Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 98: Chương 98: Không đội trời chung




Chương 306: Không đội trời chung (1)

Khi trời bắt đầu sáng, Kiều Sở rời đi, bảo vệ cửa phòng cho Quân Vô Tà.

Hoa Dao và Quân Vô Tà ngồi chờ Tần Nhạc xuất hiện ở Tàng Vân Phong.

Khi Tần Nhạc xuất hiện ở Tàng Vân Phong, khiến cho không ít các thiếu niên mới tới kinh hô. Một đám bọn họ dùng ánh mắt sùng bái cực điểm gắt gao nhìn theo Tần Nhạc.

Chủ nhân chân chính của Khuynh Vân Tông, người có y thuật mạnh nhất thiên hạ trong lời đồn!

Đảm nhiệm tông chủ Khuynh Vân Tông, y thuật đều cực kỳ tinh vi. Kể từ khi Khuynh Vân Tông sáng lập, đó chính là người nổi danh thần y khắp thiên hạ. Sau khi Khuynh Vân Tông thành lập, qua mỗi một đời tông chủ, thế nhân đã quen thói xưng tên tuổi thần y và tên tuổi của Khuynh Vân Tông cùng liên hệ với nhau.

Gần như mỗi ngày, đều có người ái mộ đến đây, chờ đợi Tần Nhạc có thể ra tay, giúp bọn họ giải trừ ốm đau. Bên cạnh việc trị liệu ốm đau, một thứ khác khiến nhiều người kéo tới, đó chính là đan dược.

Y thuật và luyện chế đan dược gần như không tách rời. Phàm là y thuật trác tuyệt, đều sẽ có một vài đan dược độc môn.

Tại Khuynh Vân Tông, y thuật của Tần Nhạc có thể giúp người giống như cây khô gặp được mùa xuân. Có thể hóa giải thương thế trên người. Trong khi đó, đan dược của Khuynh Vân Tông, cũng được mọi người tha thiết cầu có. Rốt cuộc, ai cũng không dám bảo đảm ngày sau mình có thể bị thương hoặc bệnh nặng hay không. Nếu như mỗi lần đều không thể chạy xa ngàn dặm tới Khuynh Vân Tông tìm thầy trị bệnh, đừng nói đến thương thế có chờ đợi được quãng đường dài như vậy, chỉ cần một khi đi đường xóc nảy, cũng đủ để cho một số người mang thương thế nghiêm trọng chết đi khi mới được nửa đường.

Hơn nữa, mỗi tháng Tần Nhạc định ra chỉ chẩn trị cho một người, có được đặc quyền này hay không vẫn là một vấn đề, trừ phi có thể mang vật nào đó nhượng lại và khiến cho tông chủ Khuynh Vân Tông động tâm, nếu không chỉ có thể chờ chết, bỏ lỡ cơ hội một tháng.

Vì cầu bằng được Tần Nhạc ra tay, vô số cường giả tự nguyện trở thành khách của Khuynh Vân Tông, bao nhiêu phú hào tan hết gia tài, chỉ vì cầu cho một người an ổn.

Vì vậy, ở trong mắt thế nhân, tông chủ có được Khuynh Vân Tông, y thuật tuyệt đối không hề đơn giản.

Đừng nói trở thành tông chủ Khuynh Vân Tông, ngay cả khi trở thành đệ tử Khuynh Vân Tông, cũng đủ làm đám thiếu niên vui vẻ ra mặt.

Có điều, những người muốn có cảm giác tồn tại ở trước mặt Tần Nhạc, nhưng khi tưởng tượng đến gương mặt âm trầm của Kha Tàng Cúc, đều lập tức trở nên thành thật hơn.

Tần Nhạc mang theo tươi cười hiền lành nhẹ nhàng bước vào Tàng Vân Phong. Loại khí chất cao quý và hòa ái này, khiến người không dám tùy ý tới gần. Lập tức để lại ấn tượng rất tốt trong cảm nhận của những đệ tử ở đây. Nhiều người còn âm thầm thề, sau này sẽ học tập khí khái của Tần Nhạc.

Dưới vạn chúng chú mục, sau khi tiến vào nơi ở của Kha Tàng Cúc, tươi cười trên mặt Tần Nhạc lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Tươi cười trên gương mặt tuấn lãng mờ đi, thay vào đó là lông mày nhíu chặt, tâm trạng không tốt hiện lên rất rõ ràng.

Khuôn mặt hắn tối sầm lại, Tần Nhạc bước nhanh đi trước, dường như rất quen thuộc với hết thảy nơi này, không mất bao lâu, hắn đã ở thư phòng, tìm được Kha Tàng Cúc đang lật xem một cuốn sách cổ.

Với một tiếng động lớn, Tần Nhạc đã đóng cửa thư phòng lại.

Hoa Dao ngồi ở án thư chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, trên gương mặt xấu xí mang theo tươi cười âm dương quái khí, một con Miêu màu đen đang ghé vào trên bàn hắn, nheo mắt lại giống như đang ngủ.

“Sao hỏa khí của Tần tông chủ lại lớn như vậy?” Hoa Dao bắt chước giọng điệu của Kha Tàng Cúc nói.

Tần Nhạc khẽ nhíu mày, ngồi xuống trên ghế một bên.

“Ta muốn ngươi phối chế cho ta một loại độc dược, khiến người sống không bằng chết, độc dược có thể gây ra thống khổ gấp trăm lần ngàn lần!” Trên mặt Tần Nhạc mang theo hận ý cực kỳ âm ngoan, đáy mắt tràn ngập ác độc.

Chương 307: Không đội trời chung (2)

“Nga? Cho ai dùng?” Hoa Dao nói.

Tần Nhạc hít sâu một hơi, trấn áp phẫn nộ gần như muốn phun ra khỏi ngực.

“Ngữ Yên và Khương trưởng lão đã chết.”

Hoa Dao hơi sửng sốt. Tần Nhạc nói Ngữ Yên, chính là nữ nhi duy nhất của hắn, Tần Ngữ Yên. Tần Nhạc cực kỳ sủng ái đối nữ nhi này, có thể nói Tần Ngữ Yên muốn thứ gì, Tần Nhạc liền sẽ dùng hết mọi biện pháp giúp nàng ta có được thứ đó. Là đại tiểu thư Khuynh Vân Tông, Tần Ngữ Yên mới chân chính là nhân vật nhận được sủng ái tận trời, mà gương mặt giả nhân giả nghĩa kia, càng giống với Tần Nhạc như đúc.

Hoa Dao và Tần Ngữ Yên đã từng gặp mặt một lần. Lần đầu tiên khi hắn lẻn vào Tàng Vân Phong tìm kiếm bản đồ, đã từng âm thầm nhìn thấy Tần Ngữ Yên cùng với Kha Tàng Cúc tra tấn những thiếu niên vô tội đó ở trong tầng hầm ngầm. Gương mặt mỹ lệ kia che dấu ác độc, không phân cao thấp với Kha Tàng Cúc. Hơn nữa, nàng ta còn cố tình học bộ dáng của Tần Nhạc, trước mặt người khác luôn dịu dàng khiêm tốn, nhưng những sự tình làm trong tối, lại giống nhau như đúc với Kha Tàng Cúc.

Tuy nhiên, viên ngọc quý trên tay Tần Nhạc, vì sao cứ như vậy đã chết?

Miêu nhi ghé vào trên bàn hơi giật giật lỗ tai, đôi mắt nửa híp lúc này mới chậm rãi mở ra, như có như không đảo qua khuôn mặt tràn ngập hận ý của Tần Nhạc.

Tần Nhạc nhận được tin tức Tần Ngữ Yên chết, sớm hơn so với dự đoán của nàng.

“Thích Quốc nho nhỏ, nhưng dám lớn mật như thế! Quân gia chó má kia, cũng dám giết nữ nhi ta! Ta nhất định khiến cả nhà bọn họ chết không có chỗ chôn! Kha Tàng Cúc, ngươi hãy giao hết độc dược đắc ý nhất cuộc đời ngươi cho ta. Ta muốn Quân gia cùng với toàn bộ hoàng thất Thích Quốc chôn cùng nữ nhi ta!” Tần Nhạc siết chặt hàm răng. Hắn đã là người đến tuổi trung niên, chỉ có một mình nữ nhi là Tần Ngữ Yên. Hắn dùng mọi cách yêu quý như hòn ngọc quý trên tay, nhưng chết không minh bạch ở tiểu quốc xa xôi kia. Sỉ nhục bậc này cùng với hận ý, khiến hắn hận không thể ngay lập tức có thể dẫn người đến Thích Quốc, bầm thây vạn đoạn kẻ thù.

Hoa Dao sau khi nghe Tần Nhạc nói thì hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại ý niệm cổ quái. Hắn giống như lơ đãng dùng khóe mắt đảo qua mèo đen một bên, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn.

Quân gia, không phải cũng cùng họ với Quân Tà sao?

Hơn nữa, thời điểm Kiều Sở lần đầu tiên gặp được Quân Tà, cũng chính là ở trong hoàng thành Thích Quốc?

Lúc trước Hoa Dao đã rất tò mò, Quân Tà có thâm cừu đại hận gì với Khuynh Vân Tông, lại muốn tiêu diệt toàn bộ Khuynh Vân Tông. Hiện giờ xem ra, nếu như hắn đoán không sai, Quân Tà nhất định có quan hệ mật thiết với Quân gia trong việc giết hại Tần Ngữ Yên. Nàng muốn tiêu diệt Khuynh Vân Tông, cũng là vì tiên hạ thủ vi cường.

Không diệt Khuynh Vân Tông, Quân gia nhất định sẽ bị người diệt!

Là đồng bọn hợp tác, bất luận Quân Vô Tà là người Quân gia hay không, Hoa Dao vẫn quyết định giúp nàng hỏi thêm một câu, “Sự tình bậc này cần gì tìm ta, những vị khách trong Khuynh Vân Tông, tùy tiện điều đi mấy người đã quá đủ để đánh bại Quân gia, không phải hay sao?”

Tần Nhạc cười lạnh một tiếng nói: “Một đao làm thịt bọn họ không khỏi quá dễ dàng cho bọn họ. Ta muốn bọn họ sống không bằng chết. Ta muốn đưa toàn bộ bọn họ về Khuynh Vân Tông, để cho bọn họ ngày nào cũng phải chịu đủ tra tấn, muốn sống không được muốn chết không xong! Mới có thể giải mối hận trong lòng ta!”

Thù giết nữ nhi, không đội trời chung! Nếu như không thể khiến kẻ thù nhận hết tra tấn, sao có thể an ủi nữ nhi hắn linh thiêng trên trời!

Hoa Dao khẽ gật đầu.

Quân Vô Tà hoá thân thành mèo đen, sau khi nghe Tần Nhạc nói xong, đôi mắt buông xuống. Nàng đánh giá cao tâm ý của Hoa Dao, giúp nàng biết được Tần Nhạc không có ý định phái cường giả khác đi tới Thích Quốc.

Bất quá, cho dù hắn dám phái người đi, Quân Vô Tà cũng không sợ.

Nếu như nàng dám rời khỏi Thích Quốc, thì đã nắm chắc mười phần. Trước khi nàng diệt Khuynh Vân Tông, nếu Tần Nhạc phái ra bất luận kẻ nào, cũng không có khả năng đặt được một ngón tay lên người Quân gia.

Chương 308: Không đội trời chung (3)

“Bất quá là giết vài người, ta đáp ứng ngươi là được. Nhưng đổi lại, ngươi cũng cần phải đáp ứng ta một việc.” Hoa Dao thu liễm tâm tình lại nói.

“Chuyện gì?” Tần Nhạc nhíu mày hỏi, hiện tại hắn một lòng muốn báo thù cho Tần Ngữ Yên, cho dù Kha Tàng Cúc đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng.

Hoa Dao tự tin hơn, cười nói: “Nói là điều kiện, chi bằng nói đó là điều cần thiết để ngươi báo thù cho nữ nhi mà thôi. Người có thể giết chết Khương Thần Thanh thật ra không nhiều lắm. Nếu như ta không nhớ lầm, lần này đi cùng với Khương Thần Thanh và đại tiểu thư tới Thích Quốc, hẳn còn có ít nhất vài vị cao thủ. Những người đó không ngờ cũng chết ở Thích Quốc, trong Thích Quốc nhất định có cường giả tọa trấn. Ngươi cũng biết, độc dùng trên người có thực lực càng mạnh hiệu quả sẽ càng yếu. Nếu như ngươi muốn báo thù cho nữ nhi ngươi, sẽ cần một số trợ giúp của ta.”

Tần Nhạc nhìn Hoa Dao, không kiên nhẫn nói: “Ngươi rốt cuộc có ý gì?! Nói thẳng đi!”

Hoa Dao nhẹ nhàng cười nói: “Ý rất đơn giản, thực lực những thiếu niên mới vào quá kém, ta đã không có hứng thú gì đối bọn họ, dùng bọn họ căn bản không thể thí nghiệm ra hiệu quả độc của ta như thế nào. Mười hai đỉnh núi Khuynh Vân Tông, thực lực đệ tử rất trác tuyệt, bọn họ vẫn luôn tự thân tiến hành điều chỉnh, linh lực của bọn họ có lẽ không có cường giả thật sự cường đại. Tuy nhiên, thân thể bọn họ lại tốt hơn rất nhiều so với người bình thường. Nếu như dùng bọn họ để thí nghiệm độc của ta, như vậy kết quả đạt được sẽ càng thêm chuẩn xác. Cũng có thể đủ khiến cho những người đã giết hại nữ nhi ngươi gặp phải tra tấn lớn hơn nữa, không phải sao?”

Những lời Hoa Dao nói, khiến Tần Nhạc hơi sửng sốt. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí kia không chớp mắt, ý đồ muốn tìm ra được gì từ đó.

“Ngươi muốn dùng đệ tử Khuynh Vân Tông để thử độc?” Giọng nói của Tần Nhạc bắt đầu trở nên âm lãnh.

Hoa Dao vẫn không thèm để ý, “Có gì không thể? Đệ tử Khuynh Vân Tông nhiều như vậy, cho dù ta chọn ra mấy đệ tử từ các núi khác nhau, cũng không thương tổn nhiều tới bọn họ. Ngươi yên tâm, ta sẽ không động tới đệ tử của ngươi.”

“Kha Tàng Cúc! Ngươi đã đi quá xa!” Tần Nhạc tức giận đứng lên. Kha Tàng Cúc rốt cuộc có biết hay không, hắn đang nói gì?! Dùng đệ tử chính thức của Khuynh Vân Tông để thử độc, còn muốn chọn lựa đệ tử từ trong tay những trưởng lão khác. Đây căn bản là hắn đang đánh vào mặt những trưởng lão khác!

Đệ tử nội môn Khuynh Vân Tông, gần như đều biết được Tàng Vân Phong là địa phương nào, nếu như bọn họ bị mang đi, vậy thì mặt mũi các vị trưởng lão thân là sư phụ bọn họ ở đâu?

Hoa Dao cười lạnh một tiếng, nói: “Ta ăn uống, tất nhiên không thể so sánh với tông chủ ngươi, nếu như muốn ăn to nói lớn, Tần tông chủ, ngươi mới là lớn nhất. Nếu không, sao ngươi có thể làm tới vị trí tông chủ Khuynh Vân Tông? Nếu ngươi không khao khát quyền lực đó, tông chủ Khuynh Vân Tông chỉ sợ đã đổi là Mộ Thần của Nhiếp Vân Phong làm rồi.” Hoa Dao bắt chước giọng điệu âm dương quái khí của Kha Tàng Cúc nói một cách hoàn hảo.

Những lời nói này, bức cho sắc mặt Tần Nhạc trở nên nhợt nhạt. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, phẫn nộ run rẩy, phảng phất như dùng hết lực lượng toàn thân, mới không dùng một chưởng đánh chết hỗn đản dám mở miệng uy hiếp này.

Hắn vô số lần muốn giết Kha Tàng Cúc, nhưng trước sau đều không thể như ý. Thứ nhất là vì năm đó lúc hắn khi sư diệt tổ, chứng cứ phạm tội vẫn nắm ở trong tay Kha Tàng Cúc. Thứ hai là Kha Tàng Cúc giỏi về dùng độc, cho dù hắn không có linh lực, nhưng một thân độc dược lại đủ để hắn có thể đồng quy vu tận cùng với địch nhân.

Bất luận điểm nào, đều khiến Tần Nhạc không thể giết hắn được, còn bị hắn quản chế.

Tần Nhạc hít sâu một hơi, ngồi trở lại.

“Ngươi phải biết rằng, nếu như ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, những trưởng lão khác bên kia, ta không thể nào giải thích được.” Nhược điểm nằm ở trong tay Kha Tàng Cúc, Tần Nhạc không thể không cúi đầu.

Chương 309: Không đội trời chung (4)

“Làm như thế nào và phải làm gì, Tần tông chủ hãy tự mình suy xét.” Hoa Dao mềm cứng đều không ăn. Hắn không phải là Kha Tàng Cúc, hắn chọc giận Tần Nhạc căn bản cũng không để bụng, cho dù khiến Tần Nhạc nổi lên sát ý, chỉ cần có thể khuấy động sự hỗn loạn trong Khuynh Vân Tông, là được.

Tần Nhạc cắn răng nhìn Kha Tàng Cúc, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hắn mới mở miệng nói: “Được! Ta đáp ứng ngươi! Nhưng ngươi cần phải đáp ứng ta, không thể động tới đệ tử thân truyền của các trưởng lão. Còn nữa, ngươi cần phải nhanh chóng tạo ra được kịch độc cho ta. Ta không muốn đợi!” Vì để báo thù cho nữ nhi, cũng vì bản thân mình bị người quản chế, Tần Nhạc không thể không đáp ứng yêu cầu vô lý của Kha Tàng Cúc.

Ngay cả Tần Nhạc cũng hiểu rõ, đáp ứng yêu cầu này của Kha Tàng Cúc, sẽ khiến những trưởng lão khác bất mãn rất lớn, nhưng hắn vẫn rất có tự tin. Hiện giờ, Khuynh Vân Tông đã bị hắn nắm giữ chặt chẽ ở trong tay, ngay cả khi các trưởng lão có điều bất mãn, cũng sẽ không xuất hiện tình huống quá lớn.

Tần Nhạc tự cho là đúng, rất nhanh sẽ khiến hắn tự mình nhận lấy hậu quả xấu. Hắn cho rằng hiện giờ mặc dù Kha Tàng Cúc rất cuồng vọng, nhưng cũng là người biết cái gì có thể làm và cái gì không thể làm. Không nghĩ tới, hiện giờ Kha Tàng Cúc đã hoàn toàn thay đổi thành người khác. Quân Vô Tà và Hoa Dao muốn, chính là làm cho toàn bộ Khuynh Vân Tông lâm vào trong cảnh hỗn loạn chưa từng có bao giờ!

“Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi vừa lòng.” Mục đích đã đạt thành, Hoa Dao không nói thêm gì nữa, miệng đầy đáp lời, trong lòng lại đang cười lạnh.

Chỉ sợ Tần Nhạc không thể đợi đến lúc có thể trả thù Quân gia và hoàng đế Thích Quốc, đã phải táng thân tại Khuynh Vân Tông.

Tần Nhạc có được đáp án vừa lòng, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Khi Tần Nhạc đi đến trước cửa thư phòng, Hoa Dao lại đột nhiên mở miệng nói: “Bản đồ kia ngươi hãy giữ cho cẩn thận.”

Tần Nhạc hơi dừng bước chân lại, lưng hắn đột nhiên cứng còng, sau khi trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta tất nhiên sẽ cất nó cẩn thận.”

Tần Nhạc đưa lưng về phía Hoa Dao, hoàn toàn không nhận thấy được, Hoa Dao ngồi ở trước bàn, sau khi hắn đáp lời thì đáy mắt hiện lên ý cười.

Tần Nhạc đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoa Dao và mèo đen.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Hoa Dao chống cằm, nhìn mèo đen vẫn luôn an tĩnh nghe hết thảy, nói: “Giết Tần Ngữ Yên và Khương Thần Thanh chính là thân nhân ngươi?”

Quân Vô Tà bình tĩnh nhìn Hoa Dao, với sự thông minh của Hoa Dao, đoán được nguyên nhân và hậu quả cũng không khó.

“Là ta.” Nàng thành thật trả lời.

Hoa Dao hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười.

“Chẳng trách ngươi muốn tiêu diệt Khuynh Vân Tông, ngươi chắc là đã sớm biết việc hôm nay. Nếu như để Tần Nhạc động thủ trước, các ngươi sẽ không đủ sức đánh trả, cho nên ngươi tính toán tiêu diệt Khuynh Vân Tông trước một bước, phải không?”

“Đúng vậy.” Quân Vô Tà quyết đoán nói.

Hoa Dao nhìn mèo đen, xuyên thấu qua đôi mắt lạnh lẽo, hắn phảng phất như nhìn thấy được, một linh hồn mảnh khảnh trong thân thể nhỏ kia.

“Chờ đến khi sự tình Khuynh Vân Tông kết thúc, nếu ngươi có thời gian, hãy trở về cùng với chúng ta, như thế nào?” Tuổi nhỏ như vậy, lại có tâm cơ như thế, thật sự khó lường.

“Ta đáp ứng rồi không phải sao?” Đôi mắt mèo đen hơi nheo lại, nhảy xuống từ trên bàn.

“Tần Nhạc dường như không có giới hạn nào trong việc dung túng Kha Tàng Cúc, chỉ cần không uy hiếp tới với trí tông chủ của hắn, chúng ta có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì ở những núi khác, không cần lãng phí cơ hội.” Quân Vô Tà ném lại những lời này trước khi rời đi. Nàng lợi dụng thân mình linh hoạt của mèo đen, nhanh chóng rời đi.

Hoa Dao nhìn mèo đen vụt ra ở trước mắt, đáy mắt khó nổi lên một ý cười. Nếu như đó là Quân Tà, có lẽ thật sự có thể tạo ra được dược kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.