Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 176: Chương 176: Nợ ta đều phải trả (3)




Edit: Diệp Lưu NhiênThanh cảnh! Mộ Liên Dung cư nhiên tiến vào thanh cảnh!

Còn có một Mộ Khinh Ca không nhìn thấu thực lực, mà hắn chỉ có một mình.

Tần Cẩn Hạo hận mình dễ dàng tin tưởng Mộ Khinh Ca, cư nhiên một mình đi cùng hắn tới đây. Hắn lại không nghĩ rằng, cho dù mang theo nhiều người cũng vô dụng.

Mộ Khinh Ca giơ tay lên, hai đầu ngón tay kẹp một viên đan dược: “Giết ngươi, quá lãng phí sức lực. Hay dùng nó đến tiễn ngươi một đoạn đường đi.”

“Đây là cái gì?” Tần Cẩn Hạo che miệng lui về phía sau, trong mắt tràn đầy đề phòng và khẩn trương.

Mộ Khinh Ca câu môi, cười đến tà mị: “Một đồ chơi nhỏ thú vị mà thôi.”

Một đạo ám quang từ tay nàng bắn ra, sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp tiến vào miệng Tần Cẩn Hạo. Đan dược vào miệng liền tan, làm Tần Cẩn Hạo đến cơ hội phun đều không có.

“A…!” Toàn thân đột nhiên đau đớn, cảm giác như vạn kiến bò lên, kinh mạch đứt từng khúc. Làm cho Tần Cẩn Hạo không nhịn được kêu rên. Hai tay hắn hung hăng cào da mình, muốn đem con kiến trong người lấy ra.

Chỉ chốc lát, khuôn mặt tuấn tú đã từng mê hoặc Mộ Khinh Ca đời trước liền trở nên huyết nhục mơ hồ. Toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.

Mộ Liên Dung xem đến trong lòng run lên, Mộ Khinh Ca lại vẻ mặt điềm tĩnh xoay người ra khỏi ngự thư phòng.

Giãy giụa, Tần Cẩn Hạo không cam lòng nhìn lên ngọc tỷ truyền quốc nằm trên bàn. Thân thể tra tấn, không sánh bằng kích thích tan vỡ mộng đẹp. Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa, rõ ràng đã dễ như trở bàn tay. Mà lại bị giây phút này bị đá cho một phát.

“Mộ Khinh Ca, ngươi thật ác độc!” Trong miệng Tần Cẩn Hạo bộc phát ra hung ác thê thảm.

Ngoài ngự thư phòng, Mộ gia quân đang lau dọn vết máu trên bậc thang. Mặt trời đã dần mọc lên, xua tan đêm tối. Mộ Khinh Ca hít một hơi dài, nói với Mộ Liên Dung: “Cô cô, chờ hắn tắt thở thì chém đầu. Con đi gặp Hiền vương.”



Vãn Hà điện, yên lặng nơi đây đã trở thành vùng đất yên bình nhất trong hoàng cung.

Lúc Mộ Khinh Ca đến nơi này, trong điện không có bất kỳ người nào. Chỉ có thân ảnh vàng nhạt cao lớn đơn bạc đứng lặng trước cửa điện, nghênh ngang đón gió nhìn lên mặt trời mọc.

Kim quang chiếu lên ngói lưu ly hiện lên màu sắc rạng rỡ, lại không xua đi được trầm mặc trên người hắn. Thẳng đến khi ánh sáng màu cam kia bao phủ hắn trong đó, mới khiến đôi mắt hắc bạch phân minh nhiều thêm một tia ấm áp.

Mỹ nhân như hoạ, Mộ Khinh Ca chưa bao giờ phủ nhận Tần Cẩn Thần tuấn mỹ.

Nhưng không thích khí tức yên lặng trên người hắn.

Nàng đi qua, áo giáp trên thân phát ra động tĩnh rất nhỏ. Kinh động đến Tần Cẩn Thần đứng ở bậc thang ngoài điện.

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng dừng trên người Mộ Khinh Ca. Nhìn không ra hỉ nộ.

“Vân phi nương nương thế nào?” Mộ Khinh Ca đi đến bậc thang, cùng hắn sóng vai đứng.

Nhắc tới người có trọng lượng trong đời mình, ánh mắt Tần Cẩn Thần rốt cuộc có một tia dao động. Hắn chậm rãi rũ mắt, lông mi ngăn chặn tầm mắt Mộ Khinh Ca tìm tòi nghiên cứu: “Mẫu phi thương tâm quá độ. Chuyện mất đi Liên Liên, nàng nhất thời khó tiếp thu. Nhưng ta còn ở đây, ta sẽ bồi bên cạnh nàng.”

Mộ Khinh Ca nhìn hắn một cái, chuyển mắt nhìn lên phía ánh sáng mặt trời: “Con người ngươi thật kỳ quái. Rõ ràng là bộ dáng độc lập, nhưng trong lòng lại tràn đầy ràng buộc. Nếu không bỏ xuống được, cần gì phải làm ra bộ dạng thờ ơ?”

Khoé miệng Tần Cẩn Thần nhẹ nhàng cong: “Thói quen.”

Thói quen? Hai chữ đơn giản, làm cho Mộ Khinh Ca nghĩ tới rất nhiều.

Có lẽ do thân thế và thơ ấu của Tần Cẩn Thần mang đến cho hắn. Có lẽ nàng nên may mắn, Tần Cẩn Thần không bởi vậy mà biến thành tính cách âm ngoan vô tình, khiến hôm nay nàng có thêm một địch nhân.

“Tần Cẩn Hạo đã chết, ngọc tỷ truyền quốc đặt trong ngự thư phòng.” Mộ Khinh Ca nói.

Tần Cẩn Thần không có nửa phần kích động, mà nói: “Ta nói rồi, ta không đi tiếp nhận vị trí kia.”

“Tùy ngươi. Dù sao đó là giang sơn của Tần gia các ngươi.” Mộ Khinh Ca không sao cả nói. Nàng nhìn về phía Tần Cẩn Thần, nghiêm túc: “Nhưng, ta chỉ tin ngươi.”

Hàm ý trong lời nói chính là… Ai ngồi lên ngôi vị Hoàng đế đều được. Nhưng, nàng chỉ tin hắn. Nếu hắn quản không tốt người tiếp nhận kia, làm cho Mộ gia lâm vào nguy cơ. Chuyện đêm qua, có thể lại xuất hiện lần nữa.

Nghe ra một tầng ý tứ này, Tần Cẩn Thần cười khổ: “Ngươi đang ép ta.”

Mộ Khinh Ca không lên tiếng phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Khoảnh khắc, hắn thở dài thoả hiệp: “Cũng được. Ta còn có một Thất đệ, ngôi vị Hoàng đế này cho hắn ngồi đi.”

“Thất hoàng tử Tần Cẩn Dương?” Nháy mắt trong đầu Mộ Khinh Ca liền hiện lên tin tức về vị hoàng tử thành niên này.

Trong tình báo, mẹ đẻ Thất hoàng tử là cung nữ. Sau khi nàng sinh ra, đã bị Khương quý phi định tội côn giết. Sau đó, Thất hoàng tử liền làm con thừa tự cho Hoàng hậu.

Mà tinh thần Hoàng hậu tập trung cho con mình, hơi đâu rảnh đi quản vị Thất hoàng tử này?

Kết quả là địa vị Thất hoàng tử trong cung, giống như Tần Cẩn Thần khi trước, như người trong suốt. Bởi vì tuổi nhỏ, lại không hề có bối cảnh. Chuyện tranh giành đoạt vị cũng không tới phiên hắn.

“Ngươi cũng biết hắn, vậy ngươi cảm thấy hắn thế nào?” Tần Cẩn Thần hỏi Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca thu hồi suy nghĩ, không sao cả nói: “Ngươi thấy được là được. Tóm lại chuyện của ta đã xong, còn lại giao cho ngươi.”

“Ngươi thật đúng là ném đến sạch sẽ.” Tần Cẩn Thần bất đắc dĩ thở dài.

“Ngươi muốn nói sao cũng được.” Mộ Khinh Ca chẳng hề để ý nói. Chuyện đã nói xong, nàng cũng chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi nàng định đi khỏi, Tần Cẩn Thần lại đột nhiên nói: “Ngươi thật sự để Trường Nhạc đến Đồ quốc?”

Lời này làm bước chân Mộ Khinh Ca khẽ dừng, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Tần Cẩn Thần đứng trên bậc thang, ánh mặt trời chìm trên người hắn. Xinh đẹp như một pho tượng. Hắn nói: “Ngươi cũng biết Thái tử Đồ quốc là kẻ như thế nào?”

Thái tử Đồ quốc? Nàng đúng là không hiểu rõ.

Trong thời gian này, tinh lực nàng đều đặt trong Tần quốc, đối với nước khác không thèm để ý. Vả lại Đồ quốc thay đổi Thái tử nhiều lần, vị vừa lên làm Thái tử này nàng sao rảnh đi quản?

Thấy nét mặt của nàng, Tần Cẩn Thần liền đoán được tâm tư.

Hắn nhìn nàng, chậm rãi nói: “Thái tử Đồ quốc có hôn ước với Trường Nhạc, tên là Hách Liên Chiến. Hơn bốn mươi tuổi, bề ngoại thô kệch tục tằng. Tính cách càng thô bạo háo sắc. Nghe nói lúc hắn chưa leo lên vị trí Thái tử, đã có trên trăm thị thiếp. Sau khi thành Thái tử, càng không kiêng nể cưỡng đoạt dân nữ vào cung, tùy ý lăng nhục sát hại. Hắn còn có một sở thích, thích làm bạn với sói. Lúc ngủ, luôn có sói nằm cùng. Không ít người bên cạnh hắn, đều thành đống xương khô trong miệng sói. Mà tu vi hắn, truyền bên ngoài là thanh cảnh đỉnh.”

Sắc mặt Mộ Khinh Ca trầm xuống, con mắt trong suốt ẩn chứa sát khí. Liếc Tần Cẩn Thần, không nói một câu xoay người bước nhanh rời đi.

Ngưng mắt nhìn bóng lưng nàng phẫn nộ, khoé miệng Tần Cẩn Thần giương nhẹ thì thầm: “Ngươi quả nhiên không bỏ được nàng. Cũng tốt, mang nàng về. Tần quốc không cần dùng hạnh phúc nữ tử đi đổi lấy hoà bình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.