Lôi Hổ mang theo tiếng gió lao ra cửa
phòng, sau khi hắn rời đi rất lâu, ta vẫn nhắm mắt duy trì tư thế ngồi yên trên
ghế. Bóng tối luôn có tác dụng trấn an, tựa như ta không nhìn thấy ai và cũng
không ai nhìn thấy ta, như vậy, ta có thể an toàn. Không phải sao?
Tùng Tùng Bong. (Thùng Thùng Đông)
Ba tiếng trống canh đập vào lòng người, một
loại cảm giác không nói nên lời đột ngột bủa vây khắp nơi. Hiện tại, Lôi Hổ hẳn
đã động thủ. Ta biết hắn trăm ngàn lần không muốn, nhưng không muốn thì đã sao?
Có thể toại nguyện tất cả, đây chỉ là lời nói dối tốt lành mà thôi. Để hắn xác
định ta tàn nhẫn lãnh khốc cũng tốt, đối với hắn mà nói, điều này có thể khiến
những ngày sau của hắn trôi qua dễ dàng một chút. Lôi Hổ, chúng ta cũng không
duyên không nợ.
Khi mắt không còn nhìn thấy thì cảm giác sẽ
trở nên linh mẫn, lúc này ta chợt nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ từ bên
ngoài tiến vào. Không có tiếng mở cửa? Đúng nha, cánh cửa kia vẫn chưa được
đóng lại, dường như lực đạo quá mạnh đã làm nó văng ra, khó trách ta lại cảm
thấy lạnh.
“Của ngươi đây, Thanh Nguyệt nữ quan”
Thanh âm truyền đến mang theo sự phẫn nộ rõ
ràng của người nọ. Bốn chữ “Thanh Nguyệt nữ quan” vang lên thật nặng nề, tựa
như hơi thở phun ra từ trong xoang mũi. Hèn mọn, khinh thường, chán ghét, đối
địch, bốn chữ thật rành mạch.
Trong lòng nhói đau. Tại sao lại đau? Đây
chẳng phải là kết quả mà ta muốn sao? Sớm hay muộn cũng sẽ trở thành địch nhân,
chi bằng đối lập ngay từ đầu, như vậy thì đôi bên đều có lợi. Ta chợt nhận ra
bàn tay mình đã ướt sũng, đầu ngón tay chạm vào một quả cầu nho nhỏ nhớp nháp.
Âm thầm thở dài một tiếng, ta đã biết nó là vật gì. Haizz… muốn cho ta xem để
hả giận sao? Ngươi quả nhiên vẫn chưa hiểu ta.
“Không mở mắt nhìn xem nó là thứ gì sao?
Hay là… ngươi không dám”
“Ngươi cứ vậy mà đem nó thẳng đến chỗ của
ta sao?”, mở to mắt, ta cố gắng không nhìn vật nhỏ trên tay mình mà chỉ lặng lẽ
đem nó xiết chặt vào lòng. Trong đầu ta hiện lên hình ảnh nghịch ngợm của nó
ban sáng, ta còn nhớ rõ nó đã thân thiết liếm đầu ngón tay của ta thế nào. Theo
bản năng, ta dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve Mao Cầu. Không, chính xác mà nói thì là
vuốt ve đầu của nó, phần cơ thể còn lại đã tách biệt ở nơi nào.
Bàn tay run lên, vết máu đã vấy đầy bọc vải
bao bên ngoài, đó là để máu không nhỏ thành giọt khi nó được mang đến nơi này,
“Ngươi quan tâm sao? Nhìn nó ngươi không cảm thấy gì sao? Ban ngày nó còn cùng
ngươi chơi đùa vui vẻ, bây giờ ngươi đã làm nó thành ra thế này, ngươi không
cảm thấy khổ sở một chút nào sao? Nhìn nó đi, nhìn kỹ nó đi, ngươi ít nhất cũng
phải sợ hãi, hay là nói ngươi kỳ thật càng hy vọng thứ mình đang ôm là một cái
đầu người? Nhu Phi rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào, tại sao ngươi lại hạ độc
thủ như vậy?”
“Đầu người?”, cố gắng tươi cười một chút,
bất quá, ta tin tưởng nụ cười tươi này không phù hợp với gương mặt xinh đẹp,
“Lôi thống lĩnh, tốt hơn ngươi nên nhớ rõ chức trách của mình. Nếu không, thứ
tiếp theo ta ôm có thể là đầu của chính ngươi”, hoặc ngược lại, là hắn đến lấy
đầu của ta. Tại sao ta lại cảm thấy vế sau có nhiều khả năng hơn? Bất quá, đó
là chuyện sau này, hiện tại ta phải xử lý sự cố trước mắt.
“Ngươi… ”, hắn đột nhiên chán nản, Lôi Hổ
vốn không thể nói lại ta, hoặc là hắn cảm thấy nói thêm gì nữa cũng vô dụng,
vậy nên hắn quyết định ly khai, “Ngươi, độc xà, ôm cái đầu kia rồi chờ báo ứng
đi”
Đi thật nha, ha ha, thoáng cái đã không
thấy bóng dáng. Ta phí công khua môi múa mép làm gì, ngốc tử kia có hiểu gì
đâu. Thanh âm cuối cùng của Lôi Hổ biến mất trong màn đêm. Ta vẫn ngồi đó, thời
gian chậm rãi trôi qua, ta cười khổ rồi cúi đầu chải vuốt bộ lông của Mao Cầu,
“Ngươi hiểu được, đúng không?”. Haizz… ngay cả chính mình mà ta cũng không hiểu
được.
Haizz! Một tiếng thở dài nặng nề vang lên
từ bên ngoài cửa sổ, thanh âm kia bao hàm rất nhiều ẩn ý, “Ngươi một chút cũng
không thay đổi, vẫn là như vậy, không để ý đến bất kì thứ gì. Tại sao ngươi lại
không giải thích? Dường như từ khi ta quen biết ngươi, ta chưa bao giờ nhìn
thấy ngươi giải thích một lời”
“Dù vô cùng xác thật nhưng bản chất cũng
không quá xa”, ta mỉm cười khó hiểu, hắn xuất hiện thật bất ngờ nhưng vừa đúng
lúc khai giải tình thế khẩn cấp của ta. Theo thanh âm, ta nhìn ra cửa sổ nửa
đóng nửa mở, “Tam Thiếu, ngươi cũng không thay đổi”
“Chỉ nghe thanh âm đã nhận ra ta sao? Nếu
đã vậy, ta cũng nên tìm chỗ chúc mừng một chút”
Thanh âm của hắn thật sự thoải mái, tựa như
giữa chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì. Ta đương nhiên cũng sẽ không ngu
xuẩn đến mức nói thẳng ra.
“Tề Vương điện hạ nửa đêm giá lâm, nô tỳ
cảm thấy vinh hạnh sâu sắc. Không biết điện hạ có thể hiện thân chỉ giáo hay
không?”, tốt nhất là đi vào bằng cửa chính, đừng đi cửa sổ.
“Ta vẫn thích ngươi gọi ta Tam Thiếu, hoặc
là, nếu ngươi nguyện ý thì gọi ta Thiên Tề cũng được, đối với ta không quan
hệ”. Một nam nhân mặc trường bào màu sáng từ ngoài cửa nhàn nhã bước vào. Bộ
dáng thoải mái tự tại của hắn tựa hồ như đang di dạo trong đình viện nhà mình
chứ không phải nửa đêm xông vào thâm cung.
“Được điện hạ nâng đỡ, nô tỳ cảm thấy thật
vinh dự. Đối mặt với phong thái trác tuyệt như điện hạ, nô tỳ sao lại dám xem
thường mạo phạm”. Ta quỳ gối hành lễ, đến tận bây giờ, những lời khách sáo đối
với ta thì chỉ cần mở miệng là có. Hắn rất giống Vũ Nhân, bộ dạng thần thái đều
tương tự. Chỉ là Vũ Nhân thoạt nhìn có vẻ vô hại hơn so với hắn, đương nhiên
cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi. Trên thực tế, từ góc độ của ta mà đánh giá, Vũ
Nhân so với hắn còn lợi hại hơn, càng khó đối phó hơn. Che giấu suy nghĩ trong
lòng, ta vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, “Đối với người nửa đêm xâm nhập hậu
cung mà nói, mặc dù là hoàng tử nhưng hiện tại ngài vẫn quá mức tao nhã”, cứ
xem như đây là một lời chê cười. Ta tin tưởng nếu hắn đã dám đến đầy thì nhất
định hiểu đạo lý này.
“Vậy sao? Tiểu Nhạc Nhi đang lo lắng cho ta
sao? Xem ra hôm nay chuyện đáng chúc mừng không chỉ có một”. Hắn thản nhiên
dựng lên một chiếc ghế rồi ngồi xuống (chiếc ghế này đã bị đá văng khi Lôi Hổ
rời đi), ánh mắt hắn hàm chứa ý cười nhìn chăm chăm vào ta. Trong ánh mắt kia
có ba phần quan tâm, ba phần vui sướng, ba phần phiền muộn, còn một phần là… tính
kế, “Điều này có thể trách ai được? Chỉ có thể trách Tiểu Nhạc Nhi nhân duyên
quá kém, biệt viện rộng lớn thế này cư nhiên một người cũng không có, ta cũng
chỉ tiến nhập chỗ không người”
Ta xác thật đã quên. Để tiện làm việc, ta
cố ý ra lệnh không lưu lại bất kì người nào trong hậu viện khi đêm xuống. Lại
nói tiếp, chiêu này là học từ Diên Tử. Tại sao hắn đến đây? Ta có thể tin hắn
không? Ta chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của hắn, tâm cơ của hắn quá sâu, ta
căn bản không thể đoán ra được. Nếu nói ta có thể nắm chắc Diên Tử cùng Vũ Nhân
thông qua đối thoại thì đối với hắn, một chút nắm chắc cũng không có. Cả hai
chúng ta đều có bí mật, có khoảng cách, nếu tiến gần đến nhau thì sẽ phát sinh
hậu hoạn vô cùng. Yên lặng chải vuốt Mao Cầu trong tay, ta đang cân nhắc xem
mình có nên lên tiếng hay không, nếu có thì phải mở miệng thế nào.
“Tiểu Nhạc Nhi, cái chết của nó đổi lấy thứ
gì?”, vẫn là ngữ điệu ôn hòa trước sau như một, nhưng lúc này đây ta nghe được
vài phần thành khẩn, “Đây là con chó của Nhu Phi. Có lẽ ta đã đến đúng thời
điểm, phải vậy không?”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, vừa đúng lúc bắt
gặp tia giảo hoạt cùng bướng bỉnh trong đáy mắt hắn. Vào khoảng khắc đó, ta có
ảo giác người ngồi trước mặt mình là một đứa nhỏ vừa hoạt bát hiếu động lại vừa
thông minh lanh lợi. Cũng may ảo giác kia chỉ vụt thoáng qua, ta bắt đầu cân
nhắc ý tứ trong lời nói của hắn. Lời này trừ miệng hắn đi ra tuy nằm ngoài dự
tính nhưng đã thuận ý thành chương. Xem ra, hắn đã cân nhắc rõ ràng, hiện tại
vấn đề chỉ là… , “Tam Thiếu chịu ra tay tương trợ, ta đây cầu còn không được,
chỉ là… nô tỳ phải báo đáp ngài thế nào?”
“Báo đáp?”, sau hai âm tiết ngắn gọn là đôi
mắt nheo lại nguy hiểm cùng sắc mặt thay đổi trong nháy mắt. Nụ cười âm lãnh
xuất hiện, hắn đứng lên tiến lại gần ta. Rất gần, gần đến độ chỉ cần vươn tay
là hắn đã giữ được cằm của ta, ngữ khí ngả ngớn nhưng vẻ mặt lạnh lùng, “Ái ân
thì sao?”
“Nếu Vương gia đã có nhã hứng, nô tỳ nào
dám không tuân mệnh?”, thật kỳ quái, hắn nghĩ thế nào mà đem sự tình này đến đả
kích ta? Hắn phải rõ ràng điểm này mới đúng a, “Chỉ là nô tỳ không trong sạch,
sợ làm bẩn Vương gia… ”
Lời tiếp theo cũng không nói ra được vì hắn
đã dùng miệng khóa chặt miệng của ta. Ta kinh hãi nhìn thẳng vào ánh mắt của
hắn, đáng chết, đây là nụ hôn đầu tiên của ta. Thật buồn cười, có lẽ bọn thổ
phỉ cùng Diên Tử không có thời gian để làm những chuyện gì. Thân mình của ta từ
sớm đã không còn trong sạch, nhưng ta vẫn còn chưa bị ai hôn qua.
Ta không hiểu, cảm giác được đầu lưỡi của
hắn đang ra sức cạy răng của mình lên. Ta phải làm gì bây giờ? Đẩy hắn ra? Cảm
giác này rất kỳ quái, dường như khí lực trên người đều bị hấp thu sạch sẽ, ngay
cả sức mạnh để động đậy cổ tay cũng không có. Tuy nhiên, vẫn chút sức mạnh còn
sót lại, ta không biết đó là khí lực hay lý trí, nhưng nó được dùng để căng
thẳng và cắn chặt răng. Ta bắt đầu cảm thấy chính mình mơ mơ màng màng.
Đầu lưỡi cùng răng chiến đấu một trận, cuối
cùng lấy thất bại của đầu lưỡi mà chấm dứt. Bởi vì dùng sức quá mạnh nên môi
của Tam Thiếu có chút sưng đỏ. Trên thực tế, ta cảm thấy môi của chính mình
cũng có chút sưng lên. Đầu óc trống rỗng, ta không biết tiếp theo phải ứng phó
thế nào.
“Nơi này, chưa từng có người chạm qua, đúng
không?”, tuy là câu hỏi nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định. Thời điểm nói những
lời này, vẻ mặt Tam Thiếu ôn nhu đến nhỏ nước, ngay cả động tác thay ta chà lau
khóe miệng cũng dịu dàng như vậy, “Đừng mong gạt ta, phản ứng mới lạ như vậy
không lừa được ai đâu”. Nói xong, hắn nở nụ cười thật tươi, nụ cười thỏa mãn
thật khó hiểu.
“Vương gia… ”, ta nghĩ rằng lúc này mình
nên nói gì đó, chỉ là vừa mở miệng đã bị hắn chặn lại.
“Được rồi, được rồi, đừng nói, đừng nói gì
hết”, hắn đem đầu ta kéo nhẹ vào lòng, tiếng nói nhẹ nhàng nỉ non qua tai ta
lại giống như thanh âm lầm bầm, “Nếu thứ ta muốn là thân thể của ngươi thì tốt
quá rồi!”
Đúng vậy, ta tinh tế nghĩ một hồi, nếu hắn
thật sự chỉ cần thân thể của ta thì tốt rồi. Nhưng… hắn còn muốn gì nữa? Tâm
sao? Có trời mới biết ta còn tâm hay không. Bị hắn ấn vào lồng ngực nên ta
không thể động đậy, vậy nên ánh mắt của ta đành tập trung nhìn vào Mao Cầu đang
ôm trong tay. Haizz… bức tranh này quả thật… quỷ dị!
Chúng ta cứ như vậy thật lâu, lâu đến độ ta
cảm thấy trời đã gần sáng, “Vương gia, ngài ôm đủ chưa? Có thể ngồi xuống
không?”
“Ngươi… .haizz!”, thời gian quả thật đủ lâu
để hắn không có đủ thời gian khôi phục thần sắc thường ngày. Hắn buông tay rồi
thay ta chải lại búi tóc sau gáy, ánh mắt phiền muộn được vẻ kiên định thay
thế, “Ta biết ngươi muốn làm gì, cũng biết ngươi cần ta làm gì. Ngươi không cần
lo lắng, đến lúc ta tự nhiên sẽ xuất hiện, về phần báo đáp… ”, hắn thoáng dùng
sức trên tay, đem mái tóc vừa được sửa sang làm rối loạn một lần nữa, dường như
bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, hắn kéo mũi ta một cái rồi cười nói, “Vừa rồi ngươi
đã báo đáp xong”
Ách! Người đứng trước mắt ta thật sự là Tam
Thiếu sao? Là ta điên hay hắn điên? Quên đi, mặc kệ nói thế nào, chuyện trước
mắt vẫn cần phải giải quyết.
“Tiểu Nhạc Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ta,
Triệu Thiên Tề mới là người đầu tiên hôn ngươi, nếu có thể là người cuối cùng
thì tốt nhất”
Hắn đi rồi, những lời này vẫn chuyển động
trong tai ta thật lâu sau đó. Người đầu tiên hôn ta? Nếu có thể là người cuối
cùng thì tốt nhất? Nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, ha ha ha, ta
cười to một trận. Người cuối cùng? Có khả năng sao? Ha ha ha, nước mắt trong
lúc vô tình đã ướt đẫm hai gò má. Ta nhìn gương mặt trào phúng cùng bờ môi vẫn
còn phiếm hồng trong gương mà bật cười, cười đến khi căn phòng hoàn toàn yên
tĩnh. Bình minh sắp lên, hiện tại đang là thời điểm đen tối nhất, từng trận hàn
ý quét qua, người đã đi nên căn phòng cũng thanh tĩnh một chút. Ta đang để ý
điều gì? Chẳng phải từ sớm đã nhìn thấu tất cả hay sao? Ta vỗ vỗ hai má rồi hít
thở thật sâu, làm việc.
Đem bao vải bọc đầu Mao Cầu giấu dưới
giường, sửa sang lại bàn ghế ngã nghiêng trong phòng, thay quần áo sạch sẽ, ta
dùng nước tẩy sạch những nơi bị vấy máu, sau đó cẩn thận lau khô một lượt. Quần
áo bị lấm máu cùng giẻ lau đều bị đốt thành tro, ta mang tro đổ vào bồn hoa
ngoài vườn. Chờ hết thảy đã xử lý thỏa đáng thì tia nắng yếu ớt đầu tiên đã bắt
đầu trườn tới khe cửa.
Hiện tại ta phải ngủ một chút, đã một đêm
miễn cưỡng thức trắng, nếu ta còn không tranh thủ nghỉ ngơi một chút thì không
thể cam đoan có đủ khí lực ứng phó sự tình sau hừng đông. Ngay cả quần áo cũng
lười cởi ra, ta nằm dài trên giường rồi dùng tốc độ nhanh nhất để níu kéo giấc
ngủ. Mắt khép lại, lòng cũng khép lại, tư thế ngủ của ta quả thật không có chút
hình tượng nào.
Ta thoải mái trở mình, hử? Dưới lưng ta bị
vật gì đó cộm đau. Trong trạng thái mơ màng, ta lần mò tìm thủ phạm rồi chuẩn
bị vứt nó sang một bên để ngủ tiếp. Không đúng, một đợt rùng mình khiến ta
thanh tĩnh, nhìn phiến ngọc bội một mặt chạm trổ hoa văn, một mặt khắc chữ
“Vũ”, ta ngay cả khí lực để cười cũng không có. Ta phát hiện Tam Thiếu cũng
không thật sự lợi hại, ít nhất thì hắn cũng đã nói sai rồi. Trong biệt viện này
chẳng những có người, mà lại còn là một hoàng tử.
Cánh cửa, thật sự là một vật vô dụng.