Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 103: Chương 103: Giao thủ (1)




Vừa ra...

Hắn liền nhìn thấy, ca ca hắn Đông Bá Tuyết Ưng đang đứng ở dưới lầu, bên cạnh một thi thể ngã ra, xa xa còn ba cái thi thể ngã.

Đồng thời cảnh tượng chung quanh cũng rất quỷ dị.

Không khí cũng đang vặn vẹo.

Một mảng khu vực rộng lớn của ca ca mình bên này giống như cái lồng khí vô hình, mà nam tử như ma thần áo bào đỏ rực đứng ở trên lầu tường thành phát ra dòng khí đỏ như máu, cái chụp vô hình thật lớn cùng dòng khí đỏ như máu đó đang va chạm.

Mà dòng khí đỏ như máu kia chỉ cần mắt thường nhìn cũng không khỏi sinh ra sự sợ hãi! Thanh Thạch trải qua suy sụp tôi luyện rất ít, sắc mặt cũng không khỏi có chút trắng bệch.

“Tông thúc, chuyện gì thế?” Thanh Thạch có chút kinh hoảng bất định, Tông Lăng thì tới bên cạnh hắn.

“Là Hạng Bàng Vân!” Tông Lăng trịnh trọng nói, “Là sát thủ đáng sợ nhất toàn bộ quận Thanh Hà, so với Tư gia lão tổ ‘Tư Lương Hồng’ còn đáng sợ hơn! Dù là một số cấp Xưng Hào ở trước mặt hắn, bình thường đều không qua nổi một chiêu!”

“Cái gì.” Thanh Thạch có chút ngây ra.

Cấp Xưng Hào, cường đại cỡ nào?

Ở trước mặt Hạng Bàng Vân này, một chiêu bị giết? Cần biết Tư gia ở quận Thanh Hà một tay che trời, dựa vào chính là Tư gia lão tổ! Nhưng Hạng Bàng Vân so với Tư gia lão tổ còn mạnh hơn?

“Đông Bá Tuyết Ưng, ta lần này đến, thật ra là vì nhiệm vụ Huyết Nhận tửu quán, là vì lấy mạng đệ đệ ngươi Đông Bá Thanh Thạch.” Trên lầu tường thành, trên mặt Hạng Bàng Vân có nét quỷ dị, thanh âm vang vọng ở giữa không trung, “Ta đối với giết ngươi không có hứng thú gì, ngươi ngoan ngoãn tránh ra, ta giết đệ đệ ngươi xong, ta quay đầu bỏ đi. Dù sao Huyết Nhận tửu quán cũng không cho ta tiền thưởng giết ngươi.”

Hạng Bàng Vân là cố ý.

Nhiệm vụ lần này thật ra là Phong Ma tiếp, cho dù Hạng Bàng Vân giết, hắn cũng không thể lĩnh tiền thưởng!

Hắn nói như vậy, cũng là đùa giỡn Đông Bá Tuyết Ưng này một chút, đùa bỡn tâm cảnh Đông Bá Tuyết Ưng, nếu bởi vậy có thể dao động quyết tâm của Đông Bá Tuyết Ưng thì càng tốt. Làm một sát thủ điên công khai bại lộ thân phận mình, hắn giết người, căn bản không phải vì tiền thưởng! Giết người, đối với bản thân hắn tên điên này chính là một loại hưởng thụ.

“Giết ta? Nhiệm vụ Huyết Nhận tửu quán?” Thanh Thạch ngẩn người, trường hợp đáng sợ này thế mà còn là vì tới giết mình?

...

“Giết đệ đệ của ta?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Hạng Bàng Vân trên lầu tường thành, thanh âm lạnh như băng: “Trừ phi Đông Bá Tuyết Ưng ta chết, nếu không ai cũng đừng nghĩ tổn thương đệ đệ của ta! Hạng Bàng Vân ngươi cũng không được!”

“Ca ca!”

Ở cạnh lan can lầu chính thành bảo nhìn tất cả cái này, Thanh Thạch cảm thấy trái tim đau đớn, hắn nhìn phía dưới, dưới không khí vặn vẹo bóng người ca ca tỏ ra có chút mơ hồ, giống như lại thấy được bóng người cao lớn từ nhỏ đến lớn luôn ở trước mặt hắn, bóng người đó giống như ngọn núi vĩnh viễn che chở hắn.

“Vì đệ đệ, ngươi ngay cả mạng cũng không cần, thật sự làm người ta cảm động, một khi đã như vậy... Vậy ngươi đi chết đi!”

Hạng Bàng Vân đột nhiên sắc mặt dữ tợn, hét lớn một tiếng.

Hô.

Một bóng người màu máu nháy mắt từ trên tường thành ầm ầm lao ra, một ánh đao lạnh thấu xương lướt qua không gian, mọi người khác bên cạnh chỉ cần nhìn thấy một đao đó ánh đao trắng như tuyết tung hoành không gian lướt qua khoảng cách mấy chục thước đã run sợ.

“Ca ca.” Thanh Thạch bên cạnh Tông Lăng khẩn trương cũng run rẩy hẳn lên.

Ánh đao trắng như tuyết cắt rách không khí nháy mắt đến trước mặt, khuôn mặt Hạng Bàng Vân dữ tợn.

“Chỉ chút bản lãnh này?” Trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên vẩy lên, hô, đầu thương tựa như con rồng bay lên cùng ánh đao trắng như tuyết mang theo thế giận bổ xuống chính diện va chạm với nhau.

Bồng!

Cứng đối cứng nổ vang một tiếng, sinh ra sóng xung kích mắt thường có thể thấy được hướng bốn phương tám hướng lao đi, nhưng ở dưới cái lồng khí thiên địa lực không ngừng suy giảm thậm chí biến mất.

Một cú va chạm này, hai chân Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên trầm xuống, hoàn toàn hãm đến vị trí đầu gối, nhưng hai chân phát lực chấn động, bùn đất cát đá tất cả đều bắn bay đi. Mà Hạng Bàng Vân lại nương lực phản chấn rơi xuống đất.

“Có chút khí lực!” Hạng Bàng Vân nhếch miệng cười, nhưng trong tay trái hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái phi tiêu màu máu.

Vù!

Phi tiêu lướt qua như tia sáng, trực tiếp hướng Đông Bá Thanh Thạch trên lầu chính thành bảo bên cạnh đang khẩn trương quan sát bắn đi.

“Xẹt xẹt xẹt xẹt ~~~” phi tiêu vốn nhanh như chớp, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng luôn duy trì cái lồng khí thiên địa lực lượng luôn luôn bảo hộ đệ đệ, Tông thúc, Đồng thúc bọn họ bên này. Thực lực cường giả cấp Xưng Hào mạnh yếu có khác, nhưng thiên địa lực Đông Bá Tuyết Ưng và Hạng Bàng Vân đôi bên có thể lợi dụng lại là giống nhau như đúc, ai cũng không áp chế được ai.

Nếu quyết tâm bảo hộ một khu vực, đối phương cũng không phá giải được.

Xẹt xẹt xẹt ~~~ phi tiêu rời tay, lúc nào cũng lọt vào thiên địa lực ngăn cản, khiến tốc độ của nó bắt đầu giảm xuống, hơn nữa còn có thiên địa lực từ bên cạnh không ngừng ‘đẩy’, khiến phi tiêu thay đổi tuyến đường. Đông Bá Tuyết Ưng rõ ràng cảm giác được tuyến đường phi hành gấp khúc của toàn bộ phi tiêu.

Phành!

Phi tiêu bắn ở trên bức tường lầu chính thành bảo xa xa, cách Đông Bá Thanh Thạch, Tông Lăng bọn họ ước chừng hơn ba thước.

“Đều nói cao thủ số một quận Thanh Hà chúng ta là Hạng Bàng Vân ngươi, không ngờ giao thủ với ta, còn phải dùng đệ đệ ta để ảnh hưởng ta.” Đông Bá Tuyết Ưng cười lạnh nói, “Thực khiến ta xem thường.”

“Chậc chậc chậc, đến bây giờ còn ngông cuồng, ta sẽ khiến ngươi chết tâm phục khẩu phục.” Hạng Bàng Vân lại lần nữa xuất đao như tia chớp.

Đao cực nhanh.

Nhưng thương pháp của Đông Bá Tuyết Ưng cũng cực nhanh.

“Đang đang đang.”

Hai bên nháy mắt hóa thành ảo ảnh bắt đầu giao thủ, bộ pháp biến ảo, Hạng Bàng Vân không ngừng tiến công tiến công lại tiến công! Hắn luôn luôn tiến tới, muốn kéo gần khoảng cách với Đông Bá Tuyết Ưng.

Lui, lui, lui, Đông Bá Tuyết Ưng lại một mực lui lại!

Cái gọi là một tấc dài một tấc mạnh, sử dụng trường thương binh khí dài như vậy... Là cần cố gắng giữ đủ khoảng cách với đối thủ, như vậy mới có thể phát huy ưu thế trường thương tốt hơn. Mà nếu đánh cận thân với nhau, hiển nhiên Hạng Bàng Vân dùng đao sẽ đạt được ưu thế rất lớn. Hạng Bàng Vân không ngừng tiến, muốn cận thân với Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng thì không ngừng lui duy trì khoảng cách với nhau.

Vù vù vù! ! !

Tốc độ hai bên nhanh cỡ nào?

Một người không ngừng đi tới, một người không ngừng lui.

Đơn giản giao thủ vài lần, bọn họ thậm chí giao thủ ở trên tường thành thành bảo, sau đó liền ra khỏi thành tường, đến bên ngoài toàn bộ thành bảo.

“Mau mau mau, chúng ta mau cùng đi qua xem.” Thanh Thạch có chút khẩn trương lo lắng.

“Không thể đi.” Ở bên, Đồng Tam lại vội vàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.