“Thái y nói thuốc này mỗi ngày ít nhất phải
bôi một lần, còn phải chú ý không được cử động mạnh, cẩn thận kẻo động đến
miệng vết thương”, Thường Nghĩa vừa bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương vừa không
ngừng dặn dò. Sau khi bôi thuốc xong, hắn đem lọ thuốc đặt lên bàn, vừa định
kéo chăn đắp cho ta thì hắn ngẫm lại liền cảm thấy không tốt, “Vẫn không nên
đắp chăn, nóng bức sẽ không tốt cho miệng vết thương. Người có muốn uống nước
không?”
“Không cần”, loại tư thế nằm sấp này thật
sự khó chịu, uống nước vào không sặc mới lạ. Cứ như vậy mà nằm phơi bày trọn
vẹn sao, hay là ngồi dậy một chút? Quên đi, Thường Nghĩa nói rất đúng, động đến
miệng vết thương sẽ không tốt. Mệnh của Hoàng Đế càng ngày càng ngắn, ta cũng không
có bao nhiêu thời gian để dưỡng thương, “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi”.
Ta phải cẩn thận ngẫm xem bước tiếp theo nên làm gì.
“Nô tài không mệt. Hơn nữa, nếu người muốn
uống trà hay cần gì thì cũng phải có người hầu hạ, đúng không? Nô tài đứng hầu
ở nơi này, người có thể tùy ý sai bảo. Nếu không… ”, hắn đảo mắt nhìn trái ngó
phải rồi nhặt lên một chiếc quạt tròn ở đầu giường, “Để nô tài quạt cho người,
có thể thoải mái một chút”
Ta không nói gì nữa mà mặc kệ hắn. Hơn nữa,
vết thương trên lưng được gió nhè nhẹ thổi lên quả thật thoải mái hơn rất
nhiều. Trong đầu ta bắt đầu suy nghĩ cân nhắc rất nhiều chuyện. Nhu Phi xem như
đã giải quyết xong, có lẽ kiếp này ta cũng sẽ không gặp lại nàng. Tam Thiếu có
thể tin, ta biết hắn sẽ thu xếp tốt. Kế tiếp, ta phải nghĩ biện pháp giúp Tứ
hoàng tử đăng vị, nhưng cụ thể phải làm thế nào thì ta vẫn chưa rõ ràng. Muốn
hoàn thành ý nguyện của Hoàng Đế, cũng chỉ có thể lập một con rối Hoàng Đế. Như
vậy, Tứ hoàng tử sẽ không thể có thế lực quá lớn. Không có thế lực đồng nghĩa
với không có uy hiếp. Mà thế lực của Tam Thiếu cùng Vũ Nhân ngang nhau sẽ tạo
thế giằng co, dưới tình hình đó, hai người bọn họ có thể đồng ý để Ung Vương kế
vị. Bọn họ kiềm chế nhau sẽ đạt đến trạng thái cân bằng. Chuyện này… nói thì dễ
nhưng bắt tay làm mới khó a! Xem ra, đầu tiên ta phải diệt trừ vây cánh của Tứ
hoàng tử. Nói đến vây cánh của Ung Vương… chẳng lẽ phải bắt đầu xuống tay từ
“nơi đó”? Hắn ngay cả một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có!
Cạch… ! Đột ngột mà quen thuộc, thanh âm
phá cửa vang lên, cả ta cùng Thường Nghĩa đều giật mình kinh ngạc.
Diên Tử đến, cánh cửa bị đá văng sang một
bên, khung cửa lung lay sắp đổ. Điều này bắt đầu khiến ta lo lắng một chút,
liệu ta có nên đổi cửa gỗ thành cửa sắt không nhỉ? Trong hoàng cung, vật liệu
gỗ rất đắt tiền, hơn nữa lại còn mỏng manh rất dễ phá hỏng, chẳng lưu lại cho
ta một chút mặt mũi nào. Ta biết hắn sẽ tới, nhưng không nghĩ hắn lại dùng
phương thức “xuất sắc” này mà tiến vào. Rõ như ban ngày trước mặt bao người,
hắn cứ như vậy mà xông vào. Không có dấu hiệu cũng không chừa cơ hội cho bất
luận kẻ nào làm thủ tục thông báo, hắn cứ như thế, trực tiếp oanh động phá cửa
mà vào. Điều này khiến ta và Thường Nghĩa có chút không rõ.
“Thanh Nhi! Thanh Nhi! Bị thương sao? Đi,
ta mang ngươi đi!”, hắn hô to gọi nhỏ tiến thẳng lại đây.
Thấy hắn đến, ta đã cảm thấy có chút bất
đắc dĩ. Nghĩ đến thân thể mình vì bôi thuốc mà cơ hồ phơi bày trọn vẹn bên
ngoài nên ta muốn tìm thứ gì đó che đậy lại. Giật giật, vốn định kéo chăn lên
nhưng chỉ vừa động đậy một chút thì miệng vết thương trên lưng đã bị xé rách.
Ta đau đớn thốt lên một tiếng, tựa như thiên địa rung chuyển, đau đến không thở
nổi.
Thường Nghĩa giật mình thanh tỉnh, thời
điểm ta bất đắc dĩ đối mặt với Diên Tử, động tác của hắn không ngờ lại nhanh
hơn ta nghĩ. Chỉ trong nháy mắt, sa rèm được thả xuống, điều này khiến ta nhẹ
nhàng thở phào một hơi. Tuy rằng sa rèm vô cùng mỏng manh trong suốt, hoàn toàn
không có khả năng che lấp nhưng cảm giác tâm lý tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cũng
không cần trực tiếp đối mặt.
Thời điểm sa rèm buông xuống, Diên Tử cũng
dừng lại cước bộ đang định tiến lên. Hắn đã thấy rõ tình trạng trong phòng. Ánh
mắt đang lo âu bỗng nổi lên tơ máu, “Hỗn đản!”. Hắn giận dữ giật khăn trải bàn,
toàn bộ vật dụng bài trí trên đó đều rơi xuống vỡ nát tứ tung trên mặt đất. Một
hòn dã sơn lăn đến chân hắn, kết cục của nó không mấy lạc quan, bị Diên Tử trực
tiếp đá văng, “Cút đi!”. Ý đồ đã rõ ràng, hai chữ “Cút đi!” kia là nói với
Thường Nghĩa. Hơn nữa, Diên Tử còn giơ chân phải định đả thương người đang đứng
chắn trước giường.
Thường Nghĩa từng nói qua chính mình có võ
công, tuy nhiên, dù có võ công hắn cũng không thể động thủ với chủ tử của mình.
Địa vị của Diên Tử cao hơn hắn rất nhiều, vậy nên hắn chỉ né tránh chứ không
thể đánh trả. Tuy nhiên, dù né tránh thế nào thì hắn vẫn đứng chắn trước
giường, không để Diên Tử có cơ hội tiến gần nửa bước.
“Cút đi! Muốn tạo phản sao?”
“Nô tài không dám, nhưng nữ quan đang bôi
thuốc, lúc này thật sự không tiện gặp khách, thỉnh Phong công tử tạm thời tránh
mặt”
Hành vi của Diên Tử tuyệt đối là quá khích.
Hắn cứ như vậy mà xông vào phòng nữ quan phụng bút, có thể xem là hành vi đại
bất kính. Dù sao ta cũng là nữ quan bên người Hoàng Đế, so với nội quan cùng
ngoại thần có địa vị đặc thù. Động chạm nữ quan chẳng khác nào động chạm bệ hạ,
loại sự tình này có thể lớn có thể nhỏ, tại sao Diên Tử lại hồ đồ đến mức này?
Thường Nghĩa cũng rất kỳ quái, tuy rằng thái độ của hắn cung kính nhưng mặt
ngoài không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hắn né tránh không xuất thủ nhưng
hoàn toàn không có ý tứ thỏa hiệp, điều này làm ta không khỏi cau mày. Hiện tại
Thường Nghĩa không giống như tiểu thái giám thông minh mà nhát gan như lần đầu
tiên ta gặp mặt, nói thế nào nhỉ, hắn thoạt nhìn cao lớn hơn rất nhiều.
Hai người, một người tấn công, một người
ngăn cản, tình thế giằng co biến căn phòng trở thành một đống hỗn độn. Về sau
không cần quá chú tâm bài trí căn phòng nữa, vài ngày nay quả thật đã lãng phí
mà! Kỳ quái, động tĩnh lớn như vậy tại sao lại không có người tiến vào ngăn
cản?
“Thường Nghĩa, không thể vô lễ, mau dừng
lại!”, ta muốn ngăn cản nhưng thanh âm quá nhỏ, hai người đang “tham chiến” căn
bản không nghe thấy, cũng có thể là nghe thấy nhưng hoàn toàn không để ý tới.
Mặc kệ là khả năng nào, dù sao bọn họ cũng sẽ không ngừng lại, Diên Tử không để
ý đến ta là chuyện bình thường, nhưng còn Thường Nghĩa…
Ta nằm trên giường xem náo nhiệt, đánh đi,
đã muốn như vậy, ta tin tưởng kết quả tệ nhất cũng chỉ là phá hư căn phòng mà
thôi. Ta quyết định để mặc bọn họ đánh tới khi nào muốn dừng thì dừng, trên
thực tế ta cũng không có biện pháp khác. Không phải sao? Chỉ hy vọng đừng kinh
động đến thị vệ là được, bằng không… Aiz! Về sau còn phải lo “hạ màn” a, lo
trước thì khỏi họa!
“Ngừng tay, làm gì vậy? Quên đây là nơi nào
rồi sao?”
Một thanh âm nhẹ như gió thoảng nhưng không
giận mà uy, tuy không lớn hơn so với thanh âm của ta nhưng tuyệt đối có hiệu
quả hơn nhiều. Trong phòng lập tức an tĩnh lại. Không có cánh cửa, thân ảnh mặc
trường bào thủy lam dưới ánh mặt trời sáng rỡ, hào quang khiến người không nhìn
rõ khuôn mặt.
“Vũ Vương điện hạ”, lúc này bên ngoài mới
truyền đến thanh âm thỉnh an, có thể thấy được người tới tốc độ cũng rất nhanh.
“Vũ Vương điện hạ”, Thường Nghĩa chợt nhớ
tới thân phận của chính mình liền vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Hắn đưa lưng về
phía ta mà quỳ gối trước giường.
“Vũ Vương”, không mặn không nhạt gật đầu,
Diên Tử cũng đứng trước giường, đưa lưng về phía ta mà hành lễ thỉnh an.
Ta có thể hiểu được tâm tư của Diên Tử cùng
Thường Nghĩa, chỉ là… ta tin tưởng dựa vào thân thể của bọn họ dù muốn che đậy
cũng không che đậy được gì.
“Không có việc gì, đều đứng lên đi!”, hắn
nâng tay ý bảo mọi người đứng lên, ánh mắt Vũ Vương xuyên qua hai người bọn họ
hướng về phía ta. Mặc dù có sa rèm buông xuống nhưng rèm này quá mỏng, vẫn có
thể mơ hồ nhìn thấy tình cảnh bên trong. Hắn khẽ cau mày nhưng rất nhanh khôi
phục bộ dáng thản nhiên, “Hôm nay bổn vương tiến cung thăm hỏi phụ hoàng, nghe
nói thân thể nữ quan không khỏe nên lại đây nhìn xem, thế nào rồi?”
“Tốt lắm”; “Không có vấn đề”.
Hai thanh âm trả lời đồng thời vang lên,
thái độ tuy bất đồng nhưng đều hàm chứa một câu, “Ngươi có thể đi rồi!”
Là Vũ Nhân, Vũ Nhân… đến thăm ta. Rất đau,
so với vết thương trên người còn đau hơn. Chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mắt,
những khoảnh khắc chúng ta ở cùng một chỗ lại tái hiện trong đầu. Nam nhân này
khiến ta động tâm đồng thời cũng khiến ta thương tâm. Trong số bọn họ, hắn là
người ta không muốn gặp mặt nhất. Người ta không muốn trở thành địch nhân nhất
cũng chính là hắn. Người duy nhất có thể làm tổn thương ta… cũng là hắn.
“Thân ti tiện lại phiền toái Vũ Vương điện
hạ đích thân đến thăm hỏi, nô tỳ thật sự đáng chết. Chỉ là hiện tại nô tỳ không
thể chu toàn lễ nghĩa, thỉnh điện hạ thứ lỗi cho nô tỳ”, lời nói này cơ bản
xuất phát từ thói quen, không nghĩ bản thân lại vừa nói vừa nhìn hắn, ta thật
sự không thể quản được hai mắt của chính mình. Đêm đó “hư tình giả ý” đều vô
căn cứ, lại còn phân phó thị thiếp Tiểu Hỉ ngăn kiệu tặng lễ vật, Vũ Nhân, ta
đã không còn như trước.
“Không sao, bổn vương cũng chỉ thuận
đường”, Vũ Nhân nói xong liền cất bước tiến vào phòng. Hắn muốn tìm một nơi để
ngồi xuống nhưng lại phát hiện trong phòng không chỗ nào có thể an tọa. Hắn
nhìn đống lễ vật, sắc mặt hơi thay đổi, “Cũng may bổn vương đến đây cũng không
tính là quá đường đột, xem ra người tới đã không ít”
“Đúng vậy, là ân điển của nương nương các
cung, nô tỳ thụ sủng nhược kinh”
“Vậy sao, hóa ra các vị nương nương đã
đến”, hắn gật đầu, thần sắc lại khôi phục bình thường.
Mọi người đang nói chuyện thì vài cung nữ
không biết từ nơi nào chui ra liền tiến vào phòng quỳ gối lên tiếng, “Thỉnh Vũ
Vương điện hạ cùng Phong công tử sang phòng bên cạnh, để nô tỳ sửa sang lại nơi
này rồi phụng trà”. Tiếp theo còn hai tiểu thái giám mang theo thùng gỗ tiến
vào, phía sau còn nhiều người nữa.
“Lăn”, Diên Tử tiến về phía trước định đá
người nhưng không hiểu nghĩ gì mà thu hồi chân lại, hắn chỉ hừ một tiếng.
“Lui ra”, Vũ Nhân lên tiếng ngăn trở đám
thái giám định tiến vào quét tước, trán hắn nổi gân xanh, “Nô tài không nhãn
lực, bình thường hầu hạ nữ quan như vậy sao? Chờ bổn vương hái đầu các ngươi”
“Điện hạ thứ tội”, các cung nữ thái giám
chưa vào đến cửa liền đồng loạt quỳ xuống, bọn họ thật sự không biết mình sai
chỗ nào.
“Lui hết cho ta, không được ta cho phép,
không ai được tiến vào”, ánh mắt Vũ Nhân liếc qua Thường Nghĩa lộ vẻ giận dữ
nhưng khi đảo qua ta liền dịu xuống, hắn nói với Thường Nghĩa, “Ngươi cũng lui
ra ngoài, bổn vương có chuyện muốn nói với nữ quan”
“Chuyện này… ”, Thường Nghĩa chần chừ quay
đầu về phía ta, hắn muốn chờ hỏi ý ta.
“Còn đợi gì nữa? Dù moi hai tròng mắt của
ngươi cũng không hả giận”, Diên Tử lại nhấc chân… nhưng lại đá vào không khí.
Thường Nghĩa tránh đòn thật khéo, thân thể
không những không bị đá trúng mà người vẫn đứng chắn trước giường, thái độ của
hắn đã rõ ràng, chỉ cần ta không lên tiếng, hắn nhất định sẽ không rời đi.
Thường Nghĩa rốt cuộc là loại người nào?
Việc hắn động thủ cùng Diên Tử đã khiến ta khó hiểu, hiện tại hắn còn cư nhiên
chống đối mệnh lệnh của Vương gia. Vì cái gì?
“Thường Nghĩa, lệnh của Vương gia ngươi
không nghe sao? Còn không mau lui ra ngoài?”, ta cần chú ý hắn, là địch hay bạn
đến giờ vẫn khó nói.
“Tuân lệnh, nữ quan. Nô tài đứng hầu ngoài
cửa, nếu có chuyện gì, người cứ phân phó một tiếng là được”
Hắn đem tấm bình phong vốn dùng để che bồn
tắm đến đặt trước giường. Ra đến cổng, cánh cửa kia đã hỏng rồi, căn bản không
đóng lại được, hắn đành phải để nó khép hờ, việc này cũng có lợi! Sau khi xuất
môn, hắn đem toàn bộ người liên can lui ra khỏi viện. Ánh mắt của Vũ Nhân cùng
Diên Tử phức tạp nhìn hắn hoàn thành một loạt động tác, bọn họ cũng thật ăn ý
không ngăn trở.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Vũ Nhân,
Diên Tử và ta. Có bình phong ngăn lại, ta không nhìn thấy bọn họ, bất quá trong
phòng thật sự im lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở. Ta biết cảm xúc
của bọn họ lúc này không tốt, tựa như đang cố gắng áp chế điều gì, mà ta cũng
nhận ra áp lực nặng nề trong không khí.
“Thanh Nhi, vết thương thật sự nghiêm trọng
sao?”, trải qua một hồi trấn tĩnh và im lặng hồi lâu, Diên Tử xem ra đã tỉnh
táo lại.
“Đa tạ Phong công tử quan tâm, nô tỳ không
sao”, tổn thương này là có nguyên nhân, cũng coi như đáng giá.
“Nguyệt Nhi không sao chứ? Đã bôi thuốc
chưa? Có cần truyền Thái y đến xem không?”
“Không cần, Thái y đã đến, cũng đã bôi
thuốc, tin rằng thêm một vài ngày nữa đã có thể hành động như bình thường, đa
tạ Vũ Vương điện hạ”
“Dược của Thái y có thể dùng sao? Ta có
mang theo thuốc trị thương rất tốt, thật sự linh nghiệm, đúng không, Thanh
Nhi?”
Đúng, hắn có thuốc trị thương rất tốt, ta
nhớ rõ trước kia còn muốn “chôm chỉa” một chút để phòng hờ. Chỉ là lời nói của
Diên Tử nghe thế nào cũng nhận ra hương vị khiêu khích. Mặc dù có tấm bình
phong ngăn cách nhưng ta vẫn cảm nhận được sắc mặt hắn hiện tại rất khó coi. Ta
duỗi thân kéo chăn lên, cơn đau lại xộc tới, ta cúi đầu hít phải một luồng khí
lạnh.
“Thanh Nhi!”, là tiếng kinh hô của Diên Tử,
còn có tiếng vạt áo xột xoạt.
“Đừng cử động!”, lời này là nói với ta,
cũng là nói với Diên Tử. Vũ Nhân dường như nhìn ra tâm tư của ta, “Nguyệt Nhi,
đừng cử động, có ta ở đây, không người nào có thể bước vào. Trăm ngàn lần đừng
cử động, xé rách miệng vết thương không tốt đâu”
“Hừ… !”, Diên Tử thập phần không cam lòng
hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn quả thật không làm ra động tác gì khác.
Quả nhiên không thể cử động, rất đau a!
“Nô tỳ biết”
“Phong Dật Dương, ngươi tuy là hoàng thân
nhưng nơi này là nội cung, hành xử phải đúng mực. Hôm nay nếu không có ta ngăn
cả, bọn thị vệ đã sớm tiến vào đây. Ngươi muốn Nguyệt Nhi cứ thế mà bại lộ trước
mặt người khác sao?”
“Hừ, nếu không có tiểu thái giám kia… Đúng
rồi, Thanh Nhi, ngươi tìm đâu ra một thái giám như vậy? Là Hoàng Đế ban thưởng
sao?”
“Không đúng, bổn vương chưa bao giờ nhìn
thấy bên cạnh phụ vương lại có người này. nguyệt Nhi, là người của Tứ đệ sao?”
Ta cũng rất muốn biết hắn rốt cuộc là loại
người nào, hiện tại xem ra… ít nhất hắn cũng không phải là người của Hoàng Đế
hoặc là Vũ Nhân cùng Tam Thiếu. Về phần Tứ hoàng tử, lại càng không thể. Người
ta nói chủ tử thế nào thì nô tài sẽ thế nấy. Ung Vương đáng khinh như vậy,
trong tay hắn không có khả năng sở hữu một nhân vật như Thường Nghĩa. Xem ra
thân phận của hắn đúng là một mê cung a!
“Thanh Nhi, tại sao không nói lời nào? Rất
đau sao? Ngươi kiên nhẫn một chút, ta đem dược này cho ngươi bôi”
“Đừng, Diên Tử, ta không sao, ngươi đừng
tiến vào”, tình thế cấp bách, ta nhất thời bật thốt lên nhẹ nhàng. Ta choáng a!
Hai tiếng ho khan bất đồng ý nghĩa đồng
thời vang lên, Vũ Nhân nén cười nói, “Tại sao lại không có cung nữ hầu hạ?
Nguyệt Nhi, ngươi không thích ngoại nhân hầu hạ sao? Ta giúp ngươi điều thủ hạ
đến đây có được không? Trong viện này hằng đêm cũng không thể sống yên ổn a!”,
lời này… “ba phần nổi bảy phần chìm” a!
“Cái gì không thể sống yên ổn? Ta xem… có
người buổi tối thích ngồi trên nóc nhà người khác rình mò, ngay cả mặt cũng
không dám lộ ra a!”, chỉ còn kém không nói cả tên lẫn họ.
“Vậy sao? Còn có vụ này nữa? Xem ra ta phải
phái thật nhiều thủ hạ đến đây rồi. Sau khi bổn vương trở về sẽ đến phủ nội vụ
an bài”
“Cũng không cần, ta sẽ thỉnh Hoàng Hậu điều
thị về tại Khôn Thái Điện đến đây là được”
Mặc dù không nhìn thấy mặt mũi của hai
người bọn họ, nhưng chỉ cần nghe ý tứ ta vẫn có thể tưởng tượng bên ngoài có
bao nhiêu… ách… quên đi, ta ngốc, không nghĩ ra từ để hình dung. Không thể để
bọn họ tiếp tục “nói chuyện phiếm” như vậy, nếu chủ tử mất hứng, người cuối
cùng gặp phải chuyện không hay nhất định là nô tài chúng ta.
“Vũ Vương điện hạ thân phận là Hoàng Tử,
tôn quý vô cùng, nô tỳ chết ngàn lần cũng không dám làm phiền điện hạ, thỉnh
điện hạ nhanh chóng quay lại”