Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 177: Chương 177: Nợ ta đều phải trả (4)




Edit: Diệp Lưu NhiênTần Cẩn Thần chết tiệt! Đã biết rõ như thế, vậy mà còn một mực im lặng.

Mộ Khinh Ca xoay người nhảy lên hắc diễm, phân phó Mặc Dương: “Triệu tập Long Nha Vệ, theo ta hoả tốc chạy tới Đồ quốc!” Nếu nàng sớm biết Thái tử Đồ quốc là hạng người như thế, tuyệt đối sẽ ngăn cản Tần Diệc Dao gả xa. Kẻ như vậy, thấy thế nào vẫn không thể là phu quân Tần Diệc Dao.

Một đêm trôi qua, rung chuyển trong hoàng cung Tần quốc còn chưa bình ổn. Mộ Khinh Ca liền suất lĩnh Long Nha Vệ đuổi theo đoàn xe Tần Diệc Dao.

Nàng ấy đã rời đi mấy ngày, muốn đuổi theo kịp cũng không dễ dàng.

Cũng may, Mộ Khinh Ca và Long Nha Vệ của nàng cưỡi đều là linh thú diễm mã, tốc độ vượt xa ngựa bình thường.

Trải qua năm ngày đuổi theo, bọn họ rốt cuộc ở biên cảnh giữa Tần quốc và Đồ quốc thấy được bóng dáng đội ngũ sứ đoàn và đưa gả.

Đội ngũ uốn lượn như rắn, hướng tới một thành trì ở biên cảnh Đồ quốc.

Không tới nửa ngày, là bọn họ có thể tới chỗ kia.

“Cuối cùng đã trở lại! Vẫn là không khí ở Đồ quốc chúng ta thoải mái hơn!” Hách Liên Bạt ngồi trên lưng ngựa, trong đầu đã nghĩ đến đêm nay ở lại, tìm mấy cô nương tới hầu hạ.

“Vương gia, chúng ta thật sự vì một con đàn bà Tần quốc mà ngưng chiến với Tần quốc?” Nam tử cường tráng bên cạnh Hách Liên Bạt bất mãn nói.

Hách Liên Bạt cười lạnh, trong mắt tràn đầy châm chọc: “Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Chờ sau khi Thái tử đăng cơ, chính là ngày thiết kỵ Đồ quốc chúng ta san bằng Tần quốc.”

Người nọ đầu tiên là vui vẻ, lại chần chờ nói: “Nhưng mà hiệp ước…”

“Hiệp ước cái rắm! Người Đồ quốc chúng ta, khi nào thì bị một cái tờ hiệp ước cuốn lấy tay chân?” Hách Liên Bạt quát. Trong mắt khinh miệt, không thèm để ý hiệp nghị vào mắt.

“Một khi đã vậy, công chúa Tần quốc bên trong xe liễn đằng sau kia…” Nam tử cường tráng lộ ra nụ cười đáng khinh.

Hách Liên Bạt trong lòng rõ ràng, cười nói: “Đợi Thái tử điện hạ hưởng dụng xong, các ngươi biểu hiện tốt, tự nhiên sẽ để các ngươi nếm thử vị công chúa Tần quốc.”

“Hắc hắc, vậy trước cảm tạ Vương gia.” Gương mặt ngăm đen của nam tử cường tráng nổi lên một tầng quỷ dị đỏ ửng.

Đội ngũ đưa gả Tần quốc, đi ở chính giữa chi đội.

Hơn ngàn người mặc trang phục người Tần, trong đội ngũ lộ ra đặc biệt rõ ràng.

Đặc biệt là xe liễn hồng trướng quấn quanh được tám con tuấn mã kéo, cơ hồ trở thành điểm rõ ràng nhất đội ngũ.

Trong xe liễn, Tần Diệc Dao thân khoác áo cưới, trên đầu mang mũ phượng thật dày. Trang điểm đậm đặc, tựa hồ từ lúc ra khỏi Tần quốc không có thay đổi qua.

Bên trong giống như một căn phòng, ngoại trừ nàng, còn có cung nữ theo gả.

“Công chúa, nghỉ một lát đi.” Cung nữ đi tới, đem mũ phượng trên đầu nàng gỡ xuống. Lộ ra sắc mặt tinh xảo của nàng. Cặp môi đỏ mọng làm cho thanh lãnh của nàng thêm vài phần kiều diễm.

Nàng biểu tình hờ hững, không hề đáp lại cung nữ. Tựa như đã mất đi hồn phách.

Cung nữ âm thầm thở dài, cất kỹ mũ phượng.

Chủ tử nhà mình từ khi rời khỏi Tần quốc chính là bộ dáng nhạt nhẽo này, các nàng nóng vội cũng vô dụng.

“Còn bao lâu là tới Đồ quốc?” Đột nhiên, Tần Diệc Dao nhàn nhạt hỏi một câu.

Cung nữ trong lòng vui vẻ, vội xoay người nói: “Công chúa ngài cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện. Hồi bẩm công chúa, nghe người Đồ quốc nói, tối nay chúng ta liền tới thành trì Đồ quốc cách gần Tần quốc nhất.”

“Tối nay, đã đến rồi sao?” Ánh mắt Tần Diệc Dao ảm đạm vài phần.

Ngữ khí thanh đạm lây nhiễm tâm tình cung nữ, khiến cho nàng dâng lên nỗi buồn nhớ nhà.

Trong mắt người Tần, Đồ quốc chính là nơi hoang dã. Mà hiện giờ, công chúa ưu tú hoàn mỹ nhất Tần quốc lại phải gả vào nơi như vậy. Làm người hầu, nội tâm các nàng đều ấm ức thay công chúa. Nhưng hoàng mệnh khó trái, công chúa còn không thể phản kháng, làm người hầu như bọn họ có năng lực gì đi ngăn cản?

Đội ngũ, thong thả đi tới.

Có lẽ bởi vì rốt cuộc tới Đồ quốc, trong đội ngũ trở nên có chút rời rạc, thậm chí còn không có cảnh giác.

Sau đội ngũ, dưới bụi đất che lấp. Mộ Khinh Ca dẫn theo Long Nha Vệ rốt cuộc đuổi kịp. Trong tầm mắt có thể thấy được đội ngũ uốn lượn như xà kia, còn có xe liễn hồng trướng ở chính giữa.

“Tiểu tước gia, đoàn xe Đồ quốc ở phía trước.”

Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh nhìn đội ngũ kia, không chút cảm tình mở miệng: “Giết!”

Hạ sát lệnh, Long Nha Vệ như mãnh hổ tràn xuống, nhằm phía đội ngũ kia. Bọn họ căn bản không suy nghĩ chiến lực và nhân số đối phương, chỉ biết toàn lực đi hoàn thành nhiệm vụ của Mộ Khinh Ca.

Long Nha Vệ từ bên người Mộ Khinh Ca tràn ra. Ngũ quan tinh xảo lạnh lẽo, như bịt kín một tầng băng sương.

Nàng không phải tới thương lượng với Đồ quốc, mang Tần Diệc Dao về.

Giết những kẻ này, mang Tần Diệc Dao đi là phương pháp gọn gàng dứt khoát nhất.

Về phần sau đó…

Đồ quốc dám đến, nàng liền dám giết!

Thật coi Đồ quốc là lân bang hữu hảo hay sao?

Long Nha Vệ gào thét mà đến, đằng đằng sát khí nhảy vào trong đội ngũ. Tốc độ nhanh khiến cho bất luận kẻ nào đều phản ứng không kịp.

“Địch tập kích!”

Đội ngũ đột nhiên loạn lên, chỉ có thể bị động nghênh chiến.

Nhưng những kẻ này đâu phải là đối thủ của Long Nha Vệ?

Long Nha Vệ, không chỉ đều là lục cảnh, thanh cảnh. Mỗi người cơ hồ đều xem như người bất tử, càng đừng quên, bọn họ chính là đội ngũ thần bí tại biên cảnh Tần Đồ khiến sơn tặc thổ phỉ nghe tiếng liền chạy.

Hách Liên Bạt đột nhiên bị tập kích cũng mê man rồi, một bên phải ổn định đội ngũ hỗn loạn, càng phải chỉ huy nghênh chiến.

Nhưng nhìn đến Long Nha Vệ thủ đoạn tàn nhẫn, trong lòng hắn lại dâng lên khiếp ý, muốn tìm cơ hội rời đi.

Những người kia, thực sự đáng sợ! Giơ tay chém xuống, chỉ thấy vô số thi thể. Tốc độ nhanh căn bản không kịp phản ứng.

“Bọn hắn… Bọn hắn là người Tần quốc! Mộ phủ… Mộ Khinh Ca!” Hách Liên Bạt nhận ra áo giáp trang bị đặc biệt kia, còn có toạ kỵ diễm mã.

Gã đã đoán đúng, nhưng lại không đoán được vì sao Mộ Khinh Ca sẽ xuất hiện ở đây. Còn xuống tay tàn nhẫn như thế.

Trong xe liễn, đám cung nữ ôm nhau thành một đoàn, run run rẩy rẩy núp bên người Tần Diệc Dao. Màn lụa trên xe liễn đã dính đầy máu, mặc dù không tận mắt nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Các nàng lại có thể tưởng tượng ra được hình ảnh vô cùng thê thảm.

“Công chúa, chúng ta làm sao bây giờ?” Cung nữ xin giúp đỡ nhìn về phía Tần Diệc Dao.

Tần Diệc Dao chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt không nhìn ra bất kì kinh hoảng: “Đem kiếm của ta mang tới.”

Có một cung nữ lớn mật lập tức đem kiếm treo trên xe liễn gỡ xuống, đưa tới trong tay Tần Diệc Dao.

Hàn quang loé lên, bảo kiếm rời vỏ.

Thần sắc Tần Diệc Dao lành lạnh nhìn thoáng qua đám cung nữ rúc một chỗ: “Các ngươi đi theo bên người ta, ít nhiều học được ít bản lĩnh phòng thân. Tuy chưa bao giờ giao chiến với người khác, cũng có thể có sức phản kháng. Hôm nay các ngươi theo ta một trận, không cần liều chết. Nếu tìm được cơ hội, liền tự mình rời đi. Không cần phải theo ta.”

“Không! Công chúa, chúng ta sao có thể bỏ người? Phải đi cũng là công chúa ngài đi, chúng ta tới lót sau.” Nhóm cung nữ hô.

Tần Diệc Dao lại lắc đầu: “Nếu còn coi ta là chủ tử các ngươi, liền nghe lời ta.”

Trong mắt đám cung nữ cực không tình nguyện.

Lúc này, một giọng nói truyền đến từ bên ngoài xe liễn: “Công chúa điện hạ, thần là Mặc Dương thủ lĩnh Long Nha Vệ dưới tay tiểu tước gia, phụng mệnh đến đây tiếp công chúa về nước. Thỉnh công chúa an tâm chớ vội, an tĩnh chờ một hồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.