“Nơi này là ngự hoa viên, dọc theo hành
lang gấp khúc đi về hướng đông chính là Khôn An Điện của Hoàng Hậu, hướng nam
bên kia là… ”
Lôi Hổ có chút không tình nguyện đảm nhận
vai trò hướng dẫn tình huống trong cung cho ta, tuy hắn nói năng có chút khô
cứng nhưng lại rất tường tận. Cũng khó trách, hắn vốn là thống lĩnh ngự tiền
thị vệ, là hồng nhân trước mặt Hoàng Thường, người bình thường có cơ hội gặp gỡ
cũng sẽ cho hắn ba phần mặt mũi, vậy mà hiện giờ hắn lại phải theo ta náo loạn
khắp nơi. Ta tin tưởng nếu không phải vì mệnh lệnh của Hoàng Đế thì hắn đã sớm
chạy mất dạng từ thuở nào rồi. Ta nhìn ngắm ngự hoa viên trăm hoa đua nở cùng
đoàn thái giám cung nữ lẽo đẽo bám theo phía sau, quyền lực quả nhiên kỳ diệu
a! Chẳng qua chỉ là vài câu nói của một lão nhân, từ một kẻ vài ngày trước vẫn
còn giãy dụa trong cảnh tiến thoái lưỡng nan như ta hiện tại đã trở thành nữ
quan được mọi người kính nể. Hoàng Đế cố ý tỏ vẻ sủng ái ta, dĩ nhiên, ta nhanh
chóng trở thành hồng nhân trong mắt mọi người, xung quanh trừ bỏ kẻ cung kính
thì chính là kẻ nịnh hót. Ta không còn là quân cờ như trước kia nữa… ách… vẫn
là quân cờ, chẳng qua người chơi cờ đã đổi thành Hoàng Đế. Ta vừa đi ngang dọc
trong thâm cung ngự viện vừa cảm thán thế sự như ván cờ, không thể đoán được
bước tiếp theo.
“Thanh Nguyệt! Thanh Nguyệt!”
“Á! A, Lôi Hổ, chuyện gì vậy?”, ta thu nhặt
lại suy nghĩ lan man của mình rồi mỉm cười nhìn về phía Lôi Hổ. Vẫn như cũ, đáp
trả nụ cười của ta là một đôi mắt thập phần bất mãn. Lôi Hổ là người thẳng
tính, có bao nhiêu khó chịu sẽ tập trung hết lên mặt hắn. Người thế này có thể
ở chung một chỗ nhưng ngẫu nhiên có thể khiến người khác cảm thấy xấu hổ a!
“Còn hỏi chuyện gì, rốt cuộc ngươi có nghe
ta nói không?”, sắc mặt hắn trầm xuống, hơn nữa, hai bàn tay cũng tiện thể xiết
chặt lại. Ý tứ thật rõ ràng, ta mở miệng nói không nghe thử xem, hắn sẽ ăn tươi
nuốt sống ta ngay lập tức.
“Có, đương nhiên có nghe, ngươi tiếp tục
đi!”, người này là tâm phúc của Hoàng Đế nha, tương lai ta còn phải hợp tác với
hắn, không thể đắc tội được!
“Thật sự có nghe?”, hắn rõ ràng không tin
nên nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta một cách lạnh nhạt, “Được rồi, vừa nãy ta nói
nhiều như vậy ắt hẳn ngươi cũng đã tìm được một người khai đao rồi, đúng
không?”
“Ách… cái này… ta… ”, đợi hắn hỏi tới ta
mới nhớ, Hoàng Đế biết thời gian của chính mình không còn nhiều nên muốn nhanh
chóng xác lập địa vị của ta trong cung, cũng thuận lợi cho việc tập trung nhiều
lực lượng sau này. Hắn đã suy nghĩ được một biện pháp cực kỳ tổn hại, chính là
để ta chọn một phi tần thích hợp trong hậu cung để xuống tay lập uy. Phương
pháp này mặc dù thiếu đạo đức nhưng quả thật rất hữu dụng. Chỉ là những gì Lôi
Hổ vừa nói ta cũng không mấy để ý, dù có để ý cũng vô dụng, đám nữ nhân trong
hậu cung này ta chẳng biết ai, ta thật sự không biết tìm ai để gây phiền toái
a!
“Thanh - Nguyệt - Nữ - Quan”, Lôi Hổ kêu gằn
từng tiếng một.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, ta đang
suy nghĩ đây!”, cùng hắn ở chung vài ngày ta cũng đại khái đúc kết được vài
kinh nghiệm. Thời điểm hắn mang cả chức lẫn tên ra gọi một lần như vậy chính là
lúc hắn vô cùng tức giận. Aiz, ta làm người thật không dễ dàng!
“Vậy ngươi nghĩ ai thích hợp?”
“Lôi Hổ, nếu chúng ta trực tiếp đến cửa nhà
người ta để gây phiền toái thì cũng không dễ dàng a! Mà cho dù có muốn gây
chuyện cũng không biết lấy chuyện gì để gây, đến lúc đó ngược lại sẽ bị người ta
mắng cho không mở miệng ra được, thật khó coi nha!”
“Cũng đúng, vậy ngươi nói chúng ta phải làm
sao bây giờ?”
“Đi tìm người khác gây phiền toái chi bằng
chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ, đợi người khác đến tìm chúng ta gây phiền toái,
nhưng vậy xuống tay cũng thoải mái một chút”, thế này là thế nào, đánh chết ta
cũng không tin có một ngày chính mình lại chờ mong người khác tìm đến gây phiền
toái.
“Ôm cây đợi thỏ? Nếu con thỏ kia không xuất
hiện thì sao? Đừng quên, Hoàng Thượng vẫn đang chờ kết quả của ngươi”
“Cái này… ” đúng là một vấn đề nan giải, ai
lại nhàn rỗi mà đến tìm ta gây phiền toái a! Nhất thời không tìm được biện
pháp, ta đành phải tùy cơ ứng biết. Nhìn thấy đoàn thái giám cung nữ đi theo
phía sau, ha ha, có rồi, rõ ràng vận khí ta đang tốt lắm, để xem ai xui xẻo,
“Lôi Hổ, trước tiên ngươi hãy tìm một chỗ tránh đi, trăm ngàn lần không được để
người khác nhìn thấy ngươi”
“Gì chứ? Hoàng Thượng ra lệnh cho ta bảo hộ
an toàn của ngươi, ta làm sao có thể tùy tiện tránh đi?”
“Ta nói ngươi tìm một chỗ tránh đi chứ
không bảo ngươi bỏ đi. Nhanh lên, ngươi ở đây sẽ hỏng bét!”, tên đầu gỗ này
thật sự không còn biện pháp với hắn a! Người nào trong cung lại không biết hắn
là tâm phúc của Hoàng Đế, có hắn ở đây, ai còn dám tiến lên gây sự với ta.
“Thật sao?”, hắn nghi ngờ nhìn ta, thấy ta
gật đầu cam đoan mới chịu nghe theo, “Ta sẽ tránh mặt phía sau hòn giả sơn kia,
nếu cần thì ngươi cứ phất tay, ta sẽ lập tức đến hỗ trợ”
Thật khó khăn đem Lôi Hổi giấu sau hòn giả
sơn, chờ hắn ẩn nấp thỏa đáng ta mới quay trở lại đám thái giám cung nữ mà cười
thật tươi, “Ta muốn bắt bướm, tất cả các ngươi chạy đi bắt bướm cho ta, ai bắt
được nhiều nhất sẽ có thưởng”, vừa nói ta vừa chạy ào vào biển hoa, tiếng cười
trong vắt hoàn toàn che giấu nỗi sợ hãi bên trong đôi mắt. Thật đáng châm chọc,
ta chưa bao giờ có cơ hội chơi đùa, hôm nay chơi đùa cũng là vì lập mưu tính
toán sâu xa như thế.
Váy trắng như tuyết dưới ánh mặt trời tỏa
ánh hào quang, ống tay áo tung bay như cánh hoa trong gió, ta tận lực làm tiếng
cười của mình truyền đi càng xa càng tốt, “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn
không mau… ắc!”, Lôi Hổ bay trở lại đây, một bàn tay của hắn bịt chặt miệng ta
lại.
“Không muốn sống nữa sao? Nơi này là nội
cung, ngươi cứ hô to gọi nhỏ như vậy vạn nhất làm kinh động đến phượng giá của
vị nương nương kia, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ!”, Lôi Hổ từ phía sau
ôm chặt khiến ta không thể động đậy, bàn tay của hắn còn che luôn mũi ta a!
“Ắc… ắc… !”, Lôi Hổ ngu ngốc, hắn muốn giết
chết ta sao? Bị hắn ôm cứng như vậy ta đã không thở nổi, hắn lại còn che luôn
mũi ta lại. Chết tiệt, ta càng giãy dụa thì hắn càng ôm chặt. Tên chết tiệt
này, trong óc hắn là cái gì? Lão thiên a, về sau ta còn phải hợp tác với tên
ngu ngốc này sao? Ta thật sự khóc không ra nước mắt. Nói tóm lại, trước mắt
phải thoát khỏi “ma chưởng” của tên đầu gỗ này rồi hẳn nói.
Ta bị ngạt thở, hô hấp càng lúc càng khó
khăn, đúng vào thời điểm ta định co chân dẫm cho hắn cái biết mặt thì bên cạnh
đột ngột xuất hiện liên tiếp vài chưởng, đi kèm theo đó là một tiếng quát lớn,
“Lôi Hổ, ngươi muốn làm gì? Còn không mau buông tay”, sau đó là một trận quyền
cước giao tranh.
Tốt quá, ta rốt cục cũng đã được giải
thoát, không khí nhanh chóng ùa vào phổi. Cũng may có người đến, bằng không ta
đã bị tên đầu gỗ ngu ngốc này hại chết! Ta vừa thở hổn hển vừa mở miệng mắng,
“Lôi Hổ chết tiệt, ngươi muốn ta ngạt… Diên Tử… !!!”. Ta choáng, tại sao hắn
lại xuất hiện ở nơi này? Nếu ta nhớ không lầm thì các vị vương tử đều bị lệnh
cưỡng chế đóng cửa khổ học a, hắn là con trai của Thừa Tướng, lại sao lại xuất
hiện trong hậu cung?
Không khí thật sự không tốt! Diên Tử cùng
Lôi Hổ như hai con gà chọi đang nhìn nhau trừng trừng, hai tay hai chân còn dây
dưa một chỗ. Diên Tử phát điên thì có thể lý giải được, hắn trước giờ vẫn chưa
bình thường được ngày nào. Nhưng tại sao vẻ mặt của Lôi Hổ lại phẫn nộ như thế?
Hai người bọn họ đã từng có thù oán sao? Nói gì thì nói, trước tiên phải tách
bọn họ ra, cũng không thể để bọn họ làm hỏng chuyện của ta, “Ngươi mất trí hả?
Đã quên ta dặn dò thế nào rồi sao?”, ta lôi kéo Lôi Hổ lui về sau vài bước, bởi
vì ghi hận hắn vừa rồi suýt chút nữa hại chết mình nên ta âm thầm hạ thủ, dùng
sức cấu mạnh vào cánh tay hắn.
“A!”, thật không ngờ nha, một người luyện
võ như hắn chẳng qua chỉ bị cào cấu một chút liền kêu to như thế, lại còn nhe
răng trợn mắt nhìn ta, chuyện này thật… phi thường, “Ngươi cấu ta đau a!”,
thanh âm to đến độ hai vành tai của ta cũng phải rung lên.
“Ngươi muốn chết hả? Việc quái gì lại phải
rống lên như vậy, ta không điếc a!”, ta xù lông hét trả lại, rống cái gì mà
rống, đến tận bây giờ ta đã đánh qua hắn lần nào đâu, đây chỉ mới là lần đầu
tiên, hắn nói cứ thể ta đây chuyên ngược đãi hắn không bằng.
“Được, được, ta không rống, ngươi đừng cấu
nữa có được không? Ở đây còn có người ngoài a!”, hắn vừa cười đùa vừa trốn
tránh những ngón tay của ta, mà lời nói của Lôi Hổ cũng thật cổ quái!
“Ngươi… !”, ta thật sự không biết phải nói
gì, đầu óc người này… ta thua, nói nhiều lời cũng vô ích.
Ta cùng Lôi Hổ vẫn chưa phân thắng bại rõ
ràng thì Diên Tử bên kia đã dựng lên cuồng phong bão tố, “Ngươi nói cái gì? Ai
là người ngoài? Thanh Nhi, ngươi đến đây cho ta!”, ánh mắt Diên Tử lại bắt đầu
đỏ lên, dấu hiệu chứng tỏ hắn đang nổi điên.
“Ta… !”, thật sự kinh khủng, người này luôn
khiến người khác có ấn tượng đáng sợ. Lại nói ảnh hưởng trước kia khó phai mờ,
tuy rằng hiện tại ta đã có Hoàng Đế làm chỗ dựa nhưng bóng ma quá khứ vẫn còn
tồn tại. Vừa nghĩ ngợi lung tung ta vừa bước thụt lùi, thật sự muốn đòi mạng a,
hai mắt Diên Tử đã bắt đầu sung huyết.
“Phong công tử”, Lôi Hổ bất động thanh sắc
tiến lên một bước đem ta giấu phía sau lưng hắn, thân thể cao lớn khôi ngô của
hắn hoàn toàn che khuất đôi mắt ăn thịt người của Diên Tử, “Vị này là Thanh
Nguyệt cô nương, nàng chỉ mới tiến cung không lâu, là nữ quan được Hoàng Thượng
đích thân ngự chỉ thân phong. Phong công tử hẳn là đã nhận lầm người”
A! Cảm giác sát khí suy giảm không ít, ta
lặng lẽ ló đầu tìm hiểu sự tình liền bắt gặp đôi mắt của Diên Tử đã khôi phục
một màu đen sâu, tuy rằng sắc mặt hắn vẫn như trước tái xanh nhưng phỏng chừng
sẽ không nổi điên nữa. Ta an tâm không ít, đoán rằng phía trước đã “sóng yên
biển lặng” nên từ từ dịch chuyển ra khỏi vị trí sau lưng Lôi Hổ mà tiến lên
đứng sóng vai với hắn.
“Vậy sao! Hóa ra là Thanh Nguyệt nữ quan”,
rốt cuộc Diên Tử vẫn là Diên Tử, chỉ trong chớp mắt đã nhìn thấu huyền cơ, cơn
tức giận của hắn cũng theo gió bay đi, bộ dáng ăn chơi trác táng bình thường
được khôi phục một cách nhanh chóng, “Vừa rồi là ta đường đột làm nữ quan kinh
sợ, thật sự mạo muội rồi! Chỉ là nhìn nữ quan rất giống một vị bằng hữu của ta,
cũng không biết nữ quan có nguyện ý đến đến tiểu trạch của ta một lần để ta có
thể nhân tiện thiết yến bồi tội?”
“Phong công tử, chúng ta còn có hoàng mệnh
trong người, thật sự không thể nán lại nơi này. Thịnh tình của công tử chúng ta
sẽ nhớ kỹ, chờ ngày sau sắp xếp thỏa đáng sẽ lại đến quấy rầy”
Lời nói của Lôi Hổ vừa khách khí vừa hữu
lễ, hoàn toàn không có sai lầm. Cũng không biết vì sao ta nghe thấy có chút mất
tự nhiên, chỉ là trong nhất thời không hiểu được rốt cuộc mất tự nhiên ở chỗ
nào, đành phải cho qua. Hoàn hảo có hắn ở đây, bằng không ta thật sự không biết
phải một mình đối phó với Diên Tử như thế nào.
“Lôi thống lĩnh, ta đây đang hỏi chuyện
Thanh Nguyệt nữ quan, hai tai của ngươi thật vừa thính vừa rộng a!”
“Phong công tử… !”, ta nâng tay chặn ngang
lời nói của Lôi Hổ. Vừa rồi là vì chuyện xảy ra quá đột ngột không kịp trở tay,
nhưng hiện tại ta đã bình tĩnh lại. Diên Tử là tâm phúc của Tam điện hạ, cũng
là người Tam điện hạ cực kỳ coi trọng, hắn có thể đứng ở đây chứng tỏ hắn cùng
hậu cung có quan hệ sâu đậm, tương lai nói không chừng Tam điện hạ sẽ lên ngôi
Hoàng Đế, bất luận nhìn theo phương diện nào thì việc trở mặt với hắn cũng
không sáng suốt, “Vị này là Phong công tử sao? Lần đầu gặp mặt, Thanh Nguyệt
hữu lễ”, ta cúi đầu hành lễ, nếu không cần đắc tội thì ta sẽ không đắc tội với
hắn, “Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thịnh tình của công tử Thanh Nguyệt xin
nhớ kỹ. Chỉ là Thanh Nguyệt còn có việc phải làm, ý tốt của công tử chỉ có thể
đợi ngày sau tái nhận”
“Thanh - Nguyệt”, Diên Tử phát ra hai chữ
này bằng giọng điệu vô cùng bất mãn, nhưng việc đã đến nước này hắn cũng không
thể làm gì, đành phải nương theo lời nói của ta mà đáp trả, “Nếu nữ quan đã có
việc trong người thì ta cũng không dám làm chậm trễ. Chỉ là nữ quan có thể cho
ta một ngày chính xác được không, để ta có thể sớm an bài”
“Cái này… ”, ta nhìn sang Lôi Hổ có chút
khó xử, kỳ thật Phong phủ là nơi sớm muộn cũng phải đến. Muốn đạt thành ý
nguyện của Hoàng Đế thì không thể xem thường thế lực của Thừa tướng, về phần
thì khi nào đến thì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, ta phải tìm một thời cơ thích
hợp. Nhưng hiện tại hắn đã trực tiếp hỏi ra như vậy, ta không thể không cho hắn
một câu trả lời vừa lòng. Đành vậy, “Nội trong tháng này ta sẽ đăng môn bái
phỏng”
“Được, một lời đã định”, Diên Tử cũng biết
đây chính là câu trả lời duy nhất ta có được nên hắn mỉm cười xoay người bước
đi. Còn chưa đợi ta thở một hơi thì hắn bỗng nhiên quay trở lại đứng đối diện
với Lôi Hổ, hắn nói ra một câu làm người ta phun máu, “Lôi Hổ, ngươi mới là
người ngoài!”
Lôi Hổ bị bất ngờ mà ngắc ngứ, chờ hắn kịp
phản ứng thì Diên Tử đã đi khá xa, nhìn vẻ mặt hắn đỏ bừng bừng mà không có nơi
phát tiết, ta chỉ có thể im lặng lắc đầu. Đầu óc của Lôi Hổ nếu muốn đấu với
Diên Tử… thật sự kém quá xa.
“Thanh Nguyệt, ngươi nên tránh xa tiểu tử
này một chút, nhưng ngươi cũng không cần sợ hắn”, Lôi Hổ uất nghẹn nửa ngày mới
nói được một câu.
Tránh xa một chút? Ta còn muốn mượn sức từ
thế lực Thừa tướng a! Thật không biết trong đầu Lôi Hổ đang nghĩ gì, khó trách
Hoàng Đế lo lắng cho hắn, lại càng muốn mang ta từ ngoài cung ném vào nơi này.
Căn cứ theo tính tình ngay thẳng của hắn mà nói, tương lai không bị đám vương
tử hồ ly kia ăn tươi nuốt sống mới là lạ. Haizzz, hết thảy để sau rồi nói, việc
trước mắt không thể không lo. Hoàng Đế vẫn đang ngồi chờ ở Kiền Đức Điện a! Hôm
nay dù thế nào cũng phải tìm một nàng phi tử khai đao mới được.
Ta lười dài dòng với Lôi Hổ, hơn nữa vừa
rồi bị Diên Tử nháo nhào một phen nên cũng chẳng còn tâm trí giả vờ vui vẻ, ta
quay đầu nói với đám cung nữ thái giám, “Tất cả các ngươi đi bắt bướm cho ta,
càng làm ầm ĩ càng tốt, ai náo loạn nhất ta sẽ thưởng… ”, ta phát hiện mình
không mang theo túi tiền nên đành phải hướng Lôi Hổ xòe tay, đợi hắn thả vào
tay một đĩnh vàng ta mới tiếp tục nói, “Ai náo loạn nhất ta sẽ thưởng khối vàng
này!”
Bọn cung nữ thái giám bắt đầu vui đùa ầm ĩ,
ta kéo Lôi Hổ ngồi xuống một chiếc ghế đá, trong đầu không thể không tái hiện
lại ánh mắt sung huyết của Diên Tử vừa rồi, còn có bộ dáng ngày đó của hắn khi
chế ngự xe ngựa. Mỗi lần nhớ mỗi lần mong là mỗi lần tâm tư thêm phiền muộn.
“Lôi Hổ, tại sao Diên Tử lại xuất hiện
trong nội cung? Hắn cùng vị nương nương kia có quan hệ sao?”
“Ngươi không biết?”, Lôi Hổ có chút kì quái
nhìn ta rồi nói tiếp, “Đương kim Hoàng Hậu là thân muội muội của Phong Thừa
tướng, cũng chính là cô cô của Phong Dật Dương. Có mối quan hệ này hắn đương
nhiên có thể thường xuyên qua lại chốn hậu cung”
“Vậy sao!”, khó trách hắn lại kiêu ngạo như
vậy, ô dù của hắn so với hiểu biết của ta còn to hơn gấp mấy lần.
“Thanh Nguyệt, ngươi ngồi đây làm gì? Để
bọn họ bát nháo như vậy có ích lợi gì sao?”, xem ra Lôi Hổ vẫn chưa hiểu.
“Chờ thỏ”, ta thật sự không muốn giải thích
thêm, haizz!