Bởi vì ta đại diện thiên tử quy y nên ở lại
Phụ Quốc Tự, trong cung cơ hồ mỗi ngày đều có người dâng lễ đến đây. Hoàng Hậu
cùng các cung nương chiếu theo ấn chế đều có quà ban thưởng cho ta, nào là vàng
bạc châu báu, tượng phật sách kinh,… không thiếu thứ gì. Các quan lại trong
cung cũng đưa lễ vật đến đây, bọn họ đem đến những gì ta không biết, bởi vì trừ
bỏ ngày đầu tiên quỳ nhận lễ vật từ Hoàng Hậu, ta hầu như giao phó toàn bộ việc
nhận lễ vật sang Huyền Nga và Hải Châu, các nàng chỉ cần đứng ngoài cửa nhận
vào là được. Các phi tử thì được đứng trước cửa, Thừa Tướng hay Đại Tướng thì
đứng cách cửa một trượng, còn đối với các quan viên bình thường thì muốn tiếp
cũng được, không tiếp cũng chẳng sau, nếu muốn thì cứ cho thẳng các tiểu ni cô
như tiền dầu nến. Vốn dĩ những ngày đầu phương trượng đại sư còn phái người đến
đây thăm hỏi ta này nọ, sau không biết Hải Châu đã nói gì mà ngay cả bóng dáng
của hắn cũng không thấy, xem như để mặc ta tùy ý hành động.
Vũ Nhân biếu tặng một thước vàng ròng, theo
cùng lễ vật còn có một câu, “Nếu đoạt được giang sơn, kim ngân sẽ dát lên
người”. Haiz! Tham Thiếu thì đưa thức ăn đến, ngẫu nhiên còn có khăn tay linh
tinh này nọ, thoạt nhìn cứ như hắn nghĩ ra được món gì thì mang đến món đó, thế
nhưng tặng phẩm đến rất đều đặn không sót ngày nào. Lễ vật từ chỗ Diên Tử khiến
người ta sợ hãi nhất, hắn phái người đưa đến một chiếc hộp gỗ trầm hương nhỏ,
bên trong chỉ có tro bụi, hắn nói thứ tro bụi này chính là phần còn lại của
“hai người nọ”. Ta đổ mồ hôi lạnh.
Thường Nghĩa rời đi hơn một tháng hoàn toàn
bặt vô âm tính, mặc dù ta rất nôn nóng nhưng không dám để lộ ra ngoài, mỗi ngày
chỉ có thể ngồi bên cửa sổ mà đếm tràng hạt.
Đảo mắt đã đến mùa thu, khí trời mát mẻ,
bỗng nhiên một loạt tiếng chuông ầm ĩ vang lên, thanh âm niệm kinh từ phía xa
xa vọng lại vô cùng rõ ràng. Phương trượng cùng đám tăng lữ tiên đến ngoài viện
liền bị Huyền Nga ngăn lại, ta ở cách một vách tường có thể nghe được tiếng
than khóc thật lớn. Ta mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra liền tiên đến cách
vách ngóng tin tức. Không lâu sau, Huyền Nga sắc mặt tái mét chạy vọt vào đây,
không cần nàng nói, ta từ sớm đã chết trân như bi sét đánh trúng. Hoàng Đế đã
băng hà. Tuy rằng ta biết chuyện này sớm muộn gì cũng đến nhưng khi nó xảy ra
trước mắt vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, phía trước chỉ toàn là màu đen. Ta
không biết cảm giác hiện tại trong lòng là gì, người đánh cờ đã chết, quân cờ
phải cảm thấy như thế nào? Tóm lại, về sau sẽ không còn người bảo hộ ta.
Căn phòng lại thay hình đổi dạng, bất cứ
thứ gì có màu sắc đều bị bao lại bằng vải trắng, tăng lữ trong chùa đều phải
niệm kinh, ta từ sớm đã phải thức dậy theo bọn họ niệm kinh đến cuối ngày. Đến
ngày hôm sau, khi ta muốn bước ra khỏi cửa liền bị Huyền Nga các nàng ngăn cản,
các nàng không nói nguyên nhân, ta cũng không dám hỏi nhiều. Trước khi biết
mình đã gây ra tội gì thì trăm ngàn lần đừng bày ra bất kì biểu hiện nào, vô
luận tốt hay xấu thì chính mình cứ làm con rối gỗ là được rồi.
Lại qua sáu bảy ngày, Lôi Hổ mặc một thân y
phục màu trắng đến đây. Thời điểm hắn đến ta đang tĩnh tọa trong phật đường, ta
nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng bước chân rầm rập của cả một đại đội. Đợi
đến khi ta ý thức được người trong cung đã đến thì đã trông thấy Lôi Hổ sắc mặt
buồn bã tiêu sái tiến vào, hắn thật sự tiều tụy!
“Thanh Nguyệt, Hoàng Thượng đã… ”, Lôi Hổ
vừa bước vào nói vài chữ đã khóc nức nở, mãi một lúc sau vẫn không nói thêm
được chữ nào. Một hán tử thân tám thước cao đã khóc đến xụi lơ trên mặt đất. Ta
vẫn biết hắn tình cảm sâu đậm với Hoàng Đế, chỉ là không ngờ lại sâu đậm đến
mức này.
Ta thật muốn tiên đến đỡ Lôi Hổ đứng lên,
chỉ là sau khi ngẫm lại ta lựa chọn đứng yên một chỗ. Ít nhất còn có người thật
sự khóc vì Hoàng Đế, khóc thật sự!
Chờ Lôi Hổ khóc xong và ngồi xuống ghế thì
cũng đã là nửa canh giờ sau. Hiện tại hắn đã bình tĩnh hơn ban nãy, chỉ là nước
mắt vẫn cứ lưng tròng. Hắn dùng ống tay áo lau sạch nước mắt rồi phân phó Huyền
Nga các nàng lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, Lôi Hổ lo lắng
nhìn ra ngoài cửa sổ, nói các nàng lui xa nhưng các nàng vẫn đứng rất gần. Hắn
định vươn tay đóng cửa sổ thì Huyền Nga bên kia lập tức vươn tay phóng ngân
châm ghim thẳng lên cánh cửa sổ, hành động của nàng hoàn toàn vô thanh vô tức.
Sau khi ra tay, toàn bộ bọn họ đều quỳ xuống tạ tội, ý tứ đã quá rõ ràng.
“Làm càn!”, Lôi Hổ sắp nổi giận bỗng nhiên
không giận nữa, hắn rút ngân châm ra khỏi cánh cửa rồi hỏi ta, “Người của
ngươi? Tại sao ngay cả ta cũng không nể mặt?”
Ta cũng bị dọa nhảy dựng, vốn biết các nàng
giỏi võ nhưng ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy các nàng xuất thủ. Ta tiến tới đem
nửa cánh cửa sổ đang đóng mở rộng ra để bọn họ có thể thấy rõ ràng bên trong,
“Không phải, là người của hai vị vương gia, bọn họ sẽ không nghe thấy chúng ta
nói gì nhưng tốt nhất cứ để bọn họ trông thấy chúng ta, đừng so đo nữa! Tại sao
ngươi lại đến đây?”
“Ngươi của ai thì mặc kệ, chẳng lẽ bọn họ
không có quy củ sao? Ở nơi này… chẳng lẽ ngươi vẫn bị giám thị?”, cuối cùng hắn
đã hiểu ra.
“Chỉ cần ta không rời khỏi ngôi chùa này
thì các nàng chính là cung nữ kiêm thị vệ”, đó là lời bọn họ đã nói vào ngày
đầu tiên đến đây.
Nghe thấy ta nói thế, biểu hiện của Lôi Hổ
thật bất mãn, “Nói cách khác, căn bản là ngươi đang bị giam lỏng, bọn họ thật
to gan, cư nhiên dám giam cầm ngự tiền phụng bút nữ quan, thật không biết tổ
chế triều đình… ”
Lời này sẽ dẫn đến hậu quả không tốt, ta
nhanh chóng chặn ngang lời của hắn, “Lôi thống lĩnh, hiện tại không còn giống
như lúc trước nữa, lời nói xin thận trọng”, trước kia còn có Hoàng Đế thì không
sao, hiện tại Hoàng Đế đã băng hà, Lôi Hổ cũng bị mất chỗ dựa huống chi là một
nữ quan nho nhỏ như ta.
Lôi Hổ nghe thấy ta nói thế liền cúi đầu
không lên tiếng, hắn thẳng ruột nhưng không ngốc, thế cục hiện tại ra sao hắn
cũng rất rõ ràng. Hắn đứng im lặng nghiên cứu mũi giày cả nửa ngày, sau khi
nghiên cứu đầy đủ mới chịu tìm một chiếc ghế mà ngồi xuống.
Chiếu theo đạo lý, ta hẳn nên tỏ vẻ bi
thương một chút, chỉ là chúng ta ở đây đều quá rõ ràng đối phương có vai trò gì
nên màn giả dối này tự nhiên bị dẹp sang một bên, “Lôi Hổ, ngươi không ở trong
cung chủ trì đại sự của Hoàng Thượng mà chạy đến đây làm gì?”
“Di chiếu của Hoàng Thượng triệu ngươi hồi
cung, nói là chiếu thư truyền ngôi được cất giữ ở chỗ của ngươi, ta phụng mệnh
đến đón ngươi”, hắn không ngẩng đầu mà cứ nói đều đều, tựa như chuyện này chẳng
có gì quan trọng.
“Tình hình bên ngoài ra sao?”, ta không thể
ra ngoài, Thường Nghĩa lại bặt vô âm tín, vậy nên ta hoàn toàn không biết cục
diện bên ngoài như thế nào.
“Hoàng Thượng vừa mới… ”, thanh âm lại run
lên tựa như sắp òa khóc, cũng may hắn nhịn xuống được, “Khắp nơi đều là tiếng
khóc. Hoàng Thượng vừa mất, chiếu thư truyền ngôi lại chưa được đọc, hết thảy
vẫn không biết sẽ như thế nào. Trong cung vẫn bình thường, trong triều có Vũ
Vương cùng Tề Vương trấn áp, chỉ là tả hữu cấm vệ quân có chút xôn xao, gần đây
vì chuyện ai sẽ là người kế vị mà hai bên bắt đầu phát sinh tranh chấp, đã có
vài tranh đấu quy mô nhỏ xuất hiện”
Nội tình nằm ở bên trong. Dù sao Hoàng Đế
cũng vừa mới băng hà, bọn họ không thể tiến hành tranh quyền đoạt vị vào thời
điểm này. Về phần tả hữu cấm vệ quân vốn là phe cánh của Vũ Nhân, kích động một
chút cũng sẽ không bị ai nói gì. Hiện tại bọn họ làm loạn thế còn chưa đủ, xem
ra phải cứng rắn hơn một chút, “Ung vương thế nào? Hắn đang làm gì?”
“Không biết. Hiện tại hắn rất yên lặng,
ngày hôm trước hắn vì quá đau thương nên đã khóc ngất đi, bây giờ đang nằm
trong phủ. Thời điểm ta đến đây còn bắt gặp người của Ung vương phủ truyền vài
thái y qua đó xem bệnh”, Lôi Hổ nói thật thong thả nhưng trong ánh mắt tràn
ngập vẻ khinh thường.
Ung Vương… là ai đưa chủ ý cho hắn? Một kẻ
“đầu óc rơm rạ” như hắn cư nhiên lại có hành vi sáng suốt như vậy? Chẳng phải
sau lưng hắn có cao nhân sao, nói vậy trước khi ta đã xem thường hắn. Đúng vậy,
hiện tại hắn càng yếu thì càng ít bị uy hiếp, mà càng ít bị uy hiếp thì càng
tốt. Vốn ta đang lo lắng hắn thừa cơ hội tiếm quyền mà chui vào đường chết,
hiện tại thì đã có thể yên tâm rồi. Chỉ là, nếu lúc này ta lấy chiếu thư ra đọc
thì có khác nào tìm đường chết? Thường Nghĩa rốt cuộc đang làm gì? Tại sao còn
chưa động thủ?
“Lôi Hổ, chiếu theo tổ chế thì chiếu thư
nên tuyên đọc khi nào?”
“Việc này trước kia chưa từng có tiền lệ,
ta cũng không rõ, chắc là đọc càng sớm càng tốt, nước không thể một ngày không
vua”
Ta cũng hy vọng càng sớm càng tốt, mỗi ngày
đều phải ngồi chờ cái chết đến thật khổ sở, “Có thể kéo dài bao lâu?”
“Ba mươi ba ngày”, Lôi Hổ hiểu rằng ta cần
thêm thời gian nên nhắc nhở, “Ấn theo tổ chế chính là ba mươi ba ngày, sau đó
tân hoàng đế sẽ ở trong cung cởi bỏ tang phục mà tiến hành đại điển đăng cơ.
Vậy nên ngươi nhiều nhất chỉ còn ba mươi ba ngày. Thời gian không do ngươi định
đoạt”
Tóm lại là còn đúng một tháng, hy vọng
Thường Nghĩa kịp hành động, ta cũng chỉ có thể hy vọng ở hắn, thật sự không còn
lựa chọn nào khác.
“Lôi Hổ, ngươi cứ về trước làm công việc
của ngươi, trừ bỏ việc bảo vệ nội cung an toàn, những thứ khác ngươi không cần
hỏi đến. Chỉ cần sét không đánh vào cung thì bên ngoài như thế nào cũng mặc,
hết thảy không quan hệ đến ngươi, hiểu ý của ta chưa?”
“Ý gì? Ngươi không hồi cung sao?”, Lôi Hổ
hỏi với vẻ mặt khiếp sợ.
“Chưa đến lúc, trở về lúc này sẽ gặp chuyện
xấu”, ta bất đắc dĩ thở dài, kỳ thật ngôi vị hoàng đế lọt vào tay ai, hoàng tử
nào sẽ chết,… hiện tại nằm ngoài tầm tay của ta.
“Ừm, đã biết”, thật ngoài ý muốn, Lôi Hổ cư
nhiên không hỏi thêm gì nữa mà chỉ tiến lại đằng kia ngồi yên một chỗ.
Hắn ngồi thì cứ ngồi, vài lần ta muốn mở
miệng nói nhưng lại thôi, thật sự ta không thể nói được gì cả. Đuổi hắn thì
không được, ta chỉ có thể ngồi cùng hắn thật lâu, lâu đến độ ngay cả ta cũng
cảm thấy bực mình.
Cũng không biết cuối cùng đã ngồi đến bao
lâu, ta cảm giác ngoài cửa sổ có chút khác thường. Ta nhìn ra ngoài liền bắt
gặp Hải Châu đang bê khay thức ăn đứng trong sân, cơm này không thể không ăn,
hai bên vương phủ một đưa đầu bếp một đưa tổ yến đến. Vũ Nhân truyền lời đến
đây, nói là nếu ta ăn không quen thì nhanh chóng hồi cung đi, nhưng nếu làm thế
thì mọi người ở đây sẽ không thể sống yên ổn. Mặc kệ thế nào, Vũ Nhân nói được
là làm được, ta nhìn sang Lôi Hổ rồi mở miệng lên tiếng một cách bất đắc dĩ,
“Ngươi… có thể ở lai dùng cơm không? Ở chỗ ta chỉ có thức ăn chay”
“A? Được, ăn gì cũng được”, trông hắn đến
làm khó hiểu.
Nếu đã vậy thì cùng nhau ăn, ta vẫy tay ý
bảo người bên ngoài đem khay cơm tiến vào. Lúc ngồi đối diện Lôi Hổ định ăn cơm
ta phát hiện trên bàn chỉ có một bộ bát đũa, tưởng Hải Châu sơ sót, ta hảo tâm
nhắc nhở, “Lôi thống lĩnh ở lại dùng cơm, ngươi mang thêm một bộ bát đũa nữa
đến đây”
“Nô tỳ đáng chết, thỉnh nữ quan thứ tội”,
Hải Châu nhợt nhạt hành lễ, thái độ vô cùng kiên định, “Chỉ là vương gia đã
phân phó, nơi này là chỗ tĩnh tu của nữ quan, tất cả nam tử đều không thể tiến
vào, hiện tại Lôi thống lĩnh… ”
“Ta thì sao?”, không đợi Hải Châu nói hết
lời, Lôi Hổ đã không thể kiên nhẫn hơn nữa, “Nô tỳ lớn mật, ngươi đang nói
chuyện với ai vậy? Thanh Nguyệt là nữ quan Hoàng Đế thân phong, là người đại
diện Hoàng Đế quy y, trừ Hoàng Đế thì không người nào được phép quản thúc. Các
ngươi chính là khi quân, là đại bất kính! Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi nói
càn chống đối như thế chẳng lẽ lại muốn hai vị vương gia mang tiếng bất trung
sao?”
“Nô tỳ… ”, Hải Châu hiển nhiên không ngờ
Lôi Hổ làm khó dễ, nàng nhất thời không biết ứng phó thế nào nên chỉ có thể cúi
đầu thì thào hai chữ.
“Lôi đại nhân, chúng ta cũng chỉ là phụng
mệnh hành xử, đại nhân đừng tức giận, nếu đại nhân tâu lên Vũ Nhân vương điện
hạ thì ta cam lòng chịu phạt. Chỉ là mệnh lệnh của điện hạ vẫn còn đó, ta chỉ
có thể chấp hành, đại nhân cũng là người phụng mệnh hành sự, xin đừng làm ta
khó xử”, người lên tiếng là Huyền Nga, khi thấy Hải Châu im lặng nàng liền mở
miệng đáp thay, tuy nàng vừa nói vừa khom lưng nhưng thái độ vẫn vô cùng kiên
định.
“Ngươi… ”, Lôi Hổ đã bao giờ gặp qua tình
huống này? Ở trong cung, ngay cả nương nương bình thường cũng không dám nói
nặng hắn một câu, vốn dĩ hắn có thể dùng võ mồm để chiếm lợi thế. Hiện tại hắn
bị Huyền Nga nói một tràng như thế nên bàn tay theo phản xạ đặt lên thanh đao
bên hông.
Không thế để bọn họ náo loạn ở đây, sẽ gây
chú ý a! Ta cũng không thể thiên vị bên nào, bên nào cũng có mặt tốt của nó.
Bổng nhiên ta cảm thấy thật uất ức, ta không có ác ý, chỉ là nếu phải nói ra
thì ta cũng không biết phải nói như thế. Không hiểu sao nước mặt dành dụm trong
lòng bấy lâu nay đột nhiên trào ra, đến khi ta nhận ra thì từng giọt từng giọt
đã rơi xuống. Thật uất ức, không biết tại sao nhưng chính là vô cùng uất ức!
“Thanh Nguyệt… ”
“Nữ quan… ”
Mọi người hoảng hốt gọi ta, mà ta, trừ bỏ
việc cố nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi thì cũng chẳng thể làm gì để phản
ứng lại.
“Còn không lui ra ngoài? Chọc nàng giận
điên lên, các ngươi còn sống nổi không?”, Lôi Hổ là người đầu tiên nhượng bộ
rời khỏi bàn ăn.
Đám người Huyền Nga ta nhìn ngươi ngươi
nhìn ta, sau lại nhớ ra điều gì, các nàng không nói thêm gì nữa mà khom người
lui ra ngoài.
Nhìn thấy ta nửa ngày không nói gì, cuối
cùng Lôi Hổ thở dài một tiếng, “Ta không nghĩ thời gian của ngươi ở ngoài này
lại trôi qua như vậy, cư nhiên bị vài nô tỳ khi dễ. Tại sao lại không nói?
Ngươi chính là người bên cạnh Hoàng Đế a!”
Nói? Ta có thể nói gì? Đi đâu mà nói? Huống
chi người ta cũng không khi dễ ta. Có một câu của Huyền Nga nói rất đúng, bọn
họ đều là phụng mệnh hành sự, ta còn có thể nói với ai?
“Không sao, không có ai khi dễ ta, ngươi đã
nghĩ nhiều quá!”, nước mắt trào ra, ngươi cũng thoải mái hơn không ít.
“Còn không khi dễ? Không có người khi dễ
ngươi thì mắc chứng gì ngươi lại khóc thành bộ dáng này? Ta đây tận mắt trông
thấy, bọn họ đầu tiên là chống đối ta, sau lại chống đối ngươi”
Chuyện này mà cũng tính? Từ khi nào mà ta
trở nên tôn quý như vậy, chính ta còn không biết, “Không nói nữa”, ta khoát tay
tìm đề tài khác nói chuyện, “Vừa rồi ngươi dường như muốn nói gì đó, là chuyện
gì?”
“Ách!”, hắn có chút quẫn bách, khép môi mở
môi cả nửa ngày mới nói ra, “Tân hoàng đăng cơ, chiếu theo tổ chế thì trong
cung trừ Thái Hậu ra, tất cả tần phi chưa sinh hạ hoàng tử đều phải chuyển đến
Tĩnh An Cung. Ngươi cũng biết… bên đó cũng… Đại hoàng tử lại… Đức phi nương
nương… ”
Trách không được hôm nay hắn lại hành xử như vậy, nguyên lai là vì chuyện này, “Vậy ngươi muốn thế nào? Vừa rồi ngươi cũng nói đây là tổ chế”
“Ta cũng không biết phải làm sao nên mới tìm ngươi thương lượng a. Dù sao cũng không thể để Đức phi nương nương đến Tĩnh An Cung chịu khổ”, Lôi Hổ nói đúng lý hợp tình.
“Không đến Tĩnh An Cung thì muốn đến đâu? Phi tần không sinh hạ hoàng tử còn có chỗ nào khác có thể đi sao?”, ta muốn thế còn không được a!
“Có thể đến ở nhà của ta a! Ta sẽ làm nghĩa tử hiếu thuận với nương nương, tuyệt đối không thể để cho nương nương chịu bất kì ủy khuất nào”, hắn nói thẳng, khí thế cũng rất được.
“Còn có tiền lệ này sao? Thanh Nguyệt không biết a!”, ta cũng không biết nên khóc hay nên cười, “Lôi thống lĩnh ở trong cung đã lâu, đối với quy củ trong cung dĩ nhiên hiểu rõ hơn ta nhiều, Đức phi nương nương là người vô cùng tốt, nếu có thể được như vậy thì tốt quá rồi”
“Thanh Nguyệt… ”, hắn nhẫn nhịn, “Ngươi biết rõ nếu xét theo quy củ thì chắc chắn không được, việc gì phải nói móc ta”
“Ta thật sự không biết a, còn tưởng rằng có thể, nguyên lai là không thể”, ta lắc đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới lời hứa hẹn với Tam Thiếu.
“Ta mặc kệ, việc này thật sự không chờ được, đợi đến khi mọi việc đã sẵn sàng thì ta liền từ quan trở về quê. Ta cũng có dành dụm một ít, hơn nữa nếu bán sản nghiệp của tổ tiên thì đã có thể an dưỡng nương nương đến cuối đời. Thanh Nguyệt, đến lúc đó chúng ta cùng nhau rời đi, ta có thể cam đoan cả đời ngươi không cần lo đến cơm áo gạo tiền”
Ha ha, lại một người nữa muốn dẫn ta đi. Nguyên lai ai cũng đều biết ta muốn rời đi, nguyên lai ai cũng biết ta muốn gì. Buồn cười a, thật sự rất buồn cười, trong lòng chỉ có thể mỉm cười, cuối cùng muốn cười cũng không được, ta lôi kéo Lôi Hổ lảo đảo đến chiếc tủ to đặt cuối phòng. Đẩy cửa tủ ra, bên trong là trang phục hoa quý, vàng bạc chất đầy, “Cơm áo không cần lo? Ngươi cam đoan cơm áo của ta không cần lo? Ngươi nhìn xem, nhìn kỹ cho ta, cái này… cái này… còn có cái này… chỉ cần bán những thứ này đi thì ta còn phải lo cơm áo gạo tiền sao? Chúng ta thử hợp lại xem ai nhiều tiền hơn, được không?”, hét, đây là lần thứ hai ta hét lên với hắn, dường như cũng chỉ có hắn mới bị ta la hét, tại sao mỗi lần như thế đều chạm vào chỗ đau của ta, tại sao? Hắn rõ ràng biết lại còn sát vào chỗ đau của ta? Rời đi? Nếu có thể thì ta đã sớm rời đi rồi, đi từ một năm trước!
“Thanh Nguyệt… Thanh Nguyệt… ”
Hắn bảo ta rời đi, ta còn có thể giả vờ không nghe thấy sao? Hắn có thể rời đi sao, một chút khả năng cũng không có. Những người này… người nào cũng mạnh hơn ta, tâm kế hơn ta, người nào cũng bóp chặt cổ của ta. Ta vinh hạnh được một đám đại nhân vật như vậy bóp chết bất cứ lúc nào, chẳng lẽ không đáng cười sao? Ta vẫn đứng cười ngây ngốc, chẳng biết hôm nay là ngày gì nữa rồi, tại sao lại không nhịn được?
Ta không biết Lôi Hổ rời đi lúc nào nhưng lời nói của hắn vẫn lưu lại trong tai ta.
“Thanh Nguyệt, ta từng hỏi Hoàng Thượng tại sao lại đặt gánh nặng như thế lên vai ngươi. Hoàng Thượng đã nói rằng, kỳ thật luận tài năng, ngươi chỉ ở bậc trung, luận cơ trí, ngươi chỉ hơn bậc trung một chút, căn bản không nên đặt trọng trách lên ngươi, chỉ là… nhân duyên lại tìm đến ngươi. Tuy nhiên, ngươi có một điểm tốt, chính là trọng tình, tuy bản thân ngươi không thừa nhận nhưng kỳ thật ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng đặt nặng tình hơn lợi. Bất luận là ai, vô luận là kẻ nào, chỉ cần đối xử với ngươi tốt một chút thì ngươi sẽ xả thân báo đáp. Mục tiêu của ngươi rõ ràng nhưng lại không có dã tâm để thực hiện được nó. Thanh Nguyệt, ta không muốn giết ngươi, đến thời điểm cuối cùng Hoàng Thượng cũng không muốn giết ngươi. Vậy nên, hãy theo ta, không chỉ vì Đức phi nương nương mà còn là vì ngươi”
Hoàng Thượng, chính là lão nhân có gương mặt hiền lành gọi ta là nha đầu, cũng chính là lão nhân cứu ta để lợi dụng ta, cũng lại là lão nhân cảnh cáo ta để ta có thể sống thêm vài ngày, cũng vẫn là lão nhân bày ra sát chiêu nhưng đồng thời lại cho ta một viên thuốc chết giả. Nguyên lai, ta thật khổ sở!