Chương 242: Khởi tử hồi sinh (1)
Hắc thú cõng Mặc Thiển Uyên, một đường đi theo Quân Vô Tà đến tẩm cung của Mặc Thiển Uyên. Hộ vệ trong cung và cung nhân nhìn thấy Quân Vô Tà xuất hiện, không ai dám ngăn trở, chỉ có thể rút lui, nhìn theo Quân Vô Tà mang những người khác đi vào tẩm điện.
Thương thế của Mặc Thiển Uyên thực sự nghiêm trọng, không chỉ có độc trong thân thể hắn, còn có những miệng vết thương lớn bé trên người, thực sự không dễ giải quyết.
Quân Vô Tà để Túy Liên nâng Mặc Thiển Uyên tới trên giường, sau đó lập tức lấy ra một ít đan dược mang theo tùy thân, rồi lại tìm vị trí để thi châm. Trong thời gian ngắn nhất, đâm vào mấy chỗ đại huyệt trên người Mặc Thiển Uyên.
Chỉ thấy máu đen theo ngân châm từng chút một chảy ra từ trong cơ thể. Quân Vô Tà cũng không dừng lại một lát, mà lấy ba viên đan dược bỏ vào trong miệng Mặc Thiển Uyên, giúp hắn ăn vào, sau đó bắt đầu xử lý vết thương bên ngoài của hắn.
Quân Vô Dược từ đầu chí cuối đều khoanh tay trước ngực tủm tỉm cười nhìn Quân Vô Tà cứu người.
“Miêu.”
[Chủ nhân, hoàng đế bị thương thực sự rất nghiêm trọng.] {Edit & Dịch: Emily Ton}
Hắc thú một đường cõng Mặc Thiển Uyên lại đây liếm liếm móng vuốt. Mới vừa rồi nó đã cảm giác được hơi thở của Mặc Thiển Uyên thập phần mỏng manh, hắn hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà.
Xương cốt trên người đều bị vỡ nhiều nơi không thể kể xiết, gân mạch bị đứt đoạn, mất máu quá nhiều, các khí quan đều đã bắt đầu suy kiệt. Những miệng vết thương chưa trải qua xử lý đã bắt đầu có triệu chứng viêm, khiến Mặc Thiển Uyên sốt cao không ngừng, bắt đầu xuất hiện bệnh trạng mất nước. Hơn nữa, trong thân thể hắn có độc, người này nếu bị ném ở trên đường cái, không bao lâu sau có thể sẽ chết.
“Meooo?”
[Thật sự muốn cứu sao? Thậm chí nếu đó là ngươi, phỏng chừng cũng phải tiêu phí sức lực rất lớn, không bằng chúng ta lại nâng đỡ một hoàng đế mới có tốt hơn không?.]
Quân Vô Tà nhíu nhíu mày, không để ý đến lời nhắc của Hắc thú.
Nhưng những lời Hắc thú nói, lại khiến ánh mắt nàng càng thêm âm lãnh.
Nếu không phải Khuynh Vân Tông xuống tay quá ngoan độc, sao có thể tạo thành phiền toái nhiều như vậy cho nàng.
Mặc Thiển Uyên đã bị tiên hoàng tính kế từ nhỏ, quanh năm suốt tháng ăn hoa Dạ Mạch trong Ngọc Dịch Quỳnh Tương, thân thể vốn đã yếu nhược. Nếu không phải Quân Vô Tà có lòng nện xuống vô số đan dược, còn cho hắn ăn vào hạt sen Thương Ngự Tuyết Liên, Mặc Thiển Uyên hiện giờ căn bản không thể chờ nổi đến khi nàng tới. Nhưng ngay cả khi đó là một nam tử thành niên khỏe mạnh, bị Khuynh Vân Tông lăn lộn như vậy, cũng cách cái chết không xa.”Gia hỏa này, dường như luôn thu hút thiên tai và thảm họa.” Túy Liên dựa vào mép giường, không nỡ nhìn Mặc Thiển Uyên thảm hại đang nằm ở trên giường, không khỏi cảm thấy thứ này thật đúng là bi kịch, ngay cả hắn là người hung tàn như vậy, đều sắp sửa đồng tình với hắn ta.
Chính cha mình hại chết mẹ mình cùng với gia tộc bên ngoại không nói, người cha hỗn trướng kia cư nhiên còn thông đồng với đệ đệ hỗn trướng cùng nhau độc hại hắn. Thật vất vả mới gặp được Quân Vô Tà, khổ tận cam lai, đăng cơ xưng đế, kết quả lại gặp thêm một hỗn trướng Khuynh Vân Tông, tiểu tử này có phải bát tự quá tối hay không?
“Đều câm miệng lại.” Quân Vô Tà lạnh giọng quát lớn, thương thế của Mặc Thiển Uyên vốn đã rất nghiêm trọng, nàng cần phải xử lý quá nhiều vấn đề, nhưng một hoa một thú cư nhiên còn lải nhải bên tai nàng mãi không yên.
Nếu không phải thời gian không cho phép, nàng thật sự muốn cho bọn hắn hai châm phong bế á huyệt bọn họ.
Hắc thú và Túy Liên rất thành thật, nhìn tư thế này của Quân Vô Tà, xác định chắc chắn là muốn cứu Mặc Thiển Uyên.
Quân Vô Tà chuyên tâm trị liệu cho Mặc Thiển Uyên, đôi tay trắng nõn lại giống như đã được giao cho thần lực, tay nắm ngân châm bay nhanh như vũ động.
Trước hết, thanh trừ độc trong thân thể hắn, sau đó lại dùng bổ huyết đan để bổ sung máu đã mất. Tiếp theo lấy nước ấm bổ sung hơi nước, ổn định sức sống. Sau đó tiến hành chữa trị gân mạch và xương cốt đã bị gãy nát. Phần thương thế bên ngoài tạm thời không cần phải xen vào, cho đến phần xử lý cuối cùng......
Toàn bộ quy trình cứu trị, được hình thành trong đầu của Quân Vô Tà chỉ trong vài giây.
Chương 243: Khởi tử hồi sinh (2)
Quá trình cứu trị được tiến hành đâu vào đấy, giống như kiếp trước Quân Vô Tà đã từng trải qua quá vô số tranh đoạt cùng với tử thần. Vào lúc này, trong đầu Quân Vô Tà, chỉ có bình tĩnh tuyệt đối.
Chậm rãi bài xuất ra máu độc, ánh mắt Quân Vô Tà trở nên lạnh lẽo, cách mỗi chốc lát lại cho Mặc Thiển Uyên dùng một viên bổ huyết đan (đan dược bổ sung máu), trộn cùng với một chút nước ấm để hỗ trợ sự hấp thụ. Hiện tại dưới tình huống thương thế nghiêm trọng như thế của Mặc Thiển Uyên, Quân Vô Tà không có cách nào tiến hành bổ sung một lượng máu quá lớn cho hắn. Nếu không, với tình huống thân thể hắn, căn bản không thể nào thừa nhận dinh dưỡng quá thừa, ngược lại sẽ dẫn đến độc tố trong máu khuếch tán nhanh hơn lượng máu lưu thông.
Độc huyết từng chút một chảy ra từ trong thân thể Mặc Thiển Uyên, chăn đệm dưới thân hắn đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm, ẩn ẩn tản ra một mùi vị không tốt lắm hoà trong không khí.
Cho đến khi màu sắc của máu bị bài xuất dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, Quân Vô Tà lúc này mới bắt đầu cho Mặc Thiển Uyên ăn vào một lượng lớn bổ huyết đan, nhưng vẫn như cũ không thể bổ sung quá nhiều nước, chỉ có thể tuần tự từng bước, chậm rãi ăn dược vào.Hiện giờ Mặc Thiển Uyên vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, xương cốt đã gãy trên người không thể bị di chuyển dễ dàng. Sau khi Quân Vô Tà đã ổn định tình huống suy kiệt lục phủ ngũ tạng của hắn, lập tức xuống tay xử lý miệng vết thương trên gân mạch bàn tay đã bị đánh gãy của hắn, những miệng vết thương thâm sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương cốt, lộ ra huyết nhục đỏ sậm dữ tợn. Quân Vô Tà rút ra một cây ngân châm, luồn qua ngân châm một sợi chỉ còn muốn mảnh và mịn hơn cả sợi tóc, bàn tay giống như phép thuật dệt qua không khí, khâu lại gân.
Túy Liên đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể khâu lại gân mạch, hắn mở to hai mắt nhìn, xem với sự thích thú, càng xem càng cảm thấy y thuật chủ nhân nhà mình thật sự cao thâm khó đoán.
Tay Quân Vô Tà rất ổn định, tốc độ cũng rất nhanh, gân mạch đã tách ra được nàng nhanh chóng khâu lại, ngay sau đó nàng liền thay đổi một cây ngân châm, tiếp tục khâu lại miệng vết thương.
Một người sống, tới tay Quân Vô Tà, giống như biến thành một búp bê vải, khâu khâu vá vá, nhưng chính vì sự tình đơn giản như vậy, lại đang từng bước khôi phục lại sinh mệnh suy tàn của Mặc Thiển Uyên.
Đầu tiên là các cơ quan chức năng, rồi đến gân mạch, ngay sau đó là xương cốt bị gãy.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Sau khi Quân Vô Tà khâu lại toàn bộ miệng vết thương toàn thân cho Mặc Thiển Uyên, lập tức nhanh chóng bôi lên thuốc mỡ giúp vết thương khép lại, tốc độ những miệng vết thương dữ tợn khép lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tiếp đó Quân Vô Tà liền không khách khí tiến hành nẹp dây để cố định nhiều chỗ trên người Mặc Thiển Uyên, giúp cho xương cốt đã được sắp xếp theo đúng cách có thể hoàn hảo khép lại bên nhau.
Trong thời gian nửa ngày, Quân Vô Tà đều tranh đoạt thời gian cùng với tử thần, mãi đến khi mặt trời lặn ở núi phía Tây, nàng mới rốt cuộc rút lui khỏi mép giường.
Hiện giờ Mặc Thiển Uyên, tuy rằng sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng hơi thở đã dần dần tăng lên, chỉ là toàn thân hắn đều bị băng vải quấn từ đầu đến chân, thoạt nhìn thập phần thê thảm.
“Gọi thị vệ canh giữ ngoài cửa tiến vào.” Quân Vô Tà nói với khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ngồi xuống trên ghế một bên, vừa mới ngồi xuống, một tách trà hương thơm ngào ngạt xuất hiện ở trước mắt nàng.
Nàng hơi ngẩng đầu, đáy mắt đối diện với đôi mắt cười như không cười của Quân Vô Dược, hơi sửng sốt, nàng có chút cứng đờ tiếp nhận nước trà, cúi đầu nhấp một ngụm, để làm khô cổ giọng của nàng.
Nàng cảm thấy đã không mất quá nhiều thời gian để điều trị cho Mặc Thiển Uyên. Ở kiếp trước, thậm chí nàng từng gặp phải tình huống liên tục ba ngày ba đêm không chớp mắt đứng ở trước bàn giải phẫu, sau khi phẫu thuật liên tục mấy lần, nàng đã được người nâng ra khỏi phòng phẫu thuật.Ở trong quá trình trị liệu, nàng hoàn toàn không cảm giác được mỏi mệt, chỉ cần đứng ở trước mục tiêu nàng quyết định cứu trị, nàng lập tức sẽ biến thành một cái máy chữa bệnh bình tĩnh đến khủng bố.
Cho đến khi kết thúc, nàng đều không có cảm giác gì.
Chương 244: Khởi tử hồi sinh (3)
Edit & Dịch: Emily Ton.
Túy Liên lập tức gọi hai gã thị vệ canh giữ ở bên ngoài tiến vào, hai người kia vừa vào cửa, đã bị mùi máu tươi ngập trời làm cho hoảng sợ, bọn họ thấy Hắc thú cõng hoàng đế tiến vào trong phòng rất thảm nên không nỡ nhìn, hiện giờ ngửi được hương vị này, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
“Hai ngày nay, các ngươi hãy chăm sóc cho hoàng đế, cách mỗi nửa canh giờ lập tức cho hắn uống một ly nước ấm......” Quân Vô Tà đem mấy bình đan dược đặt ở trên bàn, hướng dẫn cho bọn thị vệ cách sử dụng từng cái. Hiện giờ tình huống của Mặc Thiển Uyên đã khá ổn định, chỉ là vẫn đang lâm vào hôn mê, cần phải có người trông chừng và chiếu cố.
Việc này, Quân Vô Tà khẳng định sẽ không tự mình làm.
Hai gã thị vệ nghe được thì sửng sốt và sửng sốt, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nhất nhất ghi tạc tất cả những gì Quân Vô Tà phân phó, không dám có nửa điểm qua loa.
Sau khi giải thích xong, Quân Vô Tà lập tức rời khỏi hoàng cung, một ngày này bốn phía đều ngập trong mùi máu tươi, quả thực đã khiến nàng không thể nào chịu đựng được.
Mãi đến khi Quân Vô Tà cùng đám người ra khỏi tẩm cung hoàng đế, hai gã thị vệ kia, lúc này mới có lá gan nhìn xem Mặc Thiển Uyên trên giường, chính là vừa nhìn thấy, lại dọa cho hai người bọn họ thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Chỉ thấy Mặc Thiển Uyên bị bao bọc toàn thân giống như cái bánh chưng, nằm ở trên long sàng tràn đầy máu, nếu không phải ngực vẫn hơi phập phồng, hai gã thị vệ thật sự cho rằng, nằm ở trên chính kia là người đã chết.
Trên thực tế, thời điểm khi Hắc thú cõng Mặc Thiển Uyên trở về, ngay lúc đó những thị vệ này cũng đã vội vàng thoáng nhìn qua tình huống của Mặc Thiển Uyên, lúc ấy bọn họ chỉ cảm thấy...... Xong rồi! Bệ hạ đây là muốn băng hà!
Tuy nhiên, hiện tại nhìn thấy Mặc Thiển Uyên, tuy rằng hơi thảm một chút, nhưng hô hấp lại rất ổn định, cũng không giống một người sắp chết.
Hai gã thị vệ có hơi mơ hồ, mới vừa rồi chỉ có đại tiểu thư Quân gia cùng với hai vị nam tử xa lạ tiến vào tẩm cung, sau đó cũng không thấy Quân Vô Tà cho truyền bất luận ngự y nào tiến vào trị liệu, như thế nào chỉ mới qua nửa ngày, bệ hạ bọn họ đã khởi tử hồi sinh?
Chẳng lẽ là, hai gã nam tử bên trong, có một vị nào đó là thần y?
Hai thị vệ đem mục tiêu giả định nằm ở trên người Quân Vô Dược và Túy Liên, căn bản không nghĩ tới, cứu Mặc Thiển Uyên một mạng, thế nhưng chính là Quân Vô Tà!
Quân Vô Tà nghĩ muốn nhanh chóng quay về Lân Vương phủ nghỉ ngơi, nhưng vừa mới đi đến trước cửa đại điện, đã nhìn đến các đại thần vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài đại điện, đang dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn nàng.
Những đại thần này vốn là hôm nay tới tham dự thiết triều buổi sáng, kết quả lại bị dám người Tần Ngữ Yên đột nhiên xông vào đuổi hết ra ngoài. Bọn họ đấu không lại người Khuynh Vân Tông, cũng không dám cứ thế rời đi, chỉ có thể mỏi mắt trông mong và canh giữ ở bên ngoài điện, chờ hoàng đế nhà mình có thể an toàn rời đi.
Nhưng, bọn họ chỉ có thể nghe được một loạt tiếng kêu thảm thiết khiến người không rét mà run.
Ngày đó Quân Vô Tà đã chém giết một đám tay sai của tiên đế ở ngoài hoàng cung, một lần rửa sạch hơn một nửa triều đình Thích Quốc, chỉ lưu lại phần lớn trung thần đều thật lòng tận trung với Thích Quốc. Sau khi Mặc Thiển Uyên đăng cơ, hắn đã bác bỏ hết những thành kiến môn hộ, chiêu nạp và đề bạt những thiếu niên nhà nghèo có bản lĩnh thay cho những đại thần khuyết thiếu. Những người này đều mang ơn tri ngộ đối Mặc Thiển Uyên. Hiện giờ ở tại nơi đây, phần lớn đều là những người này.
Canh giữ ở ngoài đại điện, chính tai bọn họ nghe thấy quân vương gặp phải cảnh ngộ bi thảm, nghe thấy sự cuồng vọng và kiêu ngạo của Khuynh Vân Tông, chỉ hận không thể lấy thân thay thế.
Trong lòng bọn họ chỉ có hận ý ngập trời đối Khuynh Vân Tông, nhưng bọn họ lại bất lực, tim như bị đao cắt, chỉ có thể làm cá để cho người thịt.
Mãi cho đến khi Quân Vô Tà đến, xoay chuyển hết thảy này, cứu vớt bọn họ thoát ra từ bên trong tuyệt vọng.