Cầm ngọc bài trong tay, cảm giác buồn ngủ
tan biến trong khoảng khắc. Xem ra đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ, bởi vì
ta nhận ra cảm giác quen thuộc không thể diễn tả rõ bằng lời. Ta thật sự không
lo lắng ban đêm cung nữ có tiến vào nơi này hay không, chỉ là, nơi này vào ban
đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày a!
“Đây là tín vật của Vũ vương”, thanh âm
quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn khẽ vang lên, gần, rất gần, gần đến độ
khiến ta nổi da gà.
“Thiếu gia, ngài đến đây từ lúc nào?”, đêm
nay quả nhiên nhiều người đến “thăm” a! Nhiều đến độ ta thậm chí còn không có
hứng để giả vờ ngạc nhiên một chút.
“Từ rất sớm”, Diên Tử đã an vị trên giường
từ lúc nào, hắn thản nhiên ngã lưng nằm xuống, sau lại với tay lấy một chiếc
gối kê đầu, “Chỉ là chậm hơn một chút so với thám tử bên Ung vương phủ. Yên
tâm, hắn vĩnh viễn sẽ không thể trở về phục mệnh”
“Thám tử?”, tốt rồi, người cần đến đã đến
đủ hết! Ta phải dùng từ “náo nhiệt” để hình dung, bọn họ xem nơi này là địa
điểm tụ tập sao?
“Thiếu gia, trời sắp sáng rồi”. Cấm cung?
Đúng là gạt người, xem ra chỉ có thể hù dọa đám dân chúng nho nhoi như ta mà
thôi.
Không để ý đến lời nói của ta, hắn cầm lấy
ngọc bội từ trên tay ta mà lúc lắc chơi đùa, khóe miệng vẫn nhếch lên tạo thành
một nụ cười ý nhị, “Hắn cơ hồ luôn mang theo thứ này bên người không rời, ta
cũng chỉ gặp qua hai lần, không ngờ hắn lại cho ngươi. Thanh Nhi, hắn không đơn
giản”
“Thiếu gia có thể nói ta biết ai là người
đơn giản ở đây?”, từ đầu năm nay, muốn tìm một gã ngốc xem ra còn khó hơn lên
trời.
“Cách xa hắn một chút, Thanh Nhi, ta nói
thật, hắn so với tưởng tượng của ngươi còn nguy hiểm hơn nhiều”
Điểm ấy không cần nghi ngờ. Ngay cả người
quỷ kế đa đoan như Tam Thiếu cùng kẻ tâm tư khó dò như Diên Tử còn phải kiêng
kị, hắn thế nào lại không nguy hiểm. Chẳng qua, có ai là không nguy hiểm? Chỉ
cần Vũ Nhân không phải hoàng đế kế tiếp, như vậy đối với ta mà nói, hắn chính
là “hữu ích vô hại”. Tam Thiếu muốn ngôi vị hoàng đế, Vũ Nhân cũng muốn, ai
trong hai người bọn họ lên ngôi hoàng đế thì ngày tháng của ta cũng sẽ nhanh
chóng chấm dứt. Còn lại cũng chỉ mỗi Ung hoàng tử, ít nhất dựa vào tình hình
trước mắt mà phán đoán, thế lực của hắn yêu nhất và cũng… ách… đơn giản nhất!
Vạn nhất hai hoàng tử này liên kết đối phó với hắn thì sao? Ta có thể ngăn cản
không?
“Thanh Nhi, ngươi đang suy nghĩ điều gì?”,
nhìn thấy ta im lặng hồi lâu, Diên Tử nghiêng người tóm lấy tay ta, một tay kia
bắt đầu ve vuốt mái tóc của ta.
“Ta đang suy nghĩ tại sao thiếu gia lại đến
nơi này”, rốt cuộc thực lực của Diên Tử là thế nào? Dựa theo tâm kế của Tam
Thiếu mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ bất kì thứ gì ra bên ngoài. Nhất
định vẫn còn thứ thuộc về hắn mà ta không biết. Ta có thể hỏi ra sao?
“Bởi vì hôm nay Thanh Nhi rời cung nhưng
lại không đến thăm ta. Đồng thời ta cũng muốn trừng phạt ngươi lần trước dám
tựa gần nam nhân khác như vậy trước mắt ta. Thanh Nhi cùng Lôi Hổ trở thành
người một nhà từ bao giờ vậy? Tại sao ta lại không biết?”, ngữ điệu thật bình
tĩnh, thoạt nghe tựa như hắn đang nói đùa.
“Hắn không phải”, trước kia không phải, về
sau lại càng không phải. Trên thực tế, ta tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ là Diêm La
đến đòi mạng ta.
“Cũng đúng, nói thế nào cũng không tới
phiên hắn”, ngừng một chút, Diên Tử bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên, “Còn Tam
Thiếu thì sao? Hắn đã làm gì ngươi?”
Bị hắn hỏi như vậy, bờ môi ta lại bắt đầu
có chút khó chịu. Ta thật không muốn nhớ lại một khắc kia, ta chỉ muốn Diên Tử
nhận ra bên ngoài trời đã sắp sáng, “Thiếu gia, nếu ngài còn chưa rời đi thì sợ
rằng không kịp”
“Cũng đúng lúc, để bọn họ xem chúng ta như
một đôi gian phu dâm phụ mà bắt lại, sau đó cột chúng ta vào cùng một cây cột
để thiêu sống. Ngẫm lại mà xem, đến lúc đó ngay cả tro bụi của chúng ta cũng
hòa thành một, đời đời kiếp kiếp ngươi vĩnh viễn sẽ không thể trốn thoát khỏi
ta”, ngữ điệu càng nói càng thâm trầm. Ánh mắt hắn mắt đầu chuyển sang màu hồng
dọa người, hắn tựa như đang miêu tả một chốn tiên cảnh xinh đẹp trước mắt.
Vĩnh viễn sẽ không thể trốn thoát? Chỉ cần
nghĩ đến chuyện này ta đã phát run. Hắn đã thay đổi, bên ngoài càng bình tĩnh
bao nhiêu thì bên trong lại càng điên cuồng bấy nhiêu.
“Thiếu gia… !”, nhìn thấy sắc trời dần sáng
tỏ bên ngoài cửa sổ, ta đảo mắt nhìn Diên Tử một lượt, hắn còn chưa chịu đi
sao, ta thật khẩn trương a!
“Tam Thiếu đã làm gì ngươi?”, vẫn là vấn đề
kia, nhưng lần này mang theo sự uy hiếp, “Sau khi ta xử lý xong thi thể của tên
thám tử kia liền phát hiện Tam Thiếu phóng trên nóc nhà, biểu tình của hắn tựa
như muốn ăn thịt người. Ta còn tưởng hắn gây chuyện bất lợi đối với ngươi, nào
ngờ không bao lâu sau hắn lại từ trong phòng ngươi đi ra, sau lại thấy ngươi
bận rộn lau tẩy, rốt cuộc hắn đã làm gì ngươi?”
“Vậy sao”, ta gật đầu đáp lại, xem ra Vũ
Nhân cũng đã nhìn ra ta vừa làm những gì. Bởi vì Tam Thiếu xuất hiện nên hắn
mới lưu lại khối ngọc bài này sao? Lẽ nào ý tứ ở đây chính là để ta lựa chọn
trận doanh? Đối với hai người này, ai ta cũng không thể đắc tội, một khi đã đắc
tội sẽ không còn đường thoát. Đúng là cố tình mà… haiz…
“Vậy sao cái gì? Kỳ thật ngươi có thể không
trả lời, ta đây không ngại a!”, đúng là biểu tình vô lại. Nói đến cũng thật kỳ
quái, ta cư nhiên lại không cảm thấy chán ghét đối với biểu tình trên mặt của
hắn, thậm chí còn phối hợp với hắn. Có lẽ vốn dĩ bản chất của hắn chính là vô
lại.
Bên ngoài đã nghe được tiếng bước chân nhẹ
nhàng, bọn thái giám trực đêm đang thổi tắt đèn, tại các cung thất vang lên
thanh âm mở cửa. Nếu Diên Tử còn không rời đi, chắn chắn chúng ta sẽ vĩnh viễn
“hòa” chung một chỗ, nghĩ đến khả năng này, ta cơ hồ gầm lên, “Hắn hôn ta”
Hiệu quả không sai, hắn không náo loạn mà
toàn thân bỗng trở nên cương cứng như đầu gỗ. Điều này khiến ta tưởng nhớ vô
hạn đến con rối gỗ của chính mình. Từ sau khi tiến cung, ta không còn luyện
công nữa. Có lẽ lúc nào đó ta nên tìm biện pháp làm thêm một con rối gỗ đặt
trong phòng a! Lời đã nói ra khỏi miệng, tại sao Diên Tử vẫn còn chưa rời đi?
Hắn đã nhận được đáp án, không phải sao?
Hắn không nói gì, màu đỏ tươi trong mắt tựa
như sắp sửa xuất huyết đến nơi. Bởi vì hắn đã từng nói không chạm đến ta nên ta
cũng không lo lắng. Hắn tự làm chính mình điên luôn là tốt nhất. Tam Thiếu là
chủ tử của ta, đừng nói chỉ là một nụ hôn, cho dù hắn muốn thượng ta thì ta còn
biết làm gì? Gương mặt của hắn càng lúc càng đen, hiển nhiên hắn không thể tìm
Tam Thiếu để “tính sổ”, ta nhìn ngắm bộ dáng giận dữ mà không có chỗ phát tiết
của hắn… thật hả dạ a!
“Thiếu gia, ngài đã có đáp án như mong
muốn”, vậy nên ngươi đã có thể lăn được rồi, tốt nhất là vĩnh viễn đừng đến nơi
này nữa.
Quả là một người biết cân nhắc. Ngay tại
thời điểm ta tưởng hắn sẽ tức giận rời đi, ánh mắt của hắn đột nhiên khôi phục
trở về màu đen nguyên thủy, tâm tình cũng trầm tĩnh lại, “Muốn chọc tức để ta
rời đi sao? Ta không dễ dàng mắc mưu như vậy đâu?”
Ta nhìn Diên Tử mỉm cười rời đi, chỉ là bộ
dáng của hắn có chút chật vật. Thống khoái, so với khóc lớn còn thống khoái
hơn!
Một buổi tối náo nhiệt đã giúp ta khẳng
định một điều, hết thảy hoạt động của ta chỉ sợ bọn họ không coi vào đâu. Vũ
Nhân vẫn muốn lôi kéo ta về phía trận doanh của hắn sao? Trước tiên ta nên mượn
sức ai? Sau khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, ta phải làm thế nào mới có thể bảo
vệ được chính mình? Nhu Phi, là ta đã sai rồi sao?
Bên ngoài ồn ào hẳn lên, tiếng bước chân
dồn dập truyền đến. Ta vội vàng chạy ra ngoài cổng, trên tay ta còn mang theo
thùng nước khi chận lại một tên thái giám. Bởi vì thùng nước rất nặng nên hai
người suýt chút nữa đã đánh đổ nó xuống mặt đất. Ta bất hạnh hơn so với hắn,
một nửa lượng nước trong thùng hất thẳng vào áo váy của ta. Ai oán nhìn trang
phục vừa thay đổi không bao lâu đã lấm bẩn, ta thở dài, cũng chẳng sao.
“Nữ quan tha mạng, là nô tài vội vàng không
chú ý”, đại khái là bị bộ dáng của ta dọa một trận, tiểu thái giám mềm nhũn quỳ
trên mặt đất dập đầu, cả người run rẩy.
Xung quanh lúc này có khá nhiều thái giám
cung nữ qua lại. Đối với tiểu thái giám kia, bọn họ đều lộ ra ánh mắt đồng tình
nhưng không ai dám dừng lại nói một câu. Xem phương hướng chạy tới của bọn họ
là tẩm cung của Hoàng Đế, trong lòng ta dâng lên một cảm giác sợ hãi, lẽ nào
Hoàng Đế lại gặp nguy hiểm?
“Được rồi, chuyện này ta bỏ qua, lần sau
nên cẩn thận một chút”, trong lòng lo lắng không biết Hoàng Đế bên kia ra sao,
ta xoay người trở về thay áo váy một cách nhanh chóng để chạy đến tẩm cung của
Hoàng Đế. Hắn chưa thể chết, tuyệt đối không được chết vào lúc này.
Ta dùng tốc độ nhanh nhất để thay đổi xiêm
y, vừa ra ngoài đã đụng ngay tiểu thái giám vẫn còn quỳ gối nơi đó. Hiện tại
hắn còn run hơn so với bản nãy. Kỳ quái, chẳng phải ta đã nói không có vấn đề
gì rồi sao? Thế nào lại còn quỳ tại nơi này?
Nhất thời tò mò, ta vén váy ngồi xổm trước
mặt hắn. Không còn biện pháp, nơi này vẫn chưa có tang a, “Tại sao ngươi vẫn
còn quỳ? Hiện tại mọi người đều rất bận, ngươi nhanh trở về chuẩn bị hầu hạ chủ
tử đi”
“Nô tài… nô tài… ”, nghe được câu hỏi của
ta, tiểu thái giám lại càng dập đầu như điên, “Nô tài va chạm nữ quan, tổng
quản đại nhân nhất định sẽ lột da nô tài, van cầu ngài mở lòng từ bi cứu nô tài
một mạng!”
Ta hơi sửng sốt, sau lại hiểu được. Ta là
nữ quan bên người Hoàng Đế, đại biểu cho uy nghi của Hoàng Đế. Trong mắt người
hoàng tộc, ta chỉ là nô tài, nhưng trong mắt bọn thái giám cung nữ, ta chính là
chủ tử. Tại sao lại phân biệt này nọ, gà chung quy vẫn là gà mà thôi!
“Ngươi tên gì?”, ta vừa hỏi vừa nghĩ xem
phải đối phó với vị tổng quản đại nhân kia thế nào. Hiện tại ta cũng không có
thời gian nghe tổng quản đại nhân dài dòng.
“Thưa nữ quan, tên của nô tài là Thường
Nghĩa”
“Bây giờ ngươi đến viện của ta quét tước,
mặc kệ ai tới đều nói là ta bắt phạt ngươi quét dọn đến khi nào ta vừa lòng mới
thôi. Hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu, nô tài hiểu rõ”, Thường Nghĩa
vui mừng quá đỗi, hắn cơ hồ bay thẳng đến biệt viện của ta. Quả nhiên là một
tiểu tử thông minh!
Ta có chút cảm thán. Mặc kệ là nơi nào, nô
tài quả nhiên không dễ làm a! Mệnh không nằm trong bàn tay của chính mình, ta
cũng vậy mà thôi!
Lắc lắc đầu, ta cố gắng dứt bỏ suy nghĩ
miên mang của chính mình để nhanh chân tiên đến tẩm cung của Hoàng Đế.
Là nữ quan bên cạnh Hoàng Đế, nơi ta ở cách
tẩm cung Hoàng Đế không xa, chỉ cần bước nhanh một chút đã đến được Thừa Thiên
điện. Bên trong thoạt nhìn vô cùng náo loạn, các đại thần quỳ trước long sàn,
Hoàng Hậu ngồi bên cạnh giường dùng khăn tay thấm nước mắt. Nàng vẫn chưa dám
khóc. Ta nhận biết được vài vị Hoàng tử, chính là Vũ Nhân và Tam Thiếu. Đứng
phía sau Tam Thiếu là một nam tử vóc dáng cao gầy, sắc mặt hư nhược, đây ắt hẳn
là Tứ hoàng tử đại danh nghe thấy đã lâu. Lôi Hổ đỏ mắt đứng nơi góc tường. Đảo
mắt một lượt, ta rõ ràng trông thấy Diên Tử đứng cách ba bước sau lưng Hoàng
Hậu. Thấy ta tiến vào, hắn còn hướng ta trừng mắt. Không để ý đến hắn, ta cẩn
thận tập trung vào ba vị hoàng tử. Hoàn hảo, trừ bỏ Tứ hoàng tử, Vũ Nhân cùng
Tam Thiếu thoạt nhìn có vẻ bi thương thật lòng.
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!”, tiếng khóc
thật thanh từ miệng Hoàng Hậu tôn quý phát ra, ta cảm giác nàng chẳng khác gì
phụ nhân nơi phố phường, “Thái y, Thái y, mau đến… mau đến xem Hoàng Thượng!”
Lại là một trận rối loạn, đám Thái y đều đã
chạy đến quỳ trước long sàn, người nào cũng bận việc. Những người khác hoặc là
thật lòng hoặc là giả trang chường ra vẻ mặt lo lắng. Ta nhìn lại Hoàng Đế đang
nằm trên giường, sắc mặt của hắn xám trắng, vẻ mặt uể oải, hô hấp hổn hển,
thoạt nhìn vô cùng chật vật!
Lần này còn náo loạn hơn so với lần trước,
“Hoàng Thượng!!!”, lại là một tiếng kêu bi thiết, Hoàng Hậu bắt đầu lay động
Hoàng Đế.
Hoàng Đế còn chưa chết nên không ai được
phép khóc, bằng không chính là phạm vào điều kiêng kị. Ta cảm thấy quy củ này
khá tốt, bằng không nơi này sẽ loạn thành bộ dáng gì nữa? Chết? Không được, bây
giờ còn chưa được. Lửa cháy đến nơi cũng phải cố dập tắt. Ta xông lên, tận lực giấu
giếm Hoàng Hậu mà cúi người kề sát bên tai Hoàng Đế nhỏ giọng nói, “Còn chưa
phải thời điểm, hết thảy vẫn chưa chuẩn bị tốt”. Miệng nói xong, bàn tay ta
không ngừng nện mạnh xuống lồng ngực Hoàng Đế. Ta không biết tại sao mình lại
làm như vậy, thậm chí ta cũng không biết làm thế có đúng hay không, nhưng ta
còn có thể làm được gì cho hắn nữa? Ta không muốn hắn chết, thật sự không muốn
hắn chết, hiện tại hắn cũng không thể chết!
“Làm càn!!!”
“Lớn mật!!!”
“Tru di tam tộc!!!”
Trong điện náo loạn, hô hấp của Hoàng Đế
bắt đầu an tĩnh lại, tinh thần cũng tốt hơn một chút. Khi hắn thấy thị vệ tiến
lên định bắt giữ ta liền “hữu khí vô lực” nâng tay lên ngăn cản, ý bảo thị vệ
lui ra phía sau. Ta cơ hồ nghe tất cả mọi người thở phào một tiếng. Riêng ta
cũng vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan.
Cố ý bảo mọi người giữ yên lặng, Hoàng Đế
hướng ta vẫy vẫy tay, “Nha đầu… lại đây”
“Tuân lệnh bệ hạ”, ta vốn dĩ đứng rất gần
đó, vừa nhìn thấy hắn vẫy tay ta liền lập tức chạy đến, đem lỗ tai tiên đến gần
miệng hắn, “Ngài muốn nói gì?”
“Nha đầu, mặc kệ là ngươi hữu tình hay giả
ý, vừa rồi ngươi thật sự đã cứu trẫm. Yên tâm, trẫm sẽ cố gắng kiên trì. Bọn
hắn, ta hoàn toàn giao cho ngươi. Nhớ kỹ, nha đầu, tài năng phải đi kèm với đạo
đức mới thực sự viên mãn”, nói xong những lời đứt quãng này, hắn trông thấy ta
vẫn còn ngây ngốc liền bỏ thêm một câu, “Ngươi là đứa nhỏ thông minh, ngươi
nghe có thể hiểu được ý tứ của ta. Về phần những người này… ”, ánh mắt Hoàng Đế
đảo quanh một vòng, “Muốn làm gì họ… tùy ngươi!”
“Nô tỳ cẩn tuân thánh dụ”, lui về sau hai
bước, ta quỳ gối dập đầu nhận chỉ. Ta biết, từ lúc này trở đi, hết thảy đã thật
sự bắt đầu.
Xoay người đứng lên, ta nhìn Hoàng Hậu, văn
võ đại thần cùng ba vị Hoàng Tử đang đứng trước mặt, hít một hơi thật sâu, ta
cao giọng nói, “Truyền ý chỉ của vạn tuế, hiện tại thánh thể cần phải điều
dưỡng. Từ hôm nay trở đi, hết thảy mọi chuyện quan trọng sẽ có Tả Hữu Thừa
Tướng, Tả Hữu Đại Tướng Quân cùng giải quyết. Tứ hoàng tử thay mặt Hoàng Thượng
chủ trì chính sự. Phàm gặp chuyện phát sinh không thể giải quyết liền trình tấu
đến ngự thư phòng để Hoàng Thượng xem xét. Mọi việc trong hậu cung sẽ giao cho
Hoàng Hậu, gặp chuyện không thể giải quyết chuyển phụng bút nữ quan trình Thánh
Thượng giải quyết. Khâm thử”
Trong lúc nhất thời, ta có thể nhìn ra thần
thái khác nhau của tất cả mọi người có mặt trong điện, bọn họ thật ăn ý hướng
nhìn về phía Hoàng Đế. Nhìn thấy Hoàng Đế thần trí thanh tĩnh được bọn thái
giám hầu hạ uống dược, có thể thấy được thánh chỉ này tuyệt đối không phải là
giả. Người có ý kiến dĩ nhiên rất nhiều, phần lớn đều không phục Ung vương chủ
trì chính sự. Nhưng ý tứ bên trong có thể hiểu được, cũng chỉ là “chủ trì” mà
thôi, chờ Hoàng Đế hết bệnh thì hắn cũng sẽ bị tước quyền. Nếu lúc này có ai
đứng ra đưa dị nghị, phỏng chừng sẽ chết sớm hơn Hoàng Đế. Mọi người dù không
phục nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, bọn họ đồng loạt dập đầu hô ba lần
“vạn tuế”. Biểu tình của Vũ Nhân cùng Tam Thiếu thật sự bình tĩnh, không biết
trong lòng bọn họ đang suy nghĩ điều gì. Về phần Ung Vương kia… chẳng biết hắn
cuối cùng được nuôi dạy thế nào, giữa thời điểm như vậy lại không thể ngăn được
vẻ vui mừng trên mặt. Haiz… đây gọi là Tạo Hóa trêu người sao?