào trong bồn tắm, chỉ còn cái đầu là lộ trên mặt nước. “Ngươi làm sao có thể tiến vào?”
(TĐHS: Haiz, phản xạ có điều kiện đề phòng sói xám a…)
“Sư huynh.” Trữ Tiếu Mộng nói.
“Ngươi đi ra ngoài, nơi nay giao cho ta.” Bộ Kinh Vân nói.
“Là.” Trữ Tiếu Mộng gật đầu, trực tiếp đi ra ngoài. Xem ra Bộ Kinh Vân thật sự là bất cứ giá nào, thường lui tới thay Tề Tuyên
cường gân hoạt huyết đều là tự bịt lại hai mắt, hôm nay lại thoải mái đi vào, trực tiếp đem lễ giáo vất vào hố phân. (TĐHS: nguyên tác, không
phải ta nói)
“Chậm đã.” Tề Tuyền trừng lớn mắt. “Hẳn phải là ngươi đi ra ngoài, Tiếu Mộng lưu lại mới đúng đi?”
“Từ khi nàng bắt đầu tắm dược dục, đều là ta giúp nàng
vận công điều trị thân thể, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.” Bộ Kinh Vân mặt không chút thay đổi nói.
Nàng ngây dại, thật lâu sau mới kêu to: “Ta như thế nào không biết?!”
“Bởi vì trước kia ta đều chờ nàng ngâm thoải mái, đi vào giấc ngủ rồi mới tới đây.”
“Cho nên ngươi liền quang minh chính đại chiếm tiện nghi của ta?”
“Không, trước kia ta đều dùng vải bố bịt lại hai mắt.”
“Vậy hôm nay tại sao ngươi lại không bịt mắt?”
“Đã thành vợ chồng, làm gì phải nói tới loại nghi thức xã giao này?”
Hắn rất đúng tình hợp lý a!
Tề Tuyên thiếu chút nữa bị lời nói của hắn làm nghẹn: “Là ai luôn mồm lễ nghĩa đạo đức, hôm nay… uy uy uy, ngươi làm gì?”
Bộ Kinh Vân cư nhiên bắt đầu cởi quần áo.
“Nam nữ xa lạ thì nên giảng lễ nghĩa đạo đức, nhưng vợ
chồng thì bất đồng, làm chuyện khuê phòng cũng là con đường duy nhất
tăng tiến tình cảm.” Hắn bước vào trong bồn tắm.
“Ngươi ngụy biện.” Nàng nhắm mắt lại, xoay người.
Muốn
nàng tác quái, nàng sẽ rất thích ý, nhưng chính bản thân làm cái chuyện
đáng xẩu hổ như vậy, nàng sẽ không thích.
“Ta cũng không giảng hư ngôn.”
“Đó là bởi người từ đầu đến đuôi đều là giả đạo đức,
ngụy quân tử.” Ai, trêu nhân trên đến cuối cùng cư nhiên lại bị nhân
trêu lại, tức chết nàng.
“Ta vốn cũng không phải cái gì quân tử, ta là người giang hồ.”
“Cách lão tử, không cần theo ta chơi chữ.”
Hắn nhíu mi, biết câu nói
“Cách lão tử” kia của nàng
không phải là ý định mắng chửi người, mà là do thời nhỏ sinh trưởng
trong dân gian mà hình thành câu cửa miệng. Hắn ở bên người bảo hộ nàng
mười năm, không biết đã nghe nàng nói qua mấy trăm, mấy ngàn lần, cũng
không cảm thấy gì, nhưng hôm nay, đối với bóng dáng yểu điệu của nàng,
hắn cảm thấy câu nói kia dù nghe thế nào cũng không lọt tai.
“Tuyên nhi, ta từ nay về sau sẽ gọi ngươi như vậy.”
Không cần hỏi qua ý tứ của nàng, hắn trực tiếp quyết định. “Khi chỉ có
hai người chúng ta, ngươi có thể hay không đừng nói “cách lão tử”?”
“Làm chi? Ngươi từ bao giờ cũng kiêm luôn chức Ngự Sử,
muốn quản tật xấu của trẫm?” Tuy rằng đã hạ chỉ chiếu tội mình cũng đã
thành quen, nhưng không có nghĩa nàng thích làm cái việc này, bất quá, ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
“Không phải.” Hắn lắc đầu.
“Ý của ta là… ngươi muốn hay không đổi thành lão nương hoặc cô nãi nãi gì đó?”
“Ngươi nói cái gì vậy?”
“Nàng xem, chúng ta là vợ chồng, nàng tự xưng “Lão Tử”, vậy ta tính là cái gì? Huống hồ nàng là nữ tử, lão nương linh tinh
trong lời nói có vẻ thích hợp hơn.”
Nàng xoay người quắc mắt, hai tay cụm lại té nước lên người hắn.
“Đầu ngươi bị hỏng rồi sao? Cái gì tốt không mang ra so đo, lại so đo với ta cái chuyện nhỏ nhặt này.”
“Không phải so đo mà là nghe một nữ nhân mở mồm là “lão tử” thực không được tự nhiên. Ngươi nếu không thích xưng lão nương,
khiến nam nhân thích mắng chửi là lão mẹ điêu ngoa, này cũng đúng.”
“Ngươi người điên này, trong lòng là muốn nói cái gì a?” Nàng xem như hoàn toàn không hiểu hắn.
“Nhớ ngươi.” Hắn nói thẳng.
Nàng giật mình, thật sự là bị dọa, nhưng nhiều hơn lại là cảm động.
Nàng biết hắn không phải người thích nói hư ngôn, hắn nói một lòng muốn nàng, vốn không có nửa điểm giả dối.
Lời nói không có chút nào biểu hiện tình cảm cơ hồ là không chút lãng mạn, nhưng nó nhất định có trăm phần trăm chân thành.
“Kinh Vân, ta…” Nàng có một câu, chỉ có ba chữ, muốn nói với hắn.
“Nên vận công, nếu không dược liệu mất tác dụng, liền
uổng phí một viên đan dược.” Hắn đột nhiên vươn dài cánh tay, đem nàng
kéo lại gần, điểm mấy chỉ ở trên người nàng, vì nàng vận công, giúp nàng điều trị thể chất.
Cách lão tử, ngu ngốc Bộ Kinh Vân! Nàng ở trong lòng
mắng. Vốn tưởng nói với hắn “Ta yêu ngươi”, hiện tại ba chữ kia lập tức
sửa lại.
“Ngươi chết đi!” Nàng gầm nhẹ.
“Chuyên tâm.” Hắn tại vú nàng vỗ một cái.
“Vương bát đản!” Lại là ba chữ, áy náy thay, nghĩa cùng ước nguyện ban đầu hoàn toán bất đồng.
“Bảo ngươi chuyên tâm.” Lại thưởng cho cái mông của nàng một chưởng.
“Đồ đại heo!”
Đáng giận, đời này không giáo được hắn biết cảm kích tức thời, nàng sẽ không họ Tề! Hừ, nàng cùng hắn đấu.
Lúc này, hắn ngay cả nói đều lười, trực tiếp đánh lên
cái mông của nàng một chút, nàng tức giận đến cả người phát run, chỉ kém không trực tiếp té xỉu cho xong.