Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 79: Chương 79: Pháp sư trao đổi (2)




“Tính xem cần bao nhiêu kim tệ.” Đông Bá Tuyết Ưng phân phó.

“Đúng rồi, một cây pháp trượng đó cũng cho ta, còn có một cái áo bào pháp sư kia.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng chọn một pháp trượng cùng áo bào pháp sư cho Du Nguyệt, giá pháp trượng tương đối rẻ, chỉ mới hai ngàn kim tệ, dù sao pháp trượng thật ra chủ yếu phụ trợ một pháp sư thi triển pháp thuật, pháp sư thực lực quá yếu... cho một cây pháp trượng đỉnh cao nhất cũng không có quá nhiều tác dụng.

Áo bào pháp sư, thật ra là một vật phẩm của thiên giai pháp sư, thì đắt đỏ hơn nhiều, cần một vạn tám ngàn kim tệ.

Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy lấy quan hệ của mình cùng Du Nguyệt tặng những thứ này không sai biệt lắm, còn chưa tới tặng thứ tốt nhất như tặng đệ đệ.

“Vị đại nhân này.” Nhất thời chủ cửa hàng cũng bị hấp dẫn lại, liền nói, “Năm vật phẩm thiên giai cực phẩm này khá đắt, bỏ đi số lẻ, tổng cộng cần hai mươi vạn kim tệ! Về phần áo bào pháp sư pháp trượng, thì là hai vạn kim tệ! Ha ha, tính toàn bộ... hai mươi vạn kim tệ đi, còn hy vọng về sau đến chỗ chúng ta nhiều hơn, giá ta cho cậu, ở toàn bộ quận thành Thanh Hà không dám nói nhất định là rẻ nhất, nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm.”

Toàn bộ quận thành, dám ném một phát hai mươi vạn kim tệ, không có bao nhiêu! Như Loan Đao minh Cái Bân loại cướp bóc điên cuồng đó nhiều năm như vậy mới có bao nhiêu kim tệ?

Sợ là có tài sản trăm vạn kim tệ mới dám trực tiếp ném một cái nhiều như vậy, loại đại khách nhân này nhất định phải giữ cho tốt.

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

“Không biết đại nhân là?” Chủ tiệm thấp giọng hỏi.

“Đông Bá, gọi ta Đông Bá là được.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Đông Bá đại nhân, ‘Phi Nguyệt lâu’ này của chúng ta ở toàn bộ An Dương hành tỉnh cũng có rất nhiều chi nhánh, đây là tín vật, về sau mặc dù mua vật phẩm rẻ nữa, cũng có thể chiết khấu một phần.” Chủ tiệm lập tức dâng một tấm lệnh bài màu vàng tím, hiển nhiên cũng là các pháp sư chế tạo ra. Thật ra lần này Đông Bá Tuyết Ưng mua đồ số lẻ cũng tính rồi, chiết khấu một phần cũng vừa vặn ngoài hai mươi vạn kim tệ một chút.

Chủ tiệm cũng quyết định, quay về nhất định điều tra rõ, toàn bộ quận Thanh Hà nơi nào toát ra một nhân vật lợi hại như thế, có thể ném một phát hai mươi vạn kim tệ.

...

Sau đó Đông Bá Tuyết Ưng lại đi mua chút đồ vật luyện kim, áo bào nội giáp vân vân của mình quả thực quá kém chút, so với rất nhiều Ngân Nguyệt kỵ sĩ còn kém hơn, hơn nữa Tông thúc Đồng thúc cũng cần kiếm một thân bảo bối tốt. Sau khi mua xong, ngay hôm đó, Đông Bá Tuyết Ưng cưỡi Đạp Tuyết Mã, không ngừng chạy đi Nghi Thủy thành.

Liên tục chạy hai ngày, ở chạng vạng hôm sau đã chạy tới Tuyết Ưng lĩnh.

“Rốt cuộc về nhà rồi.” Diêu Diêu nhìn Tuyết Thạch sơn nguy nga, nhìn tòa thành bảo kia ở đỉnh núi, lòng Đông Bá Tuyết Ưng tràn đầy vui mừng, đây mới là nhà mình.

Bộp bộp bộp...

Vó ngựa lao vun vút, rất nhanh đã đến thành bảo.

“Lĩnh chủ đại nhân đã về rồi.”

“Lĩnh chủ đại nhân về rồi, nhanh đi nói cho Thanh Thạch thiếu gia.”

Toàn bộ thành bảo rất nhanh đã xôn xao náo nhiệt hẳn lên, cầu treo bắt đầu buông xuống, cửa thành cũng bắt đầu chậm rãi mở ra.

Tông Lăng, sư nhân Đồng Tam cũng đều vui mừng tới cửa thành nghênh đón.

“Tông thúc, Đồng thúc.” Đông Bá Tuyết Ưng xuống ngựa, cười nói.

“Con một đường này chạy về vất vả rồi nhỉ, Thanh Thạch còn ở sư phụ nó bên đó, các người hầu đã đi truyền lời, tin tưởng Thanh Thạch cùng Du Nguyệt rất nhanh đều sẽ trở về.” Tông Lăng cười nói.

Đông Bá Tuyết Ưng cười gật đầu, mình đang chuẩn bị lễ vật cho bọn họ.

“Đúng rồi, có một việc cần nói cho con, một vị pháp sư thiên tài của Tư gia ‘Tư Trần’ tới chỗ chúng ta.” Tông Lăng nói.

“Tư gia?” Đông Bá Tuyết Ưng nhướng mày, chẳng lẽ bởi Tư Bách Vinh chết? Nhưng theo lý thuyết, Tư gia không nên biết danh sách tên năm người tiếp nhận nhiệm vụ mới đúng. Long Sơn lâu không dám tiết lộ, Dư Tĩnh Thu cũng không có khả năng nói, hơn nữa Dư Tĩnh Thu đã sớm đi Trường Phong học viện.

“Ngay tại hai ngày trước, vị Tư Trần pháp sư này tới, hắn là chuyên môn bái phỏng Bạch Nguyên Chi đại pháp sư. Hai người bọn họ đều là pháp sư cấp Lưu Tinh, nghe nói ở trên hạng mục nghiên cứu nào đó cần trao đổi...” Tông Lăng nói, “Tuyết Ưng con cũng biết địa vị Tư gia ở quận Thanh Hà chúng ta, ta cũng không dám chậm trễ, nhưng may mắn, Tư Trần này luôn ở pháp sư lâu, nhưng con đã trở lại, vẫn nên gặp một lần.”

“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Sao lại khéo như vậy?

Trong nhiệm vụ vừa đụng phải một tên Tư gia Tư Bách Vinh, hiện tại lại có một pháp sư ‘Tư Trần’ tới chỗ mình? Nhưng đã là tới từ hai ngày trước, hẳn là không quan hệ với chuyện Tư Bách Vinh.

“Xem ra ta và Tư gia có chút duyên.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ.

“Tông thúc, phái người mời, ngày mai mời vị Tư gia thiếu gia này dự tiệc.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Đêm đó, trong Tuyết Thạch thành bảo.

Trên cái bàn dài bày đầy mấy chục món ăn, rất phong phú, Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở chủ vị, hai bên trái phải là Tông Lăng, Đồng Tam, ở đối diện thì là đệ đệ Thanh Thạch cùng cô bạn gái nhỏ của hắn ngồi, về phần Khổng Du Nguyệt thì ngồi cùng một chỗ với người bạn gái nhỏ đó.

“Ca, đây là Cơ Dung, cũng là đệ tử của sư phụ, nhà ở trong thành Nghi Thủy.” Mặt Thanh Thạch có chút đỏ, nhưng vẫn nói rất rõ ràng.

“Cơ Dung? Ha ha...” Đông Bá Tuyết Ưng cười nhìn, “Muội cũng như Thanh Thạch gọi ta đại ca là được.”

“Cơ Dung ra mắt Tuyết Ưng đại ca.” Cơ Dung giọng giòn tan nói, thanh âm cũng dễ nghe.

Cô nương tên Cơ Dung này thoạt nhìn vẫn có chút non nớt, tuổi hẳn là tương đương với đệ đệ, vóc dáng không tính là cao, có chút nhỏ nhắn linh lung, mắt rất đẹp, cũng coi như tiểu mỹ nữ, cùng một chỗ với đệ đệ cũng xứng. Bất tri bất giác... Đệ đệ đã từ thằng nhóc mũm mĩm tới bây giờ có bạn gái rồi.

Nói tới, mình đến bây giờ còn chưa từng thật sự có bạn gái đâu! Tuy mình và Du Nguyệt khá thân cận, nhưng bởi vì chuyện cứu cha mẹ đặt ở trong lòng, cho nên cho tới bây giờ chưa từng làm rõ quan hệ.

“Lần đầu tiên gặp mặt, ta cũng chuẩn bị một phần lễ vật, đừng chê nhé.” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong liền lật tay, trong tay xuất hiện cái hộp ngọc màu trắng tinh.

“Còn không mau đi.” Thanh Thạch vội thúc giục bạn gái mình.

Cơ Dung cũng vội đứng dậy đi qua, từ trong tay Đông Bá Tuyết Ưng tiếp nhận: “Cảm ơn Tuyết Ưng đại ca.”

“Ha ha...” Đông Bá Tuyết Ưng cười, cũng có chút toát mồ hôi, mình cũng đã mua cho đệ đệ, Du Nguyệt, Tông thúc, Đồng thúc một số bảo vật quan trọng, nhưng căn bản không nghĩ tới bạn gái của đệ đệ, dù sao từ trước tới giờ chưa từng gặp, trong lúc nhất thời đã bỏ sót! Ở sau khi biết được đệ đệ mang theo người bạn gái này cũng đến ăn cơm chiều, Đông Bá Tuyết Ưng vội vàng tìm kiếm vật phẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.