Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 35: Chương 35




“Chậm đã!”, ngay tại thời điểm dù ta có phải bại lộ chính mình cũng muốn lên tiếng thì Tam Thiếu đã ra tay trước ngăn cản vị thái giám truyền chỉ. Cho đến bây giờ ta chưa từng nhận ra thanh âm của hắn lại dễ nghe đến như vậy. Ta thầm nghĩ vừa rồi nguy thật. Thở dài một hơi, ta chờ hắn phát huy.

“Tề Nhi, chuyện gì vậy? Ngươi có chuyện gì muốn nói sao?”, Hoàng Hậu sủng ái Tề Vương, hay nói nàng phải mượn sức hắn. Cũng khó trách, bản thân nàng không có nhi tử, tuy rằng vẫn còn một ca ca là Thừa Tướng nhưng “vua nào triều thần nấy”, người cuối cùng có thể lên làm Hoàng Đế, người có thể bảo trụ địa vị tôn vinh cùng gia tộc lâu bền của nàng cũng chỉ có Hoàng Tử. Mà Tề Vương là quyến thuộc gần với nhà mẹ đẻ của nàng nhất, hơn nữa, nàng quả thật nhìn trúng Phong Thừa Tướng cùng cháu ngoại của chính mình. Vậy nên, Hoàng Hậu rõ ràng sủng ái Tam Thiếu hơn nhiều so với những người khác.

“Mẫu hậu”, Tam Thiếu mỉm cười. Nụ cười kia tràn ngập cảm giác ỷ lại như một đứa trẻ đối với mẫu thân. Loại tình cảm tinh thuần ôn nhu này lướt qua khuôn mặt hắn thật hoàn mỹ không hề sứt mẻ, “Nhi thần cảm thấy việc này vẫn nên giao cho Thanh Nguyệt nữ quan xử lý có vẻ thỏa đáng hơn”

“A? Tại sao?”, Hoàng Hậu cau mày, không nghĩ Tam Thiếu sẽ nói ra những lời như vậy nên nàng có chút mất hứng. Nàng vẫn hy vọng có thể tự tay giết chết Nhu Phi đã nhìn không vừa mắt từ lâu. Nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Tam Thiếu, nàng vẫn quyết định lắng nghe ý kiến của hắn.

“Mẫu hậu, Nhu Phi mặc dù có tội nhưng vẫn là nhất cung chủ vị tam phẩm. Huống hồ, người này lại là… ”, Tam Thiếu dừng một chút, đợi đến khi sắc mặt Hoàng Hậu có chút thay đổi mới nói tiếp, “Lại nói phụ vương bên đó… ”

Không cần nói thêm nữa, ý tứ của Tam Thiếu đã rõ ràng, Hoàng Hậu là người thông minh, dĩ nhiên vừa nghe liền hiểu được.

Trầm ngâm một lúc, vẻ mặt thất vọng của Hoàng Hậu lại trở nên cao hứng. Nàng nhìn Tam Thiếu cười cười, tỏ vẻ mình đã hiểu được. Hoàng Hậu quay đầu nhìn ta rồi nói, “Thanh Nguyệt, nghe nói ngươi cùng Nhu Phi có chút giao tình, bản cung đem việc này giao cho ngươi xử trí, sinh tử đều tùy vào ngươi”

Sợ đêm dài lắm mộng, ta không dám nghĩ cớ che đậy mà đợi sau khi Hoàng Hậu lên tiếng liền nhanh chóng quỳ xuống đáp lời, “Nô tỳ lĩnh chỉ”

“Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy chi bằng để tất cả hậu cung đến xem, cũng xem như răn dạy. Nhi thần cũng có ý định đến đó!”

“Cũng được, quyết định như vậy đi”, Hoàng Hậu gật đầu nhìn các vị nương nương rồi nói, “Các ngươi cũng nên đến xem”

“Tuân lệnh Hoàng Hậu”, các phi tần đứng dậy hành lễ lĩnh chỉ. Sắc mặt của ai cũng trắng bệch nhưng lại lộ ra một tia chờ mong.

Ta cầm phượng bài từ Khôn Thái Điện đi ra, bên cạnh là Tam Thiếu, phía sau là bốn năm vị tần phi, sau nữa là thị vệ, cung nữ, thái giám, đám người chậm rãi yên tĩnh không gây tiếng động tiến thẳng đến Tê Hà Viện.

Lần này ta đã chủ quan xem nhẹ Hoàng Hậu, may mắn có Tam Thiếu đứng giữa chu toàn, bằng không sự tình sẽ không thể vãn hồi. Mặc kệ trước kia Tam Thiếu đã làm gì ta, nhưng lúc này đây ta thật sự cảm kích hắn. Nhìn Tam Thiếu bên cạnh vẫn một mực yên lặng, ta cảm thấy nên nói gì đó với hắn, ít nhất cũng là một lời cảm tạ.

“Tề Vương điện hạ”, bởi vì phía sau vẫn còn những người khác nên thanh âm của ta cực thấp, chỉ để một mình hắn có thể nghe thấy, “Tương trợ của ngài… nô tỳ sẽ khắc sâu trong lòng, xin cảm tạ”

Không để ý đến ta! Thậm chí không chỉ không để ý đến ta, Tam Thiếu ngay cả liếc mắt nhìn sang ta cũng không có. Thấy hắn như vậy, ta cũng không muốn nói thêm. Hơn nữa hiện tại vẫn còn sự tình trọng yếu cần phải giải quyết. Ta nâng tay sờ sờ bình sứ, trong lòng vừa có chút an tâm, vừa có chút lo lắng.

Một lát sau, từ xa đã trông thấy Tê Hà Biệt Viện, Tam Thiếu vẫn duy trì yên lặng bỗng nhiên lên tiếng.

“Tội gì lại gánh lấy việc này. Hoàng Hậu không có hảo tâm, vạn nhất sự tình bại lộ, dù là phụ vương cũng không thể bảo hộ ngươi. Hoặc nói, hắn căn bản sẽ không bảo hộ ngươi”, thanh âm cực nhỏ chỉ để riêng ta nghe thấy, chỉ là hắn vẫn không chịu nhìn ta.

“Ta biết”

Tại sao ta lại không biết? Hoàng Đế muốn bảo hộ Nhu Phi nhưng hắn rất rõ ràng tình trạng thân thể của chính mình. Hắn biết nếu bản thân rời bỏ nhân gian, trong cung người đầu tiên Hoàng Hậu sẽ đối phó chính là Nhu Phi. Hắn không thể phế Hoàng Hậu, chuyện này sẽ gây chấn động không ít, hơn nữa nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nhiều năm qua dốc lòng kinh doanh, thế lực khổng lồ, dù là hắn cũng phải bận tâm ba phần, huống chi Hoàng Hậu cũng không gây ra bất kì sai lầm nào. Vậy nên, biện pháp bảo hộ Nhu Phi tốt nhất chính là để nàng xuất cung. Nhưng những lời này Hoàng Đế không thể nói. Với danh phận Nhu Phi, nàng dù sao cũng là tiểu lão bà của hắn, lão bà của Hoàng Đế không thể để xuất cung tự do kết hôn, “chiếc nón xanh” này Hoàng Đế không thể đội, triều đình không thể đội, tông miếu xã tắc cũng không thể đội. Vì hoàng gia tôn nghiêm, hắn chỉ có thể ám chỉ, muốn nhờ vào tay ta đem nàng ra ngoài. Đến lúc đó, vạn nhất có bại lộ, người chịu tội dĩ nhiên cũng sẽ do ta gánh vác. Dù triều đại có thay đổi thì đây vẫn là nhược điểm vô cùng lớn, tùy thời đều có thể công khai xử tử ta.

Về phần tâm tư Hoàng Hậu thế nào, ta đã hiểu rõ. Nàng biết Hoàng Đế sủng ái Nhu Phi, Nhu Phi bị xử tử tất nhiên Hoàng Đế sẽ không bỏ qua. Hiện tại Hoàng Đế ngã bệnh có thể không quản được, nhưng vạn nhất Hoàng Đế truy cứu việc này thì sao? Nàng có thể đem hết tội danh đổ lên người ta. Vừa rồi nàng trước mặt mọi người nói ta có giao tình với Nhu Phi, sinh tử đều do ta định đoạt. Ha ha, nàng đã quyết định, nếu ta không giết Nhu Phi, tương lai nhất định sẽ bị quy trách nhiệm. Nếu ta giết Nhu Phi, sau này Hoàng Đế có chất vấn thì nàng có thể nói chính mình muốn ta tha cho Nhu Phi nên mới để ta đi. Như vậy, đầu sỏ gây chuyện cuối cùng vẫn là ta. Mục đích tuy tương phản nhưng mục tiêu lại đồng nhất, tất cả đều tính kế để ta gánh tội thay.

Về phần ta, kỳ thật giết Nhu Phi là tốt nhất. Hoàng Hậu cao hứng dĩ nhiên sẽ không gây phiền toái cho ta, thậm chí về sau còn có chỗ tốt cũng không biết chừng. Hoàng Đế lại càng không có quan hệ, việc này không thể công khai, ta chỉ cần âm thầm nói với hắn là người đã chạy thoát, vậy là được! Hắn bệnh nặng hấp hối, việc này lại không thể cho người kiểm chứng, hắn trừ bỏ tin tưởng ta cũng không còn cách nào khác. Vậy nên, nhìn thế nào Nhu Phi cũng phải chết để diệt trừ hậu hoạn.

“Là đây… ”, Tê Hà Biệt Viện đã ở ngay trước mắt, ta thở sâu một hơi, buông rơi tất cả suy nghĩ rồi thấp giọng nói, “Vương gia, tính mạng của ta và nàng đều giao cho ngươi”. Nói xong, không đợi hắn đáp lại, ta ngẩng đầu bước tới viện môn.

***

“Nhu Phi, ngươi đã biết tội?”, giơ cao phượng bài, ta nhìn người quỳ trước mặt vừa được lôi ra từ trong chăn, Nhu Phi. Mái tóc rối loạn, sắc mặt trắng bệch nhưng nàng vô cùng trấn định. Vừa trông thấy người đến là ta, nàng cực kỳ kinh ngạc. Có lẽ nàng đã sớm biết Hoàng Hậu sẽ đối phó với chính mình, chỉ không ngờ người đến là ta mà thôi. Nàng nhìn thấy ta liền chậm rãi quỳ xuống, vẻ mặt “không thể tin được” chuyển thành “đã hiểu rõ”. Đáy mắt vốn dĩ trong suốt kia đã nhuốm phần bi thương, có giải thoát, có thống khổ, có tiếc nuối, có giãy dụa, nhưng khi ánh mắt ấy nhìn về phía ta lại không có thống hận. Ta thậm chí nhìn thấy được sự khoan thứ trong đáy mắt của nàng. Có được một thị nữ thông minh tuệ mẫn như Thiến Nhi, nàng hẳn đã biết được là ta giết Mao Cầu để tính kế nàng. Khó trách Hoàng Đế một lòng muốn bảo hộ nàng, nữ tử như vậy làm sao không khiến người khác đau lòng?

“Nô tỳ biết tội”, nàng hoàn toàn không cãi lại mà chỉ cúi đầu chịu tội. Thần thái thản nhiên của Nhu Phi khiến dung mạo của nàng lại càng thêm xinh đẹp. Có lẽ so sánh với việc cả đời bị vây khốn tại chốn thâm cung nội viện không nhìn thấy ánh mặt trời, nàng càng nguyện ý chết đi.

“Tốt lắm. Như vậy, hãy nghe chỉ”, ta gật đầu tiếp tục nói, “Thánh cung phi tần, tất cả phẩm vị đều thành tâm cầu nguyện long thể an khang, mọi người chiếu theo chư tôn tổ chế tận tâm vì Thánh Thượng cầu phúc. Trong lúc này, Nhu Phi tại Tê Hà Viện thừa nhận thánh quyến nhưng không nghĩ đến thánh thể, không nhớ quân ân, được sủng mà kiêu, ở trong hậu cung lại cất tiếng khóc. Cử chỉ đại nghịch này thiên địa không tha, nguyền rủa thánh cung chính là ngũ mã phanh thây, thân diệt cửu tộc. Tuy nhiên, nghĩ ngươi tuổi nhỏ, sự tình lại có nguyên nhân. Dựa theo thánh ý, miễn tử cho toàn tộc của ngươi, ban ân ngươi chết toàn thây. Nhu Phi, mau lĩnh chỉ tạ ơn”

Đọc xong một hơi, ta tránh né ánh mắt của Nhu Phi mà lấy từ trong bình sứ ra một viên thuốc đưa nàng, “Ăn nó, rất nhanh thôi, ngươi sẽ không cảm thấy thống khổ”

“Tuân lệnh, Tê Hà Viện Nhu Phi lĩnh chỉ tạ ơn. Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”, tựa như đã được giải thoát, nàng trịnh trọng tiếp nhận viên thuốc.

“Không, nương nương, người không thể, người không thể như vậy a!”, Thiến Nhi vẫn quỳ bên cạnh lúc này không thể nhẫn nại được nữa, nàng liều mạng xông lên ôm lấy Nhu Phi khóc rống, “Nương nương, người không thể chết được a! Nếu người chết, Thiến Nhi làm sao có thể đối mặt với lão gia, đối mặt với phu nhân!”

Nhu Phi vẫn nhẫn nại đến bây giờ, nàng bị Thiến Nhi ôm lấy chính mình liền nhịn không được khóc thành tiếng, nhưng nàng không biết mình còn có thể nói gì, chỉ đành ôm Thiến Nhi nói lời an ủi, “Thiến Nhi, ngươi từ nhỏ đã đi theo ta, tuy rằng thân phận của chúng ta là chủ tử nhưng so với tỷ muội còn thân hơn. Ngươi quan tâm ta, chiếu cố ta, toàn tâm toàn ý bảo hộ ta, ta đều biết. Nhưng hiện tại nhân duyên chúng ta đã tận, ta biết ngươi khổ sở, nhưng ngoài cái chết ta không còn lựa chọn nào khác a! Đừng khóc, ngươi nên cao hứng a, ngươi ngẫm lại xem, rốt cuộc ta cũng đã có thể rời khỏi nơi này!”

“Không, nương nương, không thể, người không thể như vậy!”, Thiến Nhi khóc rống, hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của Nhu Phi. Bỗng nhiên, nàng dường như nhớ tới điều gì liền xoay người nhìn ta, “Nữ quan, nô tỳ không phục, nô tỳ muốn gặp Hoàng Thượng, nô tỳ muốn nói ra suy nghĩ của mình”

Rõ ràng biết Thiến Nhi muốn nói gì, Nhu Phi bối rối đứng lên, nàng ôm choàng lấy Thiến Nhi rồi la lên, “Thánh chỉ đã hạ không thể không tuân theo, Thiến Nhi, không được nói bậy, có nghe hay không? Ta không cho ngươi nói bậy. Ngươi phải sống, ta muốn ngươi sống sót”. Nói tới đây, nàng hướng ta nói, “Thanh Nguyệt, ta đối với ngươi không tệ. Thỉnh ngươi nể tình ta đối đãi tử tế với Thiến Nhi, đừng để nàng bị người khi dễ”

“Không, nương nương, người không có tội, người không thể chết được! Nô tỳ có liều mạng này cũng không thể để người chết!”, không đợi ta gật đầu đáp ứng, Thiến Nhi liền ra sức đẩy Nhu Phi ra rồi vọt tới trước mặt ta, nàng chỉ ngón tay vào mũi ta mà giận dữ nói, “Nữ quan, ngươi nói nương nương khóc trong cung. Như vậy, xin hỏi nữ quan, ngươi làm sao biết được? Ngươi tận mắt nhìn thấy? Hay là chính tai ngươi nghe được? Ai có thể chứng minh nương nương của chúng ta đã khóc? Ngươi không bằng không chứng dám xử tử tam phẩm nương nương sao? Vừa rồi ngươi nói Hoàng Thượng ngã bệnh, nói vậy, ý chỉ ban thưởng tử nương nương là ai hạ? Hoàng Thượng không có khả năng ban thưởng tử cho nương nương của chúng ta, đây là ngươi giả truyền thánh chỉ, đây là ngươi khi quân, ta muốn gặp Hoàng Thượng tố cáo ngươi”

“Thiến Nhi, không được nói bậy! Ngươi im miệng cho ta, im miệng!”, Nhu Phi xông tới che chở cho Thiến Nhi vẫn còn muốn mở miệng nói, nàng lệ rơi đầy mắt không để Thiến Nhi nói thêm gì nữa. Vốn dĩ nàng không muốn rơi lệ để duy trì tôn nghiêm tại thời điểm chết, nhưng vì bảo hộ thân nhân của chính mình, nàng hoàn toàn dẹp bỏ sự kiêu ngạo. Nàng quỳ trên mặt đấy, tay giữ chặt góc váy của ta, tình cảm ai khẩn xen lẫn với tiếng khóc thảm, “Thanh Nguyệt nữ quan, nô tỳ biết tội cam lòng lĩnh tử. Van cầu ngươi, van cầu ngươi buông tha Thiến Nhi, nàng chỉ là trung thành với ta, tuyệt không có ý mạo phạm”

“Không, nương nương, nô tỳ không cần nàng che chở”, vẫn là Thiến Nhi thông minh, trong lúc giãy dụa đã nhìn thấy phượng bài trong tay ta, “Nương nương, người xem, thứ nàng đang cầm trong tay là phượng bài Hoàng Hậu. Thứ này chứng minh nàng là người Hoàng Hậu phái tới. Mà Hoàng Hậu không có quyền ban tử người, nàng giả truyền thánh chỉ, người trăm ngàn lần không được mắc mưu a! Người hãy nghĩ tới lão gia, nghĩ tới phu nhân, nếu bọn họ biết người chết không minh bạch như vậy sẽ thương tâm khổ sở bao nhiêu? Người bảo bọn họ phải sống thế nào đây?”

“Thiến Nhi… ”, nhớ tới phụ mẫu của chính mình, Nhu Phi cũng cực hạn bi thương, nàng ôm Thiến Nhi thất thanh khóc rống lên.

Lòng ta trầm xuống. Ta ganh tị với nàng, ta phát điên vì ganh tị với nàng. Nhìn hai người đang ôm nhau, ta thật sự muốn đổi chỗ với nàng. Trong nhà có song thân đầu bạc tha thiết chờ mong, trong cung có cửu ngũ chí tôn thật tâm bảo hộ, bên cạnh có người hơn hẳn thân nhân vô tư lo lắng, nàng cơ hồ sở hữu tất cả những thứ dù ta có nằm mơ cũng không có. Nếu ta là nàng, ngày hôm nay dù có chết ta cũng sẽ không hối tiếc. Nhưng tất cả đều không thuộc về ta. Việc tốt trên thế gian hiện ra trước mặt ta chính là một lần nữa nhắc nhở ta, rằng chính mình mới đáng thương đáng buồn đến cỡ nào. Thiên gia tại sao lại bất công như thế? Ta đã làm sai chuyện gì? Ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Ngài không chịu cho ta, ta không miễn cưỡng. Nhưng tại sao ngài lại cố tình để ta xem qua, cố tình để ta gặp phải, lại cố tình để ta đi bảo vệ? Ta chưa từng có được thứ đó, dựa vào cái gì bắt ta phải bảo vệ thứ đó cho người khác? Người khác có cũng chẳng sao, vì cái gì lại muốn ta đánh cược mạng sống để bảo tồn nó? Ta bất tri bất giác lui về sau vài bước, phượng bài trong tay không biết từ khi nào đã rơi xuống mặt đất. Nâng bàn tay trống trơn trước mắt, hai bàn tay này có thật không, tại sao trong tay thứ gì cũng không có. Thiên gia, ngươi muốn nhục nhã ta đến bao giờ, ngươi muốn đùa bỡn ta đến bao giờ? Ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng.

“Tiểu Nhạc Nhi, cao xanh sẽ cho ngươi loại hạnh phúc khác. Tin tưởng ta, có thể, nhất định có thể”

Nhìn thấy thân mình của ta có chút vấn đề, Tam Thiếu vẫn trầm mặc không nói liền tiến lên đỡ lấy ta. Mà ý tứ trong lời nói của hắn cũng là thứ ta không thể cũng không tình nguyện cân nhắc. Ta không thể đỡ hắn mà hắn cũng không thể đỡ ta. Vì sống sót, tất cả mọi người chính là địch nhân của ta.

Đem thân thể ly khai, ta rũ mi mắt không hề nhìn bất luận kẻ nào, thanh âm lạnh như băng vang lên, “Người đâu, đem hai người tách ra, thỉnh nương nương ra đi”

“Tuân lệnh”, thị vệ lên tiếng đáp ứng rồi mạnh mẽ tách rời đang ôm cứng nhau. Thanh âm khóc rống bên tai lại càng thê lương. Thiến Nhi điên cuồng giãy dụa. Tiềm lực của con người thật đáng sợ. Nhìn thấy Nhu Phi bị người mạnh mẽ nhét viên thuốc vào miệng, nàng cư nhiên vùng thoát khỏi trói buộc của thị vệ, chỉ là lúc này nàng không lao đến chỗ Nhu Phi mà chuyển hướng về phía ta, “Thanh Nguyệt, ta cùng ngươi đồng quy vô tận”. Nàng ra tay rất nhanh và đột ngột, thần sắc tuyệt vọng cũng làm lòng người sợ hại, trong tay kia không biết lấy từ nơi nào ra một cây trâm đâm thẳng về hướng ta.

Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh hoàng, chỉ có ta… chỉ có ta cư nhiên nở nụ cười. Ta vẫn không nhúc nhích mà đứng chờ ở nơi đó. Đến đây đi, đáy lòng ta bỗng vang lên một thanh âm nho nhỏ vui mừng. Đến đây đi, đâm thẳng vào, trăm ngàn lần đừng trật, nhất định phải nhắm thẳng trái tim mà đâm vào. Đồng quy vu tận, đúng vậy, nếu ta chết, mọi người sẽ thật sự đồng quy vu tận. Để ta mang theo ganh tị, mang theo phẫn nộ, mang theo bất bình, mang theo hết thảy nhục nhã mà thế gian này đã dành tặng cho ta.

Cùng Nhu Phi đồng quy vu tận cũng tốt. Ta sinh ra đã dơ bẩn nhưng lại có thể cùng một người thuần mỹ như vậy chết đi, đường tới hoàng tuyền cũng không cơ khổ.

Ta không nhắm mắt nhưng cũng không thấy Thiến Nhi. Ta chỉ nhìn chằm chằm vào Nhu Phi. Ta muốn nhìn rõ, ta muốn đem bộ dáng của nàng ghi tạc vào tim. Nếu có kiếp sau, ta muốn nói với Diêm Vương rằng mình muốn trở thành người như nàng. Ta muốn có được tất cả những gì mà nàng đang có.

“Làm càn!”, Tam Thiếu bắt được cổ họng của Thiến Nhi, hy vọng của ta tan biến. Ta thật muốn xông đến gạt tay hắn ra, bảo hắn không cần nhiều chuyện như vậy. Đáng tiếc, ta biết chuyện này là không thể, thiên gia chưa cho ta ân huệ như vậy bao giờ. Lạnh lùng, ta lạnh lùng cười khẽ nhìn Thiến Nhi, ta bỗng nhiên rất hận nàng. Tại sao nàng lại vô dụng như vậy, tại sao nàng không thể tránh thoát khỏi Tam Thiếu mà đến đâm ta? Trong lòng bàn tay ta vẫn còn một viên thuốc, đó là ta lưu lại cho chính mình, là ta lưu lại cho mình một con đường lui.

“Muốn ta chết sao? Đáng tiếc a, ngươi không làm được”, ta vươn tay tóm trụ miệng nàng, lén lút đem viên thuốc nhét vào rồi lại giữ chặt cằm nàng để bắt nàng nuốt xuống, “Ngươi thật trung thành. Ngay cả ta cũng không đành lòng để các ngươi tách ra. Phải làm gì bây giờ?”. Quay đầu nhìn xem Nhu Phi đang hấp hối vẫn cố gắng há mồm, ta nở nụ cười, nụ cười đắc ý và thê lương, “Ta rất thích người trung tâm, ngươi hộ chủ như vậy, ta phải thăng quan tiến chức cho ngươi mới đúng”, xác định nàng đã nuốt viên thuốc, ta mới buông tay xoay người bước về phía Nhu Phi, ta đem hết toàn bộ phẫn nộ cùng bất bình phát tiết trên người nàng, “Ngươi là chủ tử của nàng, để cho nàng tốt đẹp cũng là cấp thể diện cho ngươi”

“Người tới, đắp giấy lên mặt nàng”, ngữ khí thản nhiên khiến sắc mặt mọi người trắng bệch. Những phi tử theo đến nơi này vốn dĩ chỉ là chờ xem kịch vui, nhưng sau khi nghe thấy mệnh lệnh của ta, bọn họ bị dọa đến tay chân mềm nhũn ngã tựa vào lòng cung nữ. Nhu Phi đã nói không ra lời, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía ta đầy hận ý. Nàng cố gắng mở bàn tay, tựa như muốn bóp cổ ta.

Tốt lắm, hận đi, cố gắng hận đi. Loại cảm giác đau triệt tâm phế này ngươi cũng nên nếm thử, không phải sao? Ta thừa nhận mình cố ý. Ta chướng mắt với tốt đẹp của nàng, chướng mắt với may mắn của nàng, chướng mắt với thiện lương của nàng. Ta muốn nàng nếm thử tư vị hận thù. Ta muốn hủy thuần khiết của nàng, hủy thiện lương của nàng, hủy nụ cười tươi tắn rạng ngời của nàng.

Nhìn bọn thái giám mang đến hình cụ, Thiến Nhi ngay cả một chút cảm giác sợ hãi cũng không có. Nàng khinh thường liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó cố gắng hướng về phía Nhu Phi, dùng cách xưng hô khi vẫn còn ở nhà của các nàng mà kiên định nói, “Tiểu thư, đừng sợ, đường đến hoàng tuyền có Thiến Nhi đi cùng người”

Nghe thấy thanh âm của Thiến Nhi, ánh mắt trừng giận dữ của Nhu Phi từ ta chuyển về phía nàng, trong nháy mắt, dung mạo thanh lệ lộ ra nụ cười tuyệt mỹ. Nàng cố sức gật đầu, dùng hết khí lực còn sót lại trên người để trườn đến cạnh Thiến Nhi… gần một chút… gần một chút…

Không được, dù bản thân đã như thế nhưng nàng vẫn lo lắng cho Nhu Phi sao? Hận, ta thật sự rất hận, “Động thủ, còn không động thủ cho ta”. Thanh âm khàn khàn rống giận, dung mạo của ta dữ tợn tựa như ma quỷ, “Các ngươi đều nhìn kỹ cho ta, kẻ nào ngỗ nghịch phạm thượng, đây chính là tấm gương”. Ta quay đầu nhìn đám hậu cung tần phi đã mềm nhũn mà gầm rú, mượn thần sắc khốc lệ mà cưỡng chế nước mắt.

Thiến Nhị bị trói trên mặt đất, nàng căn bản không thể nhúc nhích. Nàng không thèm liếc nhìn ta một cái, chỉ là cầu xin Nhu Phi đừng trườn tới nữa, “Xin người đừng làm bị thương chính mình”. Nàng nói như thế. Đối mặt với khổ hình, nàng vẫn nghĩ đến Nhu Phi trước tiên. Bọn thái giám đem giấy đã tẩm qua nước đắp một tầng lên mặt Thiến Nhi… thêm một tầng… lại thêm một tầng nữa… đến tầng thứ tư thì nàng liền bất động. Ta tiến lên bóc lớp giấy ném xuống đất, mắt lạnh nhìn Nhu Phi cũng đã không còn hơi thở, “Vương gia, nàng là tội phi, không thể táng nhập đế lăng. Nhưng ta cùng Nhu Phi có chút giao tình, tình ngài cho người mang hai nàng đi ra ngoài tìm một chỗ chôn cất”

“Cái này… hình như không hợp qui củ”, Tam Thiếu cau mày suy nghĩ, cuối cùng lại hạ quyết định, hắn gật đầu nói, “Cũng được, bổn vương thật sự coi trọng trung nghĩa của Thiến Nhi, huống chi nữ quan đã mở miệng cầu tình, bổn vương không có lý do gì từ chối”. Vừa dứt lời, hắn phân phó tiểu thái giám bên người, “Các ngươi mang xác hai nàng ra ngoài, bổn vương sẽ xử trí”

***

Đứng trên thành lâu hoàng cung, ta nhìn xe ngựa chở Nhu Phi cùng Thiến Nhi chậm rãi rời đi phía xa xa.

“Bay đi, bay thật xa, từ hôm nay trở đi, thế gian không còn Nhu Phi nữa”

“Ngươi đây là tội tình gì?”, không biết từ khi nào, Tam Thiếu đã đứng phía sau ta, một chiếc áo choàng phủ lên người ta, “Viên thuốc cho Thiến Nhi vốn là lưu lại cho chính ngươi. Vì nàng, ngươi cần thiết phải hy sinh chính mình sao?”

Trầm mặc. Trầm mặc. Vẫn là trầm mặc.

di-fontn�e1�n�`te-height:115%;mso-fareast-font-family: "Times New Roman";background:white'>Lão bà yêu quái, thành nhân thành quỷ tất cả đều là nàng. Biết chuyện vẫn chưa xong nên ta liền đứng dậy quỳ rạp xuống đất, thái độ vô cùng trung tâm, “Nương nương, người dù có trăm ngàn từ bi cũng phải vì thánh thể an khang! Thỉnh nương nương cân nhắc”

“Thỉnh nương nương cân nhắc”, các nương nương ở cung khác cũng thêm dầu vào lửa, bọn họ đều đứng dậy quỳ gối dập đầu, kỳ thật tác dụng của các nàng ở đây cũng chính là đồng loạt quỳ xuống như vậy.

Tựa như bị mọi người tạo áp lực, Hoàng Hậu bất đắc dĩ nói, “Chuyện này… Haizz, được rồi, tất cả đứng lên đi. Ta biết các ngươi đều quan tâm đến thánh thể. Bản cung cũng muốn như thế!”, mục đích đã đạt được, Hoàng Hậu “đau lòng” cho phép mọi người đứng lên, “Nếu đã như vậy, truyền lời đi xuống, ban thưởng cho Nhu Phi ba thước bạch lăng”

Ta choáng, bạch lăng? Hậu cung không phải thường ban rượu độc sao? Tại sao Hoàng Hậu lại sửa thành thắt cổ? Còn muốn chơi thế nào nữa? Ta sốt ruột trong lòng, hiện tại không biết phải nói thế nào, toàn bộ hy vọng đều kí thác lên người Tam Thiếu. Chỉ là Tam Thiếu vẫn ngoảnh mặt không nhìn ta. Lão thiên a! Trong lòng bàn tay ta đã đổ mồ hôi. Tam Thiếu, Tam gia, Tam tổ tông, ngươi nói một lời đi a!

Ta sốt ruột đứng đây, Tam Thiếu bên kia cuối cùng mới quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng, “Tại sao bổn vương cảm thấy sắc mặt nữ quan không tốt, là buổi chiều làm việc mệt sao?”, dừng một chút, thời gian thật ngắn nhưng ta lại cảm thấy thật dài, “Hay vẫn còn lời muốn nói?”

Đa tạ trời đất, tiểu tổ tông xem như đã mở miệng, bằng không ta thật không có biện pháp lên tiếng. Bất chấp nội dung châm chọc trong lời nói của hắn, ta nhanh chóng đáp lời, “Bẩm vương gia, chỉ là nô tỳ cảm thấy không ổn. Nhưng Hoàng Hậu nương nương đã hạ ý chỉ, sẽ không chấp nhận ý khác của nô tỳ”

“Vậy sao?”, bộ dáng hiện tại của Tam Thiếu thật sự đáng giận, “Nếu đã vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi”

Tam Thiếu chết tiệt, ta hận không thể tiến lên bóp chết hắn. Hắn là cố ý! Hiện tại chỉ lo lắng suông cũng không có biện pháp a! Ý chỉ của Hoàng Hậu đã hạ xuống, Tam Thiếu lại không chịu hỗ trợ, mắt thấy đã có thái giám tiến vào nhận phượng bài, ta thật sự không còn cách nào khác. Quên đi, chuyện đã đến nước này chỉ có thể tiến lên. Tim đau nhói một cái, ta cũng chỉ có thể buông tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.