Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 7: Chương 7: Huyễn kiếm




Sau nửa canh giờ, Lâm Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt đất bày ra hơn mười mấy quyển kinh thư, ánh mắt hắn bất chợt lóe sáng.

Hơn mười mấy quyển kinh thư này, đều là đích thân hắn tự mình tuyển chọn ra, trong đó bất cứ môn võ thuật nào chỉ cần luyện thành, uy lực sẽ là vô biên, Lâm Thần tuy rằng muốn mượn hết những quyển sách này, nhưng thâm tâm hắn cũng biết tham thì thâm, với lại, tông môn cũng không cho phép hắn mượn một lúc nhiều quyển như vậy.

Lâm Thần hít một hơi sâu, nhìn xuống một quyển kinh thư hơn hai mươi trang bên phải hắn tự nghĩ: “Nội công của ta hiện giờ là một phần công pháp gia truyền, Hoàng Mịch cao cấp Thanh Minh Huyền Dương công, tạm thời không cần thay đổi, thân pháp lựa chọn Thanh Vân bộ, Thanh Vân bộ luyện đến đại thành, lướt một cái hơn trăm mét, là thân pháp trung kỳ trong Hoàng Mịch, cũng được tính là khá lắm rồi, về phần công kích...”

“Ba tháng sau là xông vào bí cảnh Thiên La sơn, ta cũng nên tự mình tuyển chọn võ thuật thích hợp nhất với ta, mà còn có thể tăng cường võ kỹ trong đầu của ta.”

Nghĩ xong, hắn liền ngồi xuống bắt đầu chọn ra một quyển kinh thư thích hợp với bản thân hắn nhất.

Lúc này, khi hắn vừa ngồi xuống, thì thấy tại hàng thứ tư từ dưới đếm lên, có một quyển sách màu vàng nằm yên ở đó, xem ra có vẻ cũ kỹ.

“Những quyển kinh thư này đều do các đệ tử chép lại rồi, lẽ ra không thể nào còn có quyển nào có bìa màu vàng cũ như vậy mới phải.” Lâm Thần nghĩ xong, liền đến tầng thấp nhất của giá sách mà lấy quyển kinh thư màu vàng lên xem.

Kinh thư cũ như vậy rồi, nhìn như là từ thời cổ vậy, còn bám nhiều bụi như vậy, có lẽ đã rất lâu rồi không ai đụng tới, ngoài ra, quyển sách này cũng rất mỏng, chỉ có vài trang, so với những quyển mấy chục trang khác, thậm chí so với các quyển kinh thư võ thuật mười mấy trang khác đều hoàn toàn không giống.

Lâm Thần trong lòng càng hiếu kỳ hơn, liếc mắt một cái, đã mở ra trang đầu tiên của quyển sách, bỗng nhiên đập vào mắt hắn hai chữ:

Huyễn Kiếm!

Xung quanh hai chữ này, còn có rất nhiều chữ nhỏ hơn, vẽ ra giống như là một trận pháp đồ vậy.

Hắn kiềm chế tính khí, từ từ giở từng trang một, nửa khắc sau, Lâm Thần cũng bắt đầu đọc, trên mặt lộ rõ sự vui mừng.

“Kiếm pháp này, rõ ràng là võ thuật đỉnh cao của Hoàng Mịch!”

Theo lý, võ thuật đỉnh cao Hoàng Mịch thì không thể xuất hiện tại tầng một của Tàng Thư Các được. Nhưng võ thuật này khi Thiên Cực tông khai tông, có một vị trưởng lão đã dành cả đời tâm huyết để tạo nên, vị trưởng lão này lúc còn sống, có cầu xin tông chủ rằng, hi vọng võ thuật mà trưởng lão này tạo ra, có thể cung cấp miễn phí cho các môn đệ của toàn Thiên Cực tông, cho dù là ngoại môn hay nội môn, tất các các đệ tử đều được tu luyện nó.

Vì thế, tâm huyết võ thuật cả đời của vị trưởng lão này mới được lưu truyền lại. Cho nên hôm nay Lâm Thần mới có cơ hội lấy được bí quyết của môn kiếm phái này.

Nhưng bởi vì này môn võ thuật này có phương thức công kích cực kỳ quái dị, hơn nữa tu luyện rất khó khăn, mấy trăm ngàn năm qua, ít có đệ tử nào tu luyện môn võ thuật này, mà trong số các đệ tử lựa chọn tu luyện môn võ thuật này, có thể tu luyện thành công lại càng ít, nên đã rất lâu rồi, Huyễn kiếm này cơ hồ càng không có người hỏi thăm.

“Môn võ thuật này là võ thuật Hoàng Mịch đỉnh cao, tất nhiên nó có chỗ cường đại, các đệ tử khác không thể luyện thành, nhưng không có nghĩa là ta cũng không thể luyện thành. Hơn nữa, môn võ thuật này so với môn võ thuật lúc trước ta theo tu luyện có vài phần tương tự, ta quyết định sẽ tu luyện môn kiếm pháp này!”

Lâm Thần cười to một tiếng, cầm lấy Thanh Vân bộ và Huyền kiếm này, bước ra khỏi Tàng Thư Các.

Vừa đi tới cửa, bạch bào lão giả nhìn thấy trên tay Lâm Thần cầm quyển Huyễn kiếm liền nói:

- Lâm Thần, môn Huyễn kiếm này đúng là thuật pháp cao cấp trong Hoàng Mịch, nhưng để tu luyện nó thì vô cùng khó khăn, có thể sánh ngang với võ thuật Huyền Mịch cấp thấp, ngươi thật sự muốn chọn nó chứ?

Lầm Thần cười gật đầu, thấy vậy bạch bào lão giả vừa lắc đầu vừa nói:

- Lâm Thần, ngươi gia nhập tông môn chưa bao lâu, có thể là chưa hiểu rõ. Huyễn kiếm này, xưa kia cũng có đệ tử vì tu luyện võ thuật Hoàng Mịch cấp cao, nhưng kết quả lại lãng phí thời gian và tinh lực rất lớn mà vẫn không thu hoạch được gì, lại còn phải tốn thêm thời gian để đi tu luyện môn võ thuật khác.

- Mặc dù ngươi có thể luyện thành Thất Tinh liên hoàn kiếm, nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ có thể luyện thành công Huyễn kiếm được.

Bạch bào lão giả dừng một lúc, rồi nói:

- Ta nói với ngươi như vậy, là để ngươi tránh được vết xe đổ của những bậc tiền bối đi trước, ngươi có hiểu không?

- Đa tạ ý tốt của trưởng lão, lời của trưởng lão, đệ tử đều hiểu, nhưng đệ tử sẽ không hối hận, mà đệ tử còn có lòng tin là sẽ luyện thành công môn Huyễn kiếm này.

Lâm Thần cười, thần sắc như bình thường mà nói.

Lâm Thần không biết luyện môn Huyễn kiếm này có bao nhiêu khó khăn, nhưng hắn đối với bản thân có mười phần tự tin, kiếp trước lúc còn trẻ hắn đã là thành tựu của một thế hệ võ học tông sư, dựa vào khổ luyện đêm ngày và khả năng thiên phú. Tuy rằng xuyên qua thế giới này, nhưng Lâm Thần vẫn tin, khả năng lĩnh hội xuất chúng trong võ học sẽ không có gì thay đổi cả, việc tu luyện công pháp khó khăn này, hắn muốn thử trước rồi hãy nói.

Bạch bào lão giả bèn lắc đầu, thở dài một cái rồi nói:

- Những đệ tử trước kia khi tu luyện môn võ này ai ai cũng đều rất tự tin, đến cuối cùng không thu hoạch được gì cả, đều là do ngươi lựa chọn, ta cũng không phí lời nữa.

Lâm Thần biết là bạch bào lão giả vẫn không tin hắn có thể tu luyện thành môn Huyễn kiếm này, nhưng mà hắn cũng không muốn nói nhiều nữa, bèn nói một tiếng cảm ơn rồi đi ra hướng cửa ra.

Trở về ngôi nhà gỗ, Lâm Thần tập trung vào hai quyển kinh thư, bắt đầu nghiên cứu.

Thời gian nhanh chóng trôi qua

Ba ngày sau.

Trong sân.

Lâm Thần tay cầm Tinh Cương kiếm đứng yên, bất ngờ, hắn bước tới một bước, Tinh Cương kiếm trong tay chuyển động, nhanh chóng chém xoẹt xoẹt vào không trung. Dần dần, tốc độ kiếm của hắn càng ngày càng nhanh, lúc sau chỉ còn nhìn thấy ảo ảnh của Tinh Cương kiếm mà thôi, ảo ảnh này của Tinh Cương kiếm lia về phía trước, đồng thời vang lên một tiếng rầm lớn, đất cát xung quanh vỡ tung.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Thần vui mừng nghĩ: “Huyền kiếm này ngoài việc có sức công phá lớn, đòn đánh ra còn vô cùng nhanh nhẹn, hủy hoại cả không trung, kẻ địch không cách nào đoán được đòn công kích thực sự nằm ở đâu, từ khi nào thì xuất hiện!”

“Điểm này, so với Mê Tung quyền mà ta luyện ở thế giới trước đều có sự vi diệu tương đồng.”

Lâm Thần đời trước hiểu biết với võ học cực kỳ phong phú, đối các loại võ học đều có hiểu biết, mà Huyễn kiếm này phương thức công kích, cùng Mê Tung quyền giống nhau, đối với người khác rất khó tu luyện Huyễn kiếm, đến tay Lâm Thần, lại có vẻ đơn giản rất nhiều.

Bất quá Huyễn kiếm này cũng có chút huyền diệu, phương thức tâm pháp chuyển động so với các loại võ thuật khác hoàn toàn bất đồng, Lâm Thần tốn hết ba ngày, mới hiểu được phương thức tâm pháp vận chuyển quả thực huyền diệu, cuối cùng mới luyện thành!

Lâm thần hít vào một hơi, thu kiếm lại đứng lặng, chỉ thấy hắn tiếp theo vận khí bước về phía trước, chớp mắt, liền nhìn thấy hắn xuất hiện cách đó sáu mươi thước.

“Thanh Vân bộ đại thành, một lược trăm mét, ta hiện tại thi triển Thanh Vân bộ, một lược có thể đi trước sáu mươi thước, dĩ nhiên là chuyện nhỏ rồi.”

Tầm quan trọng của thân pháp không cần nói cũng biết, công tốt thủ tốt, là tuyệt kỹ bảo mệnh. Lâm Thần ba ngày này chuyên tâm nghiên cứu kỹ Huyễn kiếm, đồng thời cũng không thể bỏ quên tu luyện Thanh Vân bộ.

Ba ngày qua, Lâm Thần không chỉ có tu luyện Thanh Vân bộ cho có thành tựu, còn nghĩ không biết có bao nhiêu đệ tử luyện thành công Huyễn kiếm, với tốc độ này, toàn bộ ngoại môn Thiên Cực tông, tuyệt đối là không có người địch lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.