Quay đầu nhìn lại, sau mười mấy năm ta đã
gặp qua rất nhiều loại người, nhưng người thật sự khiến ta phải lắc đầu e là
chỉ có mỗi vị Tứ hoàng tử này. Buổi sáng vừa nhận lệnh xử lý quốc sự, buổi chiều
đã chiên trống ầm ĩ tiên đến nơi ở của nội quan, chẳng lẽ hắn không sợ bị người
tố cáo “trong ngoài cấu kết” sao? Để người như vậy lên ngôi Hoàng Đế, thật
không biết là nỗi bất hạnh của bá tánh hay là hy vọng của chính ta.
“Nô tỳ Thanh Nguyệt khấu kiến Tứ điện hạ,
không biết Tứ điện hạ giá lâm, nô tỳ không kịp nghênh đón từ xa, thỉnh Tứ điện
hạ tha tội”, ta mang theo đoàn cung nữ thái giám trong viện tiên đến quỳ gối
trước mặt hắn. Ta có thể nhìn ra hiện tại vẻ mặt của hắn không tốt, cơ hồ đang
tức giận, hoàn toàn không còn thần sắc đắc ý của buổi sáng nay khi nghe đọc
thánh chỉ. Sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm. Nói đến cũng kỳ quái, đều là Hoàng
Tử nhưng hắn lại không khiến ta có bất kì cảm giác e ngại nào. Mặc dù hắn nén
giận mà đến nhưng bất quá trông hắn chỉ có vẻ hổn hển mà thôi.
“Đứng lên đi”, hắn hừ một tiếng, thanh âm
cơ hồ từ mũi đi ra. Tư thế đúng mười phần, chỉ tiếc hắn vẫn còn thiếu uy nghiêm
cùng khí độ, “Bổn vương có việc muốn hỏi Thanh Nguyệt nữ quan, nhưng người khác
lui ra ngoài, không được ta phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy
nhiễu”
Những người khác dập đầu đáp ứng rồi lui
ra. Chờ sau khi Ung Vương đã bước vào phòng ta mới đứng dậy tiến vào theo.
Ta vừa bước vào phòng thì thanh âm của Ung
vương đã vang lên, “Khóa cửa phòng, bổn vương có chuyện muốn nói với ngươi”
Ta thầm than một tiếng rồi xoay người nhìn
ngó trái phải bên ngoài trước khi đóng cánh cửa lại, sau đó ta lại quỳ gối
trước mặt Ung vương và dập đầu một lần nữa.
“Thanh Nguyệt nữ quan, bổn vương không có
nhiều thời gian nên sẽ không vòng vo với ngươi. Hãy nhìn xem đây là cái gì?”
Một phong thư được ném tới trước mặt ta.
Trên bìa thư không viết gì nhưng bên trong lại căng phồng lên. Ta nhặt lên và
bắt đầu mở ra đọc, chờ sau khi đọc xong, trong lòng ta trừ bỏ bội phục cũng chỉ
còn cười lạnh. Là thư của phụ thân. Khúc dạo đầu liệt kê đủ loại tình cảm giả
dối, ta cố dằn cảm giác kinh tởm buồn nôn để đọc tiếp, sau đó phụ thân trình
bày quan hệ giữa hắn và Ung vương, trọng điểm của bức thư chính là hắn muốn ta
quy thuận Ung vương, từ hôm nay ta sẽ là người của Ung vương. Quyền lợi của ta
nếu giúp Ung vương đoạt vị chính là lập ta làm phi, mà phụ thân cũng sẽ trở
thành công thần tước vị cha truyền con nối. Trong thư yêu cầu ta phải vì chính
mình cùng tiền đồ gia tộc mà suy nghĩ, dốc toàn lực giúp đỡ Ung vương.
Một nữ nhi có thể để hắn tính toán được
những gì? Hay là nói chỉ cần có lợi, hắn có thể yêu cầu ta đánh cược cả cuộc
đời mình? Đem thư cất trở vào phong bì, trong lúc nhất thời ta thật không biết
nói gì cho phải. Sự kính nể đối với phụ thân lại bay lên một “tầm cao” mới.
Nhìn ta đem thư cất vào phong bì, Ung vương
đã ngồi nửa ngày trên ghế bỗng mở miệng, thanh âm không khỏi có chút đắc ý,
“Hiểu chưa? Muốn hỏi gì không?”
“Nô tỳ có thể hiểu được”. Nhìn lá thư được
ngọn nến liếm sạch, ta chỉ cảm thấy bình thường. Ta hẳn nên phẫn nộ, hoặc là bi
thương, tại sao một chút cảm giác cũng không có? Chẳng lẽ nói ta trời sinh hạ
lưu, căn bản cùng bao nhiêu nam nhân lên giường cũng không thành vấn đề? Ai
biết được? Dù sao hiện tại cảm giác duy nhất của ta chính là buồn cười. Là phụ
thân hiểu lầm hay là ta biểu diễn quá xuất sắc?
“Nói vậy, ngươi đã biết nên làm gì rồi
sao?”
“Đúng vậy, không biết điện hạ có gì sai
bảo?”
“Tốt lắm!”, hắn có chút hài lòng gật đầu
rồi lấy từ trong ống tay áo rộng thùng thình ra một quyển sổ cũ nát ném tới
trước mặt ta, “Cái này, ngươi nghĩ cách tận lực chu toàn, phải làm nhanh lên”
“Điện hạ, đây là… ?”, ta có chút tò mò mở
mắt nhìn hắn. Ta rốt cục đã hiểu được tại sao vị vương tử ngu ngốc này lại cho
người khác cảm giác bại hoại, ha ha ha, hắn có thể cao hứng mới lạ.
Nhận trách nhiệm xử lý quốc sự chưa được
bốn canh giờ, vị Tứ hoàng tử này liền bắt đầu hỗ trợ vây cánh, bài trừ đối thủ.
Trong tay ta là danh sách mười mấy vị quan viên, thâm ý bên trong hẳn nhiên có
thể hiểu được. Chuyện này không tính là gì, thậm chí còn là một quyết định
chính xác. Đáng tiếc, hắn quá nóng vội. Cánh chim chưa thành thạo điều khiển
ngọn gió đã muốn bay xa, trong tình huống này, một phần danh sách bên Tả Hữu
Thừa Tướng cùng Tả Hữu Đại Tướng Quân nhất định không thể thông qua. Trong bốn
vị còn lại có hai vị là phe cánh của Vũ Nhân, hai vị còn lại là tâm phúc của
Tam Thiếu. Trong thế chân vạc, thực lực của Ung Vương là yếu nhất. Đương nhiên,
hắn cũng chỉ có thể kỳ vọng đến thế, muốn nhổ đinh nhanh vậy sao, tâm trí vẫn
còn chưa thành thục. Ta nghĩ nguyên do phụ thân lựa chọn hắn chính là vì bọn họ
rất giống nhau. Ha ha, đều là ngu ngốc!
“Điện hạ, thánh chỉ có nói rất rõ ràng,
trong thời gian bệ hạ điều dưỡng thân thể thì quốc sự sẽ giao cho ngài xử lý,
chỉ khi gặp phải đại sự không thể giải quyết mới trình lên vạn tuế, hiện tại
chúng ta chỉ thay đổi quan viên, đây là việc nhỏ, điện hạ có thể làm chủ được,
việc gì phải lo lắng?”, ta làm ra vẻ nghi hoặc nhìn tấu chương trong tay mà giả
ngu hỏi lại.
“Hừ! Còn không phải vì đám lão nhân bất tử
đó đứng ra ngăn cản”, hắn đang nói đến bốn vị đại thần thủ chính, trên mặt Ung
Vương hiện ra vài phần ngoan độc, hắn căm giận nói, “Đám lão hồ ly này, chờ sau
khi bổn vương đăng cơ, xem ta xử lý bọn họ thế nào!”
“Thỉnh điện hạ ngôn từ cẩn thận”, ta giả vờ
làm ra bộ dáng khẩn trương ngăn cản hắn tiếp tục nói, sau đó chỉ ta lên nóc nhà
ý bảo “tai vách mạch rừng”
Hiểu được ý tứ của ta, hắn theo tay ta nhìn
lên nóc nhà, không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt cũng biến đổi. Sau lại
không cam lòng yếu thế, hắn tiếp tục mắng thêm hai câu nữa, chỉ là thanh âm lần
này yếu hơn nhiều. Đồng thời, thái độ của hắn đối với ta cũng có biến hóa, hắn
đã xem ta là người một nhà.
“Tại sao vẫn còn quỳ? Đứng lên trả lời đi”,
hắn làm ra vẻ chỉ mới nhận ra ta đang quỳ liền lên tiếng bảo ta đứng lên.
“Đa tạ điện hạ”, ta âm thầm buồn cười đứng
lên, loại kỹ xảo ra oai phủ đầu này thật không cao minh.
Tính tình vị vương tử này thật nôn nóng, ta
vừa đứng lên liền vội vàng hỏi, “Thế nào? Phái ngươi đi như vậy có thể nắm chắc
không?”
Có, đương nhiên là có, so với quyền lợi
Hoàng Đế cho ta, việc nhỏ ấy thì tính là gì? Chẳng qua ta không thể làm như hắn
mong muốn mà thôi. Nói đùa sao, nếu để thế lực của hắn phát triển an toàn, về
sau ta còn thể dùng thứ gì để bắt ép hắn? Đương nhiên, lời này cũng không thể
nói rõ, “Điện hạ, có thể thành sự hay không cũng khoan nhắc tới, nhưng đối với
sự tình này mà nói, nô tỳ lại cảm thấy không ổn”
“Hả? Là sao?”
“Điện hạ, thế cục này, mặc dù nô tỳ không nói
nhưng điện hạ hẳn cũng đã rõ. Thế lực Vũ Vương cùng Tề Vương trong triều cũng
không thể khinh thường, những rắc rối trong đó không phải một hai ngày là có
thể tháo gỡ được. Hiện tại bệ hạ cho ngài xử lý quốc sự, dụng ý thật rõ ràng.
Tại thời điểm mấu chốt này nếu để xảy ra chuyện gì, vạn nhất bị người lấy đó
làm cớ sinh sự, như vậy chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?”
“Ngươi nói cũng có đạo lý”, Ung Vương nghe
ta nói có chút động tâm liền gật đầu hỏi, “Vậy ý kiến của ngươi là thế nào?”
“Theo ý của nô tỳ, hiện tại điện hạ nên
tĩnh tâm, nghe nhiều nhìn nhiều, chỉ cần bệ hạ không ban chiếu thư thu hồi chức
vị giám quốc của ngài, lúc đó đại sự có thể thành. Như điện hạ đã biết, triều
đình không có Thái Tử, như vậy đến lúc đó giám quốc trở thành trị quốc, chẳng
phải là thuận lý thành chương sao?”
“Đúng, nói rất đúng, nói rất hay. Quả nhiên
hổ phụ vô khuyển nữ a! Ha ha ha ha!”, xem như Ung Vương đã hoàn toàn bị ta
thuyết phục, hắn vỗ đùi đắc ý nở nụ cười, trong lúc đắc ý, hắn còn tiến tới
vươn tay sờ sờ vào mặt ta, “Tiểu mỹ nhân, không ngờ ngươi lại cơ trí như vậy,
ngày sau bổn vương sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi. Ngươi yên tâm, còn bổn
vương sẽ còn ngươi”
Đại khái là đắc ý xung thiên, thời điểm Ung
Vương nói chuyện, bàn tay của hắn đã giở trò. Từ trên mặt, bàn tay của hắn di
động xuống dưới thân mình ta. Sắc mặt dâm tà của hắn làm ta nhớ đến tình cảnh
bị bọn thổ phỉ nhìn thẳng khi bị bắt cóc vào trại của bọn chúng. Ta cảm thấy
buồn nôn, cũng may có thể nhịn xuống.
“Điện hạ, ngài quên nô tỳ đã nói gì rồi sao?
Hơn một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thân thể của nô tỳ sớm muộn gì cũng là
của ngài”, ta cưỡng chế ghê tởm để bày ra bộ mặt tươi cười kiều mị, lại còn chỉ
chỉ ra ngoài cửa cho hắn thấy rõ tình thế. Ta thật sự muốn cho hắn một đao để
chấm dứt phần việc của hắn.
“A, đúng đúng!”, nhìn cánh cửa đằng kia,
hắn mới sực nhớ ra mình đang ở trong hoàng cung, đến lúc này hắn mới nhận ra
động tác thái quá của mình. Hắn cười gượng hai tiếng rồi dùng sức mạnh ôm ta,
bàn tay của hắn hung hăng xoa khắp cơ thể, sau khi cảm thấy đã vừa lòng, hắn
cúi xuống bên tai ta cười nói, “Tiểu mỹ nhân, nếu có thể đến phủ của bổn vương…
”, lại xoa xoa xoa, ta kề sát thân thể hắn nên có thể cảm nhận rõ ràng bộ vị
kia của hắn đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Ung Vương đắc ý được một đám người vây
quanh rời đi. Đợi đến khi bóng dáng bọn họ đã hoàn toàn biến mất, ta gần như
ngã phịch xuống ghế. Nay Tần mai Sở, đại khái là nói chính ta. Vừa rồi có một
câu là nói thật, thân mình này sớm muộn gì cũng phải “đưa lên thớt”.
Lộp cộp, lộp cộp, vài thanh âm tuy rằng rất
nhỏ nhưng đủ khiến ta chú ý vang lên từ trên đỉnh đầu, bên ngoài vang truyền
đến tiếng ồn ào, “Người nào? Có người tới a, có thích khách!”. Đám người bên
ngoài ầm ĩ như ruồi bọ bay tán loạn, ta nhanh chân chạy ra cửa, chỉ thấy một
bóng đen sượt ngang qua mặt ta trước khi đám thị vệ chạy đến. Tiếp đó, bóng đen
biến mất vô tung.
“Thích khách ở nơi nào? Thích khách ở nơi
nào?”, tìm theo tiếng mà đến, đám thị vệ dũng mãnh xông vào, thấy ta đứng trước
cửa bọn họ mới quỳ xuống hành lễ, “Bái kiến nữ quan, khiến nữ quan bị kinh
động. Người có nhìn thấy phương hướng chạy trốn của thích khách không?”
“Phía đó”, ta chỉ phương hướng bóng đen
biến mất rồi nhẹ giọng trả lời, ta tin tưởng bọn họ không thể bắt được hắn,
bóng dáng kia rất quen thuộc.
Dựa theo công phu của hắn mà lại bị người
phát hiện? Ta tiến lên vài bước rồi xoay người nhìn về phía nóc nhà. Ta lắc
đầu, chỉ là diễn trò mà thôi.
***
Dùng qua bữa cơm chiều, các cung nữ đang
thu dọn bát đĩa thì một tiểu thái giám từ bên ngoài tiến vào, nói là Hoàng Hậu
tìm ta có việc, bảo ta nhanh chóng đến Khôn Thái Điện. Ta truyền lời, bảo là sẽ
lập tức đến. Nhanh chóng thay đổi quần áo xuất môn, ta ngẫm lại cảm thấy không
đúng, đề phòng vạn nhất, ta đem một chiếc bình nhỏ đã chuẩn bị sẵn nhét vào
ngực áo. Để bọn cung nữ thái giám cầm đèn lồng dẫn đường, ta đi thẳng đến tẩm
cung của Hoàng Hậu.
Không biết Hoàng Hậu tìm ta có việc gì, ta
luôn có cảm giác không tốt.
“Thường Nghĩa”, ta lặng lẽ gọi tên tiểu
thái giám vẫn theo sát bên người. Từ chuyện ban sáng, tiểu thái giám này vẫn
tiếp tục ở lại trong viện, nói là báo ân gì gì đó. Tuy ta không thật sự tín
nhiệm hắn nhưng tình hình khẩn cấp hiện tại không cho phép ta lựa chọn.
“Nô tài có mặt”, Thường Nghĩa lên tiếng trả
lời, nhìn thấy ta thần thần bí bí nên hắn cũng lấm la lấm lét.
“Ngươi nhanh chóng chạy đi tìm Tề Vương
điện hạ, bảo hắn mau đến Khôn Thái Điện”. Ta thật sự không muốn liên thủ với
Tam Thiếu, nhưng hiện tại cũng không còn biện pháp khác.
“Nữ quan, không cần phải đi tìm, vừa rồi nô
tài nghe nói Hoàng Hậu đã cho gọi Chiêu thái giám mời Tề Vương điện hạ đến Khôn
Thái Điện”
“A? Tại sao hắn lại nói với ngươi điều
này?”
“Tiểu thái giám kia là đồng hương với nô
tài, lúc nhỏ cùng bị bán vào cung. Bình thường rất hiếm khi gặp mặt, vừa rồi
trông thấy hắn nên chúng ta liền hàn huyên vài câu. Là hắn nói cho ta biết Tề
Vương hôm nay dùng bữa tối ở chỗ Hoàng Hậu. Việc này thật bất ngờ, trước đó
chưa nghe bẩm báo gì cả”
“Được rồi”, ta không nói gì nữa. Hắn đương
nhiên sẽ đến bất ngờ, nếu không phải bị phát hiện, e là hắn cũng sẽ không có
mặt ở đó.
Dọc đường đi ta không nói chuyện, chỉ cúi
đầu tâm sự, Thường Nghĩa bước phía trước dẫn đường.
“A!?”, ta nghe thấy tiếng thét kinh hãi của
Thường Nghĩa, “Nữ quan, người xem, hình như nương nương của các cung đều tập
trung đến đây”
“Phải không?”, ta nhìn theo hướng chỉ của
hắn. Quả nhiên trong điện Hoàng Hậu đèn đuốc sáng trưng, những chiếc kiệu và hạ
nhân đổ về trước điện chật như nêm. Cảm giác bất an càng lúc càng tăng lên, ta
chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì.
Sau khi thông báo, một thái giám dẫn ta
tiến vào chính điện. Trong điện sắc màu rực rỡ, có một vài vị nương nương đang
ngồi trong đó, xem phục trang của các nàng, ta liền biết bọn họ đều là chủ vị
các cung. Nhìn kỹ một lần nữa, Cẩn Phi cùng Nhu Phi không có mặt ở nơi này.
Hoàng Hậu cũng không còn là nữ nhân rơi lệ đầy mặt vào buổi sáng hôm kia, bây
giờ thoạt nhìn nàng uy phong hơn nhiều. Ngồi gần Hoàng Hậu nhất chính là Tam
Thiếu, sắc mặt của hắn rất thú vị, hắn nhìn ta thống hận như muốn ăn tươi nuốt
sống, hai mắt trợn trừng. Ta nhìn thấy hai bàn tay hắn nắm chặt, ngay cả gân
xanh cũng nổi lên.
“Nô tỳ Thanh Nguyệt, phụng bút nữ quan tại
Kiền Đức Điện khấu kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an”, ta
quỳ xuống dập đầu, vô cùng cung kính.
“Đứng lên trả lời”, từ trên ghế chủ vị,
Hoàng Hậu nương nương miễn cưỡng nói chuyện, còn cố ý kéo dài thanh âm.
“Đa tạ nương nương”, ta dập đầu thêm một
cái rồi đứng lên, cung kính cúi đầu đứng sang một bên chờ đáp lời.
“Ngươi là nữ quan hầu hạ Hoàng Thượng. Theo
quy củ, phụng bút nữ quan chỉ làm theo mệnh lệnh của bệ hạ. Ngay cả triều đình
văn võ, tần phi hậu cung cũng không thể can thiệp”, nói tới đây, Hoàng Hậu đột
nhiên nở nụ cười rồi tiếp lời, “Thanh Nhi, ngươi nói tần phi hậu cung này có
bao gồm bản cung không?”
Ta đổ mồ hôi lạnh! Hoàng Hậu hỏi thế là
sao? Cư nhiên lại nói nên lời đại bất kính thế này? Hoàng Đế còn chưa băng hà,
nàng đây là muốn làm gì? Hậu cung phi tần dĩ nhiên bao gồm cả Hoàng Hậu, nhưng
ta không thể trả lời trực tiếp như vậy. Làm cho Hoàng Hậu sượng mặt, ta đây
không phải muốn chết sao? Trộm nhìn sang Tam Thiếu, ta phát hiện hắn cũng đang
chằm chằm nhìn mình, bộ dáng tựa như đang xem kịch vui. Câu hỏi này phỏng chừng
là hắn khuyến khích, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ, có ngày sẽ “hồi đáp”, nhưng trước
mắt phải làm sao bây giờ? Ta cũng không dám vi phạm tổ chế mà nói không bao gồm
a! Haiz, giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo thôi!
“Nương nương, người là Hoàng Hậu mẫu nghi
thiên hạ, vạn dân kính ngưỡng, tựa như nhật nguyệt trên cao, tôn quý không thể
diễn tả bằng lời, dĩ nhiên tần phi bình thường không thể sánh bằng. Nếu nô tỳ
có thể hầu hạ nương nương, đó là phúc nô tỳ đã tu luyện ở kiếp trước”, hắc hắc,
lời này muốn giải thích thế nào đều được.
Ai cũng thích được tâng bốc, Hoàng Hậu cũng
không ngoại lệ. Vừa nghe ta nói xong, Hoàng Hậu liền lập tức cao hứng, “Tốt,
tốt, chẳng trách Tề Nhi nói ngươi thông minh, là người biết quy củ, hiện tại
xem ra lời này không phải giả. Người đâu, ban thưởng ghế”
“Nô tỳ không dám, trước mặt Hoàng Hậu nương
nương cùng các vị phi tần nương nương chủ vị, quả thật không còn chỗ cho ngô tỳ
ngồi”
“Bản cung ban ghế cho ngươi, ngươi cứ ngồi,
bản cung còn có lời muốn nói. Hơn nữa, Tề Nhi cũng thường khen ngợi ngươi, có
phải không?”, câu cuối cùng là dành cho Tam Thiếu. Giọng điệu của Hoàng Hậu rất
thân thiết, mối quan hệ của bọn họ tựa như mẫu tử.
“Mẫu hậu chê cười rồi”, Tam Thiếu tựa như
một tiểu hài tử ngại ngùng tươi cười, hắn quay đầu nhìn ta rồi nói, “Nương
nương đã cho phép ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi. Bận cả buổi chiều, ngươi không
cảm thấy mệt sao?”, từ “mệt” kia hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Ta giả vờ không hiểu mà khom người đa tạ.
Có cung nữ mang ghế lại đây, ta liền thẳng lưng ngồi xuống. Tư thế này so với
đứng còn mệt hơn.
“Bản cung tới tìm ngươi là vì chuyện của
Nhu Phi”
“Nhu Phi? Nô tỳ ngu ngốc, thỉnh nương nương
dạy bảo”. Haizz, quả nhiên đã đến, không nghĩ Hoàng Hậu so với ta còn gấp hơn.
“Hoàng Thượng long thể bất an, Nhu Phi lại
vào thời điểm này mà khóc lóc trong hậu cung. Bản cung đã thương lượng qua với
các vị tần phi nương nương, chúng ta đã quyết định lần này không thể nuông
chiều nàng nữa. Nhưng nàng dù sao cũng là nhất cung chủ vị, chuyện này không
thể khinh suất. Bản cung nghe Tề Nhi nói ngươi thông minh, gặp chuyện lại bình
tĩnh nên cho người gọi ngươi đến đây, ngươi nói xem, phải xử phạt thế nào mới
thích hợp?”
Phải xử phạt thế nào mới thích hợp? Đây
không phải rõ ràng như con rận trên đầu người hói sao? Nhìn gương mặt âm hiểm
của Hoàng Hậu, lại nhìn các tần phi u ám cắn răng trong phòng, những người này
ngày thường e là đã sớm chướng mắt chuyện Nhu Phi, chỉ hận không thể lột da ăn
sống nàng. Hiện tại lại làm bộ làm tịch như vậy.
Ta có chút cảm kích nhìn Tam Thiếu, cũng
may hắn thông minh khiến Hoàng Hậu cho người gọi ta đến, bằng không đã có thể
gặp phiền toái. Thấy ta nhìn hắn, hắn trừng mắt liếc ta một cái rồi xoay đầu
đi, vẫn là bộ dáng tức giận kia. Haiz, Tam Thiếu, chuyện đã đến nước này ta chỉ
có thể dựa vào ngươi.
“Lại có việc này sao?”, ta bày ta bộ dáng
vừa kinh ngạc vừa tức giận, tựa như có chung mối thù cùng các vị nương nương
ngồi ở đây, “Nương nương, đây là việc đại nghịch, người cũng không thể nuông
chiều”
“Đúng vậy, bản cung cũng có ý tứ này”,
Hoàng Hậu thập phần vừa lòng với câu trả lời của ta, nàng khen ngợi gật đầu,
“Như vậy, chiếu theo ý tứ của ngươi, chúng ta nên làm gì bây giờ”. Hoàng Hậu đã
cổ vũ, ta cứ việc bạo gan mở miệng, Hoàng Hậu hướng dẫn, “Loại sự tình này nếu
chiếu theo quy củ sẽ phải ban tử, nhưng bản cung thấy nàng còn nhỏ nên cũng
không đành lòng. Haiz, thật đáng thương, tuổi nàng vẫn còn nhỏ!”. Không cần nói
thêm nữa, mọi người đã hiểu được ý tứ của nàng. Hoàng Hậu nâng chén trà, không
nhanh không chậm thổi bọt. Bánh xe thật to đẩy lại đây chờ ta đánh tiếp.
“Nương nương, người nhân hậu thiện lương
không đành lòng cũng khó trách, nhưng Nhu Phi đã phạm vào tội đại nghịch, quy
củ trong cung cũng không thể xem thường, thỉnh nương nương cân nhắc”
“Haizz… ! Rốt cục cũng là một mạng người a,
bản cung thật sự không đành lòng!”
Lão bà yêu quái, thành nhân thành quỷ tất
cả đều là nàng. Biết chuyện vẫn chưa xong nên ta liền đứng dậy quỳ rạp xuống
đất, thái độ vô cùng trung tâm, “Nương nương, người dù có trăm ngàn từ bi cũng
phải vì thánh thể an khang! Thỉnh nương nương cân nhắc”
“Thỉnh nương nương cân nhắc”, các nương
nương ở cung khác cũng thêm dầu vào lửa, bọn họ đều đứng dậy quỳ gối dập đầu,
kỳ thật tác dụng của các nàng ở đây cũng chính là đồng loạt quỳ xuống như vậy.
Tựa như bị mọi người tạo áp lực, Hoàng Hậu
bất đắc dĩ nói, “Chuyện này… Haizz, được rồi, tất cả đứng lên đi. Ta biết các
ngươi đều quan tâm đến thánh thể. Bản cung cũng muốn như thế!”, mục đích đã đạt
được, Hoàng Hậu “đau lòng” cho phép mọi người đứng lên, “Nếu đã như vậy, truyền
lời đi xuống, ban thưởng cho Nhu Phi ba thước bạch lăng”
Ta choáng, bạch lăng? Hậu cung không phải
thường ban rượu độc sao? Tại sao Hoàng Hậu lại sửa thành thắt cổ? Còn muốn chơi
thế nào nữa? Ta sốt ruột trong lòng, hiện tại không biết phải nói thế nào, toàn
bộ hy vọng đều kí thác lên người Tam Thiếu. Chỉ là Tam Thiếu vẫn ngoảnh mặt
không nhìn ta. Lão thiên a! Trong lòng bàn tay ta đã đổ mồ hôi. Tam Thiếu, Tam
gia, Tam tổ tông, ngươi nói một lời đi a!
Ta sốt ruột đứng đây, Tam Thiếu bên kia
cuối cùng mới quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng, “Tại sao bổn vương cảm thấy sắc
mặt nữ quan không tốt, là buổi chiều làm việc mệt sao?”, dừng một chút, thời
gian thật ngắn nhưng ta lại cảm thấy thật dài, “Hay vẫn còn lời muốn nói?”
Đa tạ trời đất, tiểu tổ tông xem như đã mở
miệng, bằng không ta thật không có biện pháp lên tiếng. Bất chấp nội dung châm
chọc trong lời nói của hắn, ta nhanh chóng đáp lời, “Bẩm vương gia, chỉ là nô
tỳ cảm thấy không ổn. Nhưng Hoàng Hậu nương nương đã hạ ý chỉ, sẽ không chấp
nhận ý khác của nô tỳ”
“Vậy sao?”, bộ dáng hiện tại của Tam Thiếu
thật sự đáng giận, “Nếu đã vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi”
Tam Thiếu chết tiệt, ta hận không thể tiến
lên bóp chết hắn. Hắn là cố ý! Hiện tại chỉ lo lắng suông cũng không có biện
pháp a! Ý chỉ của Hoàng Hậu đã hạ xuống, Tam Thiếu lại không chịu hỗ trợ, mắt
thấy đã có thái giám tiến vào nhận phượng bài, ta thật sự không còn cách nào
khác. Quên đi, chuyện đã đến nước này chỉ có thể tiến lên. Tim đau nhói một
cái, ta cũng chỉ có thể buông tay.