Chương 239: Đều để lại cho ngươi (1)
Quân Vô Tà không để ý đến khóc lóc cầu xin của Tần Ngữ Yên. Từ trong những bình đan dược, nàng chọn ra mấy bình, còn lại đều ném hết xuống đất.
Toàn bộ linh đan khiến người tìm kế đoạt phá đến nỗi da đầu long tróc, hiện giờ bị ném xuống đất giống như rác rưởi. Miệng bình bị mở ra khiến đan dược lăn ra giữa sàn và tản ra mùi hương.
Ánh mắt Tần Ngữ Yên hơi kinh hãi, nàng ta vì sao không thể nhìn ra, những thứ Quân Vô Tà ném xuống đất chính là cái gì?
Tất cả những gì Quân Vô Tà đã ném xuống đều là đan dược trị liệu, bao gồm tất cả giải dược, mà những gì nàng đang nắm trong tay, toàn bộ đều là độc dược!
“Bẻ miệng nàng ra.” Quân Vô Tà nói với Túy Liên.
Tần Ngữ Yên hoàn toàn luống cuống, nàng ta liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực của nàng ta nào phải là đối thủ của Túy Liên?
Túy Liên dễ như trở bàn tay bẻ miệng Tần Ngữ Yên ra, Tần Ngữ Yên chỉ có thể trừng lớn hai mắt, nước mắt lớn như hạt đậu không ngừng lăn xuống từ hốc mắt nàng ta, từ trong miệng đã bị bẻ ra, truyền ra từng tiếng khóc cầu ê ê a a.
“Sợ sao?” Quân Vô Tà nhìn Tần Ngữ Yên, lạnh lùng nói.
Tần Ngữ Yên vội vàng chớp chớp mắt, nàng ta đâu chỉ là sợ, quả thực là sợ muốn chết!
Nàng ta chưa bao giờ gặp qua người phát rồ giống như Quân Vô Tà, biết rõ nàng ta là đại tiểu thư Khuynh Vân Tông, nhưng vẫn xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, nhìn khuôn mặt nhỏ Tần Ngữ Yên khóc như hoa lê dính hạt mưa, “Thời điểm ngươi xuống tay đối Mặc Thiển Uyên, cũng chưa từng sợ qua.” Những độc dược mà Quân Vô Tà giữ lại, đều là những thứ mà Tần Ngữ Yên đã dùng ở trên người Mặc Thiển Uyên. Hiện giờ, Tần Ngữ Yên thật ra rất sợ, độc dược mà nàng ta tự mình đổ cho Mặc Thiển Uyên uống, thời điểm nhìn thấy hắn sống không bằng chết, từng có một chút thương hại?
Không hề ngần ngại, Quân Vô Tà đổ tất cả mấy bình độc dược vào trong miệng Tần Ngữ Yên. Túy Liên xác định thời cơ thật chuẩn khép miệng Tần Ngữ Yên lại, cưỡng bức nàng ta nuốt hết độc dược trí mạng kia vào trong bụng.
“Buông nàng ta ra.” Quân Vô Tà nói.
Túy Liên lập tức ghét bỏ ném Tần Ngữ Yên về phía một bên, phảng phất như tiếp xúc nhiều hơn một giây đều khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Thời gian chớp mắt, độc dược nuốt vào trong bụng, lập tức nổi lên tác dụng. Tần Ngữ Yên vốn đã chật vật, đột nhiên cảm nhận được đau nhức từ lục phủ ngũ tạng. Nháy mắt đau đến nỗi cuộn tròn ở trên mặt đất và bắt đầu run lên dữ dội, kêu rên thống khổ không ngừng truyền ra từ trong miệng nàng ta. Giọng giống như lệ quỷ, khiến nhân tâm rợn người.
Quân Vô Tà mắt lạnh nhìn Tần Ngữ Yên, đáy mắt không có một chút thương hại.
Nhân từ đối với địch nhân, chính là tàn nhẫn với chính mình. (对敌人仁慈, 便是对自己残忍. Magnanimity to your enemies equates to cruelty to yourself.) {Dịch: Emily Ton}Khuynh Vân Tông đối Quân gia và Mặc Thiển Uyên, đáng nói là không có nửa điểm nhân từ, nàng vì sao phải trở thành thánh nhân, nhân từ nương tay?
Người kính nàng một thước, nàng liền kính người một trượng.
Nếu người dám làm nàng bị thương một phân, nàng tất sẽ trả lại gấp trăm lần!
“Khuynh Vân Tông một khi đã lợi hại như vậy, vậy thì ngươi hãy ở trong đại điện này và ngẫm xem tự cứu mình như thế nào, tất cả những giải dược đó ta đều giữ lại cho ngươi.” Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng.
Nháy mắt khi nàng mở miệng, Túy Liên và Bạch Vân Tiên đang tránh ở một góc, đều ngây ngẩn cả người.
Quân Vô Tà đang nói gì? Nàng cư nhiên để lại hết giải dược cho Tần Ngữ Yên? Vậy thì Tần Ngữ Yên có thể giải độc không phải là sự tình một giây?
Ngay cả Tần Ngữ Yên đang thống khổ bất kham, cũng ngay khi Quân Vô Tà nói xong, lập tức giãy giụa ngồi dậy, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, xuất hiện một tia sáng đầy hy vọng.
Quân Vô Tà, không phải thật sự muốn giết nàng!
Nhưng mà giây tiếp theo, Quân Vô Tà lại nâng tay lên, một luồng linh khí màu cam bay ra từ lòng bàn tay nàng, lao thẳng vào đống giải dược nằm trên mặt đất và biến chúng thành bột phấn. Các loại linh đan có giá trị cao, đã trở thành một đống rác. Các mảnh sứ vỡ vụn cùng với bột phấn màu đen trộn lẫn với nhau, không thể phân biệt rõ bộ dáng vốn có của chúng.
“Tất cả đều để lại cho ngươi.”
Chương 240: Đều để lại cho ngươi (2)
Giải dược, Quân Vô Tà xác thật đã để lại cho Tần Ngữ Yên, tiền đề chính là, Tần Ngữ Yên có thể tách ra được giải dược từ trong đống rác hỗn độn kia.
Đừng nói hiện giờ Tần Ngữ Yên đang đau đớn muốn chết, cho dù là khi nàng còn hoàn hảo như lúc ban đầu, cũng không có khả năng tìm được giải dược từ trong đống bột phấn như vậy.
Vừa mới bốc cháy lên hy vọng, ở khoảnh khắc tiếp theo đã bị dập nát, Tần Ngữ Yên chỉ cảm thấy tuyệt vọng sâu thẳm.
Từ trên đám mây cao ngã xuống trên bùn đất lầy lội, cảm thấy chênh lệch và tuyệt vọng, cuối cùng khiến cho một chút tôn nghiêm của Tần Ngữ Yên đều bị phá hủy không còn chút nào.
Độc dược mang đến sự thống khổ và tàn phá thân thể nàng, mà Quân Vô Tà sau khi cho hy vọng lại cho tuyệt vọng lớn hơn nữa, đã phá hủy ý chí của Tần Ngữ Yên.
Quân Vô Tà sẽ bỏ qua Tần Ngữ Yên?
Thật sự là người si nói mộng.
Nhìn đến bộ dáng thê thảm của Mặc Thiển Uyên, Quân Vô Tà chỉ muốn lột hết da Tần Ngữ Yên.
Nàng đã mất bao nhiêu sức lực, mới dưỡng được thân thể Mặc Thiển Uyên cường tráng như vậy, kết quả bị Tần Ngữ Yên lăn lộn một hồi, thật sự là một chiêu phóng lại như trước!
Tần Ngữ Yên đã không dám đề cập nổi một tia chờ mong, chỉ có thể chịu đựng sự tàn phá của độc dược trong nỗi tuyệt vọng, cả người đau đớn khiến nàng ta không ngừng run rẩy, xương cốt đều giống như đang bị kiến gặm.Độc dược ác độc đó, còn không phải là do bản nhân nàng tự mình luyện chế? Trong quá khứ, không biết có bao nhiêu người bị độc dược đó tra tấn đến nỗi muốn sống không được muốn chết không xong. Nhưng hôm nay, cũng rốt cuộc đến phiên Tần Ngữ Yên nàng tự mình lĩnh hội!
“Tất cả mọi người hãy rời khỏi đây, để lại nơi này cho Tần đại tiểu thư, chậm rãi tìm thuốc giải.” Giọng nói của Quân Vô Tà không hề thăng trầm, nhưng nàng vừa dứt lời liền nhập vào trong tai người khác, so với sấm sét lại càng dọa người hơn. Cung nhân bên trong đại điện, lập tức chạy trốn ra ngoài, đối mặt với một điện đầy thi thể, bọn họ sớm đã không còn sự nhẫn nại.
Bạch Vân Tiên đang tránh ở một góc, đi cũng không được, không đi cũng không được, chỉ có thể ngốc nghếch đứng ở nơi đó, sợ hãi nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà nhìn về phía Bạch Vân Tiên, còn chưa chờ nàng kịp mở miệng, Bạch Vân Tiên đã ngay lập tức quỳ xuống bên chân nàng. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch run run rẩy rẩy nói: “Ta chưa nói gì! Ta thề! Mặc Huyền Phỉ là Tần Ngữ Yên ép ta giết! Ta...... ta chưa nói ra một chữ.”
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, nàng thật ra không hề nghĩ tới, hiện giờ Bạch Vân Tiên đã sợ nàng tới mức này.
Bất quá......
Mặc Huyền Phỉ đã chết? Như thế quá dễ dàng cho hắn.
“Lên.” Quân Vô Tà nói giọng lạnh lùng, Bạch Vân Tiên còn cần phải sống, mệnh này, nàng sẽ tạm thời lưu lại cho nàng.
Nếu như Bạch Vân Tiên dám vạch trần bản thân mình ở trước mặt Tần Ngữ Yên, như vậy nàng ta tất yếu cũng giống như không tồn tại. Tuy nhiên, hiện giờ xem ra, nữ nhân này thật ra cũng không quá ngu xuẩn.
Bạch Vân Tiên run run rẩy rẩy đứng lên, biết mạng nhỏ của mình xem như tạm thời an toàn.
“Ngươi ở lại chỗ này, đừng để nàng ta tự sát.” Quân Vô Tà nhìn lướt qua Tần Ngữ Yên nói.
Bạch Vân Tiên lập tức gật đầu, không dám có ý kiến.
Nói xong, Quân Vô Tà liền xoay người rời đi, Quân Vô Dược sóng vai cùng nàng, Hắc thú cõng Mặc Thiển Uyên hôn mê bất tỉnh đi theo sát bên. Túy Liên đi ở cuối cùng, vừa rời khỏi đại điện, trở tay đóng lại cửa đại điện, trói chặt một điện đầy huyết tinh.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Bên trong đại điện, cũng chỉ còn lại Tần Ngữ Yên đang run rẩy, cùng với Bạch Vân Tiên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Khóe miệng Tần Ngữ Yên chảy ra máu tươi, đôi mắt ác độc hung hăng trừng Bạch Vân Tiên. Hết thảy mới vừa rồi đã khiến nàng ta minh bạch, tiện nhân này, đã sớm thông đồng cùng với Quân Vô Tà.
Bạch Vân Tiên bị Tần Ngữ Yên nhìn chằm chằm nên có chút không kiên nhẫn, nàng nhíu mày nói: “Sư tỷ, việc này ngươi cũng không nên trách ta, ngươi và sư phụ không phải vẫn luôn dạy dỗ ta rằng: kẻ thức thời là trang tuấn kiệt?”
Chương 241: Đều để lại cho ngươi (3)
“Ngươi trừng ta cũng vô dụng, không phải ta ăn cây táo, rào cây sung, mà là các ngươi thật sự không phải là đối thủ của Quân Vô Tà.” Bạch Vân Tiên dừng lại một chút, nghĩ rằng Tần Ngữ Yên lần này không thể nghi ngờ hẳn là phải chết. Vì thế, không hề có chút dấu diếm, lúc này mới tiết lộ sự thật, nói: “Nói thật cho ngươi biết, độc trên người Mặc Huyền Phỉ chính là do Quân Vô Tà hạ. Hơn nữa, nàng cũng hạ cùng loại độc ấy ở trên người ta. Ngày đó, ta dẫn các ngươi tới nhìn xem Mặc Huyền Phỉ, chính là muốn biết ngươi và Khương Thần Thanh có thể phối chế ra giải dược hay không. Nếu như có thể, ta sẽ nói hết thảy mọi điều cho ngươi.”
“Đáng tiếc các ngươi thật sự đã khiến ta quá thất vọng. Các ngươi căn bản giải không giải được độc do Quân Vô Tà hạ, ta làm sao dám nói ra hết thảy với các ngươi? Sư tỷ, không phải ngươi luôn luôn tự xưng y thuật của mình là trác tuyệt sao? Vì sao hiện giờ, ngay cả độc do một tiểu nha đầu hạ cũng không giải được?” Bạch Vân Tiên giờ này khắc này rốt cuộc có tâm tình triển lộ miệng cười.
Người chết vì tiền chim chết vì mồi, người không vì mình, trời tru đất diệt.
(Editor's Noted:人为财死鸟为食亡: human beings will die for riches, just as birds will for food, 人不为己天诛地灭: Look out for yourself, or heaven and earth will combine to destroy you.) {Dịch: Emily Ton}
Bất quá nàng chỉ vì muốn cứu mệnh chính mình mà thôi.
Nghĩ ngày xưa Tần Ngữ Yên cao cao tại thượng, cũng bại dưới tay Quân Vô Tà, trong lòng Bạch Vân Tiên cũng nhiều thêm một tia vui sướng, đồng dạng, sợ hãi đối với Quân Vô Tà cũng càng thêm lớn.
Một thân y thuật ngay cả Khuynh Vân Tông cũng không thể so sánh, còn có một đám cường giả có thực lực cao thâm khó đoán như vậy. Hiện giờ, ngay cả khi Bạch Vân Tiên có một trăm lá gan, nàng cũng không dám đối nghịch cùng Quân Vô Tà. Nàng chỉ cầu mạng sống, trong lòng cũng không dám dâng lên nửa điểm hận ý.
Tần Ngữ Yên đau đớn không tài nào hé răng, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Bạch Vân Tiên, hận không thể nuốt nàng vào bụng!
“Tiện...... nhân......” Cắn răng, từ trong miệng thốt ra một âm tiết nguyền rủa, nhưng Tần Ngữ Yên phải trả giá cho một ngụm máu tươi nôn ra ở trên mặt đất.
“Sư tỷ, ta khuyên ngươi vẫn nên giữ lại một chút sức lực, Quân Vô Tà cũng sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy. Ta thấy độc mà nàng hạ cho ngươi, đó không phải là tác phẩm mà ngươi rất đắc ý hay sao?. Ngươi hẳn là biết rõ tác dụng của nó tốt hơn bất kỳ ai. Chỉ cần không ai động đến ngươi, qua mấy ngày ngươi cũng không chết được. Quân Vô Tà có lẽ tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng đầu óc và thủ đoạn của nàng lại cường đại nhất mà ta từng thấy. Ngươi nghĩ vì sao Thích Quốc bỗng nhiên lại thay đổi hoàng đế? Hết thảy này đều là một tay Quân Vô Tà lên kế hoạch. Tiền nhiệm quân vương Thích Quốc, hiện giờ vẫn còn đang bị nhốt ở trong địa lao hoàng cung, sống không bằng chết. Ngươi đối phó với nàng giống như thiếu nữ bình thường hơn 10 tuổi, thật sự là quá ngây thơ rồi.” Bạch Vân Tiên mở miệng không có ý tốt.
Ngày xưa, nàng đều luôn bị Tần Ngữ Yên đàn áp, hiện tại ở nơi này nàng đã tìm được cơ hội phản kích.
Mặc dù sự trả thù có hơi méo mó, nhưng cũng khiến Bạch Vân Tiên có thêm một cảm giác hài lòng.
Tần Ngữ Yên chỉ hận không thể làm thịt phản đồ Bạch Vân Tiên, nhưng sau khi nghe Bạch Vân Tiên nói xong, trái tim nàng ta lại rơi vào trong sợ hãi vô tận.
Những độc dược đó do nàng ta phối chế, ở trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không lấy tánh mạng người, nhưng lại có thể khiến người chịu sự đau khổ của cái gì gọi là sống không bằng chết.
Nàng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, độc dược của mình, có một ngày sẽ báo ứng ở trên chính người mình.
Bạch Vân Tiên nói, chỉ sợ chính là thật sự.
Quân Vô Tà không dùng một đao giết nàng, không phải là muốn buông tha nàng, mà là muốn **** khiến nàng lâm vào bên trong thống khổ, tận lực tra tấn mấy ngày mới có thể đến được tử vong để giải thoát.
(Note: dấu **** là từ bản gốc)
Hiện giờ, tử vong, đối Tần Ngữ Yên mà nói, đều trở thành một loại xa xỉ!
“Vân...... Tiên...... giết...... giết............ ta......” Tần Ngữ Yên miệng đầy máu tươi, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Bạch Vân Tiên quét mắt liếc nàng ta một cái, vỗ vỗ ống tay áo nói: “Sư tỷ, ngươi phải cố gắng chịu đi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra hay sao? Quân Vô Tà chính là đang báo thù cho Mặc Thiển Uyên.”