Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 80: Chương 80: Cơ Dung




May mắn lần này ra ngoài thu hoạch rất nhiều, ở trong góc nhẫn không gian trữ vật của vị thần sứ đại nhân kia cũng có một thùng châu báu, nhắm chừng là thần sứ đại nhân thời điểm nào đó ngẫu nhiên có được, một rương châu báu đó tính hết cũng hơn mười vạn kim tệ, Đông Bá Tuyết Ưng lập tức chọn lựa một món khá đẹp, lại dùng một cái hộp tinh ngọc thượng hảo đựng vào, đánh giá giá trị cũng ở khoảng một ngàn kim tệ.

Dù sao đây chỉ là bạn gái của đệ đệ, không phải là thê tử đã thực sự cưới về, một ngàn kim tệ cũng đủ quý trọng! Có một số lãnh địa kinh doanh một năm cũng chỉ đại khái một ngàn kim tệ.

“Ca, ca lần này đi ra ngoài rất nhanh, đệ còn tưởng lại phải trì hoãn hơn nửa tháng.” Thanh Thạch nói.

“Lần này ta đi quận thành, cũng đem theo chút quà cho đệ, cho Du Nguyệt.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Du Nguyệt, đây là của muội.”

Nói xong Đông Bá Tuyết Ưng khẽ lật tay lấy ra một cây pháp trượng cùng một bộ áo bào màu tím.

“Tuyết Ưng ca ca, cái này cho muội?” Khổng Du Nguyệt có chút do dự, pháp trượng thoạt nhìn cũng rất đắt, áo bào xem thủ công cũng bất phàm, “Pháp trượng này là gỗ Phong Ngâm chế tạo mà thành, rất quý trọng, ta...”

“Cho muội thì cứ cầm lấy.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu cười, pháp trượng mới hai ngàn kim tệ, áo bào này là ước chừng một vạn tám ngàn kim tệ cơ! Áo bào là vật hộ thân của thiên giai pháp sư.

“Nếu để cô gái nhỏ này biết áo bào chính là vật của thiên giai pháp sư, chỉ sợ không chịu nhận.” Đông Bá Tuyết Ưng cười thầm.

“Ừm.” Khổng Du Nguyệt lúc này mới nhận lấy.

Cơ Dung an vị ở bên cạnh Khổng Du Nguyệt, nàng nhìn pháp trượng kia, lại nhìn nhìn áo bào, bỗng nhiên sắc mặt hơi thay đổi.

“Ca, của đệ đâu? Của đệ đâu? Ca không phải nói cũng mang quà cho đệ sao?” Thanh Thạch lại có chút nhịn không được.

“Vội cái gì chứ.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn hắn một cái, “Xem tiểu tử ngươi sốt ruột như con khỉ, chờ cơm nước xong ta cho đệ.”

“Ca cố ý.” Thanh Thạch có chút bất đắc dĩ nói.

“Ta chính là cố ý, mài giũa cho tốt tính tình của đệ, thân là pháp sư, ngay cả chút kiên nhẫn ấy cũng không có.” Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ồ.” Thanh Thạch chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.

...

Sau khi ăn xong cơm chiều, Du Nguyệt liền ở trong thành bảo, trong Tuyết Thạch thành bảo vốn vẫn chuẩn bị cho Du Nguyệt một tòa tiểu viện.

Mà Thanh Thạch thì đưa bạn gái hắn về pháp sư lâu.

“Cơ Dung, cho ta nhìn một cái, ca ta tặng nàng lễ gặp mặt gì.” Thanh Thạch cùng Cơ Dung sóng vai đi.

Cơ Dung lúc này mới mở ra cái hộp tinh thạch kia.

Trong hộp đặt một cái vòng cổ đá quý toàn thân xanh biếc, một viên đá quý xanh biếc đó ở trong đêm đen cũng có lục quang nhàn nhạt.

“Một cái vòng cổ lục bảo thạch cực phẩm.” Cơ Dung liền nói, “Sợ gần một ngàn kim tệ đấy.” Có thể làm pháp sư, tự nhiên hiểu biết rất nhiều tài liệu châu báu vân vân.

“Đắt như vậy.” Thanh Thạch kinh ngạc, lập tức đắc ý nói, “Ca ta hào sảng chứ.”

“Hào sảng, không phải hào sảng bình thường.” Cơ Dung thu hồi hộp ngọc, trầm mặc chốc lát mới thấp giọng nói, “Đông Bá Thanh Thạch, huynh biết anh trai huynh cho Khổng Du Nguyệt món quá đó giá trị bao nhiêu không?”

“Pháp trượng đó? Gỗ Phong Ngâm? Nhắm chừng hai ngàn kim tệ đi.” Thanh Thạch rất tùy ý nói, “Du Nguyệt tỷ rất sớm trước kia đã ở Tuyết Thạch thành bảo chúng ta, quan hệ với ca ca ta cũng rất tốt, nhưng ca ca mãi không tặng pháp trượng cho tỷ ấy, tặng cho tỷ ấy một thanh pháp trượng tốt cũng rất bình thường.”

“Hừ.” Cơ Dung nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, “Ta nói không phải pháp trượng, mà là cái áo bào kia! Cái áo bào pháp sư đó!”

“Đồ của pháp sư?” Thanh Thạch trừng mắt, “Muội không nhìn lầm?”

“Khổng Du Nguyệt ngay bên cạnh ta, ta thấy rõ ràng rành mạch, cái áo bào đó chính là vật của pháp sư! Bên trên còn có một cái dấu hiệu, là dấu hiệu của luyện kim đại sư ‘Diêm Văn đại sư’, vật Diêm Văn đại sư luyện chế ra, ít nhất cũng là địa giai, thậm chí phần lớn đều là thiên giai!” Cơ Dung hừ lạnh một tiếng.

“Muội không nhận lầm?” Thanh Thạch không thể tin được.

“Ta tốt xấu cũng là một pháp sư, cái này còn có thể nhận lầm?” Trong mắt Cơ Dung lóe ra thần thái không hiểu, “Diêm Văn đại sư ra tay, mặc dù là địa giai, chỉ sợ cũng địa giai cực phẩm. Một cái áo bào đó thấp nhất cũng phải năm ngàn kim tệ, thậm chí có thể trên vạn kim tệ. Lại thêm pháp trượng kia! Lần này anh trai huynh tặng quà cho Khổng Du Nguyệt không sai biệt lắm khoảng một vạn kim tệ. Đông Bá Thanh Thạch, anh trai huynh thực không phải hào sảng bình thường đâu.”

Thanh Thạch nhếch miệng cười: “Anh trai ta cùng Du Nguyệt là rất thân cận.”

“Huynh đừng ngốc nghếch nữa.” Cơ Dung hạ giọng nói, “Huynh cùng anh trai huynh là anh em ruột, huynh cũng là người thừa kế Tuyết Ưng lĩnh này! Huynh mắt thấy anh trai huynh đem những bảo bối đó tặng ra?”

Thanh Thạch hơi sửng sốt.

“Huynh hôm nay mười sáu tuổi rồi, huynh chung quy không thể một mực đi theo anh trai của huynh chứ? Huynh chung quy cần độc lập chứ?” Cơ Dung nói, “Anh em ruột vẫn cần tính toán rõ ràng!”

“Muội nói lời này làm chi?” Thanh Thạch nhíu mày có chút bực.

“Ta là tốt cho huynh.” Cơ Dung nói, “Ta đã sớm kiến thức, năm đó cha ta liều chết liều sống đi kinh thương dốc sức, là vì quá tin tưởng đại bá của ta! Tiền kiếm được cũng vẫn xem như của gia tộc, suốt hai mươi năm dốc sức làm, toàn bộ gia tộc hầu như chính là cha ta kiếm! Cuối cùng thì sao? Đại bá ta trở mặt trực tiếp đuổi cha ta ra khỏi cửa, cha ta cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả chỗ ở cũng không có, phải đến nhà mẫu thân ta ngủ.”

“Ta nói những cái này, là nói cho huynh, huynh không có ý hại người, nhưng huynh phải có lòng đề phòng người ta.”

“Ta đã sớm nghe huynh nói, ca ca huynh tu luyện khắc khổ bao nhiêu, hơn nữa mỗi ngày đều ngâm thuốc tắm thân thể mới không sụp đổ! Nhưng huynh có biết, mỗi ngày ngâm thuốc tắm đó một năm trôi qua cần bao nhiêu kim tệ không? Một năm cần năm ngàn kim tệ! Ca ca huynh từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi, suốt mười năm, phương diện này đã tiêu phí năm vạn kim tệ.” Cơ Dung nói, “Cha mẹ huynh lúc trước mua tước vị quý tộc, mua lãnh địa, lại mua lượng lớn nỏ Phá Tinh... Lại chuẩn bị thuốc tắm cho ca ca huynh nhiều năm, còn có áo giáp, thành bảo, các loại chi tiêu vân vân, những cái này cộng lại đã gần hai mươi vạn kim tệ, cái này nói rõ cha mẹ huynh lúc trước mạo hiểm là chiếm được một khoản tài phú khổng lồ!”

“Huynh luôn tiêu tiền như nước, ca ca huynh ở trước khi giết Ngân Nguyệt Lang Vương, cũng chưa bao giờ kiếm tiền.”

“Trước giờ tiêu đều là tiền cha mẹ huynh lưu lại!”

Cơ Dung nói, “Huynh có biết cha mẹ huynh rốt cuộc lưu lại bao nhiêu không? Huynh biết không?”

Thanh Thạch trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.