Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 10: Chương 10




Sáng sớm, lúc ta đang luyện tập trong sân thì nghe thấy bọn nha đầu làm việc ngoài viện ghé đầu thì thầm to nhỏ, ta mơ hồ nghe nhắc tới chữ “Hoàng công tử”. Chuyên không liên quan đến mình có nghe cũng vô ích, vậy nên ta tiếp tục luyện tập với chỉ đao. Chỉ là, nội dung câu chuyện theo gió bay vào tai ta khá rõ ràng.

“Các ngươi biết gì chưa? Đêm qua Hoàng công tử và thiếu gia sau khi rời khỏi phòng của Thanh phu nhân liền cùng nhau uống rượu đến tận bây giờ”.

Giọng nói của Tiểu Đào rất đặc biệt, thoạt nghe giống như tiếng vải lụa loạt xoạt nên ta nhớ rất kỹ.

“Ngươi tối qua ngủ như chết, biết cái gì mà nói. Thanh phu nhân hiện tại rất được sủng ái nha, tối hôm qua thiếu gia đã ngủ trong phòng phu nhân, ngay cả danh hoa cũng chẳng đụng tới. Lúc Hoàng công tử đạp cửa xông vào, chính là gặp cảnh hai người đang ôm nhau trên giường. Cũng không biết phu nhân đã sử dụng thủ đoạn gì… ”

Lời nói trong miệng đi ra có rất nhiều tầng nghĩa, ha ha, có ý tứ! Ta cố ý buông chậm động tác, để chút tâm tư lắng nghe họ hóng chuyện. Sau buổi tối hôm qua ta rốt cuộc đã bị người khác chú ý.

“Thủ đoạn gì? Còn có thể là thủ đoạn gì chứ? Ta nghe nói phu nhân ngày trước chỉ là một nha đầu hạ đẳng, suốt ngày cả người vừa bẩn lại vừa thối. Nàng chính là thừa dịp thiếu gia uống rượu say mà được thượng lên giường của ngài, sau vụ đó, bên kia không chịu chứa nàng nên mới đẩy qua bên này”.

“Đúng rồi, Lục Nhi, tỷ tỷ ngươi làm việc ở bên đó, ngươi nhất định biết chuyện của Thanh phu nhân, kể cho chúng ta nghe đi”.

“Đâu có, đâu có a!”, Nàng ta giả vờ từ chối, đợi đến khi mọi người đã nóng lòng mới từ từ mở miệng, “Ta chỉ nói với các ngươi, cũng không được truyền ra ngoài, bằng không về sau có tin tức gì ta cũng không nói cho các ngươi nghe”.

“Biết rồi, ngươi nói mau đi”, ba bốn thanh âm nho nhỏ thúc giục cùng vang lên. Lúc phát tiền tiêu vặt hằng tháng cũng không thấy các nàng kích động như vậy.

“Ta nghe nói phu nhân trước kia đã từng chung sống với không ít nam nhân. Chính tỷ tỷ của ta đã phát hiện ra chuyện này, phu nhân sợ bị tỷ tỷ ta tố giác nên xúi giục thiếu gia đem tỷ tỷ bán gấp. Người này lòng dạ xấu xa, các ngươi cũng phải chú ý một chút”.

Ha ha ha, lời đồn quả thật trăm ngàn chỗ sơ hở, bất quá người nghe lại thích tiếp thu nên dễ dàng tin tưởng nội dung của nó. Phương pháp đơn giản an toàn nhất để đả kích một nữ nhân chính là phá hoại danh tiết của nàng, đặc biệt nếu lời đồn có liên quan đến “quan hệ nam nữ” thì kết quả thu được lại càng kỳ diệu.

“Thật vậy sao? Thanh phu nhân này bình thường vô thanh vô tức, tại sao lại hư hỏng như vậy chứ? Thật là nhìn không ra!”. Nhìn đi, cái này gọi là người tung người hứng.

“Lục Nhi, tỷ tỷ của ngươi tên gì? Bị bán đi đâu rồi? Lần sau nếu được xuất phủ chúng ta có thể đến gặp nàng không?

“Tỷ tỷ của ta tên gọi là Thúy Nhi, nàng bị bán đi quá xa nên không gặp lại được, tóm lại các ngươi đối với phu nhân nên cẩn thận một chút”.

Ta và Thúy Nhi quả thật có duyên, ha ha ha, nàng bị bán không xa, hiện tại đang ngụ tại Bách Hoa Lâu, vài ngày trước ta còn nghe thiếu gia nhắc qua.

“Lục Nhi, ngươi nói Thanh phu nhân có thể ra tay với… Ta còn có… ”

“Yên tâm đi, ngũ ca ca của ngươi trong lòng cũng chỉ có mỗi mình ngươi. Hơn nữa, ta nói ngươi buổi tối nên ra sức một chút, hắn nơi đó rất mạnh… ”

“Ai nha… ! Ta đánh chết ngươi a! Ngươi nói bậy gì đó, ai cho ngươi nói bậy… ”

Đám nha đầu nháo loạn một phen, việc đang làm cũng không thèm để ý tới, vừa đúng lúc có một người chạy tới mắng cho bọn họ một trận. Buổi tụ họp “bàn luận” nhanh chóng bị giải tán.

Động tác xuất chỉ đao của ta nhanh hơn một chút, độ chính xác cũng bị ảnh hưởng. Ta phải mau chóng rời khỏi đây, chân trời góc biển… nơi nào cũng được.

“Ngươi không cảm thấy tức giận sao? Ta xác định lời của bọn họ không phải là sự thật, vì sao lại không giải thích?”, thanh âm hòa khí dễ nghe.

Dừng động tác, ta âm thầm than vãn, cái tên Hoàng công tử này nhất định phải đứng sau lưng người các mà nói chuyện sao? Đến sớm như vậy… lại đánh cuộc gì nữa đây? Tại sao cứ muốn quấy rầy thời gian của ta? Tức giận sao? Ta tại sao phải tức giận? Mà dù có tức giận thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ bảo ta tiến lên cùng các nàng tranh cãi, nói ta chỉ mới bị hai nam nhân thượng qua? Hai người và hai mươi người có phân biệt sao? Chê cười rồi!

Ta thu hồi chỉ đao rồi quỳ xuống hành lễ, “Nô tỳ bái kiến Hoàng công tử”.

“Trả lời vấn đề của ta, tại sao không biện giải?”

Lại tức giận? Tám chín phần là hắn lại thua thứ gì đó rồi. Ta nói ta vô tội a, vì sao hắn lại phải rút giận lên ta? Không còn cách nào khác, hắn vẫn xếp trên ta một bậc nha, ta chỉ có thể vừa oán thầm vừa lên tiếng, “Lời nói mặc dù không đúng nhưng cũng không cách sự thật bao xa, nô tỳ không thể biện giải”. Đừng nói không xa, cho dù có cách xa vạn dặm thì cũng vẫn vậy. Mạng của ta không nằm trong tay các nàng ấy.

“Ngươi không cần sao? Người ta phỉ báng ngươi như vậy mà ngươi cũng có thể giả vờ mắt điếc tai ngơ? Thanh Nhi, rốt cuộc ngươi để ý đến thứ gì?”

“Nô tỳ ti tiện, chỉ là cỏ cây mà thôi, so với cỏ cây trong viện này cũng giống nhau”. Ách! Chỉ có một điểm khác nhau, đó là cây cỏ thì không cần ăn cơm nhưng ta thì biết đói bụng a! Suốt buổi sáng ngày hôm bị cảm lạnh, buổi tối lại náo loạn một hồi, mà ngươi không thấy ta vẫn đang quỳ trên đất hay sao? Ta không thể sinh bệnh a, nếu không thì thật phiền toái, thể lực đối với ta vô cùng trọng yếu, “Hoàng công tử dường như không có chuyện cần phân phó, nô tỳ xin cáo lui”.

“Tối qua ta cùng Diên Tử uống rượu, hắn say”, không quan tâm đến ta, hắn tự nói một mình, “Thanh Nhi, ta thắng”.

Quả thật không dễ dàng nha, cuối cùng cũng thắng một lần. Nhưng mắc mớ gì tới ta? Những người này cũng thật kỳ quái, chính mình thứ gì cũng có mà lại cứ muốn thắng người khác. Rắn không thể nuốt được voi nha, muốn chết hay sao? Cho dù có chết thì cũng không tới phiên ta đi nhặt xác. Thấy hắn không nói, ta cũng không dám hỏi, chỉ là quỳ mãi trên mặt đất nên đầu có chút choáng váng. Ta hận mình đã phạm phải sai lầm, lúc đó ta nên thừa dịp giết chết hắn một lần cho xong, một đao vĩnh viễn thoát khỏi phiền toái.

Thấy ta im lặng hắn tựa hồ không vừa lòng. Hắn hạ thắt lưng cúi người xuống, một tay đặt lên vai ta hỏi, “Ta thắng, ngươi không vui? Hay ngươi hy vọng Diên Tử thắng? Ngươi để ý hắn?”. Bàn tay trên vai ta càng lúc càng nặng, ta cảm giác được trọng lượng trên người hắn đang đổ dồn trên vai mình. Khoảng cách quá gần, ta thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Đột nhiên hắn ngã lăn xuống, bởi vì ta kịp thời lách người sang một bên nên toàn thân hắn “tiếp xúc” thật mạnh với nền đất. Người này cư nhiên không cảm thấy đau, hắn nằm trên đất mà vẫn tiếp tục hỏi, “Thanh Nhi, nói cho ta biết, ngươi để ý đến thứ gì?”

Vấn đề này rất quan trọng sao? Tại sao ai cũng hỏi? Ta thật không biết mình muốn để ý đến thứ gì nha! Sinh mạng hay tự do? Dường như không phải, dường như lại là chính nó. Ta nhìn người mặt mày đỏ bừng nằm trên mặt đất, cả người toàn là mùi rượu. Hắn say. Ta đứng lên chạy đi tìm gia nhân giúp mang hắn về phòng. Nhìn vẻ mặt tò mò “ham hiểu biết” của hai tên gia nhân, ta phỏng chừng đến giữa trưa mọi người sẽ được nghe tin đồn mới.

Sau khi đưa Hoàng công tử trở về phòng của hắn, ta một mình quay về biệt viện của mình. Dọc đường đi quả thật không ít người hướng phía ta rầm rì chỉ trỏ, có người thấp giọng cười nói, có người lắc đầu, thậm chí còn có người nổi giận xắn tay áo định xông lên “trừ ma vệ đạo”. Đáng tiếc, chỉ sợ không có người muốn nghe ta giải thích.

Ta cúi đầu đi vào sân, đang lúc chuẩn bị thay quần áo đi ăn điểm tâm thì mùi rượu nồng nặc một lần nữa xông vào mũi. Lâu như vậy còn chưa tản đi sao? Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, không phải chưa tản mà là người vẫn còn đứng lù lù ở đây. Ta ai oán một tiếng, điểm tâm sáng nay không biết bao giờ mới ăn được. Ta lại quỳ gối cúi đầu kính cẩn thỉnh an, “Nô tỳ thỉnh an thiếu gia”. Hai ngày nay thật là… tối quỳ sáng quỳ, quỳ cả ngày a! Không phải nói thiếu gia say rượu sao? Thế quái nào lại mò đến đây? Lại còn bảo hắn thua…

“Ngươi vừa gọi ta thế nào?” Mở miệng đã thấy điều bất thiện, người say quả thật tính tình không tốt.

“Nô tỳ thỉnh an Dật Dương”, thật không được tự nhiên, câu cú gì thế này!

“Không đúng, gọi lại”, Thiếu gia ghé vào bàn đá, đôi mắt khép hờ nhìn ta.

Vẫn chưa đúng sao? Ta tiếp tục nói, “Nô tỳ thỉnh an ngài”. Có say thì làm ơn trở về ngủ đi? Còn muốn ép ta sao?

“Không đúng, gọi lại”, có thể vì quá say rượu mà mặt thiếu gia đỏ như phát sốt, hắn đem nửa gương mặt ấn lên bàn, cọ qua cọ lại.

“Nô tỳ thỉnh an Dật Dương thiếu gia”. Phen này còn bảo không đúng thì ta chỉ còn cách gọi hai tiếng “tổ tông”. Hay là hắn say quá nên hồ đồ mất rồi.

“Không đúng, gọi lại”, thanh âm thiếu gia không còn kiên nhẫn, hắn loạng choạng muốn đứng lên những cũng không thành công, một lần nữa ngã xuống ghế.

“Nô tỳ ngu dốt, thỉnh thiếu gia chỉ dạy”, ta khẳng định hắn đang say khướt, không biết khi tỉnh lại hắn còn nhớ chuyện này không.

“Phải gọi là… ”, lời nói ngừng lại, lồng ngực phập phồng, hắn đang ngủ?

“Thiếu gia… Thiếu gia?”, ta gọi hai tiếng thăm dò, xác định hắn thật sự đang ngủ. Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cũng có thể đứng lên.

Lặp lại trình tự vừa rồi, ta chạy ra ngoài tìm người hỗ trợ đưa thiếu gia về phòng. Nhị vị ôn thần đều đã ngủ, lần này xem như không còn ai có thể đến gây phiền toái. Còn về việc tại sao bọn họ lại tới tìm ta gây phiền toái thì… nó không nằm trong phạm vi tò mò của ta. Bình an qua được một năm này là quan trọng nhất.

Ta là một một chú chim nhỏ lặng lặng ở trong biệt viện này ấp trứng, đợi đến một ngày mọc đủ lông đủ cánh sẽ bay đi thật xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.