Binh khí luyện kim nhất giai, chiến đấu cấp Xưng Hào trở xuống không có việc gì.
Nhưng cấp Xưng Hào chém giết uy lực kinh thiên động địa, binh khí luyện kim nhất giai bình thường cũng rất có thể gãy mất bị hủy diệt! Đông Bá Tuyết Ưng hiện tại lực lượng sau khi bùng nổ cũng có thể nháy mắt đạt tới kỵ sĩ cấp Ngân Nguyệt, tương lai không cần quá lâu có thể đạt tới uy lực cấp Xưng Hào! Nếu trường thương nhất giai, chỉ sợ cũng không dùng được bao lâu. Đây cũng là nguyên nhân hắn hy vọng lấy được thanh Phi Tuyết thương này.
Đương nhiên, càng chủ yếu hơn là ảo diệu chứa trong thanh Phi Tuyết thương này.
“Nhưng nó chung quy là binh khí luyện kim nhị giai, hơn nữa ta có thể nhìn ra ngươi rất thích.” Người trung niên áo bào tím nói.
“Cho cái giá đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Ba vạn kim tệ!” Người trung niên áo bào tím nói luôn.
Đông Bá Tuyết Ưng nở nụ cười.
Thật ra trong lòng càng thêm bất đắc dĩ, bởi vì toàn bộ Đông Bá gia tộc cho tới bây giờ, kim tệ có được đã chỉ còn lại có hơn một vạn năm ngàn! Hơn nữa trong đó còn là dưới tình huống Tông thúc trợ cấp, sớm từ hai năm trước, sổ sách Đông Bá gia tộc cũng đã không còn tiền. Là vì Đông Bá Tuyết Ưng từ sáu tuổi bắt đầu gần mười năm mỗi ngày ngâm thuốc tắm, đem kim tệ tiêu hết rồi!
Thuốc tắm trôi qua một năm, cần năm ngàn kim tệ! Ước chừng gần mười năm, đã là năm vạn kim tệ! Lúc trước vợ chồng Đông Bá Liệt cũng cho rằng con mình cũng chỉ khoảng mười tuổi là có thể thành kỵ sĩ, thành kỵ sĩ thì không cần ngâm thuốc tắm nữa, đấu khí có thể tẩm bổ thân thể khôi phục thân thể. Ai ngờ Đông Bá Tuyết Ưng mãi cho đến sắp mười sáu tuổi mới đột phá!
“Vậy Tử Huyết thương bao nhiêu?” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức quay đầu nhìn về phía Tử Huyết thương.
“Cái đó chỉ cần năm ngàn kim tệ.” Người trung niên áo bào tím nói, “Nhưng nó không so được với Phi Tuyết thương, Phi Tuyết thương là binh khí luyện kim nhị giai, tuy nó không có hiệu quả phụ trợ, tốt xấu cũng là nhị giai.”
“Chiến đấu, xem là tác dụng thực tế.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ta trả cao nhất một vạn kim tệ.”
...
Hai bên kỳ kèo.
“Một vạn tám ngàn kim tệ! Thấp nữa không thể bán.” Người trung niên áo bào tím bất đắc dĩ nói. Sở dĩ bán giá thấp như vậy, một là cây trường thương này quả thực bình thường không gì lạ, hai cũng là đây là lão ăn xin trực tiếp đưa, hắn trả giá chỉ là chút rượu và thức ăn mà thôi. Ba cũng là cao thủ thương pháp từng xem cây trường thương này cũng có mười mấy vị rồi, không có ai đồng ý mua giá quá cao. Từng có người trả một vạn tám ngàn kim tệ hắn không bán, hiện tại về tới Nghi Thủy thành... Muốn bán được một vạn tám ngàn kim tệ cũng khó.
“Được.” Đông Bá Tuyết Ưng không muốn kỳ kèo nữa, bởi vì hắn hiểu chỗ trân quý thật sự của thanh trường thương này, “Nhưng ta chỉ có thể dự chi trước tám ngàn kim tệ! Còn một vạn kim tệ... tạm nợ, trả trong ba tháng!”
Thật sự không có tiền!
“Trả góp?” Người trung niên áo bào tím sửng sốt.
“Hôm nay không mang nhiều như vậy, không ngờ ngươi nơi này còn có binh khí luyện kim nhị giai.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh nhạt nói. Nay hắn thực lực phi phàm, kiếm một hai vạn kim tệ không phải việc khó, đặc biệt sau khi có một thanh trường thương này càng như hổ thêm cánh!
“Được, thành giao, ha ha, ta tin tưởng thực lực Đông Bá gia tộc, viết giấy nợ trước đi.” Người trung niên áo bào tím nói.
“Cần cầm cố không?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.
“Không cần.” Người trung niên áo bào tím rất hào phóng, hắn vẫn rất muốn giao hảo Đông Bá Tuyết Ưng.
“Tông thúc.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
Tông Lăng từ đầu tới đuôi đều chưa nói cái gì tất cả đều do Đông Bá Tuyết Ưng quyết đoán, giờ phút này Tông Lăng từ trong lòng lấy ra một tập kim phiếu lớn, rút ra hai tờ đưa cho người trung niên áo bào tím.
Sau đó Đông Bá Tuyết Ưng lại viết giấy nợ một vạn kim tệ.
Sau đó... Phi Tuyết thần thương, tới tay!
“Ngươi là chưa gặp được thương pháp đại sư, nếu không nào có thể rơi vào tay ta?” Đông Bá Tuyết Ưng ở lúc cầm lấy rương binh khí, trái tim cũng đang hưng phấn. Hắn lại không biết toàn bộ quận Thanh Hà cũng không có một thương pháp đại sư! Cao thủ luyện binh khí tuy nhiều, nhưng luyện thương pháp chỉ một nhúm như vậy, có thể nhân thương hợp đã rất không tệ rồi. Thành đại sư?
Quá khó!
Đông Bá Tuyết Ưng nhanh chóng đeo hộp binh khí ‘Phi Tuyết thần thương’, tay phải đè xuống cái nút cơ quan bên cạnh hộp binh khí, Soạt! Soạt! đoạn đầu hộp binh khí liền nhô ra hai đoạn trường thương, sau đó hai tay Đông Bá Tuyết Ưng nhanh chóng vươn tới phía trên lưng rút ra hai đoạn trường thương, cùng hướng phía sau cắm xuống, dễ dàng cắm vào trong hộp binh khí, ‘Rắc!’ một tiếng, hoàn toàn khóa chết.
“Ca ca soái!” Đôi mắt Thanh Thạch lập tức sáng lên.
“Về sau đệ làm pháp sư càng oai hơn.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nhìn đệ đệ.
“Ha ha, cái hộp binh khí này vẫn là ta phối thêm.” Người trung niên áo bào tím đối với bán được hàng đè nặng nhiều năm, tâm tình cũng rất tốt, “Bên cạnh còn có vài chỗ cơ quan, lúc ở ngoài xông pha mạo hiểm, một ít vật phẩm như dây thừng cũng có thể đặt ở trong hộp binh khí.”
Rương binh khí, rất nhẹ, lại có thể đặt rất nhiều vật phẩm.
Càng có thể lấy tốc độ cực nhanh cất giữ một ít binh khí nặng binh khí dài.
“Phối hợp thêm rương binh khí?” Đông Bá Tuyết Ưng cười hỏi, “Người luyện chế Phi Tuyết thương này không chuyên môn phối vào, điều này không quá đúng nhỉ?”
Một số pháp sư luyện kim, sau khi luyện chế một binh khí tốt, cũng sẽ kiếm đồ phối hợp tốt, đóng gói đều rất tinh mỹ.
Nhưng rương binh khí trường thương này lại là phối cái khác?
Đối với lai lịch thương này, Đông Bá Tuyết Ưng rất tò mò.
Bởi vì vị luyện chế kia là khẳng định rất rõ chỗ trân quý của một cây thương này, theo lý thuyết, định giá sợ sẽ là một cái giá trên trời! Mà vị ông chủ cửa hàng này Quyền bá tước chỉ một vạn tám ngàn kim tệ đã bán cho mình, điều này làm Đông Bá Tuyết Ưng rất tò mò lai lịch của trường thương.
“Yên tâm, đã mua rồi, ta sẽ không hối hận.” Đông Bá Tuyết Ưng nói thêm.
“Ha...” Người trung niên áo bào tím do dự chút, liền nói, “Tuyết Ưng lão đệ, ta cũng không gạt ngươi, ta lúc ở ngoài kinh thương từng gặp một lão ăn xin, ở địa bàn của ta ăn uống còn không trả tiền... Ta cảm giác hắn không phải người thường, liền kệ cho lão ăn uống, ba năm sau lão liền mở lò luyện chế một cây trường thương này nói để bù ăn uống và rượu, rồi bỏ đi. Ta lúc ấy kích động, quả thực gặp được đại nhân vật lợi hại, vội vàng đưa đi giám định, đã giám định mấy lần, cũng chỉ có chút hiệu quả bông tuyết mê hoặc, lại không có tác dụng phụ trợ gì quá đặc thù, may mắn có thể thừa nhận được lực lượng đủ mạnh, được coi là binh khí luyện kim nhị giai.”
Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu.
Mua xong binh khí, bọn Đông Bá Tuyết Ưng liền đi bái phỏng đại pháp sư ‘Bạch Nguyên Chi’.
“Chỗ ở của đại pháp sư ngay tại cuối ngõ này.” Tông Lăng chỉ vào một cái ngõ có chút hẹp phía trước.
“Xuống ngựa, những người khác ở đây chờ, Tông thúc, Thanh Thạch, chúng ta vào thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
Đông Bá Tuyết Ưng dắt tay đệ đệ, dọc theo ngõ nhỏ cũ kỹ này.
“Không ngờ đại pháp sư Bạch Nguyên Chi không ở một số khu vực của quý tộc, ngược lại ở tại nơi hẻo lánh bực này.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Khu vực quý tộc quá ồn ào, nơi này yên tâm nghiên cứu hơn.” Tông Lăng cũng nói.
Đi đến cuối ngõ.
Liền thấy được một phủ đệ diện tích cực lớn, cổng đóng chặt, Đông Bá Tuyết Ưng tự mình tiến lên gõ cửa.
“Két.” Cửa mở ra, một thiếu niên tóc ngắn nghi hoặc hỏi, “Các ngươi tìm ai?”
“Tuyết Ưng lĩnh, Đông Bá Tuyết Ưng, đến bái phỏng đại pháp sư.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Ngươi chính là gã Thương Ma đó?” Thiếu niên tóc ngắn kinh hô, lập tức bịt miệng lại.
“Sư đệ, ai thế?” Trong phủ đệ có một số thanh âm của thiếu niên thiếu nữ khác.
“Sư phụ đang đóng cửa nghiên cứu, ai cũng không dám đi quấy rầy, Đông Bá Nam tước ngươi chỉ sợ phải chờ nửa canh giờ.” Thiếu niên vội giải thích, “Chờ sư phụ đi ra, ta sẽ lập tức truyền lời, ta hiện tại cũng không dám để ngươi vào.”
“Được, không vội.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
Đông Bá Tuyết Ưng rất kiên nhẫn.
...
Sau nửa canh giờ.
Bạch Nguyên Chi mặc áo bào trắng rộng, làn da có chút nếp uốn, bộ râu màu đen dài tới bụng. Lão năm nay đã ngoài chín mươi. Lão nhìn thiếu niên đồ đen đeo rương binh khí ngồi trước mắt, âm thầm có chút giật mình, lão có thể cảm giác được hơi thở sắc bén trên người thiếu niên này, đó tuyệt đối không phải cao thủ thương pháp tầm thường.
“Đại pháp sư.” Thái độ của Đông Bá Tuyết Ưng rất khiêm tốn.
“Có chuyện gì, mời nói đi, ta còn rất nhiều việc.” Bạch Nguyên Chi nói rất thẳng.
“Đại pháp sư rất trực tiếp, ta cũng sẽ nói thẳng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Đệ đệ của ta sang năm sẽ mười tuổi, nó thiên phú pháp sư cực cao, ta hy vọng nó có thể bái ở môn hạ đại pháp sư ngài.”
“Thu ký danh đệ tử không khó, chỉ cần một ít điều kiện.” Bạch Nguyên Chi tùy ý nói.
“Không.”
Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta hy vọng đệ đệ của ta, có thể trở thành thân truyền đệ tử của đại pháp sư ông!”
“Thân truyền?” Bạch Nguyên Chi nhíu mày, “Tuy ta đã qua chín mươi tuổi, nhưng ở trong pháp sư cấp Tinh Thần lại không tính là già! Ta còn muốn ở trên cảnh giới pháp sư có thể đi xa hơn chút, cho nên sẽ không dễ dàng lãng phí quá nhiều tinh lực, đến nay ta cũng mới từng thu một thân truyền đệ tử, ngươi bảo ta thu đệ đệ ngươi làm thân truyền đệ tử... Cũng không phải không được, ta có hai yêu cầu, chỉ cần có thể đạt tới một cái, ta sẽ thu đệ đệ ngươi làm thân truyền đệ tử.”
Đông Bá Tuyết Ưng nói: “Đại pháp sư mời nói.”
“Ta đang cần gấp một tài liệu ma thú—— Ngân Nguyệt Chi Tâm!” Đôi mắt Bạch Nguyên Chi cũng tỏa sáng, “Chính là trái tim của tứ giai ma thú ‘Ngân Nguyệt Lang Vương’! Phải là tươi mới, thời gian bảo tồn không thể vượt qua ba ngày.”
“Một cái yêu cầu khác thì sao?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.
Trái tim Ngân Nguyệt Lang Vương, còn phải tươi mới?
Yêu cầu quá cao rồi.
“Pháp sư, rất cần tiền.” Bạch Nguyên Chi cảm thán, “Các loại nghiên cứu đều tiêu tiền, mà kiếm tiền lại không dễ. Năm vạn kim tệ, ta có thể thu thêm một thân truyền đệ tử!”
Các quý tộc toàn bộ Nghi Thủy thành, mặc dù bán lãnh địa góp tiền, có thể bỏ ra năm vạn kim tệ, cũng chỉ mấy cái!
Nhưng lãnh địa là căn cơ của quý tộc, thực bỏ ra năm vạn kim tệ càng ít tới đáng thương.
“Được, ta hiểu rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy.
Bạch Nguyên Chi thở dài.
Hắn biết mình yêu cầu quá cao.
“Trong một tháng, ta sẽ đem Ngân Nguyệt Chi Tâm, hoặc là năm vạn kim tệ, tìm đến đại pháp sư ông.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy nói.
Bạch Nguyên Chi đại pháp sư sửng sốt.
Đáp ứng rồi?
Bạch Nguyên Chi đại pháp sư không khỏi hưng phấn.
“Chờ lĩnh chủ ngươi đến.” Bạch Nguyên Chi đại pháp sư cũng đứng dậy khách khí hơn nhiều, thân truyền đệ tử đầu tiên lão thu là đứa nhỏ bạn tốt của lão để lại, không đủ điều kiện lão thật sự lười lãng phí tinh lực, mà yêu cầu lão đưa ra cao như thế, đến nay Nghi Thủy thành cũng chưa từng có quý tộc đáp ứng lão. Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng đã đáp ứng!
“Cáo từ, đại pháp sư không cần tiễn.”
Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Nguyên Chi đại pháp sư đứng ở chỗ cửa sổ nhìn trong sân phía dưới, Đông Bá Tuyết Ưng dắt tay đệ đệ đi ra cửa phủ, Lục Tí Ma Xà tóc bạc Tông Lăng thì vẫn theo ở một bên.
“Xem ra thiếu niên lĩnh chủ này không tầm thường.” Bạch Nguyên Chi đại pháp sư lộ ra một tia mỉm cười.
...
“Ca ca, thế nào?” Thanh Thạch chờ đợi hỏi.
“Chờ sang năm mới có thể có kết quả.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Yên tâm đi, Thanh Thạch, đại pháp sư hẳn là sẽ thu đệ làm đệ tử. Chờ thêm một chút, đợi sang năm sau đi.”
Đông Bá Tuyết Ưng lại đang âm thầm tính toán.
Một tháng thời gian kiếm được Ngân Nguyệt Chi Tâm hoặc là năm vạn kim tệ...
Mình đặt ra thời gian rất thoải mái, hẳn là không có vấn đề. Nhưng vẫn chờ hoàn thành rồi mới nói cho đệ đệ, hiện tại cũng không thể bốc phét với đệ đệ.
Đêm.
Tuyết Ưng lĩnh, trong Tuyết Thạch thành bảo, trong thư phòng.
Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở sau bàn sách của mình, mà Tông Lăng, Đồng Tam cũng đều tùy ý ngồi xuống.
“Tuyết Ưng, con tìm chúng ta đến?” Đồng Tam có chút nghi hoặc.
“Hôm nay con đi tìm đại pháp sư, đại pháp sư đáp ứng có thể thu Thanh Thạch làm thân truyền đệ tử, nhưng đã đưa ra hai yêu cầu, hoặc là năm vạn kim tệ, hoặc là trái tim Ngân Nguyệt Lang Vương, thỏa mãn một yêu cầu của lão, Thanh Thạch bái sư sẽ không có vấn đề.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Năm vạn kim tệ?” Đồng Tam trừng mắt, “Thật gian xảo, ta và Tông thúc của con, chủ nhân bọn họ năm đó mạo sinh tử nguy hiểm bao nhiêu, cũng không kiếm được quá nhiều bảo bối. Còn là chủ nhân sau khi mang thai chúng ta có một thu hoạch lớn ngoài ý muốn! Nếu không phụ thân con bọn họ sao có thể mua được tước vị quý tộc mua được Tuyết Ưng lĩnh? Lão vừa mở mồm đã năm vạn kim tệ?”
Con số này rất khoa trương, Lưu Tinh kỵ sĩ bình thường dốc hết toàn bộ tài sản cũng khó lấy ra.
Cha mẹ bọn họ năm đó mạo hiểm bên ngoài cũng là số rất ít người tốt số, hơn nữa nhà mạo hiểm vốn chính là đi một số nơi rất nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cực cao, cha mẹ bọn họ là có thể may mắn sống sót, mới có thể mua tước vị mua lãnh địa! Lại bởi vì dám đi làm nhà mạo hiểm ai cũng không sợ tử vong, cực kỳ hung dữ, đây cũng là nguyên nhân các quý tộc Nghi Thủy thành biết rõ Tuyết Ưng lĩnh rất giàu có, lại không ai dám động tâm tư.