Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 96: Chương 96: Hi vọng




Chương 300: Hi vọng (1)

Sáng sớm hôm sau, Quân Vô Tà lập tức ra khỏi phòng, đi về phía dược phố của Tàng Vân Phong.

Kha Tàng Cúc có đam mê luyện chế độc dược, trong Tàng Vân Phong đều phân bố dược phố khắp nơi, gieo trồng đủ các loại dược liệu cực kỳ phong phú.

Không thể nào dùng Ngọc Dịch Quỳnh Tương trau dồi Thương Ngự Tuyết Liên để hấp thu linh lực, Quân Vô Tà chỉ có thể tìm kiếm giải pháp khác, mượn dùng thảo dược sinh trưởng nơi dược phố để hấp thu một chút linh lực ít ỏi.

Sau ngày hôm qua, lần đầu tiên sử dụng linh lực công kích, Quân Vô Tà mới chân chính ý thức được, lực lượng độc trong thế giới này cường đại cỡ nào. Mặc dù nàng có y thuật áp đảo, nhưng cũng không có ý định mang theo.

Với những hướng dẫn mới từ miệng quý báu của Hoa Dao, những ngày trôi qua của các thiếu niên đã trở lại bình thường. Mỗi ngày đều không quá đói bụng, cũng không phải lao động quá sức. Nhiệm vụ mỗi ngày của bọn họ, chủ yếu là chăm sóc cho cây cỏ trong Tàng Vân Phong.

Edit & Dịch: Emily Ton.

Mặc dù mới sáng sớm trong ngày, hàng chục thiếu niên đã nâng thùng nước chạy đến dược phố các nơi tiến hành tưới nước.

Nói đến cũng rất kỳ lạ, hôm qua các thiếu niên vẫn không thể nhìn mặt mũi Quân Vô Tà cùng với Kiều Sở, sáng hôm nay vừa nhìn thấy Quân Vô Tà và Kiều Sở, lập tức tránh sang đi đường vòng, một đám đều giống như con chuột sợ hãi, chạy xa tránh cả hai người. Vì thế nên khu vực nơi Quân Vô Tà, bốn phía mấy khối dược phố đều không có người chăm sóc, chỉ có Kiều Sở mang theo thùng nước, cầm gàu vẩy nước khắp nơi nơi, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

“Tiểu Tà Tử, chúng ta không đi tìm Hoa ca, ở đây trồng hoa cỏ làm gì?” Tưới xong một thùng nước, Kiều Sở nhàm chán muốn chết. Hắn dựa vào cây đại thụ một bên và ngồi xuống, trong miệng ngậm một cây cỏ xanh, hai tay bắt chéo gối ở sau đầu, nhìn Quân Vô Tà đang chuyên tâm chăm sóc dược thảo.

Một tiểu yêu nghiệt chuyên luyện đan, có thể chế độc, còn biết dùng mưu kế, bỗng nhiên ngồi xổm rất có hứng thú đối với dược phố. Hình ảnh này, nhìn như thế nào, đều khiến người cảm thấy khó lý giải.

Quân Vô Tà mắt điếc tai ngơ đối với những lời cảm thán của Kiều Sở, toàn bộ lực chú ý của nàng đều tập trung vào khối dược phố trước mắt. Những dược thảo được gieo trồng nơi này đều cực kỳ hiếm có và quý giá. Trước đó Quân Vô Tà cũng chỉ thấy chúng ở trong sách, khi ở Lân Vương phủ, nàng có rất nhiều dược phẩm không thể nào phối chế, nguyên nhân không gì khác, chính là bởi vì dược liệu không đủ.

Trong Thích Quốc, số lượng dược liệu rất có hạn, một số dược liệu trân quý ngay cả Mặc Thiển Uyên cũng không thể có. Quân Vô Tà đã cướp đoạt hết tất cả dược liệu trân quý trong quốc khố, nhưng vẫn phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt rất lớn.

Không nghĩ tới, tại Tàng Vân Phong nơi này, lại có rất nhiều thảo dược mà nàng đã kín đáo nhìn hồi lâu. Có mấy thứ này, Quân Vô Tà có thể lập tức phối chế ra những đan dược từng muốn.

Hơn nữa nàng còn phát hiện, dược liệu càng trân quý, trong quá trình gieo trồng, có thể sản xuất ra linh lực cho nàng hấp thu cũng càng nhiều hơn. Mặc dù không so được với Thương Ngự Tuyết Liên, nhưng so với dược thảo bình thường muốn tốt hơn nhiều.

Phát hiện này khiến Quân Vô Tà tràn đầy động lực, dù sao việc nàng tu luyện cũng không khác gì với người làm vườn, loại nào cũng đều giống nhau.

Quân Vô Tà ngây người ở dược phố một ngày, Kiều Sở bởi vì nhàm chán, sáng sớm đã chạy đi tìm Hoa ca để tìm kiếm sự chú ý.

Khi màn đêm buông xuống, Quân Vô Tà vẫn chưa rời khỏi dược phố, bên cạnh dược phố trong Tàng Vân Phong, mỗi đêm đều sẽ thắp sáng ngọn đèn dầu, để cho người ngày đêm đều có thể chăm sóc những dược liệu trân quý đó.

Ở dưới ánh trăng, Quân Vô Tà ngồi xổm bên cạnh dược phố, nhìn một gốc cây Băng Thảo, đột nhiên, trong cổ tay áo nàng mơ hồ truyền đến một tia ấm áp. Nàng duỗi tay ra sờ, một hạt Châu màu xanh biếc xuất hiện ở trong lòng bàn tay nàng.

Nhuận Mộc Châu, ngày đó Quân Vô Dược đã ném nó để bồi thường cho tiểu Bạch Liên. Thời điểm tiểu Bạch Liên hóa thành Bạch Liên trong quá trình tu luyện, hạt Châu này đã bị hắn mang ở trên người. Nhưng sau khi hắn trở lại trong cơ thể Quân Vô Tà, lại không có cách nào mang hạt Châu này đi, vì thế đành giao lại cho Quân Vô Tà bảo quản.

Chương 301: Hi vọng (2)

Quân Vô Tà vẫn luôn không chú ý tới Nhuận Mộc Châu, vật dùng cho Giới Linh, nàng tự nhiên không thể dùng được.

Nhưng tối nay hạt Châu lại có phản ứng rất kỳ lạ. Hạt Châu vốn luôn lạnh lẽo, hiện giờ lại phát ra từng làn sóng ấm áp. Quân Vô Tà đặt nó ở trong lòng bàn tay, dưới ánh lửa và ánh trăng chiếu rọi, nàng có thể nhìn thấy một làn sương mù nhàn nhạt đang không ngừng khuyếch tán ra ngoài từ trong Nhuận Mộc Châu. Sương mù rất mờ nhạt, nếu như không chú ý, căn bản sẽ không thể nhìn thấy. Sương mù nhàn nhạt bao phủ dược phố trước mặt Quân Vô Tà, từng chút một lan rộng trên thảo dược bên trong dược phố.

Đột nhiên, ánh mắt Quân Vô Tà trở nên sáng ngời, nàng rõ ràng nhận thấy được, những linh lực đó dũng mãnh tràn vào trong cơ thể mình càng lúc càng nhiều hơn.

Nếu như nói, khi gieo trồng Thương Ngự Tuyết Liên, linh lực tiến vào trong cơ thể Quân Vô Tà là một hồ nước, thảo dược tầm thường như vậy có thể cung cấp linh lực chỉ giống như một gáo nước. Một số trân quý hơn bất quá cũng chỉ là một thùng nước mà thôi. Nhưng hiện giờ, linh lực nhè nhẹ này lại đột nhiên bành trướng. Biến thành dòng suối quanh co.

Mặc dù không thể so sánh với hồ nước, nhưng dòng suối vẫn tốt hơn so với gáo nước hay thùng nước rất nhiều lần!

Phát hiện này, khiến Quân Vô Tà rất kinh ngạc, nàng lập tức triệu hồi tiểu Bạch Liên ra ngoài.

Tiểu Bạch Liên đang mơ màng bị triệu hồi ra ngoài, vẻ mặt buồn ngủ, trên khuôn mặt nhỏ bánh bao mềm mại tràn ngập mê mang. Hắn xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái, hai gót chân nhỏ đạp lên trên bùn đất.

“Chủ nhân ~ ngươi tìm ta có chuyện gì?” Tiểu Bạch Liên mơ mơ màng màng rũ đầu nhỏ, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào.

“Chuyện về Nhuận Mộc Châu là như thế nào?” Quân Vô Tà phóng Nhuận Mộc Châu tới trước mặt Tiểu Bạch Liên. Tiểu Bạch Liên vừa nhìn thấy Nhuận Mộc Châu, trong nháy mắt tất cả buồn ngủ đột nhiên tan thành mây khói. Hắn gần như gấp không chờ nổi nâng Nhuận Mộc Châu lên, cười tủm tỉm cọ cọ trên cái yếm nhỏ.

“Đã lâu không nhìn thấy ngươi, thật nhớ quá ~” Tiểu Bạch Liên ngây ngô cười với Nhuận Mộc Châu.

Lông mày Quân Vô Tà hơi co giật, một tay xách Tiểu Bạch Liên đang choáng váng đầu óc vì ngủ tới một bên.

“Nói chính sự!”

Tiểu Bạch Liên ngẩng đầu, chớp đôi mắt nhìn Quân Vô Tà, dường như không rõ “chính sự” trong miệng Quân Vô Tà là chuyện gì.

Quân Vô Tà chỉ có thể nhẫn nại, mói ra sự kỳ lạ vừa rồi của Nhuận Mộc Châu. Sau khi Tiểu Bạch Liên nghe xong lập tức sửng sốt, một lúc lâu mới nói: “Điều này rất bình thường, Nhuận Mộc Châu vốn dĩ chính là để Giới Linh hệ thực vật hệ sử dụng. Bản thân Giới Linh hệ thực vật chính là do thực vật biến ảo mà thành, nó có thể có tác dụng đối Giới Linh hệ thực vật, tất nhiên cũng có thể có tác dụng đối với hoa cỏ tầm thường. Chẳng qua...... hoa cỏ tầm thường không có đủ sức mạnh tâm linh, cũng không có ý thức của mình, vì thế không cách nào lợi dụng lực lượng của Nhuận Mộc Châu để tu luyện, chỉ có thể khiến chúng trưởng thành nhanh chóng hơn mà thôi.”

Tiểu Bạch Liên dừng một chút, thoáng nhìn qua Nhuận Mộc Châu trong tay, tiếp tục nói: “Ban ngày Nhuận Mộc Châu sẽ hấp thu linh khí trời đất, tới buổi tối nếu linh khí không được tu luyện, lập tức sẽ bị khuếch tán. Linh khí do Nhuận Mộc Châu rèn luyện qua, đối với thực vật mà nói chính là thứ nuôi dưỡng tốt hơn rất nhiều.”

Trong khi nói, Tiểu Bạch Liên đột nhiên nhăn mũi lại.

Thật sự quá lãng phí, linh khí nhiều như vậy mà để cho hoa cỏ tầm thường “Ăn” mất, thật quá phí phạm của trời.

Không nghĩ tới, sau khi Tiểu Bạch Liên giải thích một hồi, nội tâm của Quân Vô Tà vô cùng chấn động. Nếu như hiệu quả của Nhuận Mộc Châu đúng như lời Tiểu Bạch Liên đã nói, vậy thì thứ này không chỉ có ích đối Giới Linh hệ thực vật, ngay cả nàng đều có thể mượn đặc tính của Nhuận Mộc Châu để dùng. Lợi dụng các loại thảo dược trong Tàng Vân Phong để tăng linh lực của mình lên!

Chương 302: Hi vọng (3)

Cho dù không so được với tốc độ tu luyện khi còn ở Lân Vương phủ, nhưng dưới hoàn cảnh bị hạn chế như thế, sau khi Nhuận Mộc Châu phụ trợ thảo dược cung cấp linh lực, cũng khiến Quân Vô Tà thực sự rất vui.

Có Nhuận Mộc Châu, trong khoảng thời gian ở Khuynh Vân Tông, tốc độ tu luyện linh lực của nàng sẽ không bị chậm lại!

Cầm lại Nhuận Mộc Châu từ trong tay Tiểu Bạch Liên, Quân Vô Tà cảm thụ được sự ấm áp, trong đầu không biết vì sao, đột nhiên hiện lên một gương mặt tà mị.

Chỉ trong nháy mắt, Quân Vô Tà lập tức ngây ngẩn cả người.

“Quân Vô Dược......” Giọng nói gần như không thể nghe thấy truyền ra từ trong miệng Quân Vô Tà, nàng buông lông mi xuống, mày hơi nhăn lại.

Vì sao nàng lại nhớ tới Quân Vô Dược?

Quân Vô Tà không hiểu tại sao, khuôn mặt trong đầu rất nhanh tan đi, nàng vứt ra sau đầu, tiếp tục lợi dụng Nhuận Mộc Châu để hấp thu linh lực.

.....Edit & Dịch: Emily Ton.....

Ẩn trong bóng tối, Dạ Sát bí mật bảo hộ Quân Vô Tà. Hắn đã bị choáng váng sau khi nghe thấy Quân Vô Tà nói ra ba chữ vừa rồi. Giọng nói cực nhẹ, nhưng hắn vẫn nghe rất rõ ràng.

Đó còn không phải là Tước gia nhà hắn “giả danh” hay sao!

Gần như trong nháy mắt, một cánh tay Dạ Sát rung lên, một con hắc xà (rắn màu đen) từ trên ngón út của hắn lập tức rơi xuống trên mặt đất. Hắn vội vàng lấy ra một mảnh giấy mang theo bên người, nhanh chóng viết chút gì đó, sau đó dùng sáp phong ấn lên, để hắc xà nuốt vào trong bụng.

Nhìn hắc xà nhanh chóng biến mất ở trong bụi cỏ, Dạ Sát âm thầm thở dài.

Tước gia, thuộc hạ cũng chỉ có thể giúp ngài tới đây!

Từ sau đêm hôm đó, ban ngày Quân Vô Tà rất ít xuất hiện xung quanh dược phố. Ngược lại, khi màn đêm buông xuống, sau khi những người khác đều đã nghỉ ngơi, nàng lại một mình đi tới dược phố.

Đối với những cách làm khác hẳn người thường của Quân Vô Tà khác, những thiếu niên cùng tiến vào Tàng Vân Phong, nhiều nhất cũng chỉ dám lén lút khua môi múa mép, không còn ai có lá gan công khai chống lại Quân Vô Tà.

Kiều Sở vài lần đi theo Quân Vô Tà, mỗi lần đều thấy nàng đang cắt tỉa các loại thảo dược trên dược phố, cực kỳ không thú vị. Sau đó cũng không đi theo nữa, nhưng hắn thật ra lại thừa dịp có cơ hội thường xuyên quấy rầy Hoa Dao.

Sau khi dịch dung thành Kha Tàng Cúc, mỗi ngày Hoa Dao cần phải làm, đó là dựng cao sự lạnh giá, vênh váo tự đắc đối những đệ tử chân chó. Những ngày trôi qua cực kỳ nhàn nhã. Đêm hay ngày, Kiều Sở đều khẽ yên lặng bò từ cửa sổ vào phòng Hoa Dao. Hoa Dao vừa thay đổi quần áo mới chuẩn bị đi ngủ, đã nhìn thấy một quả cầu bò vào từ cửa sổ. Khuôn mặt hắn lập tức âm trầm xuống.

“Tê! Hoa ca, đừng dùng khuôn mặt như vậy nhìn chằm chằm vào ta, đau mắt.” Kiều Sở vô cùng ngây thơ che đôi mắt lại, một bộ dáng không nỡ nhìn thẳng.

Hoa Dao bóp gãy cây lược gỗ trong tay.

“Ngươi lại tới làm gì!” Hoa Dao rất muốn giết chết đồ ngu xuẩn này, ngoại trừ khiến người nghẹn khuất, hắn còn có thể làm được sự tình gì sao?

Kiều Sở nghênh ngang ngồi xuống ở trước bàn, quen thói rót một chén nước và uống một hơi cạn sạch, “Ta đến đây để xem tình huống bên ngươi. Những kế hoạch các ngươi lúc trước thương lượng rất tốt, nhưng vì sao đã qua nhiều ngày như vậy, vẫn không thấy động tĩnh gì? Tiểu Tà Tử cả ngày không phải chạy đến gác mái luyện dược, chính là lẻn đến dược phố phát ngốc. Ngươi mỗi ngày cũng mang bộ dáng ăn không ngồi rồi. Các ngươi rốt cuộc khi nào sẽ hành động? Ta đã nhàm chán muốn chết.”

Kiều Sở không thể hiểu được, lúc trước ba người nói rất hùng hổ, nhưng từ sau ngày đó, hai vị này đều không có động tĩnh gì hết?

Không phải đã nói, muốn khơi mào mâu thuẫn giữa các trưởng lão cùng với Tần Nhạc, bất cứ lúc nào đều có thể diệt Khuynh Vân Tông hay sao? Nhưng vì sao bọn họ vẫn chưa hành động?!

Hoa Dao thở dài thật mạnh, hắn xem như minh bạch, nếu như không nói rõ với thứ này, hắn tuyệt đối sẽ bị làm phiền muốn chết.

“Ngày mai Tần Nhạc muốn tới Tàng Vân Phong.” Hoa Dao nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.