“Trái tim Ngân Nguyệt Lang Vương càng khó.” Bên cạnh, Tông Lăng nhíu mày, “Nếu chỉ là một con tứ giai ma thú Ngân Nguyệt Lang Vương đơn thuần, lấy thực lực Tuyết Ưng hiện nay, cộng thêm chúng ta phối hợp, vẫn là có nắm chắc! Nhưng dưới trướng Ngân Nguyệt Lang Vương là có bầy sói rất đông... dưới đàn sói vây công, so với một con Lang Vương còn đáng sợ hơn.”
Bản thân Lang Vương không đáng sợ, đáng sợ là đàn sói!
Cho nên Ngân Nguyệt Lang Vương rõ ràng là một con tứ giai ma thú, nhưng giá trị thi thể nó lại sánh ngang ngũ giai ma thú!
“Con chuẩn bị tiến vào Hủy Diệt sơn mạch.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Không được —— “
“Quá mạo hiểm!”
Đồng Tam, Tông Lăng đều kinh hãi.
Hủy Diệt sơn mạch là địa phương nào?
Là một dãy núi khổng lồ nhất toàn bộ thế giới, nối liền bốn hành tỉnh! Vô số ma thú sinh hoạt trong nó, thậm chí có sinh mệnh Siêu Phàm, qua nhiều thế hệ, thủ đô đế quốc toàn bộ nhân loại không thể hoàn toàn tiêu diệt cái uy hiếp thật lớn này. Thậm chí quân đội đế quốc bố trí phòng ngự chủ yếu chính là ở quanh ma thú sơn mạch! Quân đội là thường xuyên ở bên ngoài sơn mạch tiến hành một số cuộc diệt sát quy mô lớn, thịt rất nhiều rất nhiều ma thú cấp thấp mới có thể mua được ở bên ngoài.
Cho nên thịt ma thú nhất giai nhị giai tam giai đều khá rẻ. Từ tứ giai bắt đầu lại đột nhiên tăng vọt. Bởi vì tứ giai ma thú không phải quân đội bình thường có thể săn giết được, phải là tinh anh trong tinh anh.
“Cho dù quân đội, cũng là xuất động quy mô lớn, càn quét còn là phạm vi ba ngàn dặm ngoài cùng.” Tông Lăng cũng nói, “Ngay cả Ngân Nguyệt kỵ sĩ, kỵ sĩ cấp Xưng Hào cũng không muốn vào Hủy Diệt sơn mạch... Ở ba ngàn dặm ngoại vi thu hoạch không quá lớn, tiến vào chỗ sâu hơn, lúc nào cũng có thể gặp phải một số ma thú đáng sợ!”
“Đúng vậy, Tuyết Ưng.” Đồng Tam cũng nói, “Ta cùng chủ nhân bọn họ năm đó mạo hiểm cũng chưa từng nghĩ chui vào trong Hủy Diệt sơn mạch! Tựa như con, muốn săn giết một con tứ giai ma thú, nhưng, không có khả năng khéo như vậy để con đụng tới tứ giai, có lẽ con sẽ đụng tới ngũ giai thậm chí lục giai! Vậy thì mất mạng!”
Bọn họ đều rất nôn nóng.
Hủy Diệt sơn mạch?
Đó là đại sào huyệt cuối cùng của ‘Ma thú’ đại địch của toàn bộ nhân loại! Đi vào, vậy thật sự lấy mạng đi cược.
“Các thúc chưa nghe con nói hết.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Con là chuẩn bị tiến vào Hủy Diệt sơn mạch, nhưng con chỉ ở ba ngàn dặm phạm vi ngoài cùng, hơn nữa săn giết ma thú chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, con tính săn giết Loan Đao minh!”
“Loan Đao minh?” Mắt Tông Lăng, Đồng Tam đều sáng ngời.
Ba ngàn dặm ngoại vi, bởi vì thường xuyên bị quân đội càn quét, ma thú quá mạnh mẽ đã sớm lui ra, bình thường đều là một số ma thú cấp thấp ở đó quy mô lớn. Mỗi lần càn quét, thật ra cũng là quân đội và ma thú cấp thấp chém giết quy mô lớn... Ma thú cấp thấp là cuồn cuộn không ngừng, mỗi lần càn quét một đám, chung quy có nhiều ma thú cấp thấp tiếp tục từ sâu trong Hủy Diệt sơn mạch trào ra.
Ba ngàn dặm đó, quá nhiều binh sĩ nhân loại đã ngã xuống, nhưng cũng khiến quân đội tôi luyện ra rất nhiều cường giả.
“Loan Đao minh? Bọn đạo phỉ này trốn ở Hủy Diệt sơn mạch, bọn chúng cũng không dám thật sự vào quá sâu, cũng là ở ba ngàn dặm ngoài cùng.” Tông Lăng nhẹ nhàng gật đầu, “Hơn nữa thủ lĩnh Loan Đao minh Cái Bân chính là một gã Lưu Tinh kỵ sĩ, hắn thường xuyên tham lam cướp bóc, bảo vật nhất định không ít. Hơn nữa hang ổ toàn bộ đạo phỉ bảo vật chỉ sợ càng nhiều, nhưng muốn tấn công cũng không dễ đâu.”
“Địch minh ta ám. Tông thúc, thúc cảm thấy thực lực của con cùng Cái Bân so sánh như nào?” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Con lợi hại hơn hắn nhiều, ta giao thủ với hắn còn có thể chống đỡ chốc lát, giao thủ với con... Con thật sự xuất toàn lực, ta cũng không chống đỡ được.” Tông Lăng cười khổ nói.
Lúc bình thường, Đông Bá Tuyết Ưng đã đạt tới trạng thái Lưu Tinh kỵ sĩ đỉnh phong.
Khi bùng nổ lực lượng càng kéo lên đến Ngân Nguyệt kỵ sĩ!
Thương pháp của hắn gần như thương pháp đại sư, kỹ xảo vận chuyển đấu khí còn là ‘Huyền Băng kỵ sĩ’ Cốc Nguyên Hàn truyền lại!
“Điểm yếu duy nhất của con chính là thấy máu quá ít.” Tông Lăng nói, “Tuy một số trọng phạm trong lãnh địa chúng ta đều là con tới xử tử, nhưng con vật lộn sinh tử vẫn quá ít, con luận bàn với chúng ta, chung quy chỉ là luận bàn mà thôi.”
“Con biết, cho nên lần này đi Hủy Diệt sơn mạch... ở trong quá trình tìm hang ổ Loan Đao minh, khẳng định gặp rất nhiều ma thú, cũng có thể tôi luyện thêm một chút.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Tìm hang ổ Loan Đao minh, không dễ tìm.”
Tông Lăng có chút lo lắng, “Trong quá trình này sẽ lần lượt gặp phải ma thú... Thậm chí có khả năng cực nhỏ gặp phải một số ma thú cường đại.”
Tuy ba ngàn dặm ngoại vi, quá mạnh mẽ như tầng thứ Siêu Phàm! Như tầng thứ lục giai khả năng xuất hiện không lớn, nhưng ngũ giai, tứ giai... Ngẫu nhiên vẫn sẽ có, một khi quân đội càn quét, chúng nó cũng sẽ biết tình hình không ổn sớm rút đi. Nhưng đối với loại cá nhân đi mạo hiểm như Đông Bá Tuyết Ưng, loại ma thú lợi hại đó sẽ có thể ẩn núp đánh giết.
“Vận khí hẳn là sẽ không kém như vậy.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Hơn nữa thương pháp của con rất am hiểu phòng ngự, vẫn có nắm chắc giữ mạng.”
“Mà không đi Hủy Diệt sơn mạch... Muốn kiếm năm vạn kim tệ, kiếm như thế nào?” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu.
Muốn không mạo hiểm?
Lưu Tinh kỵ sĩ đi làm khách khanh hộ vệ cho đại gia tộc, rất an toàn, nhưng tiền lương một năm cũng chỉ ba năm ngàn kim tệ. Muốn kiếm được mấy vạn kim tệ? Đều phải mạo phiêu lưu lớn.
“Được rồi.” Tông Lăng nói, “Ta đi theo con, ít nhất ba ngàn dặm ngoại vi ta cũng từng đi mấy lần.”
“Tông thúc từng đi?” Đông Bá Tuyết Ưng trừng mắt giật mình.
“Ừm, sau khi cha mẹ con mua Tuyết Ưng lĩnh, ta một mình một người tu hành, cũng từng đi ngoại vi Hủy Diệt sơn mạch tôi luyện bản thân.” Tông Lăng làm vương tộc Xà Nhân tộc có sự kiêu ngạo của mình, hắn luôn muốn đột phá thiên giai bước vào cấp độ Lưu Tinh, áp bức đối với bản tân cũng rất ác.
“Đi Hủy Diệt sơn mạch, nghe Tông thúc của con nhiều chút, đừng sơ ý.” Đồng Tam cũng nhắc nhở.
...
Trải qua chuẩn bị, sáng sớm năm ngày sau, Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng mang theo một đội ngũ binh sĩ trăm người xuất phát.
Cầu treo của thành bảo đã sớm hạ xuống.
“Ca ca, sớm trở về một chút.” Thanh Thạch chạy tới rìa đỉnh núi cao giọng hô, Đồng Tam đứng ở bên cạnh hắn.
“Thanh Thạch, yên tâm đi, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời Đồng thúc.” Đã đến xa xa, Đông Bá Tuyết Ưng cũng đáp lại.
“Biết rồi.”
Thanh Thạch trịnh trọng gật đầu, trong lòng cũng rất không nỡ.
Từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng chia lìa quá lâu với ca ca, một lần này ca ca đi ra ngoài làm việc nghe nói phải lâu tới mười ngày nửa tháng.
Nó lại không biết Đông Bá Tuyết Ưng lần này đi ra ngoài là vì kiếm ‘học phí’ cho nó.