Ta yên lặng đứng trên thành lâu, gió đêm
lạnh lẽo lùa từng trận âm khí lên người. Nơi này thật sự rất cao a! Độ cao đủ
để ta chỉ cần nhảy xuống là có thể chấm dứt mọi dục vọng. Không hiểu vì sao,
bỗng dưng ta nghĩ rằng chỉ cần nhảy xuống kia liền có được tự do, liền có thể đạt
được một cuộc sống tốt hơn. Ta giơ cao tay, thả lỏng toàn thân, tưởng tượng
chính mình duỗi thẳng thân người, duỗi thẳng… duỗi thẳng… đây là tư thế trong
mộng của ta. Ở trong mộng làm động tác này có thể khiến ta bay lên, bay giữa
đám mây, bai trên đại mạc, bay qua những cánh đồng hoang, bay giữa cao nguyên
trùng điệp, bay đến nơi không một bóng người.
“Trở lại đi, gió đêm rất lạnh!”
Tam Thiếu vẫn đứng phía sau lưng ta. Tối
hôm nay ta cảm giác hắn có chỗ nào không đúng, ta thật sự không biết phải diễn
tả thế nào. Ta xoay người cẩn thận đánh giá hắn một phen, đúng vậy, chính là
Tam Thiếu a! Mặt như ngọc, mắt tinh anh, tác phong nho nhã khí chất, ánh mắt
gian tà vốn dĩ luôn ẩn hiện khí phách lạnh băng cơ hồ phát tiết ra ngoài.
Không, có gì đó không giống với dung mạo của hắn, là gì? Rốt cuộc đêm nay hắn
có chỗ nào không thích hợp? Quên đi, nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ nữa,
ta cũng không chán ghét “hắn” hiện tại.
“Làm gì vậy? Làm gì nhìn ta như vậy? Có chỗ
nào không đúng sao?”, bị ta nhìn chăm chú một hồi, Tam Thiếu cười cười nhìn
xuống quần áo của chính mình, sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn hắn mới vừa cười
vừa nói, “Ngươi là nữ nhi nha, nhìn chằm chằm nam nhân như thế cũng không cảm
thấy e lệ sao? Ta thừa nhận bản thân là mỹ nam tử, nhưng ngươi cũng nên che
giấu một chút nha, vụng trộm liếc mắt là được rồi”
Nữ nhi? E lệ? Che giấu? Những lời này ta
nghe được cũng muốn nở nụ cười. Thật sự da mặt quá dày mà! Ta đã biết hắn có
chỗ nào không đúng. Đêm nay Tam Thiếu tựa hồ thiếu vài phần tính kế, hơn vài phần
chân thành, ánh mắt của hắn có chút giống Nhu Phi.
Nhu Phi? Đúng vậy, Nhu Phi. Ta quay đầu
nhìn về phía ngoài thành, xe ngựa kia đã chạy xa khỏi tầm mắt. Ta nhẹ nhàng lấy
từ trong ngực áo ra một chiếc bình sứ trống không. Mở nắp bình ra, ta chậm rãi
hít thật sâu, những viên thuốc lúc trước vẫn còn lưu lại hương thơm. Đó là
hương tự do, là con đường lui mà ta đã từng có ý định nhờ cậy vào. Nhu Phi, ta
lưu lại Thiến Nhi cho ngươi. Hôm nay ta thả các ngươi, ngày sau có ai đến thả
ta?
“Tiểu Nhạc Nhi, ngươi đã quyết định không
phò trợ ta đoạt đại vị, đúng không?”, trong lời nói của Tam Thiếu không có nghi
vấn cũng không có chỉ trích. Hắn tựa như chỉ đang thuật lại một sự thật mà bản
thân đã biết trước, một sự thật mà hắn không thể không đối mặt.
Ta không nói. Nếu là bình thường, ta vì tự
bảo vệ mình sẽ lừa gạt hắn, nhưng tối này… ta không muốn… cũng không nghĩ đến.
“Nếu là lúc trước, ta sẽ có thể chờ đợi.
Nhưng hiện tại… ”, hắn có chút thở dài bất đắc dĩ, “Ta biết thời gian của ngươi
cũng không còn nhiều. Tâm tư của ngươi thế nào, ta có thể đoán được vài phần.
Sự tình trọng đại như vậy, ngươi cư nhiên phó thác cho ta, lấy tính cách “làm
tất cả để tự bảo vệ mình” như ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không để lộ chân tướng
tân quân tương lai. Ta nói có đúng không?”
Còn có thể nói gì? Hắn nói cũng có phần
đúng. Kế hoạch của ta chính xác là như vậy. Vốn dĩ mỗi bước là mỗi lần đối mặt
với hiểm nguy, không phải ta không nghĩ đến hắn sẽ coi đây là áp chế để bức ta
đi vào khuôn khổ. Chỉ là tình thế khẩn cấp, ta thật sự không còn cách nào khác.
Ta tháo chỉ đao nơi cổ tay đặt xuống tường thành, tỏ vẻ chính mình không còn
khả năng chống trả. Ta xoay người đưa lưng về phía hắn rồi nhìn về phía xa xa.
Chỉ đao được hắn mân mê trong tay, qua một
hồi lâu, ta nghe thấy thanh âm sâu kín của hắn truyền đến từ phía sau, “Ngươi
là một chướng ngại lớn, ta phải giết chết ngươi mới đúng”. Lại qua thật lâu,
lâu đến độ ta có thể cảm giác được đao khí dày đặc trên cổ.
“Ngươi thắng”
Chỉ đao lại đặt trước mặt ta, thanh âm cười
khổ bất đắc dĩ của Tam Thiếu cũng truyền đến, “Hôm nay xem như chưa từng phát
sinh chuyện gì”
Ta cúi người thi lễ. Đây là lần đầu tiên ta
thành tâm cúi người thi lễ với hắn kể từ khi chúng ta quen biết lẫn nhau. Điều
này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, ít nhất… cũng bao hàm chuyện của Nhu Phi.
“Được rồi, đừng nghĩ dùng kế dụ dỗ đối với
ta. Chuyện này… bổn vương vẫn là tình thế bắt buộc. Chẳng qua bổn vương cũng
hiểu được, đại trượng phu kiến công lập nghiệp há có thể dựa vào một nữ nhân?
Ngươi cứ nhìn xem, ngôi vị Hoàng Đế nhất định là của ta, mà ngươi, nhất định
cũng là của ta”
Ta mỉm cười, nụ cười phát ra từ nội tâm, nụ
cười không chứa đựng bất kì giả dối nào. Hắn ít nhất cũng là một địch nhân đáng
tôn kính.
“Thật đẹp! Thời điểm ngươi cười lên thật sự
rất đẹp!”
“So với ngai vàng còn đẹp hơn sao?”
“Không có ngai vàng, ta dùng cái gì để bảo
hộ nụ cười tuyệt mỹ này?”
“Hoàng cung ngự uyển thật sự rất lạnh a!”
“Ta đưa ngươi trở về. Hãy nghỉ ngơi sớm,
ngày mai sẽ có chấn động lớn”
“Thỉnh vương gia đi trước, nô tỳ sao dám
vượt quá giới hạn”
“Tiểu Nhạc Nhi, đáp ứng ta một yêu cầu”
“Xin vương gia chỉ giáo”
“Ta biết ngươi tại sao lại chọn Tứ đệ, hắn
quả thật dễ dàng khống chế hơn so với ta và nhị ca. Ta không ngại ngươi giúp
hắn, chỉ là, đáp ứng ta, tuyệt đối không được để hắn chạm vào ngươi thêm lần
nào nữa. Ta không ngại quá khứ của ngươi, nhưng hắn không được, hắn không xứng.
Hôm nay, ta suýt chút nữa đã giết hắn”
“Được, ta đáp ứng” sẽ gây rất nhiều phiền
toái, bất quá ta tin tưởng mình có thể hóa giải.
Trên đường trở về, trực giác khiến ta cảm
thấy ở chỗ rẽ đang ẩn nấp một lưỡi kiếm sắc bén. Theo cảm giác nhìn lại, ta bắt
gặp Lôi Hổ đang đứng trong góc nhìn chằm chằm vào ta. Tuy hắn che giấu thân
hình, nhưng ta khẳng định hắn biết ta đã phát hiện ra hắn, mà hắn cũng hoàn
toàn không có ý tứ che lấp. Hận ý kia được hắn biểu hiện rõ ràng. Vì sao? Vì
Nhu Phi sao? Ta giết Nhu Phi nên hắn hận ta?
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”, nhìn thấy
ta đứng đó bất động, Tam Thiếu kỳ quái hỏi.
Ta nhanh chóng lắc đầu thu hồi ánh mắt,
không thể để Tam Thiếu phát hiện. Thân là thống lĩnh hộ vệ hoàng gia lại thầm
yêu vương phi, tội này cũng đủ khiến Lôi Hổ chết mười lần không đủ, “Không có
gì, ta chỉ nghĩ ngợi lung tung”. Ta mỉm cười nhìn Tam Thiếu rồi tiếp tục bước
đi. Ta có nên nói thật chân tướng với Lôi Hổi không? Như vậy ít nhất có thể
giảm bớt một địch nhân. Nhưng Nhu Phi hiển nhiên đối với hắn không có ý tứ gì,
thả nàng ra ngoài chính là để nàng có thể cất cánh tự do tự tại, có được một
cuộc sống mà ta tha thiết ước mơ nhưng lại không đạt được. Hà cớ gì lại để
những người đến quấy rầy nàng? Quên đi!
***
Nhu Phi chết, tin tức này rất nhanh truyền
khắp nơi, người trong hoàng cung cao thấp đều nghị luận về chuyện này. Diễn trò
phải diễn đến cùng, để tin tức Nhu Phi chết càng thêm chân thật, Hoàng Đế hạ
chỉ khiển trách Hoàng Hậu. Hơn nữa, hắn lấy tội danh “vi phạm tổ chế”, “cấu kết
hậu cung”, “giả truyền thánh chỉ” đem ta trói vào Thượng Tiên Cột ngoài Khôn
Thái Điện rồi phạt ba mươi roi. Vi phạm tổ chế, cấu kết hậu cung, giả truyền
thánh chỉ còn tư sát vương phi, đối với những đại tội này, chỉ cần một cái đã
đủ rơi đầu, vậy mà ta chỉ bị phạt ba mươi roi, tuy rằng bị đánh đến trầy da
tróc vảy, mình đầy thương tích nhưng địa vị của ta trong cung lại càng thêm
vững chắc. Không ai hoài nghi sự tình bên trong giữa ta và Hoàng Đế, trong lúc
nhất thời, ta được rất nhiều người “quan tâm”, tặng phẩm được đưa đến tấp nập
cơ hồ không còn chỗ chứa.
“Nói với người bên ngoài là nữ quan sau khi
uống thuốc xong đã ngủ, thỉnh các nàng ngày khác lại đến”, Thường Nghĩa một bên
phân phó tiểu thái giám ra ngoài ngăn khách, một bên tay chân thoăn thoắt điều
chế thuốc trị thương cho ta, vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn nào, “Những người
này cũng thật là… không biết bệnh nhân rất cần nghỉ ngơi sao? Muốn nịnh bợ cũng
nên chọn thời điểm tốt, một chút nhãn lực cũng không có!”
“Chớ có nói bậy!”, nằm tựa vào giường, ta
vừa nghe thấy thanh âm thì thầm không gọi là nhỏ của hắn liền nhanh chóng mở
miệng ngăn cản. Thường Nghĩa cư nhiên bĩu môi dài thượt, hắn không biết “trăng
lên thì thủy triều cũng lên theo” sao? Hiện tại, trong mắt bọn họ ta là người
được hoàng ân sủng ái, nhưng đây cũng chính là tai họa ngầm lớn nhất. Mọi người
trong hậu cung đều có chung một suy nghĩ, bất luận là ai, chỉ cần người đó được
sủng ái thì chính là kẻ địch chung. Huống chi, ta còn không phải được sủng ái
thật sự, chỉ là quân cờ thôi!
“Các nương nương tôn quý hạ mình đến đây
tặng lễ chính là ân điển, là vinh quang, về sau không được nói những lời bất
kính này nữa!”
“Rồi, rồi, nô tài đã biết, nô tài tuân
lệnh”, Thường Nghĩa bị ta trách mắng nhưng không hề e ngại, hắn chỉ liên tục
gật đầu cho có lệ. Nhìn thấy thuốc trị thương đã điều chế xong, hắn bê hai tay
lại đây rồi hướng ta làm một đại lễ không phù hợp, “Thỉnh thượng dược, nữ quan
đại nhân!”
“Để cung nữ bôi thuốc là được, ngươi đi làm
công việc của ngươi đi”, vết thương tuy rằng phần nhiều nằm phía sau lưng nhưng
trên mông và đùi cũng bị vài chỗ!
“Không được, tay chân các nàng vụng về, ta
lo lắng!”, hắn thật không cho ta mặt mũi mà nhất quyết cự tuyệt, thậm chí còn
phân phó toàn bộ người khác lui ra ngoài.
“Ngươi!”, ta uất ức, hắn là khờ thật hay
giả ngốc a? Nếu không, hắn đây là cố ý làm ta khó xử. Tức giận! Thật tức giận!
Hắn không ngốc, tuyệt đối không ngốc, hắn
nhanh chóng hiểu được ý tứ của ta, hắn nhún vai ra vẻ không thèm để ý mà nói,
“Ai nha, nữ quan đại nhân, người quên rồi sao? Ta là thái giám a! Thái giám
không xem như nam nhân! Thậm chí… không xem như người!”
Haizz… nếu hắn không là người thì ta là thứ
gì a! Nghe kỹ một chút, hình như hắn đang ấm ức! Xem ra chúng ta giống nhau ở
chỗ không cam lòng bị người khác xếp đặt. Chỉ là, mọi người đều thân bất do kỷ,
biết hắn không chịu mượn tay người khác, ta không nhiều lời nữa, trực tiếp vùi
đầu vào cánh tay để hắn bôi dược.
“Đánh thật ác mà! Không biết là đang đánh
người sao? Cũng không biết xuống tay nhẹ một chút!”, động tác bôi thuốc rất
nhẹ, thanh âm cũng rất nhẹ.
Thuốc mỡ bôi lên vết thương thật lạnh, vốn
dĩ miệng vết thương nóng như lửa cũng dịu đi rất nhiều. Chỉ là, lời của Thường
Nghĩa khiến ta không biết nên khóc hay nên cười, “Thường Nghĩa, ta cũng là nô
tài chẳng khác gì ngươi, vậy nên không cần đánh nhẹ!”
“Nữ quan, bởi vì chúng ta là nô tài nên mới
phải chịu những tra tấn này, phải không?”
“Đúng vậy, bởi vì chúng ta không có lựa
chọn. Thường Nghĩa, chúng ta là nô tài, chủ tử có thể tùy ý giẫm đạp làm nhục
chúng ta, thậm chí có thể bóp chết chúng ta như bóp chết một con kiến. Chúng ta
vô lực phản kháng, chỉ là… ”, ta chống tay ngồi dậy nhìn hắn, “Chúng ta cũng là
người, cũng do huyết nhục tạo thành, thân thể tuy không phải do chính mình
nhưng ở đây… ”, ta chỉ vào vị trí trái tim bên ngực trái, “Hiểu chưa?”
Hắn ngây ngốc nhìn ta, một lúc lâu sau, hắn
bỗng nhớ chính mình đang bôi thuốc cho ta liền nhanh chóng dùng thìa quết thuốc
bôi lên lưng ta. Tinh thần rối loạn, hắn “động thủ” cũng không phân nặng nhẹ,
ta đau đến chảy nước mắt.
“A!”, ta oán hận nói, “Thường Nghĩa, ta
cũng muốn lôi ngươi ra ngoài đánh ba mươi roi, sau đó bôi dược cho ngươi thật
mạnh!”
“Người sẽ không làm vậy”, hắn nhẹ nhàng
bâng quơ không thèm để ý đến lời của ta, nhưng động tác bôi dược đã khôi phục
lại tình trạng cẩn thận ban đầu.
“Ngươi làm sao biết ta sẽ không làm vậy?
Chờ ta dưỡng thương xong, người đầu tiên cần phải “sửa chữa” chính là ngươi”
“Người sẽ không làm thế. Ngay cả Thiến Nhi
muốn giết người mà người cũng buông tha, người sẽ không đối với nô tài như vậy”
“Ngươi nói cái gì?”, ta hoảng hốt ngồi dậy,
hoảng hốt giữ chặt bàn tay đang bôi thuốc của Thường Nghĩa. Chỉ đao sẵn sàng
trong cổ tay.
“Nữ quan, lúc người nhét viên thuốc vào
miệng nàng, vương gia đứng phía bên trái người, mà nô tài thì đứng phía bên
phải người. Tuy người khác nhìn không thấy động tác của người nhưng nô tài lại
thấy rất rõ ràng”, ánh mắt của hắn thản nhiên không một chút e ngại, “Người đắp
giấy lên mặt Thiến Nhi, cần gì phải nhét thuốc độc vào miệng nàng?”
Thế gian này quả nhiên không có người ngốc!
Ta âm thầm than thở rồi thu hồi chỉ đao, “Nói đi, ngươi nghĩ gì?”, hắn đã ẩn
nhẫn đến bây giờ nhưng lại chọn thời điểm vắng lặng bốn bề này để lên tiếng,
nhất định là có yêu cầu, ta nghĩ nghe xem hắn muốn gì cũng tốt.
“Thứ gì nô tài cũng không cần, nô tài chỉ
hy vọng nữ quan mang theo nô tài bên người để sai bảo, nô tài sẽ là người hữu
dụng cho nữ quan”
“Tại sao? Hiện tại ngươi đã ở đây, không
phải sao?”
“Không giống”, hắn lắc đầu, thanh âm kiên
quyết, “Nô tài muốn giúp người, nô tài muốn vì người làm những chuyện người
không thể làm được”
Là tâm phúc sao? Ta có thể tin tưởng hắn
sao?
“Vẫn là câu hỏi kia, vì cái gì?”
“Vì nô tài cần một bóng cây để dựa vào a!”,
hắn nở nụ cười, một nụ cười sáng rỡ nhưng bướng bỉnh, “Bên cạnh các chủ tử khác
đều đã có người”
“Vậy sao? Bóng cây này không vững chắc, bất
cứ lúc nào cũng có thể đỗ ngã, hơn nữa, một khi đã ngã xuống chính là tai ương
ngập đầu!”
“Không quan hệ, lúc đó nô tài chỉ việc chạy
đi tìm một bóng cây khác là được”
Ta hoàn toàn buông lỏng cảnh giác mà nằm
sấp xuống giường một lần nữa, mặc dù buồn cười nhưng ta nhận ra tâm tình thư
thả hơn rất nhiều, “Ngươi mở to mắt cho ta, cẩn thận cá trong chậu gặp phải tai
ương”
“Không sợ, nô tài biết võ công, vạn nhất
gặp nguy hiểm, nô tài liền ném người sang một bên rồi bỏ trốn. Chỉ cần ngồi thu
lễ vật cũng đủ cho nô tài dùng cả đời”
“Ngươi biết võ công?”, đây quả là một kinh
hỉ nằm ngoài ý muốn, “Ai dạy ngươi? Thân thủ thế nào?”
“Là một lão thái giám trước kia dạy ta. Ta
đã thấy qua Lôi thống lĩnh cùng người khác so chiêu, nô tài không kém so với
hắn”
“Không kém so với hắn?”, vậy đã là rất cao,
“Xem ra ta nên cất kỹ hộp châu báu, không để người trộm đi”
“Người không cần lo, nô tài không cần trộm,
tương lai thu lễ vật còn không đủ sao?”
Hắn tiếp tục bôi thuốc cho ta, miệng bắt
đầu lải nhải cái gì châu báu có thể đổi ra bao nhiêu bạc. Ta choáng!
Ta chôn mặt trong cánh tay mà tiếp tục mỉm
cười chịu đựng để hắn bôi thuốc. Thật sự có thể tin tưởng hắn sao? Không biết,
nhìn kỹ rồi tính.