Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 2: Chương 2




Ta hoàn toàn không cần thời gian để thích ứng với thân phận mới: nha đầu dưới bếp. Nơi này thật sự rất tốt, ta có thể thừa dịp người khác không chú ý mà ăn vụng, mỗi tháng còn có thể nhận vài đồng tiền tiêu vặt. Ta thực thõa mãn. Khi còn ở nhà, đến tiền tiêu vặt hằng tháng ta cũng không có.

Tại nhà bếp có thể nghe ngóng được rất nhiều tin tức, vậy nên ta nhanh chóng biết được phủ đệ giàu có này là gọi là Phong gia. Lão gia ở kinh thành làm quan to, trong nhà còn có phu nhân và thiếu gia. Về phần thiếu gia, ta không nghe tường tận lắm vì khi ấy đang lén lút lấy trộm bánh bao để buổi tối đói bụng thì có mà ăn.

Sáng hôm nay mặt trời còn chưa mọc ta đã thức dậy. Bởi vì ngày hôm qua nha đầu phụ trách quét sân cáo bệnh nên ta bị sai đến làm thay công việc của nàng. Mang theo chổi và chiếc bánh bao lấy trộm ngày hôm qua, ta đi đến khoảng sân mình phụ trách. So với sân nhà ta, nơi này to lớn hơn và trồng rất nhiều loài hoa tiên diễm.

Ta cắm cúi quét sân. Vì không muốn để người khác chú ý nên ta đã đến sớm hơn một chút, định bụng sau khi quét xong thừa lúc mọi người vẫn còn chưa thức dậy liền tận dụng thời gian này mà ăn vụng bánh bao một cách công khai. Chỉ là…

“A… a… nhanh… nhanh một chút… ”

A! Loại thanh âm này ta đã từng nghe qua lúc bị bọn thổ phỉ bắt cóc. Bỗng dưng nghe thấy thanh âm này tại đây, ta nghĩ… hình như ai đó đã mang kỹ nữ bên ngoài vào. Nghe nói loại nữ nhân này có thể khiến cho nam nhân cảm thấy yêu thích. Nơi này mà cũng có kỹ nữ sao? Xem ra mình đã đến quá sớm rồi, nơi này chính là sân trước phòng thiếu gia a! Nếu là người khác sẽ không dám tìm kỹ nữ vào phủ. Mà thôi… không can hệ gì tới ta. Quét rác… nghiêm chỉnh quét rác!

Tiếp tục quét rác một hồi, thanh âm kia cũng ngừng lại, sau đó là tiếng mở cửa, có người đi ra. Ta cúi đầu lảng tránh sang bên cạnh, thế nhưng người ta đã trông thấy ta.

“Thanh Nhi? Ngươi tại sao lại đến sớm như vậy? Không phải ta bảo ngươi một lát nữa mới đến sao?”

Thanh âm rất quen thuộc, ta ngẩng đầu nhìn lên. Đây không phải là nha hoàn phụ trách quét sân đã cáo bệnh đó sao? Nàng đầu tóc rối loạn, khóe môi vênh váo tự đắc, miệng nhai hạt dưa phun xuống khoảng sân ta đang quét, “Ngươi cứ chịu khó, rồi ta sẽ cho ngươi vài cái bánh bao!” Nàng nói thế có lẽ vì trông thấy trong tay ta vẫn còn nửa cái banh báo chưa ăn hết.

“Đa tạ tỷ tỷ”, Ta không biết nàng tên gì, nhưng tốt hơn vẫn nên cung kính gọi một tiếng tỷ tỷ. Cúi đầu thì cúi đầu, đây là người mới từ giường thiếu gia leo xuống nha, ta không nên đắc tội. Cúi đầu một chút cũng không mất gì.

“Vậy ngươi thong thả quét đi”. Nàng ta quả thật vừa lòng với thái độ của ta, phun ra một câu rồi lắc mông đi về phía ngoại viện, phía sau lưu lại một mớ vỏ hạt dưa xơ xác.

Lại phải quét thêm một lần nữa. Ta rút kinh nghiệm, lần sau phải đến đây quét vào buổi tối để tránh gặp rắc rối. Quét đã xong, ta bắt đầu tưới cây tưới cỏ. Phía sau lại nghe tiếng bước chân trong phòng đi ra, ta vội vàng né sang bên cạnh, chắc là thiếu gia rồi! Ta cân nhắc đợi hắn đi qua rồi mới tiếp tục làm việc. Chỉ là… cước bộ kia dừng lại trước mặt ta. Giọng nói tựa như vừa mới trải qua một trận đại chiến oanh liệt vang lên từ trên đỉnh đầu của ta.

“Lần sau đến trễ một chút.”, thanh âm ra lệnh khiến ta lo lắng mười phần, bất quá… cũng tốt, bộ dáng này không phải là muốn tìm ta gây phiền toái.

“Dạ”, ta nhanh chóng hành lễ, cúi đầu chăm chỉ quét… quét… quét rồi lẹ làng rời khỏi nội viện. Và đây chính là kinh nghiệm: lần sau không được đến quá sớm, có thể sẽ quấy rầy thú tính của hắn.

Ta có thêm vài cái bánh bao, chính là nha hoàn buổi sáng đã thượng trên giường thiếu gia cho ta. Nghe nói nàng tên là Thúy Nhi.

“Về sau mỗi buổi sáng ngươi phụ trách quét sân trước phòng thiếu gia, biết chưa?”, Thúy Nhi cố tình để lộ ra vòng tay bằng vàng trước mặt ta, đoán chừng là của thiếu gia ban cho. Nàng ta không có quyền sai bảo ta làm này làm nọ, vậy nên mới phải lén lút kéo ta ra một góc, cho ta vài cái bánh bao rồi bảo ta từ nay về sau thay nàng quét tước sân mỗi buổi sáng. Mà cũng đúng… buổi sáng của nàng ta thật không rảnh a!

“Dạ, Thanh Nhi hiểu rồi!”, ta cúi đầu tiếp nhận bánh bao, kỳ thật ta cũng không cần nàng cho mới có bánh ăn. Ta làm việc dưới bếp, vừa chăm chỉ vừa chịu khó, trưởng bếp mụ mụ rất thích ta, muốn lấy vài cái bánh bao thật không thành vấn đề. Chỉ là ta muốn tỏ vẻ mình hoàn toàn vô hại nên đành phải cung kính nhận mấy cái bánh bao kia bằng cả hai tay.

“Ngươi hôm nay làm tốt lắm, chỉ cần đừng để cho người ta nhìn thấy ngươi, biết chưa? Nếu có người hỏi, ngươi trả lời thế nào?” Thúy Nhi hiển nhiên sợ mọi người không tán thành nên có chút bận tâm.

“Thanh Nhi cái gì cũng không biết, mỗi ngày đều làm việc dưới bếp, không đi đến nơi khác”, nói như thế lẽ nào còn không hiểu ý tứ của ta? Ta đã đưa ra đáp án nàng mong muốn. Dù sao… có lẽ nàng sẽ nhanh chóng trở thành thê thiếp của thiếu gia, hoặc là bị phát hiện rồi bán ra ngoài, đến lúc đó ta cũng vẫn sẽ phải thức dậy sớm làm việc.

“Thanh Nhi, Thanh Nhi, ngươi làm gì đó? Củi không đủ, mau vào kho mang một ít ra đây!” Trương mụ mụ bắt gặp vừa trông thấy liền lôi ta đến nhà bếp làm việc. Ta vâng dạ một tiếng rồi chạy nhanh đến kho lấy củi.

Ôm củi trở lại bếp, ta một bên bỏ thêm củi vào lò, một bên nghe Trương mụ mụ lải nhải, “Ngươi cái gì cũng tốt, rất thành thật, người khác nói gì ngươi cũng nghe theo, có đôi khi ta thật không biết ngươi đang nghĩ cái gì nữa.” Trương mụ mụ vừa hai tay xoay chảo vừa không ngừng giáo huấn ta. Nàng quả thật rất chiếu cố ta, sợ ta chịu thiệt.

“Không sao, nàng ta cũng tốt bụng, sợ ta đói nên cho ta vài cái bánh bao.” Nước sôi trào ra ngoài, ta vội vàng giở nắp nồi cơm lên, “Trương mụ mụ, thêm bao nhiêu nước thì đủ?”

“Đủ rồi.” Trương mụ mụ quay trở lại nhìn mực nước trong nồi, gật đầu vừa ý, miệng tiếp tục nói, “Hừ! Ta còn không biết nha đầu dâm loạn đó sao? Hết thượng lên giường tên sai vặt rồi lêu lổng với một tá nam nhân khác, thấy ngươi có thể khi dễ nên sai ngươi làm việc, có phải không? Nha đầu đó… năm trước còn cùng gã coi chuồng ngựa… ” Trừng mắt nhìn ta nửa ngày, tựa như hy vọng ta có thể nói cho nàng đáp án. Thấy ta im lặng, giọng điệu tức giận lại vang lên, “Dù sao chính mắt ta đã trông thấy nha đầu đó lêu lổng với tên chăn ngựa, thật sự là mất mặt, nha đầu đó hả… xa nam nhân là không chịu được!”

“Cũng không phải, vài ngày trước đó ta còn thấy nha đầu đó trốn ở góc phòng lén lút cùng gã sai vặt kia làm gì không biết? Gặp ta đến liền chào hỏi, ta đây không thèm để ý a!”, Ngô thẩm đang chiên xào bên cạnh cũng tiếp lời quở trách. Tiếp theo sau đó, phòng bếp tràn ngập những tin tức xoay quanh “Thúy Nhi phong lưu kí sự”.

Ta mỉm cười, không nói gì. Xem ra Thúy Nhi kia một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị tống cổ ra khỏi cửa.

Ngày thứ hai, ta đến quét sân muộn hơn so với ngày đầu tiên, không hiểu sao vẫn nghe thấy tiếng Thúy Nhi rên rĩ. Ta tận lực quét tước thật khẽ, không dám làm ảnh hưởng đến thú tính của hai người bên trong. Thời điểm này vẫn còn sớm, dù đã trễ hơn theo lời thiếu gia phân phó, nhưng chắc chắn không sợ người khác phát hiện.

Cúi đầu cung tiễn Thúy Nhi lắc lư rời khỏi, ta tiếp tục làm nốt công việc của mình. Thân thể của tên thiếu gia này thật tốt, cứ cò cưa như vậy phỏng chừng nhiều tháng. Thúy Nhi có khi đến, có khi không đến, nhưng công việc quét sân mỗi sáng ta đều phải làm. Đây vốn dĩ không phải công việc của ta a!

“Ai ở bên ngoài? Tiến vào rót trà cho ta”. Thanh âm phân phó bên trong vang lên, phỏng chừng là do “làm việc” mệt mỏi nên muốn uống nước nhưng lại không muốn động tay động chân.

Ta nhìn trái nhìn phải, bốn bề vắng lặng, chính là gọi mình rồi! Ta nhanh chóng buông chổi, chạy phòng thiếu gia, trước cửa còn cọ cọ chân giũ sạch cát đất, rót trà rồi dâng đến trước mặt hắn. Trà thật nóng a, nóng đến phỏng da! Nhưng theo kinh nghiệm trước đây, ta biết mình tuyệt đối không thể vì nóng mà run tay, bằng không sẽ thảm à!

Thiếu gia tiếp nhận trà, chân mày chau lại, xem ra đúng là bị nóng rồi! Ta sợ hãi, cúi đầu càng thấp, trong lòng lo lắng bồn chồn, trăm ngàn lần không thể phạm sai lầm ở đây nha! Loại thiếu gia danh gia vọng tộc này, đối với thứ nha đầu được mua đứt như ta thì dù có bị hắn đánh chết cũng chẳng ai đoái hoài.

“Ngươi tên Thanh Nhi?” Thiếu gia thổi trà, nhàn tản đặt câu hỏi, nghe không ra là hắn đang vui hay đang giận.

“Dạ”, Ta thành thật đáp lời.

“Trong khoảng thời gian này, đều là ngươi ở bên ngoài quét tước? Ta nhớ rõ đây là công việc của Thúy Nhi, tại sao lại chuyển giao cho ngươi?”

“Thưa thiếu gia, Thúy Nhi tỷ cáo bệnh nên ta tạm thời thay nàng quét sân”.

“Vậy sao?”

Ta không ngẩng đầu lên, nhưng lại nghe được tiếng cười cực thấp đầy vẻ bỡn cợt, “Mỗi ngày ngươi đến đây khi nào?”

“Qua canh bốn, cách canh năm hai khắc”. Haizzz… thiếu gia rất thông minh, thứ gì cũng không lọt qua đôi mắt hắn.

“Vậy ngươi đều nhìn thấy người nào ra vào nơi này sao?”

“Thưa thiếu gia, trời rất tối, hơn nữa nô tỳ lại cúi đầu quét sân nên không chú ý ai ra ai vào”, Ta nhanh chóng quỳ xuống, tranh thủ thái độ thật tốt.

“Tốt lắm, ngươi đứng lên đi. Giúp ta thay quần áo”. Bộ dáng thiếu gia dường như đã buông tha cho ta.

“Dạ”, ta ngẩng đầu, đứng lên hầu hạ thiếu gia mặc quần áo. Chuyện này thực ra không làm khó được ta, ngày trước ta thường xuyên giúp đệ đệ thay y phục nên biết nam tử trước nên mặc gì, sau nên mặc gì. Ta nhìn trái ngó phải, trông thấy trên giường có mớ quần áo liền đi đến nhặt lên, trơ mắt nhìn thiếu gia “trần trụi” cứ nằm khơi khơi tại đó. Ta trước hết đem khố mặc cho hắn, tiếp theo là nội y, trung y rồi đến áo ngoài. Đang lúc mặc áo cho hắn thì bên ngoài cửa có người bước vào.

“A, ngài đã thức rồi sao? Hay là để Thúy Nhi hầu hạ ngài mặc quần áo!” Nghe thấy Thúy Nhi nói vậy, ta liền ngừng tay, lui sang một bên, chuẩn bị ra ngoài quét rác.

“Được, vậy ngươi tới đây”, Thiếu gia vươn cánh tay, hướng Thúy Nhi cười nhạt.

“A… ngài thật là… a… ngài đáng ghét mà… ” Thanh âm Thúy Nhi đã tiến nhập chỗ không người.

Nghe thấy thanh âm trêu đùa, ta biết chính mình không nên ở lại, không khéo lại làm người khác cảm thấy chướng mắt. Lúc ta xoay người ra ngoài, Thúy Nhi liếc mắt nhìn ta, xem ra ta phải nhanh nhanh ra ngoài quét tước rồi! Hy vọng Thúy Nhi thông minh một chút, để ta bình an sống qua ngày.

Thật không biết là ai mệnh không tốt, ta cầu nguyện thì cầu nguyện, buổi tối Thúy Nhi vẫn cứ lén lút đến tìm ta, nói là cảm tạ ta không đem chuyện của nàng nói ra ngoài, còn tặng ta chiếc vòng tay bằng vàng kia. Ta phải nhận lấy, không còn cách nào khác. Nàng ta còn nhắc ta sau này cứ thay nàng quét sân. Tránh không khỏi a!

Quá canh tư, ta đến trước phòng thiếu gia quét tước, trên tay mang theo chiếc vòng vàng kia. Ai… lần này, không biết Thúy Nhi sẽ bị bán đến nơi nào? Chắc lại là kỹ viện. Mà kỹ viện thì đã sao, nghe nói nữ nhân ở nơi đó đều có ăn có mặc.

Sắp quét xong, ta thấy Thúy Nhi từ trong phòng thiếu gia bước ra ngoài. Nàng ta trông thấy ta liền quay ngược trở lại vào phòng, một lát sau đó… ta quỳ trong phòng thiếu gia. Thúy Nhi tố cáo ta trộm vòng tay của nàng.

“Ngươi tại sao lại trộm vòng tay của Thúy Nhi?” Thiếu gia thú vị hỏi, vừa nghe qua ta liền biết hắn không tin tưởng lời nói của Thúy Nhi.

“Bẩm thiếu gia, chiếc vòng này là nô tỳ nhặt được trong lúc quét sân, định bụng đợi đến sáng sẽ hỏi xem ai đánh mất”, ta cúi người dập đầu, cố ý đem chiếc vòng tay lộ ra ngoài. Ta không đem chuyện Thúy Nhi cho ta vòng tay nói ra.

“A, ngài nhìn xem, ăn trộm còn không chịu nhận. Vòng tay thế này… tại sao lại bảo là nhặt được chứ?”, Thúy Nhi yêu kiều ở một bên châm ngòi nổ, nhìn biểu tình trên mặt của nàng, ta chỉ có thể than thầm trong lòng: Thúy Nhi nha Thúy Nhi, ngươi xong đời rồi!

“Được rồi, ta đã biết, ngươi về trước, tối nay hãy trở lại đây”, ta cúi đầu, không nhìn thấy động tác của bọn họ nhưng lại nghe tiếng vải dệt cọ sát cùng thanh âm rên rỉ của Thúy Nhi. Sau đó Thúy Nhi ngoan ngoãn đi ra ngoài. Thiếu gia này… thật đáng sợ.

“Ngươi ngẩng đầu lên”. Im lặng thật lâu sau mới nghe tiếng thiếu gia ra lệnh. Ta thành thật ngẩng đầu lên, bắt gặp thiếu gia cởi kiện áo choàng, khổ tử cũng không thèm mặt, cứ thế mà nằm trên giường. Ta lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá bộ dáng của hắn, xem ra cũng rất được, rất phù hợp với tính cách của hắn: đẹp nhưng nguy hiểm.

“Vòng tay thật sự là ngươi nhặt được? Tại sao lại không nói thật?”, hắn xem ra đã nắm được vấn đề.

“Bẩm thiếu gia, nô tỳ ti tiện, chỉ cầu mong được sống yên ổn mà thôi”. Chuyện này dù sao ngươi cũng đã biết, ta cần gì đóng kịch. Mặt khác, nếu để Thúy Nhi vì thế mà la hét ầm ĩ thì ngược lại sẽ đem vụ này nháo nhào cả phủ, đến lúc đó không thể không truy cứu lai lịch chiếc vòng tay, Thúy Nhi khẳng định là xong đời, tội danh câu dẫn thiếu gia không thể tránh khỏi, nhưng nói không chừng còn có thể liên lụy đến ta. Phong gia to lớn như vậy nếu phải đối mặt với việc xấu trong nhà thì người ngoài chắc chắn sẽ được “chiếu cố” cẩn thận, làm không tốt sẽ bị bán đi lúc nào không hay. Cho dù không truy cứu, bản thân ta không khéo còn phải mang tội danh ăn trộm, đến lúc đó ngày tháng cũng không thể sống yên ổn. Ta tội tình gì đi tìm phiền phức?

“Ngươi không sợ ta sẽ tin lời Thúy Nhi, ban cho ngươi tội danh trộm cắp?”, thiếu gia có vẻ rất hứng thú, người thông minh thật khó chơi a! Đặc biệt cấp độ thông minh của thiếu gia này không thể coi thường, hắn vừa rồi là cố tình đuổi Thúy Nhi đi.

“Đó là số mệnh, nô tỳ không dám ai oán. Hơn nữa thiếu gia đã nhìn thấy chiếc vòng trên tay nô tỳ”. Mà thật ra, có muốn nói ta là trộm cắp cũng chẳng sao, lúc còn sống ở nhà cũng bị người ta đánh đồng với bọn trộm cắp, ăn bám mà chẳng làm được gì a! Hơn nữa, ta đã từng muốn làm nữ thổ phỉ đó thôi. Lại nói thiếu gia thông minh nhạy bén, cái gì có thể qua mặt được hắn! Thấy ta đeo vòng tay trước mắt bàn dân thiên hạ thì hắn phải hiểu chứ, có kẻ trộm nào to gan lớn mật đem thứ trộm cắp phơi bày lộ liễu vậy không? Phải biết là từ lúc Thúy Nhi cho ta đến giờ chưa quá vài canh giờ nha!

“Ngươi không sợ người ta khi dễ ngươi, lại không để ý người ta oan uổng ngươi. Nói cho ta biết, ngươi để ý cái gì?”

“Nô tỳ bán mình chung thân, ngay cả vấn đề sinh tử cũng không thể quản được”, xem như đây là câu trả lời thích hợp đi.

“Có ý tứ, vậy sau này đến đây hầu hạ ta đi”, một lời quyết định vận mệnh của ta. Thiếu gia ngã đầu tiếp tục ngủ.

“Dạ”, ta cúi đầu, đứng dậy ra ngoài tiếp tục quét sân. Về sau muốn trộm một cái bánh bao cũng sẽ khó khăn a!

Buổi chiều ta phụ trách chuẩn bị thức ăn cho thiếu gia. Không ngoài dự đoán, Thúy Nhi bị quản gia cho người mang khiêng ra ngoài, phỏng chừng là bị bán cho bọn buôn người. Chẳng sao cả, vận mệnh của ta cũng là nô tỳ, lấy tư cách gì thương hại hay buồn cười người khác? Thiếu gia lợi hại như vậy, không biết chừng một ngày nào đó người bị khiêng đi sẽ chính là ta. Không ai biết được!

Ta bê thức ăn đến phòng thiếu gia. Hiện tại ta đã biết nội viện của thiếu gia có rất nhiều người hầu hạ, nhưng đến buổi tối sẽ bị hắn đuổi đi hết, nhất định là không muốn để người khác biết chuyện phong lưu của hắn đây mà. Mà thôi, liên can gì đến ta, tốt nhất là đừng biết gì cả. Bí mật người khác biết càng ít càng sống lâu, đạo lý này ta thế nào lại không biết.

Từ đó về sau, ta mỗi ngày quá canh bốn đều đến quét sân, sau đó hầu hạ thiếu gia rời giường. Đến lúc trời sáng thì những người khác sẽ đến viện làm việc, ta trở về với phận sự bình thường của mình. Thiếu gia không liếc mắt nhìn lại ta thêm lần nào nữa. Ta còn chưa ngu xuẩn đến mức muốn làm nha hoàn tâm phúc gì gì đó của hắn. Ta thở phào nhẹ nhõm, xem như mình đã thành công không để người khác chú ý. Nếu xảy ra sự tình gì với chủ tử, hoặc là sẽ bị bán đi, hoặc là rước họa vào thân, ta đây không khờ đến nỗi vì ai đó mà bán mạng.

Cuộc sống không nhìn thấy hạnh phúc một lần nữa lại bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.