Ta là Thường Nghĩa, thống lĩnh ảnh vệ của
Hoàng Đế, ta cùng Lôi Hổ giống nhau, cả hai đều là tâm phúc bên cạnh Hoàng Đế.
Chẳng qua, Lôi Hổ ở ngoài sáng còn ta ở trong tối, trừ bỏ Hoàng Đế, không một
ai biết đến sự tồn tại của ảnh vệ. Có rất nhiều việc không thể giải quyết bên
ngoài mà phải nhờ đến sự can thiệp của ảnh vệ. Ảnh vệ là “mắt” đồng thời cũng
là “tay” của Hoàng Đế.
“Thường Nghĩa, bảo vệ nàng thật tốt, chỉ
cần giang sơn này còn trong tay họ Triệu thì nàng chính là chủ nhân mới của
ngươi”
“Hoàng Thượng, thỉnh cân nhắc, ảnh vệ là vũ
khí của hoàng gia, cứ như vậy mà giao cho một nữ quan khác họ là không thõa
đáng”
“Haiz, đừng nói nữa, trẫm không còn sống
lâu nữa. Nếu không có ảnh vệ, hài tử ngốc kia sẽ không sống được bao lâu nữa,
trước sau nàng cũng sẽ chết dưới tay của chính mình”
“Hoàng Thượng… ! Chẳng lẽ ý của ngài là
Thanh Nguyệt sẽ phản? Nếu đã như vậy thì càng không nên đem ảnh vệ giao cho
nàng”
“Thường Nghĩa, ngươi theo nàng lâu như vậy,
ngươi thấy nàng có khả năng phản sao?”
“… sẽ không! So với mưu phản, khả năng nàng
bỏ trốn còn lớn hơn”
“Ngươi sai rồi. Hài tử ngốc kia ngay cả bỏ
trốn cũng không thể. Nàng chỉ có thể bị Vũ Nhi cùng Tề Nhi bức tử, thậm chí còn
cả Phong Nhi nữa”
“Hoàng Thượng, hai vị vương gia cùng Phong
công tử đều có tình với Thanh Nguyệt, bọn họ sẽ không động thủ với nàng mới
đúng! Lúc trước ngài dùng nàng, không phải là vì coi trọng điểm này sao? Thần
nhớ rõ lúc ấy ngài đã nói qua, Thanh Nguyệt là người duy nhất có thể khắc chế
ba người bọn họ”
“Haiz, ngươi cho là bọn họ có thể buông
tay? Hài tử của ta nên ta biết rõ, dù nha đầu ngốc kia có chạy đến chân trời
thì bọn họ cũng sẽ tóm trở về”
“Một khi đã như vậy… Hoàng Thượng, chẳng lẽ…
phải diệt cỏ tận gốc?”
“Vậy sao? Ngươi thật sự muốn giết nàng sao?
Hãy quên thân phận ảnh vệ mà nói thật với trẫm, trẫm sẽ không trách tội”
“Chuyện này… thần đáng chết, thần cũng hy
vọng nàng sống sót”
“Ừm, trẫm cũng hy vọng thế, nha đầu kia
thật khiến người khác đau lòng, có đôi khi trẫm thầm nghĩ, nếu nàng là nữ nhi
của trẫm thì tốt biết bao nhiêu”
“Hoàng Thượng, kỳ thật Thanh Nguyệt nàng… ”
“Trẫm biết, nha đầu ngốc này… Haiz, Thường
Nghĩa, trẫm không thể cho nàng danh phận công chúa, cũng không thể cho nàng tự
do, nhưng trẫm có thể đem ảnh vệ đến cho nàng. Sau khi trẫm băng hà, các người
liền đến bảo hộ Thanh Nguyệt, chỉ cần nàng không phản, các ngươi phải tuyệt đối
trung thành với nàng như đã làm thế với trẫm, rõ chưa?”
“Dạ, thần tuân chỉ”
Ta biết Thanh Nguyệt đã hơn một năm, khi đó
nàng gọi là Nhạc Thanh, trưởng nữ Lạc Châu thủ phủ Nhạc Quốc Tùng, cũng là tú
nữ sắp ứng tuyển vào cung. Lần đầu tiên ta đứng nhìn nàng ở phía xa xa, ta thừa
biết nữ tử không có gì xuất chúng đang ngồi chết lặng trong xe kia căn bản
không khả năng tiến cung. Từ sớm ta đã nhận được tin tức, bởi vì trên xe có
nàng là nữ nhi của một kẻ thuộc vây cánh Ung Vương nên Vũ vương cùng Tề vương
chắc chắn sẽ không để xe này bình yên nhập kinh. Khi đó mọi người cũng không
nghĩ sự tình lại phát triền thành ra thế này.
Ta phụng mệnh theo dõi đoàn xe, lại chỉ có
thể đứng từ xa mà nhìn, vạn nhất nếu không bất đắc dĩ thì không được nhúng tay.
Tề vương động thủ trước, bọn họ cải trang thành thổ phỉ đoạt xe kéo vào trại,
không quá vài ngày, nhân mã của Vũ vương cũng đến và đột nhập vào trại giải cứu
các ngươi. Ta nhìn thấy người của Vũ vương lôi kéo các ngươi đến vùng lân cận
phủ trạch Phong gia để buôn bán nô lệ. Ta chợt nhớ ngoài phố có lời đồn đãi,
nói rằng thiếu gia Phong gia đam mê của lạ, lại vô cùng ham thích pha thân nữ
tử. Lúc đó ta mới biết được ngươi nguyên lai đã bị… Haiz! Ngươi quả nhiên đã bị
Phong phủ mua mất rồi. Vì muốn bẻ gãy âm mưu của các vị vương gia, ta muốn giết
chết ngươi. Ghé vào Phong gia quan sát ngươi một tháng, ta lại nhận ra Phong
công tử đang âm thầm theo dõi ngươi. Có lẽ bọn họ đã phát hiện, khi ta rời đi,
ngươi vẫn là một nha đầu nhóm lửa phòng bếp vô cùng an nhàn. Không hiểu một
thiên kim tiểu thư làm sao có thể chịu khổ được như vậy, bất quá quên đi, Nhạc
Quốc Tùng sớm muộn gì cũng phải chết, nếu ngươi có thể an phận thủ thường thì
cứ xem như là tạo hóa. Đó là lần đầu tiên ngươi tránh được một tử kiếp!
Lần tiếp theo gặp ngươi, ngươi đã trở thành
phụng bút nữ quan, khi đó ta vừa hoàn thành nhiệm vụ nên hồi kinh diện thánh
phục mệnh. Hoàng Đế muốn ta tiếp cận ngươi, vừa là bảo hộ vừa là giám thị. Thật
ra, khi trông thấy ngươi, ta vô cùng hoảng sợ. Trong mắt ngươi có ánh sáng,
người cũng linh động, nhìn thế nào cũng không giống nữ tử sống như con rối gỗ
lúc trước. Trên người ngươi đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì?
Dưới tình huống kia, cuối cùng ngươi vẫn
lựa chọn để Nhu phi bỏ trốn. Đó là lần thứ hai ngươi tránh được thêm một tử
kiếp! Hoàng Đế muốn cứu người đồng thời cũng muốn thử ngươi, nếu Nhu phi chết,
chôn cùng nàng nhất định sẽ có ngươi. Mỗi lời nói, mỗi hành động của Hoàng Hậu
đều bị chúng ta năm giữ, nàng muốn ngươi sát hại Nhạc Quốc Tùng, thời gian đó
ta quả thật thay ngươi đổ mồ hôi lạnh. Hoàng Đế lưu ngươi lại là vì ngươi trọng
tình và không có dã tâm, nếu ngươi thật sự thấy chết mà không cứu thì điều này
chứng tỏ Hoàng Đế đã nhìn lầm người. Nhìn thấy ngươi nấp trong góc tối vừa khóc
vừa cười, ta lần đầu tiên phản bội Hoàng Thượng. Ta đẩy xe chở phân xem như
giúp đỡ ngươi một phen. Sau đó, khi Hoàng Đế nghe báo lại việc ngươi uống trà
bị hạ độc cùng nụ cười thê lương kia, ngài đã thổn thức thật lâu. Ngươi biết
không, chính là đêm đó, người đã đoạt được sự thương tiếc của thiên hạ chí tôn.
Thử thách cuối cùng chính là ống trúc kia, thật ra ta bách độc bất xâm, việc
giả chết cũng vô cùng dễ dàng. Ống trúc kia kỳ thật là thuốc nổ, chỉ cần ngươi…
lại không ngờ ngươi có thể đem hai loại độc vật hòa lẫn vào nhau khiến ta hôn
mê suốt ba ngày liền. Haiz, thật ngu ngốc, ta ngủ thì ai tới bảo vệ ngươi?
Lệnh bài thông quan Phong công tử đưa đến
vốn không muốn đưa cho ngươi, nhưng cuối cùng vẫn là cho ngươi. Thật xin lỗi,
chỉ cần Hoàng Đế còn sống thì ta không thể làm điều gì gây nguy hại đến hoàng
thật. Ta hy vọng ngươi sợ hãi mà bỏ trốn. Nếu ngươi thật sự bỏ trốn, người chết
sẽ là ta.
Hoàng Thượng băng hà, ảnh vệ đều giao cho
ngươi, trước tiên ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ngươi giao phó, chờ hết thảy an
bài xong đâu đấy ta sẽ trở về, sẽ lại thấy ngươi ở nơi đó mỉm cười. Ta đã trông
thấy nụ cười của ngươi, là thương tâm đến cùng cực mà bật ra ngoài. Haiz, tội
gì lại ép buộc chính mình như vậy, là không chịu thừa nhận bản thân mình số khổ
hay sao? Kỳ thật chúng ta ai cũng biết rằng ngươi khổ sở, nếu không thì Tề
vương cũng sẽ không hạ lệnh cho phép ngươi không cần tham gia hành lễ cúng bái
siêu độ trong chùa, hắn sợ ngươi quá uất ức nên khóc ra ngoài gây lỗi lầm không
đáng có. Ngươi yêu mến Hoàng Đế, tự cõi sâu nhất trong thâm tâm ngươi muốn dối
lòng rằng ngài là phụ thân của chính mình. Một người vì để bảo vệ hài tử của
mình mà chịu đựng bệnh tật dày vò, một phụ thân như thế đối với ngươi mà nói thì
có bao nhiêu rung động cùng mê hoặc. Ngươi rất hâm mộ ba vị vương tử, không chỉ
là vương tử, ngay cả Nhu phi cùng Lôi Hổ cũng khiến ngươi hâm mộ. Ngươi thật
ngu ngốc, đến bây giờ mà ngươi vẫn còn tin tưởng vững chắc rằng bản thân mình
là vì sống sót mà đấu tranh. Chỉ có ta mới biết rằng đó không phải là sự thật,
ước nguyện ban đầu của ngươi từ sớm đã thay đổi. Ngươi muốn bảo vệ kế hoạch của
ngài, ngươi muốn hoàn thành nguyện vọng của phụ thân bất chấp ngài không phải
là phụ thân của ngươi.
Thương tâm thì cứ khóc, không phải ngươi
không có tư cách khóc và cũng không phải không có lý do để khóc. Hoàng Đế cũng
thương tiếc ngươi, trong lòng của Hoàng Đế có một chỗ dành cho ngươi, nếu không
ngài cũng sẽ không mang ta đến bên ngươi, mang ảnh vệ thân cận nhất của chính
mình giao cho ngươi. Từ nay về sau, ta vẫn sẽ bảo hộ ngươi.
…
Rốt cục Thường Nghĩa đã trở lại, nhìn biểu
tình của hắn liền biết mọi sự đã chuẩn bị xong, ta nhẹ nhàng thở dài một tiếng,
cảm giác chính bản thân hắn cơ hồ cũng thoải mái không ít.
“Xong rồi sao?”, ta không dám nhìn thẳng mà
đứng đưa lưng về phía hắn, bởi vì ánh mắt của ta không tốt, sưng đỏ và bụp lên,
đại khái là đã khóc nhiều lắm.
“Ừm, xong rồi, có cần phái người báo với Vũ
vương cùng Tề vương không?”
“Chưa cần, còn phải đợi thời điểm thích
hợp, chờ cho bọn họ tranh đấu căng thẳng hơn một chút, con người luôn phải nếm
vị mệt mỏi thì mới nhận rõ thế cục”
“Vậy bước kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
“… ”, làm sao bây giờ, cứ ở trong này chờ
đợi chính là lựa chọn tốt nhất, chỉ là… , “Đi chuẩn bị một chút, sáng mai chúng
ta hồi cung”
“Hồi cung? Ngươi muốn cứu Đức phi? Ngươi đã
quên hịch văn thảo phạt kia rồi sao? Đừng châm lửa tự thiêu nữa!”
Ta ngây ngốc đồng thời cười khổ, “Thường
Nghĩa, ta nói rồi, ta sẽ không hỏi ngươi là ai. Chỉ là, hiện tại càng lúc ta
càng sợ ngươi”
“Ngươi không cần sợ ta, Thanh Nguyệt, Hoàng
Đế đã băng hà, từ nay về sau ta thuộc về ngươi”
Lời này của hắn có ý gì? Thuộc về ta? Tâm
tư thay đổi thật nhanh, cuối cùng ta thở dài, “Nguyên lai ngươi đúng là người
của Hoàng Đế, khó trách… ”
“Ta là cảnh vệ, là vũ khí tiện dụng mà
Hoàng Đế đã ban tặng cho ngươi. Thanh Nguyệt, Hoàng Đế cũng thật lòng yêu mến
ngươi, cho nên… ”, hắn bỗng dưng tiên đến từ sau lưng và ôm lấy ta, nhẹ nhàng
tựa như ôm tiểu hài tử, “Hãy khóc đi, bởi vì người đó cũng đã từng hy vọng có
thể làm phụ thân của ngươi, vậy nên ngươi có quyền được khóc”
Hắn cũng từng hy vọng có thể làm phụ thân
của ta sao? Thật sự? Là đang lừa gạt ta sao? Phụ thân, Hoàng Thượng,… toàn bộ
sức nặng trên người ta đều đặt lên Thường Nghĩa, ta khóc không thành tiếng mà
chỉ có nước mắt. Ta yêu mến hắn, trong lòng hy vọng xa vời rằng bản thân có thể
có một phụ thân như vậy.
“Khóc đi, khóc cho thống khoái, có bao
nhiêu nước mắt thì cứ để nó chảy ra. Ngươi cũng được yêu thương, cũng được quan
tâm, Hoàng Đế dùng phương pháp của ngài bảo hộ ngươi. Ngài không thể cho ngươi
tự do nhưng ngài cho ngươi hy vọng. Chỉ cần ngươi không phản, sẽ không ai có
thể uy hiếp được ngươi, dù là tân hoàng đế cũng không thể. Chính kim khẩu của
ngài đã nói với ta, rằng nếu ngươi là hài tử của người thì tốt biết bao. Thanh
Nguyệt, trong lòng của ngài, ngài thật sự hy vọng ngươi là hài tử của chính
mình.
Phụ thân… làm sao bây giờ? Ta không muốn
khóc, ta đừng khóc, chỉ là đối với ngươi… ta thật sự nhịn không được. Hãy nghỉ
một lát để ta được khóc một lát. Ta si tâm vọng tưởng cũng được, ta ngu ngốc bị
lừa gạt cũng được, hãy để ta tin tưởng lời nói của Thường Nghĩa, thật sự, thật
sự, thật sự… nếu muốn ta đổi mạng để tin tưởng thì ta cũng cam lòng. Hãy để ta
tin tưởng hắn thật lòng yêu thương ta, yêu thương ta như thể ta là nữ nhi của
hắn. Phụ thân, thứ ta khao khát không phải là tự do, mà là phụ thân. Ta cùng
Nhu phi giống nhau, ta cũng được hắn yêu thương, là chính hắn đã nói muốn làm
phụ thân của ta.
“Thường Nghĩa, đến hai phủ vương gia và
hoàng cung báo tin, rằng hai ngày nữa chúng ta sẽ hồi cung”, ta lau nước mắt,
ta muốn trở về… trở về bên cạnh phụ thân.
“Không được, ngươi không thể quản chuyện
của Đức phi, lần này không giống với lần trước. Lần trước nếu không phải nhờ
Hoàng Đế can thiệp thì ngươi cho rằng chỉ bằng thủ đoạn của ngươi liền có thể
lừa gạt được Hoàng Hậu sao? Nàng là Hoàng Hậu, người đã từng trải qua bao nhiêu
đấu tranh ganh ghét mà vẫn không gục ngã. Nàng đã biết từ sớm, nếu không hà cớ
gì biết rõ ngươi là Nhạc Thanh mà còn cho ngươi đi sát hại Nhạc Quốc Tùng? Nàng
muốn mượn đao giết người”
“Nàng biết? Tam Thiếu nói với nàng?”, không
thể, không có khả năng, Tam Thiếu…
“Nha đầu ngốc!”, Thường Nghĩa càng dùng sức
ôm ta, “Bên cạnh Hoàng Đế đột nhiên lòi ra ngươi, chẳng lẽ Hoàng Hậu lại không
tra xét rõ ràng sao?”
Không phải là Tam Thiếu, hắn không phản bội
ta, hắn tuân thủ lời thề không làm tổn hại ta. Trong lòng thật ấm áp! Về phần
Hoàng Hậu… , “Thường Nghĩa, không cần sợ, ta có cách, hơn nữa lần này cũng là
để bảo vệ chính mình, hãy để Lôi Hổ và Đức phi biến mất cùng nhau”
“Ngươi phải làm thế nào?”, Thường Nghĩa
biết lòng ta đã quyết nên không ngăn cản nữa, hắn chỉ dùng ngữ khí bình thản tỏ
rõ lập trường rằng: hắn đứng về phía ta.
Ha ha, phải làm thế nào? Phần thưởng trước
kia lưu lại nay đã có thể phát huy công dụng, “Mượn đao giết người!”
Ta có phụ thân nên ta có dũng khí. Ta được
yêu thương nên ta có can đảm. Nữ nhi tuyệt đối sẽ không để kế hoạch của phụ
thân bị thất bại.
…
Phụng bút nữ quan mang di chiếu của Hoàng
Đế, không đúng, hiện tại nên gọi là tiên đế, mang di chiếu của Tiên Đế hồi
cung. Xuất phát từ rất nhiều lý do, đội ngũ hồi cung của nữ quan vô cùng long
trọng. Đội ngũ hộ vệ trước sau gần trăm mét, mặc dù không thể tung hoa nhưng
đại kiệu kia đã khiến nảy sinh rất nhiều ước đoán.
Theo nguyên tắc vào cung, khi kiệu nhập
cung liền một đường “tiền hô hậu ủng” tiến thẳng Thiên Âm Điện. Nơi này không
phải là nơi ta từng ở lại a! Ta có chút kinh ngạc nhìn về phía Thường Nghĩa rồi
dùng ánh mắt hỏi hắn xem đây là thế nào?
Thu được câu hỏi của ta, Thường Nghĩa trước
mặt người khác bày ra bộ dạng cung kính, “Người là nữ quan của tiên đế, chiếu
theo quy củ đã không thể ở lại hậu viện Kiền Đức Điện. Đây là nơi được đặc biệt
lựa chọn dành cho người, nếu không hài lòng thì nô tài có thể phân phó đổi sang
nơi khác”
“Chuyện này… ”, ta đứng chần chừ trên bậc
thang ngoài điện, vấn đề không phải là hài lòng hay không, mà là vấn đề hợp quy
củ. Thiên Âm Điện là chính điện hậu cung, địa vị gần ngang bằng Khôn Thái Điện
đứng đầu tam cung. Ta chỉ là một nữ quan, làm sao có thể ở lại nơi này, “Ta
không thể… ”
“Không thể cái gì?”, từ trong Thiên Âm Điện
đột nhiên xuất hiện một người, “Nữ quan không thích nơi này sao?”
“Vũ Nhân Vương điện hạ”, tất cả mọi người
chấn động quỳ xuống hành lễ, ta cũng không ngoại lệ, khi quỳ xuống dập đầu,
trong lòng ta vô cùng cảm thán.
“Tất cả đứng lên”, hắn thản nhiên phân phó
mọi người đứng dậy rồi vừa nói vừa hướng chỗ ta bước tới. Ta sợ phạm lỗi lầm
nên nhanh chóng đứng sang một bên cúi đầu, cảm giác hắn đã đến gần trước mắt,
có một chút gì đó không hài lòng bay đến đây, “Thế nào? Không hài lòng với nơi
này sao?”
“Nô tỳ không dám”, ta càng cúi đầu thấp
hơn, vì sợ hắn đỡ đứng dậy nên ta không dám quỳ, “Chỉ là… Thiên Âm Điện chính
là… ”
“Bổn vương cũng không thích nơi này”, thật
bất ngờ, hắn lại có cùng quan điểm với ta, chỉ là sau đó hắn lại nói, “Thế
nhưng tình hình hiện tại ngươi cũng biết, trong cung vô cùng phức tạp nên chúng
ta có chút lo lắng. Bổn vương cùng Tề vương đã thảo luận vấn đề này, dù sao thì
nơi này vẫn thích hợp nhất, chi bằng trước mắt ngươi cứ ở lại đây, nói thế nào
thì ngươi cũng là người mang theo di chiếu của tiên đế, cũng không tính là ủy
khuất ngươi”
Ta còn có thể nói gì, “Nô tỳ xin đa tạ ân
điển của hai vị điện hạ”
“Ừm, vậy vào trước đi, bổn vương còn có lời
muốn nói”, hắn xoay người ý bảo ta đi theo. Ta im lặng bước vào trong điện, đột
nhiên một thanh âm nho nhỏ truyền đến tai ta, “Ngươi nên ở tại Khôn Thái Điện,
rất nhanh có thể ra khỏi chỗ này, trước mắt ủy khuất ngươi vài ngày”
Ta không dám lên tiếng lại càng không dám
trả lời, tâm tình so với trước kia không giống nhau. Ta không sợ, đúng là không
sợ.
Đi vào trong điện, trước tiên Vũ Nhân ngồi
xuống ghế chính vị, sau đó ra lệnh cho chúng ta cùng ngồi xuống. Nhìn biểu tình
trên mặt hắn, xem ra chúng ta không cần nói nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đây
là được rồi. Ta cúi đầu xem như đã đa tạ qua, chờ ta ngồi xuống, các cung nữ
bắt đầu đem trà bánh dâng lên.
Vũ Nhân vẫy tay cho mọi người lui ra, sau
khi bọn họ lui hết, hắn bỗng dưng lại tiên đến đây đem ta kéo vào lòng, đầu
cũng bị kéo tựa vào ngực hắn, hai tay hắn ôm ngang eo ta, “Nguyệt Nhi, đừng nói
gì hết, đừng làm gì hết, ngươi cứ để nguyên như vậy là được rồi”
Ta không lên tiếng, không nhúc nhích, trong
điện thật im lặng. Chỉ là, ta có thể nghe thấy từng giọt từng giọt nhỏ xuống
mũi giày của hắn. Xem ra hắn cũng đã nhẫn nhịn thật lâu. Hoàng Thượng đúng là
một phụ thân tốt.