Chương 348: Học viện Phượng Tê (1)
Quân Vô Tà rũ mi mắt xuống, ôm mèo đen ở trong lòng ngực mình, đứng dậy xuống giường.
Phi Yên hoảng sợ, vội vàng ngăn lại nói: “Ngươi hiện tại không thể xuống giường!”
Quân Vô Tà vẫn khăng khăng đứng dậy, lúc hai chân vừa chạm xuống đất, một trận choáng váng xông thẳng tới đỉnh đầu, thân ảnh nàng lắc lư. Phi Yên trừng mắt muốn đỡ nàng, Quân Vô Tà đã ổn định thân mình, đi về phía bên ngoài cửa.
Ngoài cửa, cảnh sắc có chút hơi tồi tàn, trong viện trống rỗng, phòng ốc đều có chút cũ nát, những phiến đá trên đường mọc đầy cỏ dại. Viện này thoạt nhìn cực kỳ giống như một chỗ bị bỏ hoang đã lâu, không giống như một học viện.
Quân Vô Tà thật ra từng nghe nói qua về học viện, rất nhiều người sau khi Giới Linh thức tỉnh sẽ lập tức tiến vào học viện, bái sư. Sau đó, bọn họ sẽ học tập và tìm hiểu mọi thứ về linh lực và quan hệ với giới linh ở trong học viện.
Tuổi của Quân Vô Tà vốn nên học tập ở trong học viện, nhưng bởi vì một loạt rung chuyển trong hoàng thành Thích Quốc nên mới bị chậm trễ.
....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Trong sân, một mùi hương rượu tản ra bốn phía, đôi mắt Quân Vô Tà khẽ nâng, đi theo mùi hương kia.
Ở một góc sân, bên hồ hoa sen, một nam tử râu quai nón đang ngồi ở trên ghế đá, ôm bầu rượu uống. Hơn nửa khuôn mặt của hắn đều bị chòm râu che lấp, sắc mặt ửng đỏ, men say khiếp đôi mắt nhíu lại. Điều khiến Quân Vô Tà để ý tới, chính là phía sau hắn, trong hồ hoa sen mọc đầy lục bình, có một đóa hoa sen khô héo.
“Uy! Ngươi thật sự không thể lộn xộn! Ngươi vẫn còn chưa khỏe!” Phi Yên một đường đuổi tới, nhưng nhìn thấy Quân Vô Tà đang dừng bước ở bên bờ hồ hoa sen, ánh mắt Phi Yên quét về phía nam tử râu quai nón một bên, vừa uống rượu vừa đánh giá Quân Vô Tà. Nàng lập tức nói: “Sư phụ, ngươi nhìn nàng xem, vẫn chưa hồi phục nhưng vẫn chạy tới nơi này.”
Nam tử râu quai nón được Phi Yên gọi là sư phụ, nhìn Quân Vô Tà, vẫy vẫy tay với Phi Yên, “Cứ để nàng xem đi. Rốt cuộc, đó là Giới Linh của nàng, đã biến thành bộ dáng kia, nàng không yên lòng cũng là điều bình thường.”
Đó là một đóa hoa sen đơn độc trong ao, đó là Thương Ngự Tuyết Liên. Sau cuộc tấn công tàn phá của nam tử bạch y, Thương Ngự Tuyết Liên đã mất đi hơn nửa sinh cơ, thậm chí không thể biến thành hình dạng con người của nó. Cánh hoa mỹ lệ đã héo khô, cuộn tròn ở bên nhau, các cạnh của cánh hoa đều đã chuyển sang màu nâu, nơi nào còn có vẻ đẹp huy hoàng ngày xưa.
Quân Vô Tà lẳng lặng nhìn Thương Ngự Tuyết Liên, trên mặt không có bất luận biểu tình gì. Sau nửa canh giờ, nàng quay đầu, nhìn về phía nam tử râu quai nón một bên đang dùng ánh mắt thú vị nhìn nàng chằm chằm.
“Nó còn có thể cứu chữa hay không?”
“Nó chỉ bị hủy mất nguyên thần, dưỡng ở trong ao này vẫn có khả năng khôi phục. Nếu như di chuyển nó qua chỗ khác, không quá nửa tháng, nhất định sẽ hôi phi yên diệt (biến mất).” Nam tử râu quai nón không hề nhỏ tiếng nói thẳng.
Con ngươi Quân Vô Tà căng thẳng, rũ mi mắt xuống, nhìn tiểu hắc miêu suy yếu ở trong lòng ngực, không nói thêm gì nữa.
“Thay vì quan tâm tới nó, không bằng quan tâm tới bản thân ngươi một chút. Thương thế trên người ngươi không nặng, nhưng linh hồn đã bị thương nặng. Ta nghe Kiều Sở nói, các ngươi gặp người Trung tam giới. Ngươi đã dùng phương pháp đặc thù công kích đối phương phải không?” Nam tử râu quai nón dừng một chút, nói: “Không cần phải khẩn trương, ta là sư phụ của Hoa Dao bọn họ.”
Quân Vô Tà nhìn nam tử râu quai nón, không mở miệng nói gì.
Nam tử râu quai nón bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh như băng của Quân Vô Tà, không thể không bật cười nói: “Thôi, nếu ngươi không muốn nói, cũng không cần phải nói. Những thiếu hụt về linh hồn rất khó điều dưỡng, tự ngươi sau này hãy cẩn thận một chút.”
Tầm mắt Quân Vô Tà lại chuyển qua đóa Thương Ngự Tuyết Liên, “Ngươi có thể cứu nó?” Tuy rằng nàng đã không cảm ứng được linh hồn của Tiểu Bạch Liên cùng với Túy Liên, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy Thương Ngự Tuyết Liên ở trong ao, dường như có một tia sinh khí nhỏ hơn nhiều so với một ngày kia.
Chương 349: Học viện Phượng Tê (2)
Nam tử râu quai nón nhướng mày, “Đặt ở nơi này sẽ không chết được.”
“Hoa Dao và Kiều Sở ở đâu?” Quân Vô Tà nói.
“Phi Yên, mang nàng qua đi.” Nam tử râu quai nón nâng cằm nói với Phi Yên một bên.
Nhìn theo Quân Vô Tà rời đi, Nam tử râu quai nón nhướng mày lên, cầm lấy bầu rượu ngửa đầu rót xuống, rượu nhập vào trong cổ họng, ánh mắt hắn lại chuyển qua Thương Ngự Tuyết Liên.
“Giới Linh hệ thực vật, chẳng trách lại bị người của 12 điện theo dõi. Giới Linh đại bổ như vậy, nếu như để Thượng tam giới biết được, chỉ sợ sẽ mang đến một trận huyết vũ tinh phong (tắm máu).” Hắn lẩm bẩm tự nói, nhưng lại cảm thấy buồn cười.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Phi Yên mang theo Quân Vô Tà về tới trong viện, đi tới một gian phòng khoá chặt cửa, đang định gõ cửa, cửa phòng đã bị người mở ra.
Một thiếu niên khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất ôn hòa nhẹ nhàng đang đứng ở bên trong cánh cửa. Con ngươi đang mỉm cười khi nhìn thấy Phi Yên và Quân Vô Tà ngoài cửa, hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: “Yên nhi tới đây sao? Vị này chắc là bằng hữu Hoa ca bọn họ mang về.”
Phi Yên cười tủm tỉm lẻn đến bên người thiếu niên kia. Trong nháy mắt, hai người bọn họ dường như cao bằng nhau.
“Chính là nàng, vừa mới tỉnh đã chạy xuống giường, ta đều ngăn cản không được. À, sư phụ bảo ta mang nàng tới gặp Hoa ca và Nhị kiều.”
Thiếu niên hơi mỉm cười, tươi cười khiến trăm hoa cũng bị lu mờ.
Thiếu niên vừa muốn mở miệng, trong phòng đã vang lên tiếng nói quen thuộc gọi Quân Vô Tà.
“Tiểu Tà Tử tới đây? Chờ một chút! Ta vẫn chưa mặc quần!!” Giọng nói của Kiều Sở tràn ngập nôn nóng.
Phi Yên ở cửa bật cười một tiếng, “Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của ngươi, cho rằng ai cũng hiếm lạ muốn nhìn xem ngươi.”
Thiếu niên một bên bất đắc dĩ cười khẽ, nhìn Quân Vô Tà nói: “Vậy hãy chờ một chút, ta gọi là Dung Nhược, nghe Nhị kiều gọi ngươi là tiểu Tà Tử, ta gọi ngươi là Tiểu Tà không ngại chứ?”
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
Dung Nhược nhìn bầu trời, ánh mắt có vẻ xa xăm.
“Ngày ấy khi Hoa ca và Nhị kiều mang ngươi trở về, thật sự đã dọa chúng ta nhảy dựng. Giới linh hắc xà đưa các ngươi trở về kia, sau khi vừa đưa các ngươi tới nơi này liền chết, chỉ để lại một đoạn xương rắn, ta đã chôn nó ở sau núi học viện.”
Quân Vô Tà không hề mở miệng, ký ức nàng chỉ dừng lại ở một màn khi Dạ Sát tự nổ, hết thảy sau đó, nàng căn bản không thể nào biết được.
Hắc xà, có lẽ là Giới Linh của hắc y nhân, khi người đã chết Giới Linh cũng sẽ biến mất, cũng sẽ không lưu lại hài cốt, nhưng Dung Nhược lại nói hắc xà đã để lại một đoạn xương rắn, thật sự có chút kỳ quái.
Đợi thêm một lát sau, tiếng Kiều Sở lại vang lên lần nữa từ trong phòng.
“Xong rồi! Vào đi!”
Dung Nhược làm một động tác mời, nho nhã lễ độ, hiền lành nhẹ nhàng.
Quân Vô Tà bước vào cửa phòng, lập tức nhìn thấy hai chiếc giường ở mỗi bên trong phòng, Hoa Dao và Kiều Sở đang nằm trên đó.
Trên nửa khuôn mặt Kiều Sở còn quấn băng vải, trên người mặc áo ngoài to rộng, cười ngây ngô nhìn về phía Quân Vô Tà. Hoa Dao lẳng lặng dựa ngồi ở chỗ kia, thoạt nhìn vẫn tốt hơn nhiều so với Kiều Sở. Khi nhìn thấy Quân Vô Tà đi tới, hắn cũng khẽ gật đầu với nàng xem như chào hỏi.
“Ôm một chút.” Quân Vô Tà đột nhiên xoay người, giao Miêu nhi đang hôn mê trong lòng ngực cho Dung Nhược. Trên mặt Dung Nhược mang theo một tia kinh ngạc, nhìn nhau với Phi Yên một bên, đều nhìn thấy sự nghi hoặc ở trong mắt lẫn nhau.
Mèo đen này chắc chắn rất quan trọng với nàng, nhưng vì sao nàng lại giao cho Dung Nhược, mà không phải là Phi Yên, người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại?
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không hiểu lắm.
“Tiểu Tà Tử, ngươi thật sự có thể ngủ được. Ba ngày trôi qua, hiện giờ ngươi mới tỉnh.” Kiều Sở cười nói khi nhìn Quân Vô Tà đang đi bước một về phía hắn, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên một nửa khuôn mặt không bị che phủ của hắn.
Chương 350: Học viện Phượng Tê (3)
Quân Vô Tà đi đến trước giường Kiều Sở, không nói câu nào, xốc chăn của Kiều Sở lên.
Kiều Sở lập tức giật mình một cái.
Đệm dưới chăn, băng vải nhiễm máu cùng bình dược lớn lớn bé bé bày một giường, hỗn độn nằm bên nhau, thực rõ ràng đã bị người vội vàng nhét hết ở phía dưới chăn.
Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh như băng.
Kiều Sở nuốt nuốt nước miếng, vội vàng kéo chăn một cái, hoàn toàn lấp hết những thứ kia.
“Chúng đã bị vứt ở đây vài ngày, không kịp thu dọn, ha ha...... ha......” Kiều Sở xấu hổ cười cười.
Quân Vô Tà trực tiếp giơ tay, kéo áo ngoài to rộng của Kiều Sở ra. Dưới quần áo, băng vải nhiễm máu cột quanh thân Kiều Sở, máu tươi vẫn đang thấm qua băng vải chảy xuống, nhìn đến thấy ghê cả người.
Kiều Sở đến hít hà một hơi, muốn che lấp đã không còn kịp, hắn chỉ có thể cứng thân mình lại, nhìn khuôn mặt lạnh lùng trắng bệch của Quân Vô Tà.
“Cái kia...... thật ra đã...... sắp lành.”
Quân Vô Tà không để ý tới hắn, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoa Dao. Hoa Dao bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhận mệnh xốc áo ngoài của mình lên, bày ra nửa người trên quấn đầy băng vải ở trước mắt Quân Vô Tà.
Hắn sớm đã nói qua, giấu không được.
“Kéo.” Quân Vô Tà nói giọng lạnh lùng.
Kiều Sở lập tức lấy ra từ phía dưới chăn một cái kéo, thành thật đưa cho Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà cầm kéo, thành thạo, cắt băng vải trên người Kiều Sở, thấm máu trên miệng vết thương che kín toàn thân Kiều Sở.
Đôi mắt Quân Vô Tà hơi nheo lại.
“Thật sự không có việc gì......” Nhìn Quân Vô Tà có biểu tình có chút không thích hợp, Kiều Sở theo bản năng mở miệng nói.
“Ta da dày thịt béo, chút thương thế nhỏ không tính là gì.”
Trên khuôn mặt tuấn dật của Kiều Sở đầy vết xanh tím, nửa bên mặt máu bầm vẫn chưa tan đi, miệng vết thương vỡ ra thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Kiều Sở bị thương, căn bản không phải không sao cả giống như trong miệng hắn nói.
Dung Nhược và Phi Yên đứng ở một bên, cực kỳ bất đắc dĩ. Hai người này, thời điểm trở về ngày đó, thương thế không hề nhẹ hơn so với Quân Vô Tà. Chỉ vì Quân Vô Tà bị thương linh hồn, vì thế trị liệu càng khó khăn hơn. Mà sau khi hai người này trở về, chỉ nói một câu liền té xỉu.
Bọn họ nói......
“Cứu Quân Tà.”
Hai người cũng không biết Quân Tà là ai, nhưng nhìn thấy Quân Vô Tà vẫn đang bị bọn họ ôm chặt cũng trở nên rõ ràng.
Không ai có thể nghĩ tới, hành trình tới Khuynh Vân Tông, sẽ khiến Hoa Dao và Kiều Sở bị trọng thương như thế.
Quân Vô Tà cũng không nói gì, chỉ lấy ra dược mang theo bên người, trực tiếp bẻ miệng Kiều Sở ra, rót vào trong miệng hắn.
Kiều Sở thiếu chút nữa sặc ra nước mắt, vừa muốn phản đối một vài câu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Quân Vô Tà, tất cả lời nói đều nuốt vào trong bụng, cũng không dám hừ hừ một chút.
Đợi Kiều Sở nuốt dược xong, Quân Vô Tà bắt đầu trị liệu thương thế cho Kiều Sở.
Phi Yên và Dung Nhược đứng xem ở một bên. Ngay từ lúc ban đầu cũng không có phản ứng gì, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy hình ảnh thương thế của Kiều Sở nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp dưới sự trị liệu của Quân Vô Tà, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Điều này...... có mạnh một chút.” Phi Yên chớp chớp đôi mắt, trong mắt tràn ngập sùng bái đối Quân Vô Tà.
Bàn tay này, so với sư phụ bọn hắn còn hung tàn hơn!
Dung Nhược cũng gật gật đầu, y thuật thần kỳ của Quân Vô Tà thực sự khiến bọn họ mở mắt, mở ra những chân trời mới.
Chờ khi miệng vết thương đã được xử lý xong, Quân Vô Tà lại cột chắc băng vải cho Kiều Sở một lần nữa. Sau đó quay đầu đi về phía giường Hoa Dao.
Hoa Dao nhìn thấy bình dược trên tay Quân Vô Tà, đặc biệt tự giác nói: “Để ta tự mình làm.”
Chương 351: Học viện Phượng Tê (4)
Tiếp nhận đan dược từ trong tay Quân Vô Tà, Hoa Dao nuốt xuống một ngụm, sau đó tự mình động thủ nhanh chóng cắt hết băng vải, ngồi ở trên giường, thành thật chờ Quân Vô Tà tới thu thập.
Thương thế của Hoa Dao hơi khác một chút. Hầu hết thương thế của hắn nằm ở trên xương cốt, vì thế Quân Vô Tà đã dành nhiều thời gian hơn để trị liệu cho hắn, nhưng vẫn rất nhanh chóng như cũ.
Dưới sự trị liệu của Quân Vô Tà, sắc mặt của Hoa Dao và Kiều Sở lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Đa tạ.” Hoa Dao nói.
Quân Vô Tà lắc lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, đi đến bên người Dung Nhược, một lần nữa ôm mèo đen ở trong lòng ngực.
Thấy sắc mặt Quân Vô Tà không còn chút máu, trong lòng Kiều Sở và Hoa Dao đều hiểu rõ, thương thế của nàng vẫn chưa tốt lên, nhưng đã khăng khăng trị liệu cho cả hai bọn hắn. Mặc dù nàng không nói gì, nhưng ý của nàng bọn họ đều hiểu rõ.
Quân Vô Tà đã dùng chính phương thức của mình, báo đáp sự tương trợ to lớn của bọn họ lúc trước.
“Khụ, tiểu Tà Tử, trong khoảng thời gian này ngươi hãy ở chỗ này đi, chờ tốt hơn một chút rồi về nhà cũng không muộn.” Kiều Sở nói.
“Không vội.” Quân Vô Tà nhẹ nhàng mở miệng. Sư phụ Hoa Dao bọn họ nói, nước ao kia có thể cứu Thương Ngự Tuyết Liên, nàng sẽ không vội rời đi.
Tiểu Bạch Liên chỉ vì muốn cứu nàng, đã hy sinh một cánh tay, thậm chí đã biến thành Tuý Liên mà không cần sự trợ giúp của rượu. Sau đó lại bị nam tử bạch y huỷ hoại nguyên thần. Quân Vô Tà căn bản không biết, làm thế nào để cứu nó trở về, nếu như nam tử râu quai nón kia có biện pháp cứu được Thương Ngự Tuyết Liên, Quân Vô Tà đều nguyện ý làm tất cả.
Quân Vô Tà tâm sự nặng nề, những rắc rối gặp phải lần này, khiến nàng rõ ràng ý thức được, thế giới này phức tạp hơn nàng tưởng. Thực lực hai gã nam tử thần bí, càng mạnh hơn trong trí tưởng tượng của nàng. Một khắc kia khi Hoa Dao và Kiều Sở bộc phát ra thực lực Tử Linh, vẫn không phải là đối thủ của nam tử bạch y, mà thực lực của nam tử áo xám, lại còn ở phía trên nam tử bạch y.
Thế gian này cường giả như mây, thậm chí còn tồn tại cường giả mạnh hơn cả Tử Linh. Ở trước mặt những người đó, độc của nàng căn bản không đủ để ứng đối.
Quân Vô Tà híp mắt, đáy mắt lấp lánh sự lạnh lẽo.
Lúc này đây cho dù nàng đã chạy thoát, nhưng người khác đã hy sinh tính mạng. Nếu không có hắc y nhân kia xuất hiện đúng lúc, dùng phương pháp tự phát nổ để nàng thoát thân, chỉ sợ nàng sớm đã chết.
Nhưng lần sau thì sao?
Mục tiêu của những người đó rõ ràng là Thương Ngự Tuyết Liên, chỉ cần Thương Ngự Tuyết Liên vẫn còn ở đây, chỉ cần lại đụng đến bọn họ, nàng có thể sẽ không may mắn như vậy nữa!
Quân Vô Tà không biết những người đó vì sao muốn có Thương Ngự Tuyết Liên, nhưng nàng cũng không muốn ngồi chờ chết.
Nàng cần phải trở nên mạnh mẽ!
Nàng không bao giờ muốn, sự tình hôm nay, sẽ phát sinh lần nữa!
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Quân Vô Tà đột ngột đứng lên, mới vừa rồi nàng trầm mặc khiến bốn người khác trong phòng đều trở nên an tĩnh. Vừa nhìn thấy nàng đứng dậy, ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người nàng.
“Mang ta đi, tới chỗ chôn xương rắn.” Quân Vô Tà nhìn Dung Nhược.
Dung Nhược hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu, mang theo Quân Vô Tà rời khỏi phòng.
Trong phòng, Kiều Sở và Hoa Dao vẫn luôn cố gắng giả vờ mạnh mẽ nhẹ nhàng, sau khi Quân Vô Tà rời khỏi, lập tức rơi xuống giường.
Thương thế trên người bọn hắn, so với những gì bọn hắn biểu hiện ra ngoài còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều. Lần này bọn họ đã may mắn tiếp nhận được trị liệu của Quân Vô Tà, nếu như Quân Vô Tà không tới trị liệu, chỉ sợ bọn họ mới vừa rồi đã không thể nào chống đỡ mà gần như rơi vào tình trạng chết ngất.
“Mạng của chúng ta, thật là lớn.” Kiều Sở nằm ở trên giường, cười khổ nói.
Một ngày kia, hắn thật sự cho rằng mình sẽ chết ở trên Vân Sơn.
“Chúng ta không thể chết được.” Hoa Dao nhìn chằm chằm nóc giường, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén.
Phi Yên thở dài, tươi cười sáng lạn trên mặt đã biến mất vô tung vô ảnh, “Nếu như còn nhớ rõ lời thề chúng ta đã lập, vậy các ngươi hãy quý trọng mạng này của các ngươi. Có lẽ chúng ta sẽ chết, nhưng đây không phải là nơi thích hợp.”