Sự tình cũng không quá phức tạp. Quán trọ
mở cửa làm ăn ế ẩm, chủ quán thấy ta là khách nhân có “tiềm năng” nên nảy sinh
ý định cướp bóc. Có lẽ hắn cảm thấy may mắn vì trong quán chỉ có duy nhất một
vị khách là ta, tựa như miếng thịt đưa đến trước miệng mèo. Bởi vì tiểu nhị nhớ
kỹ mấy đồng tiền kia nên đã âm thầm nhắc nhở ta. Dĩ nhiên, lần trước lúc hắn bị
chủ quán đánh mắng cũng là ta vô tình giúp đỡ hắn. Chỉ là, lúc ấy thật lòng mà
nói thì ta cũng không ý định xen vào hỗ trợ.
Chỉ đao đã kề sát vào cổ tên chủ quán, mặc
dù không cam tâm nhưng hắn cũng ngoan ngoãn giao ra địa khế của quán trọ. Sau
đó ta cung cấp ngân lượng vừa đủ chi tiêu trong một tháng cho hắn bỏ trốn. Đừng
hiểu lầm, việc cho tiền hắn cùng với hai chữ “thiện tâm” hoàn toàn không có
quan hệ. Ta cũng có điểm băn khoăn, nếu mang hắn giao ra quan phủ cũng không
sao, chỉ là thân phận của ta có vấn đề, một khi bị quan phủ tra hỏi thì không
xong! Kết cục chắc chắn sẽ gói gọn trong bốn chữ: xét nhà diệt tộc. Vậy nên ta
không thể nộp hắn cho quan phủ, cũng may hắn không biết điều này. Hơn nữa, đứng
trên lập trường một người nóng lòng bỏ trốn như hắn mà nói, có càng nhiều tiền
trong tay thì chạy càng xa, đến khi tiêu hết tiền thì đã cách xa ta ngàn dặm.
Còn nếu hắn có thể kiếm được tiền, liệu hắn còn muốn quay trở về sao? Ha ha ha,
ta cá là không!
Cứ như vậy, một quán trọ cũ nát đến cả bảng
hiệu cơ hồ đọc không ra liền thuộc về ta. Tiểu nhị gầy gò đen đúa kia cũng trở
thành tiểu nhị của ta. Hắn không còn nơi nào khác để đi trong khi ta cũng cần
người giúp đỡ, vậy nên ta trở thành chủ quán, còn hắn vẫn như cũ làm tiểu nhị.
Sau một ngày quét dọn vất vả, chúng ta đã đem quán trọ sửa sang sạch sẽ. Mặc dù
nó vẫn cũ nát thê lương như lúc trước nhưng hiện tại đã trật tự hơn rất nhiều.
Không sai, nơi ở đã được giải quyết. Kế tiếp chính là vấn đề duy trì kế sinh
nhai. Quán trọ này đến cả bảng hiệu còn đọc không ra, nếu muốn tiếp tục duy trì
nó như hiện tại thì quả thật có chút khó khăn.
“Trên đó ghi chữ gì vậy?”, đứng nhìn bảng
hiệu một hồi ta đành do dự hỏi Hắc Tử bên cạnh. Hắn chính là tiểu nhị lúc
trước, người cũng như tên, hai chữ Hắc Tử thật tương xứng với làn da của hắn
nha! Sau khi chủ quán thay đổi hắn cũng cười nhiều hơn, mỗi khi cười có thể
nhìn thấy hai hàng răng nanh siêu trắng lộ ra ngoài, so với răng của ta còn
trắng hơn. Tại sao vậy? Không lẽ nguyên nhân là vì da hắn quá đen sao?
Sau một hồi lúng túng với cái bảng hiệu,
hắn gãi gãi đầu nói, “Ngài là chủ quán, ngài định đoạt”. Hai hàm răng trắng lại
nhe ra, thắt lưng thẳng tắp, gương mặt hắn mang theo nhiều phần thư thái. Cái
bảng hiệu này quả thật biết làm khó người mà!
Xem ra Hắc Tử cũng là một người thành thật
phúc hậu, mặc dù không nói nhiều nhưng rất chịu khó, tay chân nhanh nhẹn, bao
nhiêu công việc hắn đều giành làm hết. Nói là chúng ta cùng nhau quét tước, kỳ
thật phần lớn công việc đều là hắn làm. Hắn còn có tài nấu nướng, món trứng
chiên hắn bê lên rất thơm. Không có lão chủ quán ưa đánh đập trước kia, ta nhận
ra hắn thoạt nhìn có tinh thần hơn. Vóc dáng gầy như que củi kia cũng không đến
nỗi khó coi.
Quán trọ nằm ở ngoại ô yên lặng ít người
qua lại, hơn nữa lại vừa cũ vừa rách nát, người bình thường cũng không nguyện ý
đến trọ. Diện tích quán trọ cũng khá lớn nên ta cảm thấy tiếc, một mảnh sân
rộng và hai tầng lầu để trống không sử dụng thật quá lãng phí. Còn mở quán trọ
làm gì, khách qua lại ít như vậy thì cho dù bán tạp hóa cũng không có khả năng
a! Ta phát hiện nguyên lai nơi này thật sự vô dụng hết chỗ nói.
“Chủ quán, ta thấy dãy phòng bên trong dù
có hơi cũ một chút nhưng phòng không ít”, Hắc Tử nhìn ta ngồi cau mày nửa ngày
mới thử mở miệng nói, “Phú nhân chắc chắn sẽ không đến quán trọ này, chi bằng
chúng ta dẹp mấy chiếc giường đi, đổi thành một phòng thông nhau rồi cho phu
khuân vác thuê, cứ tính năm đồng một người. Những phu khuân vác này thường
xuyên vào thành nên có thể tranh thủ kiếm thêm tiền trọ, ngài xem tính như vậy
có được không?”
“Được, như thế nào lại không được! Có thể
kiếm đủ cơm ăn là được rồi”. Ta vui mừng quá đỗi liền chộp hai vai Hắc Tử mà
lắc lấy lắc để, “Ta thế nào lại không nghĩ đến? Chúng ta liền làm như thế đi,
không cần biết có thể thu về bao nhiêu, chỉ cần có thể duy trì cuộc sống là
được”.
“Chỉ là… ”, Hắc Tử bắt gặp phản ứng tán
đồng của ta cũng rất cao hứng, nhưng dường như có điều gì đó cần phải nói rõ
ràng, “Chủ quán, nói như vậy phần lớn những người ra vào quán đều có chút tục
phu thô lỗ, không tránh khỏi sẽ có điểm không tốt, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Được mà Hắc Tử, cái gì mà tục với không
tục chứ, đều là người cả thôi, chỉ cần trả tiền trọ đầy đủ là được”. Tâm tình
hiện tại của ta rất tốt. Hắc Tử xem ra không chỉ là người thành thật chịu khó
mà suy nghĩ cũng rất chu đáo. Ta xem như vận khí tốt, ra đường nhặt được bảo
bối. Thật ra ta cũng có lời trong lòng vẫn chưa nói ra. Cái gì mà tục phu thô
lỗ chứ? Thân phận của ta còn chưa bằng những người đó đâu. Dù bọn họ có thô lỗ
hay thô bỉ như thế nào thì vẫn được cho là “người”. Còn ta? Cũng khó nói!
Ta dĩ nhiên không nói những chuyện loại này
với Hắc Tử. Cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, hơn nữa có câu “vật đổi sao
dời”, vạn nhất bị tiết lộ ra ngoài cũng không tốt lành gì, cẩn thận vẫn hơn.
Ta quyết định khai trương quán trọ dành cho
phu khuân vác, công việc chuẩn bị cũng đã sắp xếp thỏa đáng. Hắc Tử xung phong
nhận nhiệm vụ chạy đến cửa thành mời chào khách, ta trông nom quán trọ đón tiếp
khách nhân. Cuộc sống phu khuân vác cũng không dễ dàng, dù quán trọ của ta hơi
cũ nát một chút nhưng họ cũng không phàn nàn. Tiền trọ ít, tự nhiên đòi hỏi
cũng phải ít đi. Ta cơ bản chỉ cần ngồi đó nhận đủ tiền rồi dẫn họ đi tìm một
chỗ ngả lưng xuống là được. Dần dần, giới phu khuân vác truyền tai nhau nơi này
có quán trọ với giá tiện nghi như vậy, khách đến trọ càng lúc càng đông, Hắc Tử
cũng không cần chạy đến cửa thành mời chào như trước, hắn chỉ cần ở trong quán
giúp đỡ ta là được.
Ta bắt đầu bán chút thức ăn. Cũng không
phải món ngon gì, chỉ là đem các loại rau xanh xào chung một chỗ rồi cho vào
từng bát, nhưng cơm thì ta nấu rất nhiều. Ta vừa làm cho mình ăn vừa bán cho
khách nhân, năm đồng một phần. Có điều, món ăn ta nấu quả thật không dễ nuốt,
nếu không nêm nhiều muối thì là thiếu nước, cũng may không có người nào la ó
phản đối. Trong quán đa số là những người lao động chân tay, thức ăn dù tệ một
chút họ cũng không phàn nàn. Ngẫu nhiên bọn họ cũng thẳng thừng nói vài câu,
nhưng ta biết họ là những người ngay thật. Mồ hôi lấm tấm trên mặt cũng không
che đậy được vẻ đẹp tâm hồn của họ, có khi nhìn thấy ta cùng Hắc Tử khệ nệ bê
thức ăn ra, bọn họ còn tự động bước qua giúp đỡ. Dần dần, quán trọ vô danh của
ta bắt đầu được giới kiệu phu, thợ thủ công, phu khuân vác… biết đến. Dĩ nhiên
trong đám khách nhân đôi khi cũng phát sinh tranh chấp, những lần như thế họ
đều đến nhờ ta phân xử. Ha ha ha, cũng may đều là chuyện vặt vãnh, dù ta có nói
thế nào thì cuối cùng họ cũng sẽ lắc đầu mỉm cười cho qua mà không so đo. Cuộc
sống của ta cứ thế trôi qua, bận rộn mà vui vẻ. Ta giống như cánh nhạn bay về
đàn, cảm thấy bản thân mình thuộc về nơi này. Đứa con rời nhà đã lâu cuối cùng
đã quay trở lại. Ở đây, người nào nhìn ta cũng bằng ánh mắt thân thiết, nụ cười
của họ cũng rất thật.
Mỗi buổi tối ta cùng Hắc Tử ngồi trong
phòng cẩn thận tính toán chi tiêu trong ngày. Trên bàn toàn là tiền đồng tiền
xu, thoạt nhìn thì rất nhiều nhưng lại chẳng bao nhiêu. Ngược lại ta cảm thấy
vô cùng cao hứng, đây là những đồng tiền sạch sẽ mà ta tự mình kiếm được, hoàn
toàn không giống với trước kia. Tiêu những đồng tiền này ta thật yên tâm.
Hắc Tử so với ta lại càng cao hứng hơn, hắn
nói cười cả ngày. Kỳ thật ta cũng lo lắng nếu hắn cứ ngoác miệng cười như thế
sẽ có ngày bị sái quai hàm, đến lúc ấy ta lại phải đem cằm hắn chỉnh lại đúng
khớp. Cũng may hắn vẫn an ổn cười đến tận bây giờ, vận khí thật tốt!
“Hắc Tử, giúp ta đem đống tiền xu này bỏ
vào hộp, khi nào để dành được nhiều một chút sẽ đem đến ngân điếm gửi”. Ta đem
toàn bộ tiền trên bàn đẩy đến trước mặt Hắc Tử, sau khi cân nhắc thu chi trong
ngày thì còn lại bấy nhiêu đấy.
Hắc Tử giang hai tay ôm đống tiền tựa như
ôm một tòa Kim Sơn. Sau đó hắn bắt đầu dùng chỉ xâu từng đồng lại với nhau. Bộ
dáng Hắc Tử nhìn thế nào cũng không giống một người đang xâu tiền, ta còn tưởng
thứ hắn đang xâu là kỳ trân dị bảo, lại còn vừa xâu vừa ngoác miệng ra cười.
Khi hắn đếm tiền thì không thể nói chuyện,
bởi vì chỉ cần mở miệng ra nói thì hắn lập tức quên mất mình đang đếm đến bao
nhiêu, lúc đó chỉ còn cách đếm lại từ đầu. Ta mở miệng định nói vài chữ thì hắn
đã cố ý ngắt lời. Sau đó hắn còn liếc ta một cái, ném cho ta vài tiếng lải nhải
rồi tiếp tục đếm lại đống tiền đã được xâu thành chuỗi dài. Câu nói mà Hắc Tử
yêu thích nhất chính là “Ngày lành chính là ngày được ngồi đếm tiền”. Ha ha ha,
rất sâu sắc nha!
“Chủ quán, đếm xong rồi, tổng cộng là năm
mươi bốn đồng, trong hộp vẫn còn mười hai đồng. Ngay mai ta sẽ đem đến ngân
điếm gửi một số, ngài có muốn mua gì không, sẵn tiện ta sẽ ghé mua luôn”. Hắc
Tử vừa nói chuyện vừa đóng nắp hộp một cách cẩn thận, trông hắn thật vui vẻ.
“Ta không muốn mua gì hết, ngươi gửi tiền
rồi nhanh chóng trở về, một mình ta trông quán sợ không làm kịp”.
“Được mà được mà, ta đây đem tiền đi cất,
sau đó sẽ mang nước rửa mặt đến cho ngài. Mà ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm đi
thôi”.
Hắn ôm hộp tiền đi ra ngoài, lát sau lại
mang một bộ quần áo quay trở lại. Hắn đem bộ quần áo đó đưa đến trước mặt ta,
“Chủ quán, quần áo ngài mặc đều sờn cả rồi, ta cho ngài bộ đồ này, tay nghề may
không tốt, nếu ngài chấp nhận thì mặc, nếu không thì ném đi cũng được”.
Không tốt? Như thế nào lại không tốt? Cuộc
đời ta lần đầu tiên được người tặng quần áo. Ta sững sờ một hồi mới đưa tay đón
nhận, đường may rất nhỏ nên chắc không phải tay nghề của nam nhân, nhưng ta
cũng không quan tâm. Trong lòng ta dâng lên một chút cảm xúc xa lạ không biết
tên. Mười lăm năm, đây được tính là lần đầu tiên ta chân chính thu được lễ vật.
“Cám ơn, rất tốt. Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi
đi.”
Đêm đến ta không ngủ được. Ta đem bộ quần
áo kia gối đầu. Người ta nói một bộ quần áo mới ba năm cũ ba năm, nếu may vá
lại còn có thể mặc thêm được ba năm. “Tam tam hợp cửu” (ba lần ba là chín), ý
tứ là vậy sao? Hy vọng cuộc sống tương lai của ta cũng sẽ dài lâu được như quần
áo này.
Nhiều ngày lại trôi qua. Một ngày nọ Hắc Tử
phát hiện ta trốn mãi trong phòng không thấy ló mặt ra. Hắn cũng không tò mò,
chỉ hỏi bóng gió xem ta có bị bệnh hay không? Ta cười bảo rằng ta không sao,
sau đó tiếp tục trốn trong phòng thêm vài ngày. Á… đâm vào tay nữa rồi!
Cá hồng nướng hơi khét, rau xào hơi sượng,
cà chua cùng trứng chim đã trộn thành một khối không thể phân biệt được. Đành
chịu thôi, tay nghề nấu nướng của ta chỉ đến đây. Ta đem ba món “không ra thức
ăn” này bày lên bàn, đối diện là gương mặt “không hiểu chuyện gì” của Hắc Tử.
“Chưởng quầy, ngài làm sao vậy? Tại sao lại
làm những món đắt tiền thế này?”
Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ con cá hồng, đây là
loại cá khá đắt tiền. Bình thường chúng ta đều ngồi dùng bữa cùng với khách
nhân.
“Hôm nay là ngày mấy?”, ta mỉm cười hỏi
lại. Những chuyện thế này ta chưa từng làm qua nên có chút khẩn trương.
“Ngày mấy?”, Hắn Tử càng mơ hồ, hắn còn
đang đau lòng số tiền bỏ ra mua con cá đắt đỏ kia.
“Là sinh nhật của ngươi nha! Ta nhớ rõ
ngươi đã nói hôm nay là sinh nhật của ngươi”, Ta quên bén hắn nói khi nào, dù
sao ta cũng nhớ kỹ ngày này. Chính vì vậy nên ta cảm thấy cần phải chúc mừng
một chút, nhưng chúc mừng cái gì thì ai biết được? Cứ xem là tìm cớ để được ăn
no đi, “Cái này cho ngươi”, Ta mang đôi giày vải từ sau lưng ra đưa cho hắn.
Giày may không tốt, hình dáng có chút méo mó nhưng ta đã cố gắng lắm rồi, “Giày
của ngươi cũng hỏng rồi, không thể mua mới thì để ta làm cho ngươi”.
“Mấy ngày nay ngài ở lì trong phòng chính
là để làm cái này sao?”, hắn vươn tay nhận giày, đôi mắt có chút đỏ. Nếu hắn mà
thấy băng gạc trên tay ta thì ánh mắt kia sẽ không chỉ đỏ đơn thuần như vậy
đâu, ta cam đoan hắn sẽ dùng nước mắt phá vỡ đê, “Chủ quán, ngài không cần làm
vậy? Ta có thể giúp ngài mà… ”
“Làm sao giống nhau được?”, nguyên lai tặng
quà cho người khác lại là một chuyện khoái nhạc như vậy, ít nhất hiện tại ta
cũng rất vui vẻ. Ta gắp một miếng cá bỏ vào bát của Hắc Tử, miệng thúc giục,
“Mau nếm thử tay nghề của ta, bình thường đều là ngươi làm cho ta ăn, hôm nay
ăn thử món ăn ta làm đi!”
“Chủ quán, ta… ta có cái gì tốt đâu”, Hắc
Tử ôm giày thì thào. Đúng là không có tiền đồ, còn khóc nữa a!!!
“Vậy thì đừng nói gì nữa, ăn đi ăn đi”, một
nửa con cá hồng đều nằm gọn trong bát của hắn. Ta biết hắn thuộc loại người ít
nói, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ không biết phải nói gì. Hắc Tử xem ta như ân
nhân, hắn cũng là tiểu nhị “đồng bạn” của ta, cả hai chúng ta đều nương tựa vào
nhau.
Đồng bạn? Đầy gọi là đồng bạn sao? Nguyên
lai có đồng bạn lại là chuyện vui vẻ như vậy. Làm người thật tốt a!
“Được rồi, ta ăn, ta ăn”, hắn không nói gì
nữa mà cắm đầu dùng bữa.
Ta nhìn thấy hắn lấy cớ cúi xuống ăn cơm mà
che giấu động tác vụng trộm đưa tay quét nước mắt, ta cũng giả vờ không phát
hiện mà thúc giục hắn ăn cơm. Nhìn biểu tình cố gắng nuốt thức ăn lại còn làm
ra vẻ rất ngon kia ta liền hiểu, lần nấu nướng này lại thất bại nữa rồi! Ha ha
ha, lần sau sẽ phải cải tiến một chút.
Hắc Tử cố gắng nuốt thức ăn cũng không quên
ta. Hắn tống một miệng đầy cơm, thanh âm nghe không rõ, nhưng ta có thể nghe
thành thế này:
“Chủ quán, sinh nhật của ngài là khi nào?
Đến lúc đó ta cũng sẽ làm cá cho ngài ăn”
… Sinh nhật của ta? Là ngày nào?