Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 122: Chương 122: Bị bắt




“Phàm nhân, nhận lấy cái chết!” Con khỉ màu vàng vung bàn tay thật lớn đánh xuống, về phần trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng nó căn bản không thèm nhìn.

Phốc.

Trường thương đâm vào chỗ đầu gối con khỉ màu vàng, trên đầu gối kia chỉ để lại một điểm trắng, làm sinh vật luyện kim tài liệu thân thể nó vô cùng cứng cỏi, thực lực Đông Bá Tuyết Ưng dù có mạnh gấp mười cũng rất khó phá hư thân thể nó.

Oành ~~~ bàn tay thật lớn đánh xuống, Đông Bá Tuyết Ưng vội vàng né tránh ra.

“Sinh vật luyện kim Siêu Phàm, phòng ngự thân thể quá mạnh mẽ.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Không đâm phá được, vậy chỉ có thể dựa vào lực lượng, may mắn tính linh hoạt của nó so với ta kém chút.”

Khoảnh khắc giao thủ, đã xác định ưu điểm khuyết điểm của đối phương.

Oành oành oành! ! ! Từng tiếng vang nặng nề, đắm chìm ở dưới ngọn lửa Đông Bá Tuyết Ưng như quỷ mỵ ở chung quanh con khỉ màu vàng, lần lượt né tránh, đồng thời trường thương trong tay ra sức quật quét ngang! Lực lượng phát huy đến mức tận cùng, khi quật quét ngang đều nhằm vào các bộ phận khớp nối, ví dụ như khớp nối đầu gối, ví dụ như khớp nối mắt cá chân. Sinh vật luyện kim chiến đấu có thể linh hoạt, các khớp nối này cấu tạo cũng phức tạp, tương đối trên tính kháng công kích sẽ yếu đi chút.

Con khỉ màu vàng bị công kích ở trên các khớp nối, ngẫu nhiên cũng lảo đảo, nhưng nó vẫn không mất một sợi lông, bàn tay to lần lượt đánh ra.

“Hầu tử, một phàm nhân ngươi cũng không giải quyết được? Xem ra vẫn cần ta ra tay.” Chim đại bàng màu vàng bên cạnh luôn như tượng điêu khắc bỗng cũng mở mắt, con ngươi cũng màu vàng nhìn quét con khỉ.

“Ngươi xem là được rồi.” Con khỉ màu vàng nổi giận, một bàn tay của nó túm lấy xiềng xích quấn quanh trên người, xoẻng xoẻng xoẻng xiềng xích bay ra, đột nhiên vung quật.

“Hả?”

Đông Bá Tuyết Ưng cả kinh, xiềng xích gào thét mà đến nhanh như ảo ảnh vụt tới, Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt đâm ra trường thương, đâm vào trên một vòng của xiềng xích, nhưng xiềng xích lại nháy mắt quấn quanh về phía trường thương.

“Còn có thể dùng xiềng xích, cái xích này ở trên tay con khỉ uy lực còn không nhỏ, may mắn chiêu thức đơn giản chút, nếu không thì không thể đánh nữa.” Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng khẽ biến, lập tức bị ép cẩn thận hẳn lên, vung xiềng xích, khiến phạm vi công kích của con khỉ màu vàng tăng nhiều, Đông Bá Tuyết Ưng trốn tránh cũng có chút cố sức, lực lượng của đối phương tuy không tính là quá thái quá, nhưng vẫn mạnh hơn so với mình một đoạn.

Lực lượng mạnh hơn một đoạn, phòng ngự càng vô địch, xiềng xích rất quỷ dị, trong lúc nhất thời Đông Bá Tuyết Ưng có chút cố sức.

Nhưng ỷ vào sự linh hoạt, cũng có thể chống đỡ.

“Một phàm nhân cũng đánh đến bây giờ!” Chim đại bàng màu vàng lao vù xuống, nhanh đến hóa thành ảo ảnh, Đông Bá Tuyết Ưng kinh hãi, thật nhanh!

Cánh chim gào thét mà qua, như lưỡi đao sắc bén.

Đông Bá Tuyết Ưng vội vàng đưa trường thương đi ngăn cản, cánh chim va chạm ở trên cán trường thương.

Ầm!

Một tiếng va chạm vang lên, cả người Đông Bá hướng về phía sau bay ngược đi. Lúc này một cái xiềng xích quỷ dị khó lường ‘vù’ bay tới quấn vòng qua, muốn trói chặt Đông Bá Tuyết Ưng.

“Đang.” Ở giữa không trung trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng lại nháy mắt đâm ra, khiến xiềng xích biến hướng.

Sau đó hạ xuống đất, liên tục lui ba bước, tự nhiên cũng đã sớm ở ngoài giới hạn.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn con khỉ màu vàng, chim đại bàng màu vàng xa xa, trong lúc nhất thời có chút phiền não: “Chỉ luận thực lực, con khỉ màu vàng thật ra đã ở trên ta, điểm yếu duy nhất của nó chính là tính linh hoạt kém chút, ta giao thủ với nó cũng rất cố sức rồi. Con chim đại bàng màu vàng kia ở trên tốc độ lại vượt xa ta, hai người bọn chúng phối hợp, căn bản không thể đánh.”

Hai con liên thủ, mình chỉ có kết cục bị chà đạp.

“Ha ha, phàm nhân, ta thừa nhận ngươi có chút thực lực, nhưng muốn đánh bại hai chúng ta ngươi còn kém xa, một cây trường thương đó của ngươi gãi ngứa cho ta mà thôi.” Con khỉ màu vàng đắc ý cười.

“Hừ.” Con chim đại bàng màu vàng lại nói rất ít.

“Không vội, ta còn có đủ thời gian.” Đông Bá Tuyết Ưng rất bình tĩnh, “Cơ thể của ta luôn luôn mạnh lên, đấu khí cũng đang tiến bộ! Chờ thân thể ta đạt đến cực hạn, chỉ sợ thực lực còn có thể tăng lên không ít, đến lúc đó lại đến giao thủ với hai sinh vật luyện kim Siêu Phàm này thử xem.”

...

Nghi Thủy thành.

Ở lúc Đông Bá Tuyết Ưng giao thủ với hai sinh vật luyện kim Siêu Phàm, Cơ Dung thì đã về tới trong nhà ở Nghi Thủy thành, nàng sáng sớm đã bị đuổi khỏi Tuyết Thạch sơn.

“Dung nhi, sao con lại về?” Cơ Ngũ Hải và thê tử đều ở bên cạnh con gái.

“Đông Bá Tuyết Ưng chết tiệt!”

Cơ Dung sắc mặt âm lãnh, trong mắt đầy hung quang.

Đã rất lâu chưa không thuận lợi như vậy! Từng ức hiếp nàng từng xem thường nàng, nàng đều hung hăng trả thù rồi! Ở Tuyết Thạch sơn bên kia nàng càng được nâng đỡ... Dù sao cũng là tiểu mỹ nữ gần với Khổng Du Nguyệt.

“Đông Bá Tuyết Ưng?” Cơ Ngũ Hải có chút nghi hoặc, “Làm sao vậy, con tra ra bí mật Đông Bá gia rồi?”

“Không phải.” Cơ Dung lạnh lùng nói, “Đông Bá gia tộc tài phú khổng lồ gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là... Đông Bá Tuyết Ưng này là một cường giả cấp Xưng Hào cực kỳ lợi hại! Ngay đêm hôm qua, hắn và Hạng Bàng Vân ở Hắc Phong nhai đồng quy vu tận.”

“Đồng quy vu tận với Hạng Bàng Vân?” Vợ chồng hai người Cơ Ngũ Hải đều kinh hãi.

Trời ạ.

Hai người bọn họ tuy cũng tiếp xúc một số cường giả, nhưng Hạng Bàng Vân là cường giả số một toàn bộ quận Thanh Hà, Đông Bá Tuyết Ưng mới lớn bao nhiêu? Có thể tương đương với Hạng Bàng Vân?

“Hắn là cấp Xưng Hào? Đại sự bực này phải nhanh chóng bẩm báo cho hộ pháp.” Cơ Ngũ Hải vội nói.

“Đông Bá Tuyết Ưng đã chết, hắn khẳng định để lại cho Thanh Thạch rất nhiều bảo vật.” Cơ Dung có chút phẫn nộ không cam lòng, “Con vốn muốn tiếp tục ở lại bên người Thanh Thạch, đến lúc đó lấy những bảo vật này quá đơn giản. Nhưng không ngờ Đông Bá Tuyết Ưng kia ở trước khi rơi vào Hắc Phong uyên, thế mà đem con đuổi khỏi Tuyết Thạch sơn, bảo Thanh Thạch không được ở cùng với con.”

“Nhiều bảo vật như vậy, nếu lấy được hiến cho hộ pháp, công lao nhà ta phải lớn bao nhiêu, thần vĩ đại cũng sẽ cho chúng ta càng nhiều ban thưởng.” Trong mắt Cơ Dung có phẫn nộ không cam lòng.

“Chuyện này quan hệ trọng đại, mau chóng bẩm báo hộ pháp.” Cơ Ngũ Hải nói, “Càng nhanh càng tốt!”

Lúc này, trên đường ngoài phủ đệ Cơ gia.

Đám đông kỵ sĩ binh sĩ dày đặc đã đến, cầm đầu chính là Long Sơn lâu lâu chủ Tư An đại nhân.

“Đại nhân, ta luôn quan sát, Cơ Dung vừa mới về nhà.” Một thám tử nói.

Tư An đại nhân nhẹ nhàng gật đầu: “Đông Bá Tuyết Ưng thiên tài như thế chắc chắn kinh động tồn tại Siêu Phàm, mọi chuyện chúng ta đều phải làm thật đẹp, Cơ gia này hư hư thực thực tín đồ tà thần, tuy chưa xác định! Nhưng ít nhất phạm vào rất nhiều tội lớn lại là xác định, trước bắt hết lại... Phòng ngừa Cơ gia này thông báo cho thủ hạ tà thần, dẫn tới càng nhiều phiền toái hơn.”

“Đại nhân anh minh.” Bên cạnh, Du Đồ khen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.