Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 100: Chương 100: Lẻn vào (1)




Tông Lăng nhìn thân thể Đông Bá Tuyết Ưng.

Quá khứ Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở nơi đó, sẽ cho người ta cảm giác như một ngọn núi cao, giống như một thanh trường thương, vững vàng như vậy, làm người ta kiêng kị như vậy! Đó là khí thế thuộc về một cường giả.

Nhưng giờ phút này lưng Đông Bá Tuyết Ưng tựa như cũng đã còng, luồng khí thế không thể lay động kia đã không còn, tựa như trở nên yếu ớt?

“Tuyết Ưng?” Tông Lăng nhìn mặt Đông Bá Tuyết Ưng.

Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng có chút tái nhợt, trong mắt tựa như... Có nước mắt?

“Lời nói vừa rồi ta nghe được hết, con đừng đau lòng, Thanh Thạch đứa nhỏ này chưa trải qua suy sụp gì, chờ nó tương lai lớn chút nữa sẽ hiểu dụng tâm của con.” Tông Lăng an ủi nói, “Con từ nhỏ đã đem nó coi là bảo bối, vì nó bái sư phụ tốt cũng không để ý tính mạng đi Hủy Diệt sơn mạch, nó về sau sẽ hiểu con tốt với nó, được rồi được rồi, đừng đau lòng nữa.”

“Con không sao, trông coi tốt Thanh Thạch.”

Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu bước đi.

...

Nóc nhà lầu chính thành bảo.

Đông Bá Tuyết Ưng ngồi một mình, uống rượu, nhìn bầu trời mặt đất mênh mông.

Đệ đệ rất đau lòng, đây là từ nhỏ đến lớn đệ đệ lần đầu tiên đau lòng như vậy.

Về phần những lời tổn thương người ta của đệ đệ, lúc ấy Đông Bá Tuyết Ưng thật sự rất đau lòng, nhưng hiện tại hắn lo lắng chỉ là đệ đệ.

“Qua trận này là ổn rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng thấp giọng nói, hắn lau mắt, có chút ướt, “Không ngờ nhiều năm như vậy, ta thế mà còn có thể rơi lệ, ha ha.”

Uống rượu từng ngụm một.

Gió núi đang thổi.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, cứ ngồi uống rượu như vậy.

Dần dần, trời bắt đầu tối, màn đêm bắt đầu buông xuống.

Lúc cơm chiều, Đông Bá Tuyết Ưng đi ăn cơm chiều, hắn cho rằng có thể có cơ hội nhìn thấy đệ đệ, nhưng... Đệ đệ không tới ăn cơm chiều, hắn ăn xong cơm chiều, sau đó hắn một mình một người đi thư phòng, đọc sách.

...

Màn đêm buông xuống, trăng tàn treo trên trời cao, mơ hồ có chút ánh trăng hắt lên mặt đất.

Trời trời cao, giữa mây mù.

“Hô.”

Một chiếc phi thuyền luyện kim màu đen đã đến trên không Tuyết Thạch thành bảo.

Trong phi thuyền luyện kim, một người hầu khống chế phi thuyền trong đó cung kính nói: “Chủ nhân, đã đến Tuyết Thạch thành bảo.”

Hạng Bàng Vân nhắm mắt tĩnh tọa mở mắt, bốn người bọn Phong Ma bên cạnh cũng đều bắt đầu đứng dậy.

“Đại ca, chúng ta đi xuống đi.” Phong Ma cười nói.

“Ừm.” Hạng Bàng Vân khẽ gật đầu.

Bốn người bọn Phong Ma rất nhanh đã rời khoang tới trên boong, trong đó pháp sư đầu bạc cầm một cây pháp trượng màu tím, bắt đầu thi triển chút pháp thuật.

Từng luồng sáng từ trên pháp trượng bay ra, rơi ở trên thân ba người bọn Phong Ma.

Liên tiếp vài đạo pháp thuật thêm vào.

Khí tức đám người Phong Ma nhất thời đều bị hoàn toàn ngăn cách, vách ngăn vô hình hình thành ở chung quanh ba người bọn họ, thậm chí ngay cả ánh sáng ở chung quanh bọn họ cũng xảy ra vặn vẹo. Lúc trước bọn Đông Bá Tuyết Ưng cũng từng lẻn vào Lô gia thành bảo, nhưng vừa đến đã bị phát hiện. Tương đối mà nói rõ ràng không tinh thông như đám sát thủ này, bọn hắn ăn chính là cơm của nghề này!

“Chúng ta đi.” Phong Ma mở miệng.

Vù vù vù vù.

Bốn người đồng thời nhảy dựng lên, nhảy xuống phi thuyền, hướng phía dưới rơi xuống.

Lúc bọn hắn rơi xuống chung quanh vờn quanh lực lượng pháp thuật, tốc độ rơi xuống khá chậm, qua một hồi lâu mới lặng yên hạ xuống vài trăm thước, rơi xuống trên một mảnh đất trống bên cạnh lầu chính thành bảo. Bởi vì đám sát thủ này rất rõ, lầu chính thành bảo bình thường cảnh giới nghiêm ngặt, thậm chí có thể có một số pháp thuật pháp trận linh tinh, trực tiếp buông xuống dễ bị phát hiện.

Mà đất trống bình thường, liếc một cái có thể nhìn ra mặt ngoài không có pháp trận gì.

“Lão Tam ở đây, ba chúng ta lẻn vào.” Phong Ma phân phó, “Cẩn thận một chút, một khi đụng phải pháp trận cảnh giới hai người các ngươi lập tức rút lui, ta đến hoàn thành nhiệm vụ.”

“Yên tâm, nhị ca.” Một nam một nữ hai Ngân Nguyệt kỵ sĩ kia đều gật đầu, bọn họ đã quá thuần thục.

Vù vù vù.

Ba người bắt đầu nhanh chóng hướng lầu chính tới gần, ngoài thân bọn họ vờn quanh pháp thuật, người thường cho dù ở bên cạnh, ở trong đêm đen cũng rất khó thấy rõ bọn họ. Ở ban ngày cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người khá mơ hồ.

...

Trong thư phòng.

Đông Bá Tuyết Ưng đang đọc sách, chỉ là tâm hắn không tĩnh, chỉ là tùy ý lật xem.

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhướng mày.

Cao thủ thiên nhân hợp nhất.

Mặc dù lúc bình thường, lực lượng tâm linh cùng thiên địa bên ngoài cũng sẽ tự nhiên mà vậy cộng hưởng, ở trong phạm vi nhất định, có chút động tĩnh sẽ bị phát hiện! Nếu lực lượng tâm linh cố ý dung nhập đến trong thiên địa, tất cả phạm vi vài dặm chung quanh đều có thể bị cảm giác, ngay cả chiếc phi thuyền luyện kim kia trên bầu trời chỉ sợ cũng sẽ bị phát hiện! Chỉ là người thường cũng sẽ không lực lượng tâm lý hợp nhất cùng thiên địa mọi lúc.

Bởi vì hoàn toàn thiên địa hợp nhất, là cần tập trung lực lượng tâm linh.

“Thế mà có người đến rồi, quý tộc kia trả thù đến thật nhanh.” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng xuất hiện một tia sắc lạnh, Tuyết Thạch thành bảo này từ sau khi mình lúc còn nhỏ cha mẹ bị mang đi, đã rất nhiều năm chưa có người ngoài dám xâm nhập! Thiếu gia quý tộc lai lịch khó lường kia vừa mới chết, nay đã có người xâm nhập, nói không quan hệ với gia tộc của thiếu gia quý tộc đó, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không tin.

Kẹt.

Đông Bá Tuyết Ưng mở cửa, đi ra ngoài.

...

Phong Ma lặng yên đi lên hành lang lầu chính thành bảo.

Bỗng——

Oành!

Một luồng lực lượng kinh khủng bao phủ ở chung quanh thành bảo vài trăm thước, mặc kệ là Ngân Nguyệt pháp sư chờ trên đất trống, hay là hai kỵ sĩ khác, hay là Phong Ma! Tất cả đều bị thiên địa lực lượng này hoàn toàn áp chế! Loại cảm giác hoàn toàn bị áp chế bài xích này khiến bọn họ ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ngân Nguyệt pháp sư một khi bị áp chế, không điều động được thiên địa lực lượng, ngay cả pháp thuật lợi hại cũng không thi triển được, căn bản là mặc cho người ta xâm lược!

“Gặp quỷ rồi, Đông Bá Tuyết Ưng kia mới hai mươi hai tuổi, cường giả cấp Xưng Hào thiên nhân hợp nhất?” Hai nam nữ Ngân Nguyệt kỵ sĩ khác cũng bị dọa chân mềm nhũn, thực lực bản thân bọn họ còn chênh lệch rất lớn với cấp Xưng Hào, lại bị thiên địa lực áp chế, chỉ cần Đông Bá Tuyết Ưng muốn đối phó bọn họ, sợ là trong nháy mắt thời gian hai người bọn họ phải chết.

Hai người bọn họ hoảng hốt chân mềm nhũn.

“Chạy, chạy.”

“Hy vọng đừng đến đối phó chúng ta, đi đối phó Phong Ma, Phong Ma thực lực đủ mạnh có thể ngăn cản, hơn nữa rất nhanh đại ca sẽ tới. Đại ca vừa tới, chúng ta liền giữ được mạng.” Hai nam nữ Ngân Nguyệt kỵ sĩ này nhanh chóng bay ngược.

Ba vị bọn họ đều khủng hoảng.

Phong Ma tuy không sợ hãi, nhưng cũng bị chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.