Thập niên hàn song vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri.
( Nghĩa là:Mười năm gian khổ học tập không người hỏi, vừa mới thành danh thiên hạ biết.)
Trên Kim Loan điện, thiên tử Đại Tề Tề Tuyên triệu kiến tân khoa
tiến sĩ, một loạt nam tử, bất kể tuổi tác, vào ra đều mang theo áp lực,
không được hưng phấn.
Tề Tuyên nghe thái giám xướng tên cái gì Đoạn Tam, Chu Tứ, Lí Ngũ…
không sai, không sai, ngũ đại thế gia, lục đại hào môn đều chiếu cố đến.
Lí Hữu Hợp mặc dù cũ kĩ, nhưng ở phương diện điều động nhân sự này thật không sai.
Tề Tuyên một bên nghe xướng danh, một bên đưa tới bên Lí Hữu Hợp một ánh mắt tán thưởng, đáng tiếc đối phương không cảm kích, hoàn toàn
không phát hiện.
Tề Tuyên cũng không để ý.
Nàng gần đây liên tiếp gặp được những
chuyện vui mừng, cuộc sống “tính” phúc vô cùng, mỗi bữa đều ăn nhiều hơn một chén cơm, thể lực cũng trở nên tốt lắm, sẽ không lại đi ba bước,
ngã hai lần, chân chính là ăn cũng hương hương, ngủ cũng hương hương.
Nàng tự nhiên không biết được những thay đổi này là do công hiệu của việc dùng dược dục nửa năm, mỗi phân thể lực của nàng đều là tâm huyết
của Bộ Kinh Vân.
Thái giám tiếp tục xướng danh, đột nhiên, nhãn tình Tề Tuyên sáng lên.
Oa oa oa, tiểu hậu sinh nhà ai ngày thường như vậy môi hồng răng trắng, tuấn nhan như ngọc, thật sự là… đẹp ngây người.
Còn thật sự nghe một chút, ách, Âu Dương Phục? Như thế nào không
phải người của ngũ đại thế gia, lục đại hào môn?
Họ kép Âu Dương là từ
chỗ nào đến?
Ai, mặc kệ Âu Dương này là nhân sĩ phương nào, tóm lại, rất phù hợp với khẩu vị của nàng.
Nói chung, trước khi thi tam giáp phải qua được kỳ thi đình, do
hoàng đế tự mình chỉ định, nhưng Tề Tuyên không có quyền lực này, bình
thường đều là do Lí Hữu Hợp định đoạt.
Trước kia, Tề Tuyên cảm thấy tùy tiện chỉ định ai đó là tốt rồi, chỉ cần thực sự có năng lực, vì Tề Quốc gắng sức, a miêu a cẩu đều có thể
đứng hàng công thần.
Nhưng hôm nay, Tề Tuyền vừa nghe Âu Dương Phục là thám hóa, thật sự
cảm thấy rất kỳ quái, với ánh mắt của Lí Hữu Hợp chẳng lẽ không nhìn ra, trong nhóm người đỗ tiến sĩ này, tư chất của Âu Dương Phục tuyệt đối
xếp hàng thế nhất, không thể ngh ngờ chính là Trạng Nguyên?
“Lần sau thật muốn đem dung mạo vào trong những hạng mục đánh giá…”
Nàng tự mình nỉ non, nhìn tuấn nhan của Âu Dương Phục, nước miếng đều
muốn chảy ra.
“Khụ!” Một tiếng truyền âm bên tai nàng nổ mạnh, khiến nàng choáng váng, thiếu chút nữa từ trên long ỷ ngã xuống.
Thảm, nàng quên chính mình đã có phu quân, mà tướng công vẫn là thị vệ bên người của nàng, đứng cách nàng có ba thước.
Lén lút, nàng khóe mắt ánh lên dư quang nhìn đến, nhìn thấy một pho
tượng băng… đúng, chính là khối băng so với đầu gõ vẫn là cao cấp hơn.
Bộ Kinh Vân phi thường phẫn nộ, hậu quả sẽ thật thê thảm.
Thích cái đẹp là bản tính con người, nàng bất quá là nhìn đến cái gì xinh đẹp, nhất thời lỡ bước thôi! Hắn có tất yếu giống như đố phu bắt
gian tại giường như vậy không?
Giống như nàng cũng rất độ lượng, nếu Bộ Kinh Vân thưởng thức các mỹ nữ khác…
Ừ ân, giống như, giống nhau, tựa hồ, nàng cũng sẽ phi thuongf
tức giận, hận không thể cắn cho hắn mấy phát nha!
Như vậy nghĩ lại, nàng dù đã có hắn lại còn đối với các mỹ nam khác chảy nước miếng, đó là chuyện thiên lý khó dung.
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm thế nào để giúp hắn tắt lửa giận đâu?
Hơn nữa, ánh mắt Bộ Kinh Vân nhìn Âu Dương Phục như muốn bắn ra ngàn đao, trực tiếp đem Âu Dương Phục băm thành mười tám mảnh.
Ai, ghen là bình thường, nhưng thùng dấm chua lớn như vậy cũng rất phiền toái, rất hao tổn tâm trí…
Kế tiếp, bách quan tấu cái gì, thái giám nói cái gì nàng đều nghe
không vào, lòng tràn đầy những suy nghĩ làm thế làm giúp Bộ Kinh Vân
tiêu hỏa.
Ngồi trên long ỷ, giống như bị đặt trên một chảo nóng, dày vò nàng, khiến cả người nàng đổ đầy mồ hôi.
Thật vất vả chờ tới lúc bãi triều, nàng cởi bỏ long bào, tháy trang
phục thái giám, vội vàng tìm vị bằng hữu duy nhất Tiểu Đậu tử để tìm
phương pháp giải quyết cái vấn đề kia.
“Tiểu Đậu tử, tiểu Đậu tử…”
Nàng chạy gần hết nửa hoàng cung, thở
hồng hộc, cuối cùng cũng tìm được người cần tìm. Người này dù là yến hội cung đình, phủ nội vụ, thái y viện, ngự thiện phòng… bất kỳ nơi nào hắn cũng có thể đơn độc lui tới, không phục cũng không được a!
“Lại gây ra họa gì rồi?” Tề Tranh tà nghễ liếc nàng, không giấu vết đem một phong thư giấu vào trong tay áo.
“Hô…” Nàng dựa nửa thân người lên trên vách tường, lắc đầu.
Làm cho nàng thở xong rồi hãy nói sau đi.
Tề Tranh rót chén nước đưa cho nàng, giúp nàng lấy đến cái ghế dựa, làm cho nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Tề Tuyên hai ngụm nước lớn, rốt cuộc cũng hít thở thông. “Mệt chết
ta, chạy cả buổi mới tìm được ngươi, ngươi như thế nào không có lấy một
điểm công tác cố định?”
“Tổng quản thái giám gặp ta lanh lợi, cố ý bồi dưỡng ta, cho nên làm cho ta đi khắp nơi rèn luyện.”
Lại nói, hoàng cung to lớn như vậy, trừ
bỏ Bộ Kinh Vân thì thế lực của hắn là lớn nhất, hắn muốn đến chỗ nào, ai quản được?
“Kia chờ tổng quản về hưu, ngươi liền nối tiếp vị trí của hắn đi?”
“Đại khái vậy!”
“Cái gì mà đại khái? Nói một cái thời điểm xác định đi? Nếu không, mỗi lần tìm người đều bắt ta chạy loạn, mết chết đi được!”
“Ngươi hiện tại có thể chạy loạn khắp hoàng cung, còn bất mãn cái
gì? Nửa năm trước, đi từ trước điện ra phía sau điện, đã đủ khiến người
mệt chết mấy lần.”
“Đúng nha, gần hai, ba tháng nay, thể lực của ta quả thực tốt lên
rất nhiều, cũng ít té ngã hơn, chẳng lẽ… lão thiên gia thấy ta đáng yêu, đặc biệt phái thần tiên xuống giúp ta thoát thai hoán cốt (thay da đổi
thịt)?”
Một bên suy tưởng, một bên say mê. “Quả nhiên, ta là người gặp
người thích, hoa gặp hoa nở.” (TĐHS: ta nói này, trình tự sướng hơi bị
cao.)
Tề Tranh có điểm đồng tình với Bộ Kinh Vân, vất vả như vậy giúp nàng điều trị thể chất, cuối cùng, tất cả công lao lại thuộc về lão thiên
gia.
“Nói đi, tìm ta có việc gì?” Nói sang chuyện khác, tránh nói đến chuyện của hắn, tránh việc lỡ mồm nói lỡ, lòi đuôi chuột.
“Đúng nha, ta tìm người…” Nàng nhăn nhó, chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau. “Cái kia… Ta nghĩ… Có phải hay không…”
Không cần hỏi, người khiến nàng trở lên như vậy khắp thiên hạ cũng chỉ có một.
“Chuyện liên quan Bộ thống lĩnh?”
Nàng gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu. “Không phải, không phải, ta… là một bằng hữu hướng ta hỏi, ta nghĩ hỏi lại ngươi, nếu có một đôi vợ
chồng, cái kia thê tử có một chút cổ quái nho nhỏ, ưa thích thưởng thức
cái đẹp… Này nọ, nàng không cẩn thận bị một cái gì đó xinh đẹp hấp dẫn,
xem nhẹ trượng phu, làm cho tướng công nàng rất tức giận, chuyện này nên xử trí thể nào?”
Dùng đầu gối đoán cũng biết, cái người thê tử kia chính là thích “mỹ nam” thành tính, Tề Tuyên. Tề Tranh đối với việc nàng yêu thích nam sắc cũng là phi thường hiểu biết cùng bất đắc dĩ.
Nói đến chuyện này, trong lòng hắn có một cái nghi vấn nho nhỏ.
“Tiểu Tuyên tử, trước tiên hỏi ngươi một cái vấn đề, trong cung nhiều
thái giám đến vậy, ngươi tại sao lại đối với ta có vài phần kính trọng
đâu?” Tuy rằng việc bọn họ quen biết là do hắn bố trí, nhưng nàng như
vậy tín nhiệm hắn, ỷ lại hắn, cũng thật khiến hắn bất ngờ.
“Đương nhiên là bởi vì trong đám thái giám ngươi là người xinh đẹp nhất a!”
“…” Không nên hỏi. Tề Tranh mặt đen thui, nghiêm mặt, xoay người bỏ chạy.
“Chớ đi a! Tiểu Đậu tử, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ngươi
không giúp ta, sẽ không ai giúp được ta.” Nước mắt nước mũi của nàng đều dính trên người hắn.
“Buông tay.”
Hắn bị nàng khiến cho phát ói.
“Ngươi đáp ứng giúp ta trước.” Nàng chơi xấu.
Hắn tức giận đến mức giơ tay lên cao, muốn cho nàng một cái tát, lại đau lòng, dù sao cũng là muội muội ruột thịt, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vào
gáy của nàng một chút.
“Ngu ngốc, vợ chồng cãi nhau, đầu giường ầm ỹ, cuối giường lại lành.”
“Đơn giản như vậy!”
“Ngươi cho rằng phức tạp sao?”
“Đầu giường ầm ỹ, cuối giường lại lành, này ta biết a!”
Nàng nói thầm, ngửa đầu cười to, vô cùng càn rỡ.
Tuy rằng nàng nói rất nhỏ, nhưng Tề Tranh vẫn nghe thấy, không khỏi
lại vì Bộ Kinh Vân rơi vài giọt lệ đồng tình. Nam nhân yêu phải Tề Tuyên là tên nam nhan xui xẻo nhất thiên hạ.
Thở dài, hắn cất bước rời khỏi quản tín cục.
May mắn, lương tâm Tề Tuyên còn chưa bị cẩu tha đi, chạy nhanh vài
bước đuổi theo hắn. “Tiểu Đậu tử, kỳ thật… Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở ngự thiện phòng, ta liền cảm thấy ngươi thực thân thiết, giống như…
Ân, giống như nương ta. Tóm lại, mặc kệ ngươi có xinh đẹp hay không, ngươi
đều là bằng hữu tốt nhất của ta, so với chân tay còn tốt hơn nha!”
Nàng không ngu ngốc, nàng biết rõ hắn phức tạp, cũng không tìm tòi
nghiên cứu, mỗi người đều có bí mật riêng, nếu có một ngày, hắn nguyện ý nói ra, nàng sẽ nghe, hắn nếu không chịu nói thật, cũng không sao, nàng tôn trọng quyết định của hắn.
Đây là huyết mạch tình thâm sao?
Quả thật, giống như khi hắn vừa thấy nàng, liền không nhịn được yêu thương nàng.
Hắn cười, sờ sờ đầu nàng. “Nhanh đi giải quyết vấn đề của ngươi đi!”
“Ân!” Nàng dùng sức gật đầu. “Cảm ơn ngươi, Tiểu Đậu tử.”
Cảnh giới cao nhất của đầu giường cãi nhau, cuối giường lại lành là gì?
Chính là đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, thêm một lò hương trợ hứng, sau đó, nằm lên giường của tướng công, chờ tướng công trở về, dùng vô
địch triền miên đại pháp, khiến tướng công thần hồn điên đảo, mục đích
sẽ đạt thành.
Tề Tuyên từng bước làm theo, kế hoạch tiến hành không một chút sứt mwe, chính là…
“Âu Dương Phục?!” Người này vì sao lại ở trong phòng Bộ Kinh Vân?
Âu Dương Phục nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, thân ảnh giống như
đạp trăng mà đến cực kỳ giống miêu tả trong sách, đêm đêm tiến vào phòng tú tài, hồ ly tinh câu lòng người.
Trên thế giới này, đại khái không có nam nhân nào cự tuyệt được loại dụ hoặc như vậy đi?
Trừ phi, cái nam nhân kia sớm đã biết đây không phải nữ nhân tốt đẹp, mà chỉ là một yêu tinh ăn tươi nuốt sống.
Âu Dương Phục may mắn chính mình thuộc loại người thứ hai, nếu
không, hắn sợ so với Bộ Kinh Vân hắn càng thêm sa đọa, bị mê hoặc càng
thêm thê thảm. Cho dù bọn họ là… huynh muội.
Đúng vậy, Âu Dương Phục không phải tên thật của hắn, hắn thật ra tên Tề Hạo, là con của Hiền phi, cũng là con cả của tiên hoàng.
“Lí tướng bẩm báo với ta, ngươi dâm loạn hậu cung, ta căn bản không
tin, không thể tưởng tượng được… ngươi thực khiến ta thất vọng.”
“Chờ một chút.” Tề Tuyên trước hết tắt đi lư hương trong tay, đây là bảo bối chuẩn bị riêng vì Bộ Kinh Vân, há có thể cho cái nam nhân xa lạ hưởng dụng? Hương liệu bên trong nhưng là so với hoàng kim còn muốn quý hơn nha! “Chúng ta là vợ chồng làm chuyện khuê phòng, liên quan gì đến
ngoại nhân?
Các ngươi làm gì muốn lắm chuyện. Hơn nữa, ngươi, Âu Dương
Phục, ngươi tới nơi này làm gì?”
“Ta không phải Âu Dương Phục.”
“Ta biết, ngươi cũng là họ Tề thôi! Tề cái gì?” Trải qua sự tôi
luyện của tiểu Đậu tử, hiện tại, nàng thật sự linh mẫn. Huyết mạch tình
thâm kêu gọi, hơn nữa, khuôn mặt hắn cùng tiểu Đậu tử có vài phần tương
tự, còn khi hắn cùng nàng nói chuyện, cái loại khẩu khi thân mật mang
theo nghiêm khắc kia… đủ loại lẫn lộn, thân phận hắn đã được biểu hiện
rõ ràng.
“Ngươi biết?”
Nàng cho hắn xem thường.
“Lấy gương mặt đến nhìn nhìn, như vậy xinh đẹp, trừ người Tề gia chúng ta ra, còn ai có thể so bì?”
Tề Hạo, cũng chính là Âu Dương Phục, trên trán nổi ba vạch đen. Muội muội này không chỉ vô năng, ngu ngốc, dâm loạn, càng thêm tự kỷ, Tề gia tại sao lại sinh ra một cái hỗn trướng như vậy, hắn thay tiên hoàng cảm thấy sỉ nhục.
“Uy, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, Tề XX.”
“Ta gọi Tề Hạo! Không cần tùy tiện đặt tên cho ta.”
“Ai bảo ngươi không nói gì.” Tề Tuyên đi vào, đặt lư hương ở trên
bàn. “Mượn tạm.” Sau đó, nàng đi đến bên giường, mặc vào áo ngủ bằng
gấm, ngồi xuống. “Đúng rồi, đệ đệ thất lạc nay đã trở về rồi, kia tỷ tỷ
có thể hay không bỏ chạy lấy người?”
“Mẫu phi ta mang thai sớm hơn Diễm quý phi, hẳn ta là ca ca, ngươi là muội muội.”
“Ngượng ngùng, nương ta năm đó tại thời điểm chạy trốn, không cẩn
thận động thai khí, cho nên ta sinh non, luận theo thời gian sinh ra, ta hẳn là sớm hơn ngươi, cho nên, ta là tỷ tỷ, ngươi là đệ đệ.”
“Ta là ca ca.”
“Ta là tỷ tỷ.”
“Ta là ca ca.”
“Ta là tỷ tỷ.”
“Ta… quên đi, công đạo thị phi là tại lòng người.” Tề Hạo đột nhiên
đã hiểu, vì sao mỗi lần Lí Hữu Hợp nói đến Tề Tuyên đều phải chửi ầm
lên. Người này quả thật có khả năng khiến cho người ta khí tâm lạc phế.
“Ta đối với ngôi vị hoàng đế cũng không có hứng thú quá lớn, nhưng ta
cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bại hoại giang sơn Tề Quốc, hy vọng tự
giải quyết cho tốt.”
“Cái đầu ngươi! Long ỷ kia ta ngồi mười năm, ngay cả nửa tấu chương
cũng chưa phê qua, ta có cơ hội bại hoại giang sơn sao?” Cách lão tử,
nếu người chưa chết, làm chi không sớm xuất hiện, thay vị trí của nàng,
làm cho nàng được tiêu dao đi? Còn có mặt mũi ở trước mặt nàng xuất
hiện, thật muốn vác ghế đánh hắn.
“Chính ngươi ngôn từ không hợp, cử chỉ bất chính, còn dám trách người khác không đem quyền lực giao cho ngươi.”
“Làm ơn! Mời ngươi nhìn cho rõ, ta là nữ nhân, trong triều không có
một đại thần nào nguyện ý phò nữ tử trở thành hoàng đế, chuyện này cùng
với ngôn hành cử chỉ của ta không hề quan hệ.”
“Ngươi tư thông Bộ Kinh Vân, khắp nơi làm khó Chu đại tướng quân,
làm chính sự không thể thông qua, hành vi như vậy, ai chịu phục ngươi?”
“Ngươi mắt nào trông thấy ta làm khó Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng?” Là bọn hắn làm khó xử nàng không được sao?
“Chu đại tướng quân không khước từ biên quan lao khổ chinh chiến,
ngươi không muốn giúp, lại còn phái Bộ Kinh Vân ngăn cản, không phải làm khó thì là cái gì?”
“Ta thừa nhận hắn tác chiến vất vả, nhưng đánh một trận đáng giá
sao? Đại hàn phong sơn, binh nhiều ngựa thiếu, tấn công Bàn Long quan,
kia muốn dùng bao nhiêu mạng người đổi lấy? Vì sao không đợi đến lúc
tuyết tan cỏ mọc lan tràn, khi ấy xuất binh?”
“Mùa đông năm trước, Địch vương tân tang (chết), ba vị hoàng tử vì
vương vị, nội đấu không ngớt, đó là một cơ hội tốt, không đẩy nhanh thời gian đánh, chờ Địch quốc ổn định lại, ngươi dù muốn dùng mạng người đi
đền, cũng đền không nổi một tòa Bàn Long quan.”
“Muốn tòa quan vô ích kia làm cái gì? Tề Quốc cũng chỉ là một vùng
đất nhỏ, bên ngoài kia còn có bao nhiêu lãnh thổ rộng lớn chờ ta khai
thác, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có mạng đi đánh kìa.
Tề Quốc ba mươi vạn đại quân, đều tiến tới Bàn Long quan giết địch, ngươi cho còn
bao người sống sót trở về? Ai không phải do cha mẹ nuôi dưỡng? Nhà ai
không có thê nhi cần dưỡng dục? Ngươi có biết hay không đưa ra một quyết định sai lầm, sẽ làm tổn hại tới biết bao con người?”
“Ngươi chân đi còn không vững, đã nghĩ phóng tầm nhìn khắp thế giới, quả thực không hiểu biết, lòng dạ đàn bà.” (TĐHS: đàn bà?????????
Ta
chém giết ngươi. Cái chuyện này ức chế mỗi lần cãi nhau chuyện nữ nhân
làm vua. Ức chế!!!!!!!!!)
“Ngươi coi mạng ngươi là chuyện vặt, tàn bạo bất nhân.”
Hai huynh muội ầm ỹ cả ngày, không ai thuyết phục được ai. Ai giữ ý nấy.
Cuối cùng, Tề Hạo cả giận nói: “Xem ngươi là điêu ngoa gian xảo, uổng phí ta chu toàn mọi mặt cho ngươi.” Phất tay áo, bỏ đi.
“Khắp nơi chu toàn… không đúng, ngươi đứng lại cho ta.”
Nàng muộn
màng bước tới, đem Tề Hạo lưu lại tiếp nhận ngôi vị hoàng đế cùng cục
diện rối rắm này, nếu không, nàng như thế nào cùng Bộ Kinh Vân song phi?
“Tề Hạo, tiểu Hạo tử……..”
Đáng tiếc, chờ khi nàng đuổi ra tới cửa, sớm đã không thấy thân ảnh Tề Hạo.
“A! Ta là cái ngu ngốc!” Nàng ngửa mặt lên trời rống to. “Như thế
nào đem hắn mắng đuổi đi rồi? Hẳn là đem hắn trói lại, đem vất lên long
ỷ!”
“Kinh Vân, ngươi ở nơi nào?
Mau giúp ta đem tiểu Hạo tử bắt trở về a!” Nàng ảo não vạn phần.
Tề Tuyên ở bên kia kêu quỷ, lại không biết cuộc đối thoại của nàng cùng Tề Hạo đều rơi vào tai của Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân khom người, nói: “Vương gia nghĩ việc này nên xử lý như thế nào?”
Tề Tranh liếc hắn một cái: “Trong lòng người không phải sớm có giải phải, còn hỏi ta làm cái gì?”
“Vương gia không chịu kế vị, Tuyên nhi không thích hợp kế vị, Hạo vương gia là lựa chọn duy nhất.”
Tề Tranh cúi đầu trầm tư thật lâu, thở dài nói. “Vì sao tiểu Tuyên
tử không phải thân nam nhi?” Ngụ ý, hắn tán thành Tề Tuyên làm vua hơn
là Tề Hạo.
“Hạo vương gia thực am hiểu việc nắm bắt thời cơ, chỉ cần vận dụng
thích đáng điểm này, cũng có thể trở thành một đại minh quân.”
“Nói rõ một chút, ngươi là muốn nhanh chóng bắt cóc tiểu Tuyên tử phải không?”
“Vương gia, cũng không phải thần ích kỷ, thật sự thì chuyện kế thừa
càng kéo dài, đối với tính mạng của Tuyên nhi thật không bảo đảm.”
Tề Tranh trừng lớn hai mắt. “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ…
Ngươi không
muốn nói là chuyện Tề Tuyên những năm gần đây bị ám sát, người đứng phía sau là tiểu Hạo tử đi?”
“Nghe khẩu khí vừa rồi của Hạo vương gia, hẳn là không phải chủ mưu nhưng cũng không thoát khỏi quan hệ.”
“Nói rõ ràng.”
“Hạo vương gia chính mình nói, Lí tướng đối hắn nói rất nhiều chuyện bất lợi đối với Tuyên nhi, Hạo vương gia vốn cũng không tin, thế nên
mới nghĩ cách vào cung tìm chân tướng.
Bởi vậy có thể biết, Hạo vương
gia cùng Lí tướng nhận thức đã lâu, một khi đã như vậy, Lí tướng vì sao
chậm chạp không công bố tin tức về cốt nhục của tiên hoàng, cũng không
cùng Tuyên nhi thượng lượng chuyện thoái vị, truyền ngôi cho huynh đệ?
Lí tướng muốn tính toán gì, một bên ổn định Hạo vương gia, một bên đả
kích Tề Tuyên, trong này hẳn hàm chứa ý vị xâu xa.”
Nói đến cuối cùng, càng ngày càng lạnh, trong mắt Bộ Kinh Vân lộ ra
hàn quang.
Hắn điều tra chuyện thích khách đã nữa năm có dư, luôn truy
đến đầu nguồn, mới đi được vài bước, liền bị người chặt đứt.
Hắn luôn luôn nghĩ, trong Tề Quốc, người nào có thế lực lớn như vậy, khắp nơi đề phòng tình báo của hắn?
Cuối cùng, hắn nghĩ tới hai người, Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng. Hai
người này một văn một võ, nắm giữ toàn bộ triều chính, hắn dùng thám tử
triều đình đi bắt thích khách, há có thể giấu được bọn họ?
Hơn nữa, thế
lực bọn họ rộng lớn, muốn phá hư chuyện của hắn dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn thật sự không muốn hoài nghi bọn họ, hai vị nghĩa huynh
năm đó uống máu ăn thế, lời thề vì thiên hạ dân chúng dôc sức, bọn họ
sao có thể sa đọa tới mức hành thích vua?
Thẳng cho đến khi Tề Tuyên muốn hắn đi nói với Lí Hữu Hợp ngăn cản
trận chiến ở Bàn Long quan, Lí tướng bỏ qua không chịu tiếp nhận thánh
chỉ, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, vị đại ca kết nghĩa này đã không còn
nhiệt huyết năm đó, một lòng vì nước vì dân Trạng Nguyên.
Là người khó tránh khỏi có tư tâm, Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng tận lực
đề bạt người trong tộc, làm cho Lí, Chu hai nhà trở thành tân hào môn
của Tề Quốc, vừa nhìn cũng biết.
Nếu dục niệm cá nhân bành trướng vô hạn tới mức không thể khống chế, như vậy… hành thích vua phản quốc cũng không phải không có khả năng đi?
Suy nghĩ tới đây, hắn buông tha thám tử trong triều, ngược lại, tổ
chức thế lực trong võ lâm của chính mình, chuyên môn điều tra chuyện của Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng, quả nhiên có manh mối.
Lí gia cùng Chu gia từ dân gian cướp lấy mấy trăm cô nhi, giáo dưỡng từ nhỏ, huấn luyện thành một đội quân cảm tử trung thành với Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng, bọn họ so với thám tử triều đình còn tận mạng hơn, chỉ
cần nhiệm vụ thất bại, bất kể thủ đoạn tự tìm cái chết, hoàn toàn phù
hợp các điều kiện của thích khách kia.
Đến tận đây, Bộ Kinh Vân cơ hồ có tám phần chắc chắn, người đứng sau việc ám sát Tề Tuyên là Lí Hữu hợp cùng Chu Bằng.
Chính là hắn không hiểu, Chu Bằng thống lĩnh quân đội cả nước, thực
sự có ý soán vị, trực tiếp phản loạn là được, làm chi muốn thực hiện
chuyện ám sát phiền phức như vậy?
Cho đến khi Tề Hạo xuất hiện, Bộ Kinh Vân trong lòng đã rõ, Lí Hữu
Hợp cùng Chu Bằng có thể hay không là vì bồi dưỡng Tề Hạo kế vị mới trăm phương nghìn kế muốn đẩy Tề Tuyên vào chỗ chết đâu?
Bộ Kinh Vân đem phỏng đoán của chính mình nói ra, Tề Tranh nghe được câu cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.
“Này hai lão thất phu, tiểu Tuyên tử nếu thiếu một sợi tóc, bổn vương muốn cửu tộc bọn hắn chôn cùng!”
“Nếu thần đoán là chính xác, Lí tướng cùng Chu đại tướng quân làm ra những chuyện này là vì muốn Hạo vương gia không đường lui tiến, chỉ có
thể đăng cơ, không bằng vương gia khuyên Hạo vương gia trực tiếp kế vị,
cũng miễn cho cung đình nhuốm máu.”
Tè Tranh suy nghĩ một chút, không nhịn được cười lớn.
“Từ khi Đại Tề khai quốc tới nay, chưa bao giờ có chuyện hoàng tử vì muốn kế vị mà
giết hại lẫn nhau, đây vốn là một chuyện đáng kiêu ngạo, nhưng bây giờ
nghĩ lại, không có người muốn ngồi lên long ỷ kia quả thực cũng rất
phiền toái.”
Bộ Kinh Vân có thể nói cái gì? Tề Tuyên là có ý chăm lo việc nước,
đáng tiếc sai lầm sinh ra thân nữ nhi, cả triều bá quan văn võ không
người phục nàng, nàng lại không muốn dùng vũ lực áp chế nhân, liền để
mặc nước chay bèo trôi đến tận bây giờ.
Mà Tề Hạo, nghe ngữ khí của hắn, đối với ngôi vị hoàng đế cũng không phải rất có hứng thú.
Còn Tề Tranh, thầm nghĩ lãnh binh đánh giặc, chinh phục tứ phương, căn bản là một kẻ cuồng chiến tranh.
Ai, quốc sự, gia sự, mọi chuyện đều khó a!
“Thần chỉ thỉnh vương gia lấy tính mạng của Tuyên nhi làm trọng.” Hắn nhưng muốn bảo toàn Tề Tuyên, không muốn đi tranh giành.
Tề Tranh liếc hắn một cái.
“Ý của ngươi là, nếu Tề Hạo không muốn đăng cơ, bổn vương lấy chính mình hy inh đi?”
Tiểu Hạo tử, con chuột nhỏ, tên hiệu này quả thực là khó nghe, Bộ
Kinh Vân có điểm muốn cười. Tâm trả thù của Tề Tuyên rất lớn, tùy tiện
một câu nói đem nhị ca của mình cùng con chuột đánh đồng.
“Vương gia vốn là con trưởng, đăng cơ là chuyện đương nhiên.”
“Thèm vào, ngồi đế vị, trẫm còn có thể lãnh binh xuất chinh sao?”
“Tiên hoàng cũng là đế, cũng thống soái cả nước.”
“Đúng vậy. Nhưng sau khi hắn băng hà, không phỉa cũng bị đám sĩ tử
mắng đến thối đầu.” Tề Tranh còn không muốn nếm qua cái cảm giác cả
thiên hạ chiếu tội mình đâu.
“Chẳng lẽ vương gia muốn thấy tính mạng Tuyên nhi lúc nào cũng bị uy hiếp?”
Tề Tranh trừng mắt nhìn Bộ Kinh Vân liếc xéo, biết rõ hắn để ý nhất
tiểu muội này, nhưng lại lấy tính mạng của nàng ra uy hiếp hắn.
Nhưng Bộ Kinh Vân cũng có để ý, vì an toàn của Tề Tuyên, không thể không hy sinh Tề Hạo.
“Được, chuyện này bổn vương sẽ xử lý.”
“Thần thay mặt Tuyên nhi đa tạ vương gia.”
“Hừ!” Tề Tranh phất tay áo rời đi, đi được nửa đường, hung tợn nói
một câu. “Đừng làm cho bổn vương biết được ngươi bạc đãi tiểu Tuyên tử,
nếu không, bổn vương sẽ cho người biết cái gì gọi là muốn sống không
được, muốn chết không xong.”
“Dĩ nhiên.” Tề Tuyên, so với tính mạng của hắn còn quan trọng hơn,
nếu nàng ở bên người hắn chịu khổ, hắn hội trước tiên làm cho mình sinh
tử lưỡng nan. (đại ý giống với sống không bằng chết.)