Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 99: Chương 99: Chia tay (2)




Bản thân Đông Bá Thanh Thạch xem cũng có chút chán ghét Cơ Ngũ Hải này.

“Xem xong rồi.” Thanh Thạch khép lại hẳn lên.

“Thế nào?” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Không ra sao cả.” Đông Bá Thanh Thạch phẫn nộ nói, “Tình báo là rất chi tiết, nhưng thứ nhất tình báo thì nhất định tuyệt đối chân thật? Thứ hai cho dù là thật sự, cũng là phụ thân Cơ Dung ‘Cơ Ngũ Hải’ hắn có tội! Cái đó và Cơ Dung có gì quan hệ? Lúc Cơ Dung nhà bọn họ tạm ở Yến gia, luôn bị ức hiếp, mà phụ thân nàng khi đó mượn rượu tiêu sầu căn bản là không hỏi chuyện gia đình, chờ về sau tỉnh ngộ ra ngoài kinh thương một năm mà về! Về sau hắn đưa con gái đến môn hạ sư phụ! Thời gian Cơ Dung nàng cùng phụ thân nàng ở chung rất ít.”

“Hơn nữa.”

“Cơ Dung nàng thật sự rất đáng thương, ở trước mười tuổi có cuộc sống rất đáng thương, phụ thân đạt được tài phú khổng lồ trở về, nàng trải qua gần một năm cuộc sống tiểu thư quý tộc thì tới môn hạ sư phụ.” Đông Bá Thanh Thạch phẫn nộ nói, “Nàng đã trải qua gần một năm cuộc sống xa xỉ chút, thời gian khác hoặc là luôn bị bắt nạt, hoặc chính là ở môn hạ sư phụ trải qua cuộc sống pháp sư, nàng là một người rất đáng thương, ác độc chỗ nào?”

Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày.

Dựa theo Long Sơn lâu suy đoán ——

Muốn kiếm được tài phú khổng lồ? Nào phải dễ như vậy? Long Sơn lâu cho rằng, cả nhà Cơ Ngũ Hải ở đoạn thời gian bị Yến gia bắt nạt xem thường đó, người một nhà đều sống quá bi thảm, cho nên chính là đoạn thời gian đó trở thành tín đồ tà thần! Hơn nữa rất có thể là tín đồ cực cuồng nhiệt, được cao tầng phân đàn tà thần tín nhiệm, hơn nữa Cơ Ngũ Hải quả thực có tài năng kinh thương, vì thế thế lực tà thần bắt đầu giúp hắn, nâng đỡ hắn, trước để hắn đi ra ngoài kinh thương có một lý do đầy đủ đạt được tài phú khổng lồ, sau đó trở về.

Nhưng những cái này đều là cao thủ tình báo của Long Sơn lâu căn cứ dấu vết để lại suy đoán.

Không đủ chứng cớ!

“Nàng luôn luôn ở pháp sư lâu, cùng một chỗ với đệ, nàng là người thế nào đệ không biết? Cho dù phụ thân nàng là ác nhân, đến lúc đó không để ý tới phụ thân là được. Chẳng lẽ Đông Bá gia tộc chúng ta còn sợ một thương nhân?” Thanh Thạch vội nói, “Ca, nàng phụ thân đệ không biết, nhưng Cơ Dung nàng tuyệt đối vô tội! Nàng là cô gái đầu tiên đệ thích, chỉ sợ cũng là một người cuối cùng, huynh đừng ác như vậy, được không?”

Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng khẽ biến.

‘Chỉ sợ cũng là một người cuối cùng’, Cơ Dung này đem đệ đệ mê hoặc thật ghê gớm.

Đông Bá Tuyết Ưng có chút trịnh trọng nói: “Thanh Thạch, độ đáng tin của tình báo Long Sơn lâu vẫn cực cao, dám viết xuống đều là có đủ nắm chắc!”

“Nàng từ nhỏ cho tới bây giờ, luôn sinh hoạt ở pháp sư lâu! Con người nàng thế nào, đệ không biết?” Thanh Thạch cả giận nói.

“Pháp sư đều là người cực kỳ trí tuệ, mặc dù là thiếu niên thiếu nữ, cũng tuyệt đối đừng xem nhẹ.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, hắn là vừa mới bị Khổng Du Nguyệt lừa gạt.

“Đệ tin tưởng nàng.” Thanh Thạch nói.

“Được rồi!” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói, “Bọn đệ phải chia tay, nhưng ta có thể cho bọn đệ ba năm thời gian. Ba năm thời gian bọn đệ phải tách ra. Ta sẽ bảo Bạch Nguyên Chi đại pháp sư đem Cơ Dung này đuổi về nhà! Trong ba năm, thấy rõ hư thật Cơ gia. Nếu Cơ Dung thật là một cô gái tốt, ba năm sau ta không ngăn cản bọn đệ cùng một chỗ nữa. Mà nếu cô ta bại lộ mặt mũi thật sự, đệ đến đến lúc đó sẽ hiểu suy nghĩ của ta.”

Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy lấy thực lực Long Sơn lâu, đã hoài nghi Cơ Ngũ Hải, ba năm thời gian đủ tra ra chân tướng.

Hơn nữa định ra ba năm, cũng là không muốn đệ đệ quá mức kháng cự.

Nếu hoàn toàn đoạn tuyệt hy vọng của đệ đệ, lấy tình cảm của đệ đệ đối với Cơ Dung chỉ sợ sẽ nổi điên.

“Ba năm?” Thanh Thạch trừng mắt, “Ba năm? Quá lâu quá lâu, ca còn muốn đem nàng đuổi đi? Ca, ca, ca sao có thể ác như vậy? Đối xử nàng như vậy? Hơn nữa ca nói phải chia tay? Đây là chuyện của đệ cùng Cơ Dung, ca nói chia tay thì chia tay?”

“Phải chia tay!” Đông Bá Tuyết Ưng không ngờ đệ đệ ngay cả ba năm cũng không thể thừa nhận, không khỏi cũng nổi giận. Hắn là tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ đệ đệ cùng một chỗ với một tín đồ tà thần, nếu thật là tín đồ tà thần, vậy là đem đệ đệ đẩy về phía vực sâu. Ai biết một tín đồ tà thần sẽ làm ra chuyện gì? Đến lúc đó hắn sẽ hối hận không kịp!

“Bọn đệ phải chia tay.” Đông Bá Tuyết Ưng nói lạnh như băng.

“Không!” Thanh Thạch phẫn nộ.

“Không ai có thể phản kháng, đệ biết, một câu của ta, Bạch Nguyên Chi sẽ đem Cơ Dung đuổi đi, Cơ gia cũng phải dọn khỏi Nghi Thủy thành.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói, “Cho nên đệ không nghe cũng phải nghe, chuyện này, không cho phép đệ làm càn nữa.”

“Ca, ca...”

Thanh Thạch cảm giác máu xông lên đầu, mắt cũng đỏ, trái tim đập cũng cực nhanh.

Đại ca hắn quả thực có năng lực có thể trực tiếp mạnh mẽ phá hư chuyện hắn cùng Cơ Dung như vậy, lực lượng của hắn căn bản không thể phản kháng.

Thanh âm hắn cũng phát run, nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, ánh mắt khiến Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chút run rẩy, khàn khàn gầm nhẹ: “Ca, là anh trai của ta! Ta từ nhỏ đến lớn luôn lấy ca làm kiêu ngạo, ta tuy không nhớ nổi cha mẹ, nhưng ta luôn cho rằng ta có ca ca tốt nhất thiên hạ! Nhưng ta sai rồi, thật không ngờ ca sẽ là người như vậy, ca khiến ta quá thất vọng rồi, ca thật sự, quá khiến, quá khiến ta thất vọng rồi, ta không ngờ ta ca sẽ là người như vậy.”

“Ca chính là kẻ tự đại cuồng!”

“Ca khiến ta quá thất vọng rồi!”

Làm người thân quan trọng nhất của sinh mệnh, người thân mình nguyện ý dùng sinh mệnh bảo hộ, nói những lời này với mình.

Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy lòng mình đang run rẩy.

Đệ đệ thất vọng đối với ca ca của nó sao?

“Ta thật không ngờ ca sẽ là người như vậy! Anh của ta sẽ là người như vậy!” Thanh Thạch đã sớm lệ đầy mặt, xoay người chạy vội ra ngoài, chỗ cửa lại là Tông Lăng đứng, Tông Lăng hiển nhiên nghe được tiếng hai huynh đệ khắc khẩu nên tới đây.

Thanh Thạch mặt đầy nước mắt trực tiếp từ bên cạnh Tông Lăng chạy vội qua.

...

Trái tim Đông Bá Tuyết Ưng đang đau, tay bình thường vô cùng ổn định cũng khẽ phát run, cơ bắp lòng bàn tay cũng đang không chịu khống chế run rẩy, đau.

Trái tim thật sự biết đau.

Thật sự...

“Ta từ nhỏ đến lớn luôn lấy ca làm kiêu ngạo!”

“Nhưng ta sai rồi!”

“Ta thật không ngờ ca sẽ là người như vậy! Anh trai ta sẽ là người như vậy!”

Thanh âm đệ đệ vọng ở bên tai.

Đông Bá Tuyết Ưng hít thở cũng có chút loạn, lúc này Tông Lăng đã đi tới, hắn hỏi: “Tuyết Ưng?”

“Giúp con coi chừng Thanh Thạch, nhớ kỹ, ba ngày này tuyệt đối không thể cho phép nó ra khỏi thành bảo, nếu nó thật sự ngang ngạnh muốn đi ra ngoài, bọn thúc ngăn không được, cứ nói cho con biết. Con đi ngăn trở!” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.