Lần đầu tiên bị bắt cóc, ta cảm thấy không
sao cả, có lẽ là vì xuất phát từ một chút ý niệm không thể lý giải được, thậm
chí còn vui sướng khi người khác gặp họa. Lần thứ hai bị bắt cóc, ta chỉ cảm
thấy nhàm chán, ba phần mang theo tâm tình đùa giỡn, bảy phần bình tĩnh xem
người khác diễn trò, ta nhớ rõ mình còn vẫy tay chào tạm biệt. Hiện tại đã là
lần thứ ba, lần này thì ngược lại, ta chỉ cảm thấy buồn cười. Không biết có ai
bị bắt cóc nhiều hơn ta không?
Hắc y nhân ôm ta chạy về phía trước. Hắn
tuy rằng che mặt nhưng hầu như không sợ bị người phát hiện bộ dáng của mình.
Hắn chạy rất nhanh, phải nói là khinh công rất cao diệu, cước bộ di chuyển có
quy luật chứng tỏ đây là tốc độ bình thường của hắn, tuyệt đối không vì nguyên
nhân cướp người mà ra sức bỏ trốn. Ta bắt đầu hoài nghi, hắn có cần ôm ta chạy
trên đường cái như vậy không? Tại sao không tìm một con ngựa hoặc một chiếc xe
ngựa có phải tốt hơn không?
“Có thể thả ta xuống để ta tự đi không?”,
ta cố gắng giữ chặt cánh tay hắn để cơ thể có thể thẳng hơn một chút. Suốt dọc
đường, người này đều ôm chặt thắt lưng ta khiến cả người ta bị uốn cong từ đầu
xuống chân, máu cũng đã dồn xuống đỉnh đầu, cảm giác càng lúc càng choáng váng.
Không được, nếu cứ để như vậy chỉ sợ ta sẽ bị người bắt cóc lần thứ tư. Ta hy
vọng là “bị người bắt cóc lần thứ tư” chứ không phải là “bị người đoạt mạng tại
lần thứ tư”, “Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, ngươi nhất định có thể mang ta
đến nơi mình muốn (cả hai lần trước đều rất thành công), mà ta nhất định không
trốn thoát”
Hắn hoàn toàn không để ý đến ta, thậm chí
tạm dừng một chút cũng không, cánh tay ôm ngang thắt lưng ta tăng thêm lực đạo
khiến ta suýt tắc thở.
“Nếu ngươi không để ta xuống, ta liền gào
lớn lên để mọi người nghe thấy, để kế hoạch của chủ tử ngươi thất bại”, không
còn biện pháp, không thể yêu cầu thì chỉ còn cách đánh cuộc với vận khí của
chính mình. Đầu ta bị khí huyết dồn xuống nên bắt đầu cảm thấy choáng váng,
cũng không biết mình có đoán đúng hay không?
Lần này có phản ứng, hắn dừng cước bộ, tựa
như lo lắng điều gì đó. Trong nháy mắt, ta bổng dưng cảm thấy phía sau gáy đau
nhói, trước mắt là một màn tối đen, sau đó… ta chẳng còn biết gì nữa.
Có thể tỉnh lại là tốt rồi, dĩ nhiên, nếu
không phải bị nước hất tỉnh thì còn tốt hơn. Nước tạt vào người thật lạnh, còn
có chút đau đớn, đãi ngộ lần này so với lần trước kém hơn rất nhiều. Bất quá,
không sao, đây mới đúng là đãi ngộ dành cho tù binh, không phải sao? Ta vẫn
biết thân phận của mình, đãi ngộ như vậy ngược lại khiến ta cảm thấy an tâm hơn
nhiều, chí ít cũng không cần đấu tâm đấu trí. Ngẫm lại mấy ngày nay ta đều cố
gắng để chính mình sống sót, nhưng dòng nước lạnh vừa rồi lại khiến ta không
còn khát vọng sinh tồn như vậy nữa. Muốn sống, đó là vì đã từng có ảo tưởng, đã
từng có một cuộc sống tự do tốt đẹp. Nhưng ta không nên quá tham lam, thứ muốn
có đã từng có, không phải sao? Ta vĩnh viễn chỉ là một công cụ, không hơn không
kém, có được một khoảng thời gian hạnh phúc như lúc trước xem như ta buôn bán
có lời rồi!
“Nếu đã tỉnh thì quỳ gối trả lời, hỏi gì
đáp nấy, không có chỉ thị thì không được phép ngẩng đầu”
Thanh âm kia thật uy vũ, trong thanh âm có
kinh bỉ, có mệnh lệnh. Rất tốt, đây là thái độ ta đã quen thuộc. Ta theo lời
quỳ gối cúi đầu, thân mình có chút run rẩy, động tác cũng chậm hơn rất nhiều.
Cũng may hai bàn tay không bị trói nên ta có thể chống đỡ thân thể không để ngã
xuống. Không biết hắn sẽ đối phó ta thế nào, bất quá là phúc thì không phải
họa, là họa thì trốn không khỏi, giả vờ mạnh mẽ không phải là sở trường của ta.
Khụ… khụ… vài tiếng ho rất nhỏ vang lên,
hóa ra trong phòng không chỉ có hắc y nhân, vẫn còn một người nữa. Người này
hẳn là một lão nhân cao tuổi bị bệnh, hơn nữa bệnh cũng khá nặng vì thanh âm ho
khan rất yếu ớt, trong lúc ho còn khò khè vài lần, chính là hiện tượng ứ đàm
làm hơi thở không thông. Ta không biết đó là bệnh gì, chỉ biết có rất nhiều
người khốn khổ vì bệnh này mà chết, dường như còn có thể ho ra máu. Nguyên lai
kẻ có tiền cũng mắc phải loại bệnh này, đây cũng xem như công bằng, đối diện
“ma bệnh” ai cũng như nhau.
“Ngươi tên gì?”, lão nhân vừa thở phì phò
vừa bắt đầu đặt câu hỏi. Thanh âm này mặc dù rất suy yếu những vẫn cảm nhận
được uy nghiêm.
Ta cúi đầu không nhìn về phía trước, chỉ có
thể nương theo bóng người hắt lên vách tường mà mơ hồ nhận biết có hai người,
một người đang đứng, một người đang ngồi. Mà người đang đứng kia khẽ khom lưng,
dáng vẻ dường như rất cung kính.
“Nhạc Thanh”, ta đại khái đã đoán được lão
nhân này là ai. Hiện tại đang là buổi tối, ta vẫn còn muốn nhìn thấy thái dương
ngày hôm sau a, vậy nên đêm nay không thể chết được. Tuy nhiên, ta vẫn không
hiểu tại sao hắn vẫn còn muốn nói chuyện với ta, trực tiếp xuống tay giết chết
ta không phải sẽ nhanh hơn sao. Quên đi, sống lâu thêm một chút cũng không phải
là chuyện xấu.
“To gan, ngươi dám trả lời như… như… thế… ”,
hắc y nhân tức nhận là vậy nhưng nửa ngày vẫn không thể nói hết câu, hắn có
chút xấu hổ không biết phải làm thế nào. Trong lúc nhất thời nóng nảy, ta dường
như nghe thấy tiếng bước chân di chuyển về phía trước.
Ta biết hắn muốn nói gì, chỉ là một khi nói
ra sẽ tiết lộ thân phận của lão nhân kia. Hắn bực mình vì ta đáp lời bất kính
nhưng lại không biết sửa lại thế nào cho đúng. Hắn vốn là một người thẳng tính,
chỉ sợ phen này sẽ bị mắc nghẹn a! Nghẹn chết luôn là tốt nhất, vừa nãy còn dám
xiết mạnh thắt lưng của ta. Thật sự buồn cười! Nói đến cùng ta chỉ là một người
chết, mặc dù tiết lộ thân phận thì đã sao? Không lẽ hắn còn lo lắng một người
chết sẽ đi bêu riếu thân phận của bọn họ sao? Hoặc là một nô tỳ như ta căn bản
không có tư cách biết được duyên cớ? Sợ bị ta làm bẩn sao? Trên thế gian này,
ai có thể so sánh bẩn sạch hơn ai? Có trời mới biết!
“Được rồi, chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc
tới, đừng để ý. Tiếp tục hỏi đi”, lão nhân xem ra rất hiểu tính tình của hắc y
nhân, người này… dù bệnh nhưng cũng không hồ đồ.
“Mạt… tuân lệnh”, hắn thật cung kính, thật
kính ngưỡng, chỉ là vừa mới đáp lời một nửa đã ngừng lại. Ta tin tưởng bộ dạng
hiện tại của hắn rất thú vị.
“Nghe nói ngươi muốn… làm kế hoạch của ta
thất bại, nói thử xem, là kế hoạch gì a?”, thời điểm lão nhân nói lời này dường
như rất cao hứng, chữ “ta” phát âm cũng rất cổ quái, dĩ nhiên, điều này có thể
lý giải.
Ta phải trả lời thế nào a, nếu ta trả lời
tất nhiên phải bộc lộ thân phận của lão nhân, nhưng lại không thể không trả
lời. Quên đi, dù sao cũng chết, ta đã sống cẩn thận mười mấy năm, lúc sắp chết
ta cũng muốn đơn giản thống khoái một chút. Nghĩ đến đây, ta dập đầu cúi lạy
một lần, “Chẳng lẽ không phải bệ hạ vì muốn bảo trụ ba vị hoàng tử nên phải bắt
cóc nô tỳ đến đây sao?”
Một tiếng hít sâu vang lên trong phòng, cổ
của ta liền rơi vào một bàn tay cứng rắn, đầu bị ép phải ngẩng lên. Người tóm
chặt cổ ta vẫn là hắc y nhân kia, chỉ là khăn che trên mặt đã kéo xuống để lộ
một khuôn mặt hình chữ điền. Người này mày rậm, mắt hổ sáng ngời, nhãn quang
hữu thần, mũi cao môi dày, hàm răng cắn chặt, đôi mắt nhìn trừng trừng tựa như
có thể bóp chết ta bất cứ lúc nào. Trên thực tế, tay của hắn cũng không ngừng
tăng lực.
“Lôi Hổ, để nàng nói xong!”, ta nghĩ lần
này mình chết chắc rồi, chỉ là Hoàng Đế lại không muốn ta chết quá nhanh.
“Tuân lệnh”, cổ được buông lỏng, không khí
bỗng nhiên ào vào phổi khiến ta ho kịch liệt. Hắc y nhân đã trở về vị trí đứng
phía sau lưng Hoàng Đế.
“Nhạc Thanh, ngươi làm sao biết thân phận
của trẫm?”, Hoàng Đế vỗ ngực bảo dưỡng hơi thở, cố nén vài tiếng ho khan, lúc
nói chuyện cũng phải ra sức. Chỉ là ánh mắt kia thật lợi hại, tựa hồ có thể
nhìn thấu lòng người.
“Ngay cả Nhị điện hạ cùng Tam điện hạ cũng
không dám ngỗ nghịch, người như thế trong thiên hạ ngoài bệ hạ ra còn có người
khác sao?”
“Vậy sao? Ngươi cũng thật thông minh?”,
Hoàng Đế hiển nhiên đã nghe Lôi Hổ thuật lại quá trình bắt cóc ta nên cũng
không cảm thấy kỳ quái, “Nói vậy, ngươi nói cho trẫm nghe xem, trẫm… rốt cuộc
đang nghĩ gì?”
“Ba vị điện hạ đều nằm trong lòng bàn tay
bệ hạ, vị Lôi Hổ đại nhân này cũng không cố ý che giấu thân phận, chính là muốn
cảnh cáo các vị điện hạ, thánh ý anh minh, có chừng có mực. Chiếc khăn đen che
mặt kia chính là muốn lưu lại một bậc thang cho các vị điện hạ để có thể vịn
vào lý do “không biết không có tội” để né tránh chuyện phát sinh sau này. Về
phần bệ hạ cho người bắt cóc tội nữ đến nơi này chính là vì phụ thân của tội nữ
là người của Tứ điện hạ, mà Tứ điện hạ lại vì che chở cho gia phụ nên mới phạm
tội khi quân phạm thượng. Khi quân là tử tội, bệ hạ muốn tha thứ cho Tứ điện hạ
nên Lạc Châu trinh liệt bài không thể bị lật đổ, Nhạc Thanh hiển nhiên cũng đã
sớm tự sát, làm sao lại có thể giữa đêm khuya vắng mà la hét tại ngã tư đường
để mọi người cùng biết?”, ta biết gì liền nói ra hết, chỉ e là Tứ điện hạ dù
không phải chết nhưng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị giáng quyền a.
“Ngươi làm sao lại biết?”, có lẽ vì quá mức
kinh ngạc nên Lôi Hổ quên mất quân thần chi lễ, Hoàng Đế vẫn chưa mở miệng mà
hắn đã vội vàng lên tiếng. Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã cảm thấy không ổn nên
vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế, “Vi thần tội đáng chết vạn lần”
Xem ra vị Lôi Hổ này rất được sủng ái, tuy
rằng hắn quỳ thỉnh tội nhưng vẻ mặt hoàn toàn không sợ hãi mà chỉ có cung kính.
Quả nhiên Hoàng Đế tùy tiện khoát tay không
tra cứu, “Được rồi, đứng lên đi”
“Nhạc Thanh, câu hỏi của Lôi Hổ trẫm cũng
rất muốn biết, nói xem, ngươi từ khi nào lại suy nghĩ cẩn thận như vậy?”
“Chính tại thời điểm Nhị điện hạ dừng tay
để Lôi Hổ đại nhân mang tội nữ đi”
Lại là một tiếng hít sâu, vị Lôi Hổ này quả
thật không giấu được nội tâm. Ngẫm lại cũng đúng, Hoàng Đế tâm cơ khôn ngoan
như vậy, nói không chừng chỉ có loại nhân tài thẳng tính như hắn mới có thể ở
lại bên cạnh Hoàng Đế.
“Không sai, không sai, ngươi rõ ràng là một
đứa nhỏ rất thông minh”, Hoàng Đế nở nụ cười, tinh thần thoạt nhìn khá hơn rất
nhiều, uy nghiêm trong mắt cơ hồ biến mất, hiện tại nhìn hắn rất giống một vị
trưởng giả hiền lành, “Ngươi lại nói xem, hiện tại trẫm đang suy nghĩ điều gì?”
Lúc vừa tỉnh lại, ta thật sự “yên tâm” rằng
mình sắp phải chết, chỉ không hiểu tại sao Hoàng Đế vẫn chưa chịu xuống tay
giết ta cho xong việc. Hỏi tới hỏi lui nửa ngày, suy nghĩ của ta cũng dần dần
thanh tĩnh. Hoàng Đế một khi đã hỏi ra vấn đề như vậy, ta nếu không còn không
hiểu thì sẽ là đồ ngốc.
Ai cũng sợ chết, mặc dù thân lâm tuyệt cảnh
nhưng chỉ cần có một đường sống liền mạnh mẽ giữ lấy không buông, mà hiện tại
đã trông thấy tia hy vọng này, “Bệ hạ, Nhạc Thanh trưởng nữ của Nhạc gia tại
Lạc Châu dĩ nhiên đã thủ tiết tự sát. Dân nữ là Thanh Nguyệt, một nữ tử mồ côi
phụ mẫu, thân thế không người dựa vào, cầu xin Thánh Thượng khai ân thu nhận,
hoàng ân thâm sâu đồng ân tái tạo, dân nữ tan xương nát thịt cũng khó báo hoàng
ân”, ta khấu đầu ba cái, từ giờ trở đi, ta hy vọng lão hoàng đế này có thể sống
lâu một chút, hắn sống thêm một ngày chính là ta được sống thêm một ngày, chỉ
cần hắn còn sống, mạng của ta có thể bảo trụ lại.
“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt, từ hôm nay trở đi
ngươi chính là nữ quan phụng bút của trẫm, từ nay về sau thế gian không còn
người gọi là Nhạc Thanh nữa”
Hoàng Đế hiển nhiên rất cao hứng, ngay cả
lúc ho cũng cao giọng cười, cười đến nước mắt cũng tuôn ra, bàn tay vỗ về lồng
ngực của mình. Gặp phải tình huống này, ta nhanh chóng tiến lên thay hắn vỗ
ngực giúp bình tâm thuận khí. Lôi Hổ cũng nhẹ nhàng đập đập lưng hắn, thoạt
nhìn động tác này vô cùng bình thường nhưng thủ pháp lại vô cùng quen thuộc. Mà
hắn đối với quyết định của Hoàng Đế cũng không ngạc nhiên, người này được thập
phần sủng ái a! Xem ra tháng ngày sau này còn phải kết nối quan hệ tốt với hắn
mới được.
Lão hoàng đế được ta cùng Lôi Hổ trước sau
hỗ trợ thuận khí, hơi thở hổn hển dần dần hồi phục, hắn liền xua tay nói, “Được
rồi, tâm tình hiện tại của trẫm rất tốt, các ngươi cũng không cần xoa xoa đập
đập nữa, trẫm còn có lời muốn hỏi”
Ta cùng Lôi Hổ nhanh chóng rút tay lại rồi
lui ra một bên chờ đợi. Hoàng Đế tươi cười nhìn ta, mà đến lúc này ta mới có
tâm tình nhìn kỹ bộ dáng của Hoàng Đế. Nói chung mặt mũi cũng hiền lành nhưng
ánh mắt tuyệt đối linh hoạt, có chút phong vị của lão ngoan đồng. Cảm giác này
khiến ta nhận ra lão hoàng đế này cũng không đáng sợ như vậy, hắn thật sự… có
chút thân thiết, có chút hiền hòa.
“Nha đầu”, rốt cuộc đã là người một nhà nên
xưng hô của Hoàng Đế đối với ta cũng thay đổi, “Trẫm nói ngươi biết, kỳ thật
trẫm đã sớm biết ngươi, Tề Nhi cùng Phong tiểu tử đánh nhau ở quán trọ của
ngươi trẫm cũng biết. Ngôn hành cử chỉ của ngươi đều có người bẩm báo với trẫm.
Trẫm vẫn cảm thấy ngươi là một đứa nhỏ thông minh, hôm nay thấy được quả nhiên
không sai. Ngươi nói xem, trẫm vì sao phải lưu ngươi lại?”
“Bệ hạ đứng đầu thiên hạ, thánh minh quả
quyết, mưu tính sâu xa, một nô tỳ như ta làm sao có thể hiểu được?”, vuốt mông
ngựa nhất định phải làm, chẳng những phải làm mà còn làm sao cho khéo, biết
phân nặng nhẹ để khỏi vướng chân ngựa. Ta nhận ra Lôi Hổ đang vụng trộm trừng
mắt liếc mình một cái. Ta không thèm để ý, nịnh nọt cũng là một học vấn cao
thâm, hắn thẳng tính thế này chỉ sợ cả đời cũng học không xong.
“Nha đầu lẻo mép”, hiệu quả không sai, Hoàng
Đế rõ ràng vô cùng thưởng thụ lời tâng bốc này, mặt mày hớn hở nhưng vẫn cố giả
vờ giận dữ trừng mắt nhìn ta, “Nghĩ như thế nào liền nói thế đó, nói sai trẫm
cũng không trách ngươi”
“Lời của nô tỳ đều là sự thật, bệ hạ anh
minh chuyện này thiên hạ đều biết. Không tin ngài cứ hỏi Lôi Hổ xem, hắn sẽ
không nói dối”, khinh thường ta vuốt mông ngựa phải không? Xem ta đạp ngươi
xuống nước thế nào! Ta cũng không tin ngươi dám nói không phải. Bắt cóc ta nửa
ngày, còn đánh ngất ta, thù này cũng phải tìm cơ hội trả lại a.
“A! Thật vậy sao?”, Hoàng Đế tâm tình rất
tốt liền quay sang hỏi Lôi Hổ, ngay cả ho khan cũng không thấy.
“Lời Thanh Nguyệt nữ quan nói không sai”,
Lôi Hổ vốn dĩ sùng kính Hoàng Đế là sự thật, lời này nói ra cũng không khó.
“Ha ha ha, Lôi Hổ, ngươi dũng mãnh bất
phàm, chỉ là tâm tính rất ngay thẳng, có đôi khi thật sự không thú vị a!”,
Hoàng Đế tuy là thở dài liên tục nhưng trong giọng nói ẩn chứa tia vui mừng lẫn
tán thưởng, tóm lại vẫn là khen ngợi. Có thể thấy Lôi Hổ rất được Hoàng Đế sủng
ái, người bình thường không thể sánh bằng.
“Bệ hạ, vi thần… ”, hắn định thay mình biện
hộ vài câu, chỉ là không biết phải nói gì mới thích hợp, hắn trừng mắt liếc
nhìn ta một cái.
“Được rồi, được rồi, ngươi cứ như vậy là
được rồi”, an ủi Lôi Hổ vài câu, Hoàng Đế lại nhìn ta một lần nữa, “Thanh
Nguyệt, vẫn là câu hỏi vừa rồi, ngươi không được qua loa, thành thật trả lời
cho trẫm”
Ta quỳ gối hành lễ, biết là không cho hắn
một câu trả lời thuyết phục thì không xong. Ta sắp xếp lại suy nghĩ một lượt,
lại thêm chỗ này một chút, chỗ kia một chút, “Bệ hạ lưu lại nô tỳ chính là vì
bệ hạ nhân từ, gặp nô tỳ cơ khổ, tay chân cũng có chút lành lặn nên muốn giữ
lại bên người, có lẽ sẽ có chút tác dụng”, ta liếc trộm Hoàng Đế một lần, phát
hiện hắn vẫn như trước mỉm cười, có thể thấy được câu tâng bốc này đang phát
huy hiệu quả, “Thứ hai, có nô tỳ ở lại hầu hạ bên cạnh bệ hạ, ba vị hoàng tử sẽ
trở nên cực kỳ hiếu thuận, mỗi ngày đều đến thỉnh an nên bệ hạ có thể an tâm
không ít”, kỳ thật là bọn họ sẽ thành thật hơn không ít. Ta đã bắt được mấu
chốt vấn đề, bọn họ nhìn thấy ta một lần sẽ bất an một lần.
Tác dụng thứ ba ta cũng không cần nói ra.
Lão hoàng đế này xem ra ôm bệnh đã lâu, phỏng chừng ngay cả hắn cũng biết thời
gian của mình cũng không còn nhiều. Dưới loại tình huống này, trận tranh đấu
giữa các vị hoàng tử càng thêm kịch liệt, thủ đoạn cũng sẽ càng thâm hiểm,
huynh đệ kết thù là chuyện sớm hay muộn. Lão hoàng đế bệnh đã lâu như vậy,
không cần nói triều đình văn võ từ sớm đã kéo bè kết phái, ngay cả cung nữ thái
giám ắt hẳn cũng đã phân bang phụng chủ. Vậy nên hắn không thể tin ai, Lôi Hổ
tuy rằng trung dũng nhưng tiếc là tính tình quá mức… ách… chính trực, căn bản
không phải là đối thủ của đám vương tử hồ ly kia. Ngày hắn băng hà, một trận
huyết tinh là không thể tránh khỏi, tiết mục huynh đệ tương tàn luôn là phần
oanh liệt nhất. Vậy nên hắn cần thu nhận một người không ngã về bên nào, hy
vọng một ngày nào đó thể bảo trụ hai đứa con còn lại của hắn. Về phần vì sao
lại là ta… Aiz, làm Hoàng Đế thật bi ai! Nhiều năm ngự trị trên kim điện, hắn
cũng không tìm được người nào khác. Dù sao hắn cũng đã tha chết cho ta, cũng
xem như có ân với ta.
Hoàng Đế thật sự tán thưởng, sự khinh
thường của Lôi Hổ chuyển thành kính nể, mà theo tình huống hiện tại thì có thể
nói là ta đã thoát thân khỏi tuyệt cảnh làm quân cờ dưới tay kẻ khác mà trở
thành thân tín của Hoàng Đế, tương lai còn có khả năng thao túng sinh tử của
vương tử. Nhân sinh… thật khó nói trước!