Đông Bá Tuyết Ưng lo lắng nhất đối phương sẽ ảnh hưởng mình tu hành, cuối cùng trong năm năm chưa thể nắm giữ hắc hồ lô, bị mạnh mẽ bài xích ra khỏi thế giới này, vậy thì quá oan.
May mắn.
Ba vị tôn giả trước mắt, Tu Hoàng tôn giả, Kim Diễm cung chủ, Ma Ảnh phủ chủ ba vị bọn họ đều không biết điểm ấy, bọn họ cũng cho rằng Đông Bá Tuyết Ưng nói có đạo lý.
“Chúng ta căn bản một chút hy vọng cũng không có, hắn có thể như bóng ma trốn vào thế giới chính hắn mở, đến lúc đó chúng ta công kích tầm thường đều không chạm tới hắn, dốc toàn lực cũng nhiều nhất quấy rầy một chút, căn bản không có khả năng giết hắn.” Kim Diễm cung chủ truyền âm nói, “Hơn nữa thực lực chính diện của hắn, so với ta, so với Tu Hoàng đều mạnh hơn một chút, cho dù chiến đấu chính diện chúng ta cũng không thắng được.”
“Hắn không giết được chúng ta, nhưng chúng ta cũng không giết được hắn.” Ma Ảnh phủ chủ cũng nhíu mày.
“Nhưng chúng ta một khi tách ra, một chọi một, ta và Tu Hoàng đều có nguy hiểm mất mạng.” Kim Diễm cung chủ nói.
Tu Hoàng tôn giả trầm mặc.
Hắn không muốn thừa nhận, thậm chí không thể tiếp nhận chí bảo ‘Hắc hồ lô’ trong cổ thần điện trông coi năm tháng dài lâu bị Phi Tuyết giới thần này lấy đi. Nhưng trong lòng hắn cũng rõ, bọn họ quả thực không có cách nào khống chế ‘Phi Tuyết giới thần’! Năm người vây công cũng không có hy vọng cướp đoạt được hắc hồ lô kia.
...
“Hừ hừ, đối với thống lĩnh thế giới này ta một chút hứng thú cũng chẳng có. Nếu ta có hứng thú, ở thật lâu trước kia ta đã có thể thành lập thánh địa mới.” Đông Bá Tuyết Ưng tùy ý nói, sau đó trong đôi mắt lộ ra sự chờ mong, “Qua một thời gian nữa, ta sẽ rời khỏi một thế giới này hướng tới vũ trụ bên ngoài mênh mông hơn. Đó mới là thứ ta chờ mong.”
Ba vị tôn giả nghe, trong lòng cũng buông lỏng.
Sắp rời khỏi?
Cũng tốt!
Hơn nữa Phi Tuyết giới thần này quả thực rất thu mình, thực lực mạnh như vậy cũng cam lòng làm một khách khanh nho nhỏ của Sùng thị thế gia, càng chưa bao giờ thành lập thánh địa, hiển nhiên cũng không có dã tâm.
Ba vị tôn giả truyền âm âm thầm bàn bạc với nhau, ngay cả Phi Hỏa cung chủ, Kiếm Hoàng tôn giả lại tổn thất phân thân một lần cũng nhân quả truyền âm thảo luận, cuối cùng bọn họ đều làm ra quyết định... Đã không có hi vọng, vậy không cần phải liều chết với vị Phi Tuyết giới thần này.
“Thực lực Phi Tuyết giới thần cao hơn chúng ta đoán trước, trận chiến đấu này quả thực không cần thiết tiến hành.” Tu Hoàng tôn giả cất cao giọng nói, “Vậy chúng ta ngưng chiến ở đây, không biết Phi Tuyết khách khanh bao giờ rời khỏi?”
“Nhanh thì mấy năm, chậm cũng nhiều nhất vạn năm đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ta lúc trước thu một đồ đệ, nghiêm túc dạy một phen nữa ta sẽ rời khỏi.”
“Ừm.”
Ba vị tôn giả đều hài lòng.
Nhiều nhất mới vạn năm, chút thời gian này đối với bọn họ mà nói đều rất ngắn ngủi.
“Phi Tuyết giới thần.” Kim Diễm cung chủ mỉm cười nói, “Ta muốn hỏi một câu, ta lúc trước nghe nói trước ngươi sử dụng là kiếm, sao lại sửa dùng thương?” Hai vị tôn giả khác cũng đều nhìn Đông Bá Tuyết Ưng. Đúng, lúc trước vẫn luôn là dùng kiếm thuật, hơn nữa uy lực phi phàm. Một lần này thế mà dùng trường thương màu đen này, hơn nữa uy lực rõ ràng lớn hơn bá đạo hơn.
“Ta sở trường nhất vẫn là thương.” Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng cười.
“Vậy lúc trước?” Kim Diễm cung chủ nghi hoặc.
“Vì tìm hiểu Tiệt Sát Lục Kiếm Thức.” Đông Bá Tuyết Ưng thuận miệng nói, đương nhiên cái này cũng không phải là đáp án thật sự. Mới đến thế giới này, Đông Bá Tuyết Ưng lo lắng tồn tại đứng đầu thế giới này có thể dò xét vũ trụ bên ngoài, biết được ‘Đông Bá Tuyết Ưng’ tồn tại. Phòng ngừa bại lộ, cho nên mới hơi thay đổi dung mạo, ngay cả binh khí cũng đổi. Nhưng về sau nhận được hắc hồ lô hiểu biết tất cả, biết bọn họ căn bản không thể dò xét vũ trụ bên ngoài, tự nhiên không lo lắng nữa.
“Tiệt Sát Lục Kiếm Thức?” Ba vị tôn giả khẽ gật đầu, chỉ là vẫn có chút khó hiểu, cho dù tìm hiểu tuyệt học, lúc chiến đấu cũng vẫn sử dụng kiếm?
Đông Bá Tuyết Ưng cười, dung mạo cũng hơi biến hóa.
“Đây...” Ba vị bọn họ sửng sốt.
“Đây mới là bộ dáng chân thật của ta.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói, “Lúc trước tiến vào Sùng thị thế gia, lo lắng có ai từng gặp ta, cho nên thoáng thay đổi.”
“Thì ra là thế, Phi Tuyết giới thần đối với Sùng thị thế gia kia thật sự quá khách khí, chỉ cần Phi Tuyết giới thần triển lộ thực lực, bọn họ nào không cung kính đem tuyệt học dâng lên?” Tu Hoàng tôn giả tắc nói.
“Quan trọng là quá trình.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, “Các vị, sự tình đã xong, vậy ta đi trước.” Lập tức thuấn di một cái liền biến mất không dấu vết.
Ba vị tôn giả nhìn nhau.
Đối mặt vị Phi Tuyết giới thần này thật có áp lực! Dù sao từ đầu tới đuôi cũng chưa vận dụng ‘Hắc hồ lô’ thần bí.
“Hy vọng hắn rời khỏi trong vạn năm.” Ma Ảnh phủ chủ trầm thấp nói.
“Vạn năm tới chúng ta tạm thời ở cùng một chỗ, đừng bị hắn đánh tan từng người.” Tu Hoàng tôn giả nói.
Ba vị bọn họ đối với kết quả này cũng đồng ý tiếp nhận, chỉ là tâm tình cũng không tính là tốt bao nhiêu. Bọn họ lần này liên thủ mà đến, chuẩn bị cũng rất đầy đủ. Chỉ là Đông Bá Tuyết Ưng đối mặt một cái thi triển ra năm thương đã dọa bọn họ, thương pháp hung tàn như vậy? Còn có thể thuấn di? Bọn họ nhất thời không còn lòng tin đối với kế hoạch ban đầu, hơn nữa Đông Bá Tuyết Ưng cũng không muốn đấu tiếp, bọn họ tự nhiên mượn dốc xuống lừa.
******
Sâu trong núi lớn, đỉnh một ngọn núi.
Đông Bá Tuyết Ưng một thân áo bào màu đen xuất hiện ở đây, mỉm cười, vung tay lên, xa xa một mảng rừng trúc dưới núi lập tức có vô số cây trúc bay lên, ở không trung vô số cành cây đã bị cắt rất bóng loáng, từng đoạn trúc rơi xuống đỉnh núi nhanh chóng hình thành một căn phòng trúc.
Đồng thời địa mạch sâu trong phạm vi cả ức dặm cũng bắt đầu di động biến hóa, một pháp trận khổng lồ mới dần dần hình thành, làm phạm vi trên ức dặm này hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, bên ngoài có ai đi vào sẽ chỉ lâm vào trong ảo cảnh. Có pháp trận ảo cảnh, năm vị tôn giả kia một khi tiến vào đều sẽ lập tức bị mình phát hiện.
“Bọn họ không biết ta còn cần tìm hiểu pháp môn, sợ nhất quấy rầy, đơn giản hai ba câu đã làm bọn họ bỏ cuộc.” Tâm tình Đông Bá Tuyết Ưng rất tốt. Có thể khiến đối phương bỏ cuộc, cũng có liên quan với mình ngay từ đầu đã toàn lực ứng phó triển lộ thực lực cường đại. Nếu mình không có thủ đoạn thuấn di, đối phương năm người nhất định sẽ liên thủ cộng thêm một số bảo vật liều mạng một phen, dù sao bọn họ đều có bản tôn phân thân.
“Một pháp môn này.”
Đông Bá Tuyết Ưng tiến vào trong nhà trúc, trong nhà trúc cũng có giường trúc, có bàn trúc.
Khoanh chân ngồi, lấy ra một bình rượu trái cây ủ kỹ rót một ly, tâm tình vô cùng tốt uống một chén rượu, sau đó mới vung tay lên đem hắc hồ lô đặt ở trên bàn trúc, bắt đầu tập trung tìm hiểu pháp môn hư không hành giả để lại.