Trong thức hải, từng cái chữ phù màu vàng đang lóe lên.
Mỗi một chữ phù dao động đều rất huyền diệu, Đông Bá Tuyết Ưng một lần này yên lòng, bắt đầu tĩnh tâm tìm hiểu. Bản tôn áo trắng xa trong ‘Vật chất giới’ ở vũ trụ bên ngoài cũng đang toàn lực ứng phó tìm hiểu.
...
Thế giới này tình thế cũng đang âm thầm xảy ra biến hóa, các đại năng giả đều đang hỏi thăm tin tức, cảnh tượng Phi Tuyết giới thần và năm vị tôn giả ở giữa không trung ‘quốc đô Tu Hoàng quốc’ chiến một trận, rất nhiều người nhìn thấy, trong đó có đại năng giả. Cho nên sau khi nghe ngóng một chút có thể biết mọi chuyện xảy ra lúc ấy.
Một cái đối mặt.
Hai vị tôn giả chết trận! Ba vị tôn giả bọn Kim Diễm cung chủ cuối cùng thỏa hiệp?
Tuy bọn họ phần lớn không biết ‘Hắc hồ lô’ rơi vào trong tay Đông Bá Tuyết Ưng, nhưng chỉ cần cảnh tượng một trận chiến đó đã chấn nhiếp mọi thế lực. Thậm chí có các đại năng giả chủ động muốn cầu kiến Đông Bá Tuyết Ưng.
Ngay cả Sùng thị thế gia cũng truyền âm cho Đông Bá Tuyết Ưng.
Đối với cái này Đông Bá Tuyết Ưng đáp lại: “Đối với kiến tạo thánh địa ta không có hứng thú, ta nay đang bế quan, đều đừng đến quấy rầy ta.”
...
Mặt trời mọc mặt trời lặn.
Gió thổi, mưa bay.
Trên đỉnh núi cỏ xanh rồi vàng, khô héo luân phiên.
Một năm, hai năm, ba năm.
Mặc kệ là phân thân ở thế giới này, hay là bản tôn ở thế giới Hạ tộc quê hương đều hoàn toàn bế quan, thậm chí cũng nói cho thê tử Tĩnh Thu, không có đại sự trời sập xuống đừng quấy nhiễu hắn.
“Rẹt ——“
Trên bầu trời mây đen dày đặc lôi xà tàn sát bừa bãi không trung, mưa tầm tã.
Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở trước nhà trúc, đứng ở cạnh vách núi đỉnh núi, tùy ý mưa to tầm tã trút ở trên người.
“Ba năm, còn chưa luyện thành, pháp môn ta ngộ ra đã nhiều tới mấy ngàn loại, nhưng đều sai, đều sai! Sao lại ngộ sai hết!” Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn lôi điện trên bầu trời xa xa, trong mắt có sự sốt ruột bạo ngược, “Rốt cuộc làm sao vậy, rốt cuộc nơi nào sai rồi?”
Cảm xúc nôn nóng, ý chí khủng bố khiến lôi điện xa xa giữa không trung cũng đột nhiên đọng lại, sau đó ‘Oành!’ hoàn toàn hủy diệt tiêu mất.
Mây đen trên bầu trời biến mất hết, nước mưa biến mất, lộ ra một mảng bầu trời sáng sủa.
Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở đỉnh núi cứ như vậy nhìn bầu trời, lạnh lùng nhìn.
Thất bại mỗi một lần đều tổng kết kinh nghiệm, sau đó lại đi tìm hiểu, sau khi ngộ ra pháp môn tự nhận là có hi vọng nhất, tin tưởng gấp trăm lần đi thử. Nhưng hắc hồ lô trước mặt vẫn không nhúc nhích, uy năng khủng bố ẩn chứa bên trong dễ dàng thiêu hủy lực lượng mình thẩm thấu vào. Một lần lại một lần thất bại, mấy ngàn lần thất bại, cho dù là tâm cảnh của Đông Bá Tuyết Ưng cũng nôn nóng hẳn lên.
Hắn từng thử rất nhiều cách, thậm chí không tổng kết kinh nghiệm, thuần túy ngộ lung tung, ngộ ra một loại là một loại, điên cuồng ngộ, thử đi ‘bịt mắt’, nói không chừng bịt mắt đúng thì sao? Hắn tiêu phí ba tháng đã ngộ ra hơn hai ngàn loại pháp môn, nhưng ngộ ra lung tung cũng thất bại hết.
“Phù.”
Đông Bá Tuyết Ưng thở phào một hơi, một ngọn núi phía trước ở trong luồng khí thở ra trực tiếp hủy diệt, chung quanh cũng hình thành cơn lốc cuồng bạo. May mắn vì phòng ngừa bị quấy rầy, trong mười vạn dặm chung quanh mình cũng không có bất cứ người nào, quá khứ cho dù ở lại, cũng bị Đông Bá Tuyết Ưng thi triển Hư Giới Đạo trực tiếp dịch chuyển đi rồi.
Sau khi tâm tình bình tĩnh chút, Đông Bá Tuyết Ưng xoay người về tới trong nhà trúc của mình.
Khoanh chân ngồi ở trong nhà trúc tự rót một ly rượu trái cây trân quý, cẩn thận thưởng thức một phen, tâm cảnh mới hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.
“Tiếp tục như vậy khẳng định không được.” Đông Bá Tuyết Ưng yên lặng nói, “Đã liên tiếp thất bại mấy ngàn lần, cho dù hai năm thời gian còn lại tiếp tục tìm hiểu như vậy, nhắm chừng pháp môn này vẫn sẽ thất bại.”
“Có lẽ ý tưởng trước giờ của ta đều là sai.”
Đông Bá Tuyết Ưng nhắm mắt lại.
Trong thức hải vẫn có vô số chữ phù lóe lên, những chữ phù này hợp thành một mảng pháp môn hoàn chỉnh.
“Mỗi một chữ phù đều tràn ngập vô tận huyền diệu, nếu hoàn toàn triệt để tìm hiểu một chữ phù, có thể phải hao phí rất rất lâu. Vô số chữ phù kia tìm hiểu hết một lượt, thời gian hao phí sẽ vượt xa năm năm.” Đông Bá Tuyết Ưng lặng lẽ nói, “Cho nên ta theo bản năng liền phủ định một phương pháp này, ta luôn lo thời gian không đủ, năm năm thời gian quá ngắn, cho nên mỗi một lần đối với mỗi một chữ phù đều lướt qua, kết hợp các chữ phù hình thành ảo diệu chỉnh thể để lý giải, tìm hiểu pháp môn hoàn chỉnh.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm ứng vô số chữ phù này, “Có lẽ ta nên nhìn chằm chằm một chữ phù tìm hiểu.”
“Chữ phù thứ nhất.”
Toàn bộ ý thức Đông Bá Tuyết Ưng cảm ứng chữ phù thứ nhất của mảng pháp môn này.
Hào quang chữ phù đang lóe lên, đang dao động, huyền diệu vô cùng.
Đông Bá Tuyết Ưng cẩn thận tìm hiểu, đem tất cả dao động huyền diệu chữ phù ẩn chứa đều tìm hiểu hết, dần dần trong lòng có thu hoạch, cuối cùng thế mà cũng hình thành một pháp môn.
“Thế mà đem một chữ phù hoàn toàn triệt để tìm hiểu sau đó có thể hình thành một pháp môn?” Đông Bá Tuyết Ưng có chút giật mình mở mắt ra, nhưng thật sự hoàn toàn tìm hiểu một chữ phù hao phí thời gian quả thực rất dài, cả thảy ba tháng! Dựa theo tốc độ như vậy, còn lại không đủ hai năm thời gian, mình chỉ sợ chỉ có thể tìm hiểu thêm bảy chữ phù mà thôi.
“Xem có thể thao túng hắc hồ lô hay không.” Đông Bá Tuyết Ưng vung tay, trên bàn trúc lại lần nữa xuất hiện hắc hồ lô.
Tâm ý khẽ động.
Nhất thời Thái Hạo lực cấu thành một chữ phù màu trắng bay ra, nhưng quá khứ hình thành lượng lớn chữ phù khác nhau, lần này chỉ hình thành một chữ phù, chỉ là rõ ràng chữ phù này càng thêm khổng lồ huyền diệu.
Sau khi chữ phù này bay vào hắc hồ lô, vẫn lặng yên không một tiếng động bị uy năng khủng bố bên trong thiêu hủy.
“Thất bại rồi?” Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.
“Ta không có cách khác nữa, tiếp tục đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nhắm mắt. Lúc trước từng thất bại mấy ngàn lần, hắn phi thường dứt khoát thu hồi hắc hồ lô lại tiếp tục tìm hiểu chữ phù thứ hai.
Chữ phù thứ hai cũng đang lóe lên, phát ra dao động huyền diệu.
Cẩn thận tìm hiểu.
Khi tìm hiểu càng nhiều phát hiện có rất nhiều chỗ chung với chữ phù thứ nhất, dù sao cũng là cùng loại chữ phù, tốc độ tìm hiểu cũng nhanh hơn nhiều, chỉ một tháng đã hoàn toàn tìm hiểu hết chữ phù thứ hai này.
“Ta tìm hiểu đối với chữ phù thứ nhất tựa như có sai sót?” Đông Bá Tuyết Ưng sau khi hoàn toàn tìm hiểu hai chữ phù, có hoài nghi đối với chữ phù thứ nhất ban đầu tìm hiểu lĩnh ngộ, lập tức tiến hành sửa chữa, hình thành một pháp môn mới tinh.
“Ông.”
Thi triển pháp môn này, cũng hình thành một chữ phù màu trắng, tiến vào hắc hồ lô vẫn thất bại.