Một ngày bình thường trôi qua, ta không
thấy ai đến xử phạt mình. Buổi tối trước khi đi ngủ, ta nghĩ có lẽ thiếu gia
cùng Hoàng công tử đang bận rộn ôm ấp mỹ nhân nên không còn thời gian quan tâm
đến chuyện của ta. Xem ra vận khí của ta cũng thật may mắn, nói không chừng
thiếu gia vì quá cao hứng nên đã quên luôn chuyện ban sáng. Ha ha ha, đi ngủ đi
ngủ.
Ta nằm mơ một giấc mộng kì quái, ta thấy
bản thân mình là một con cá nằm chơi vơi giữa không trung. Thật tự do nhưng
cũng thật khó chịu, bởi vì cá vốn dĩ không nên rời khỏi nước, cũng giống như ta
không nên xuất hiện ở nơi này. Ta biết rất rõ mình đang mơ, hết thảy đều hư hư
ảo ảo, ta cũng không sợ hãi vì biết rằng khi tỉnh dậy tất cả sẽ biến mất. Ta
giật mình mở mắt, nhận ra bản thân mình vẫn đang nằm trên giường. Ác mộng đôi
khi cũng có tác dụng tốt, nó sẽ khiến ngươi phát hiện bản thân mình vốn dĩ
không bất hạnh như vậy, ác mộng nói rằng ngươi còn có thể bất hạnh hơn. Ách!
Chỉ là… không phải lần này.
Thiếu gia đang ngồi bên giường trừng mắt
nhìn ta, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ, gương mặt hắn khuất sáng trở
nên tối đen đáng sợ. Cũng may ta bị dọa đã thành thói quen, công phu trấn tĩnh
của ta đã luyện thành “lô hỏa thuần thanh”. Ta nhớ rõ bản thân mình đã từng có
một thời gian đặc biệt sợ ma quỷ, mỗi lần bị đệ đệ giả quỷ hù dọa, ta đều sợ
đến co rúm, một mình ngồi ở góc phòng khóc thút thít, đệ đệ cực kỳ đắc ý. Nhưng
sau vài lần bị dọa, ta bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự có quỷ thì khi ta
chết đi cũng sẽ hóa thành quỷ, lúc đó hai bên đều là quỷ thì ta cần gì phải sợ
hãi? Từ đó về sau, ta vẫn như cũ kêu la khóc lóc sợ hãi, nhưng đa số chỉ là
diễn trò.
Thiếu gia không hóa trang nên chắc chắn
không phải đến đây để dọa quỷ, vậy nên ta tốt nhất đừng ngạc nhiên, hắn khôn
khéo như vậy sẽ dễ dàng phát hiện ta đang đóng kịch. Mà ta nghĩ hắn không cần
giả quỷ, bản chất hắn còn đáng sợ hơn cả quỷ rồi! Chỉ là, hắn làm gì ở đây? Ta
không thèm suy nghĩ nhiều mà vội vàng lăn lông lốc sang một bên, lồm cồm bò dậy
rồi quỳ gối trên giường. Chịu thôi, ta vô pháp chống đỡ ý nghĩ kỳ quái của hắn,
“Nô tỳ ngủ say, thiếu gia thứ tội”.
Người ở bên giường nửa ngày không mở miệng,
đến khi chịu mở miệng lại hỏi một câu cực ngốc, “Ngươi vừa rồi ngủ say?”. Hình
như hắn không tức giận.
Ta ca thán, ai oán nhưng không dám nói ra,
“Dạ”. Mắt mũi để đi đâu? Chuyện này mà cũng đem ra hỏi sao?
“Nằm mơ sao? Gặp ác mộng?”, hắn lên tiếng,
bàn tay vươn lại đây xoa xoa gương mặt của ta.
“Dạ”, quên đi, hắn muốn làm gì thì mặc kệ
hắn.
“Khóc? Ngươi nằm mộng thấy gì?”, bàn tay
vẫn còn trên mặt ta cọ qua cọ lại, thanh âm của hắn âm trầm mà đáng sợ, “Thấy
ta sao?”
Hả? Ngươi đêm hôm khuya khoắt đến tận giường
của ta chỉ để hỏi vấn đề này sao? Ta không thể nói dối, nhưng cũng không cách
nào nói thật, loại sự tình này làm sao nói rõ trong một hai câu, “Nô tỳ chính
là… ”, không nói nữa, ngón tay thiếu gia đã đặt lên môi ta.
“Ngươi tại sao lại có nhiều nước mắt như
vậy? Ta mỗi lần nhìn thấy ngươi ngủ đều rơi lệ. Hận? Hay sợ?”
Hiện tại ta đã có thể khẳng định thiếu gia
không cần giả quỷ cũng có khả năng dọa người. Rừng sâu âm u, từ từ hai chiếc
răng nanh trắng toát nhọn hoắt sẽ nhe ra… Không nghĩ nữa, không còn chuyện gì
làm sao mà lại hù dọa chính mình? Tập trung đối phó với hắn quan trọng hơn.
Khoan đã, hắn nói “mỗi lần nhìn thấy ngươi ngủ”, không lẽ hắn thường xuyên nhìn
ta ngủ? Tại sao ta lại không biết? Hận hay sợ? Ha ha ha, ta không hận cũng
không sợ, ta chỉ cảm thấy thống khoái, có thể khóc hết nước mắt chính là chuyện
tốt, sáng sớm tỉnh dậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng lời này cũng không thể
nói ra, cũng may ta không cần phải nói vì ngón tay kia vẫn chặn ở trên môi.
“Thanh Nhi, ngươi không ngoan nha, ta đã
dặn ngươi không được gọi ta thiếu gia, cũng không phép xưng mình nô tỳ, ban
sáng ngươi đã phạm giới, ta phải phạt ngươi thế nào đây?”
Phạt ta mất ngủ sao? Người này luôn đặt câu
hỏi nhưng lại hàm ý không cần ta trả lời, có ý tứ gì? Đây tuyệt đối là điều cổ
quái! Không nói thì không nói, trả lời không khéo còn rước họa vào thân. Mà dù
có phải mở miệng trả lời, ta cũng biết phải trả lời thế nào.
“Lại là bộ dáng đầu gỗ này”, Haizz! Quả
nhiên muốn tìm người rút giận, ta làm sai gì chứ? Sự tình giống như lần trước
trên xe ngựa, vẫn bàn tay nắm chặt cằm ta, càng lúc càng đau, “Ngươi làm bộ mặt
xác chết này bao lâu rồi? Ngươi không thể thẹn thùng hay sợ hãi được sao? Trả
lời ta”.
Ách! Vấn đề này dường như rất trọng yếu,
thiếu gia sau khi hỏi xong liền buông tay chờ ta phản ứng. Hắn là chủ nhân, ta
phải làm sao bây giờ?, “Thiếu gia muốn nhìn biểu tình sợ hãi sao? Nô tỳ chỉ
biết một kiểu, chính là thét chói tai, ngài muốn nghe sao?”. Đây là quấy rầy
người khác, nhưng lại không quấy rầy chính mình. Xem ra, ta cũng không cần quá
lo lắng.
“Ngươi… ”, lại là một tiếng gầm tức giận,
cả người thiếu gia căng cứng, có chút run run. Ta thấy hắn giơ tay lên, haizz,
hắn thật giống đệ đệ mà, cả hai đều thích đem ta ra làm bao cát luyện quyền. Ta
mi mắt cũng không động, nhìn thiếu gia chờ đợi. Sau một lúc lâu, cánh tay hạ
xuống, hắn tận lực khắc chế thanh âm, “Được, cho ta xem bộ dáng sợ hãi của
ngươi rốt cuộc là như thế nào, khóc lớn cho ta”. Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác
rồi tiến lên giường.
“Nô tỳ tuân mệnh”, xem ta sợ hãi không lẽ
lại thú vị như vậy sao? Ta thụt lùi vào sát mép giường, hoảng sợ đem hai bàn
tay xiết chặt quanh người, tưởng tượng hắn là loài lang sói đáng sợ, không kiềm
chế được nữa ta liền thét to lên, tiếng thét chói tai xé tan sự tĩnh lặng trong
biệt viện, cùng với tiếng thét là nước mắt thi nhau chảy ra, ta ôm lấy đầu, ta
không nhận ra mình đang sợ hãi giả vờ hay thật sự sợ hãi!
Hắn lúc đầu rất cao hứng nhìn ta “biểu
diễn”, nhưng không bao lâu sau thần sắc liền có chỗ không đúng. Hắn đột nhiên
ôm lấy ta, động tác này… là trấn an ta sao? Xong, ta làm sao nghĩ được chủ nhân
sẽ cùng nô tài phối hợp diễn xuất a! Ta khát nước, nhưng xem ra phải đợi rồi!
Ta tiếp tục “sợ hãi”.
Thiếu gia diễn xuất quá xuất thần, hắn vẫn
ôm ta không buông tay, phải làm sao bây giờ? Loại tình huống này ta không có
kinh nghiệm a! Miệng khóc thút thít, nhưng trong đầu ta đang nghĩ bước tiếp
theo, phỏng chừng tiếng thét ban nãy sẽ gọi người đến. Bên ngoài có tiếng ồn
ào, ánh đuốc chiếu sáng nửa sân, người đến không ít! Ta vừa định rời khỏi vòng
tay thiếu gia thì có giọng nói nhỏ truyền đến, “Tiếp tục khóc”. Còn phải diễn
tiếp? Ta ngửi được âm mưu!
Cửa phòng bị đá văng, một đám người hùng
dũng bước vào, đèn lồng chiếu sáng bốn phía. Những người đến đều dùng ánh mắt
kinh ngạc nhìn ta cùng thiếu gia nội y xốc xếch ôm chặt nhau trên giường. Người
xông vào phòng đầu tiên chính là Hoàng công tử, nhìn cách hắn vọt đến ta liền
biết cửa là bị hắn đá văng. Cảm ơn trời đất, rốt cuộc không cần đóng kịch nữa.
Ta muốn đứng lên nhưng thiếu gia không chịu phối hợp, hắn muốn gì? Hay ta phải
hỏi là các ngươi đang đánh cược cái gì? Ta cảm giác hắn đang đắc ý, lại nhìn
sang Hoàng công tử, haizzz… Người này lại thua cái gì nữa? Chỉ một mình ta gặp
chuyện không hay ho.
“Không có việc gì, Thanh Nhi gặp ác mộng.
Không biết nàng ở sau lưng ta đã làm gì mà gần đây thường như vậy. Thật sự không
còn cách nào khác!”, Thiếu gia ôm ta sủng ái ngọt ngào, nếu không biết hắn đang
đánh cược với người khác thì ta đã nôn ra ngoài, rốt cuộc vật đặt cược là thứ
gì đáng để hắn diễn trò như vậy? Hoàng công tử trầm mặc một hồi, hắn định nói
gì nhưng lại thôi. Ta nghe thấy hắn phân phó đám gia đinh đi ra ngoài, sau đó
quay sang thiếu gia nói lời xin lỗi, “Diên Tử, ngươi đừng trách ta a! Thanh
Nhi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Ta xem biểu tình của Hoàng công tử liền
đoán vật thua cược lần này là thứ mà hắn thật sự không muốn mất. Hắn vẫn đứng sững
sờ ở nơi đó, giống như người bị đả kích, ánh mắt chằm chằm nhìn ta đầy phẫn nộ.
Haizz! Không liên quan đến ta nha! Chính ngươi đánh cược với người ta, thua thì
chịu thua đi! Ta tuy rằng không biết bọn họ đánh cược vật gì, bất quá việc này
ta hoàn toàn vô can. Ngẫm lại không thể trách hắn, buổi sáng với vừa thua một
danh hoa mỹ nhân a!
“Không sao, ta cũng chưa ngủ”, Hoàng công
tử nhìn ta rồi lại nhìn sang thiếu gia, hắn dường như nghĩ thông suốt điều gì,
sắc mặt hắn đại biến, ngữ khí ôn hòa nhìn ta hỏi, “Thanh Nhi, biểu tình vừa rồi
ngươi diễn một lần nữa cho ta xem”.
Lại diễn một lần nữa sao? Mệt chết ta a!
Hơn nữa thiếu gia cũng không phân phó. Ta đưa mắt nhìn thiếu gia hỏi ý, lại
thấy sắc mặt hắn không tốt, phỏng chừng là không cho phép. Chủ tử không cho
phép, ta bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Hoàng công tử, thứ lỗi ta không thể tuân mệnh.
Sắc mặt thiếu gia càng khó coi, Hoàng công tử càng cao hứng. Tâm tư của thiếu
gia lẫn bằng hữu của hắn đều khó hiểu, bỏ đi, không liên quan đến ta.
“Diên Tử, dù sao cũng không ngủ được, chi
bằng cùng ta uống vài chén, thế nào?”
Hoàng công tử tâm tình rất tốt mở miệng mời
thiếu gia uống rượu. Hắn vừa rồi sắc mặt sững sờ như thế, đảo một cái liền
thành ra dạng này. Người ta nói “vật họp theo loài, nhân lấy đàn phân” thật
không sai a! Khó khách hắn và thiếu gia thân thiết như vậy.
“Ngươi đã lên tiếng mời, ta sao dám không
đi?”, sắc mặt thiếu gia biến đổi so với hắn cũng nhanh không kém. Thiếu gia
đứng dậy mặc thêm áo khoác, ném cho ta ánh mắt an ủi rồi nói với Hoàng công tử,
“Đi thôi, ta còn một bình nữ nhi hồng ủ hai mươi năm chưa đụng tới, hôm nay
chúng ta không say không về”.
“Đây chính là ngươi nói a, đừng có nuốt
lời”, Ánh mắt Hoàng công tử mang theo ý cười, xem ra vô cùng đắc ý, ta mặc dù
ngồi thật xa cũng đánh hơi được mùi âm mưu.
Hai người đều đi ra ngoài, thời điểm bước
chân qua cửa liền ăn ý liếc nhìn ta một cái, sau đó bỏ đi.
Một đêm điên cuồng rốt cục cũng đi qua, ta
hữu kinh vô hiểm sống sót được thêm một ngày.