Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 104: Chương 104: Giao thủ (2)




“Thanh Thạch, chúng ta chỉ nhìn ở đây.” Tông Lăng nói, “Nơi này địa thế đủ cao, vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy động tĩnh xa xa giao chiến, hơn nữa một khi không ổn chúng ta có thể tiến vào trong lầu chính thành bảo thông qua đường hầm chạy thoát! Nếu cách chiến trường quá gần, đến đại ca con, Hạng Bàng Vân bọn họ một tầng thứ này... Chỉ sợ hơi không cẩn thận ngộ thương, đã có thể giết chết một số người cấp Ngân Nguyệt rồi.”

“Vâng.” Thanh Thạch siết nắm tay thật chặt, các đốt ngón tay đều trắng bệch, lúc này hắn bỗng rất hận bản thân, vì sao quá khứ không cố gắng tu luyện như vậy, hiện tại không thể giúp được chút gì!

Lúc trước ca ca nói với mình, tu luyện cho tốt, như vậy tương lai mới có thể cứu cha mẹ! Tuy mình cũng cắn răng cố gắng một đoạn thời gian ngắn, nhưng rất nhanh đã không còn nghị lực. Nói thật... Cha mẹ đại biểu cho hàm nghĩa rất đặc thù, hắn cũng biết cha mẹ rất quan trọng, nhưng hắn thật sự không có ấn tượng gì đối với cha mẹ nữa. Hắn căn bản không thể kiên trì tiếp, rất nhanh đã lười nhác.

Nhưng giờ phút này ——

Hắn cảm thấy khẩn trương trước nay chưa từng có, bởi vì lần này có nguy hiểm là anh trai hắn!

“Anh trai ta rất lợi hại, nhất định có thể thắng, nhất định có thể.” Thanh Thạch đứng ở trước lan can, nhìn xa xa hai bóng người di động tốc độ cao ngoài tường thành thành bảo, hắn là căn bản không thấy rõ hai bóng người đó, chỉ cảm thấy là tàn ảnh liên tục chạy.

...

Oành! Oành! Oành!

Đang! Đang! Đang!

Hoặc là tiếng va chạm trầm thấp, hoặc là tiếng va chạm thanh thúy, hai bên phát lực khác nhau, hoặc phòng ngự hoặc tiến công, ngay cả tiếng binh khí va chạm cũng khác nhau. Đồng thời hai bên thao túng thiên địa lực, một cái lồng khí vô hình, một người khác là dòng khí đỏ như máu, cũng đang va chạm từng lần một.

Đông Bá Tuyết Ưng bạo lui liền mấy bước, ánh mắt hắn trịnh trọng.

“Ồ, đã rời khỏi thành bảo nhà các ngươi?” Khóe miệng Hạng Bàng Vân mang theo mỉm cười nhìn Tuyết Thạch thành bảo ngoài một dặm, “Chậc chậc chậc, ngươi vẫn thật đủ lợi hại, giao thủ với ta luôn luôn lui lại... Thế mà đem ta dẫn ra khỏi thành bảo rồi, là sợ chúng ta giao chiến tổn thương đến các thủ hạ kia của ngươi? Những người thân bạn bè của ngươi?”

“Thủ hạ của ngươi đã chết, ngươi không đau lòng không phẫn nộ một chút nào?” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên nói.

Phong Ma cùng với ba vị sát thủ khác chết, hắn không cảm thấy được Hạng Bàng Vân đau lòng phẫn nộ cỡ nào.

“Phẫn nộ, có gì phải phẫn nộ? Lựa chọn làm sát thủ, nên có giác ngộ tử vong. Huống chi bọn họ chết, có gì quan hệ với ta?” Hạng Bàng Vân tùy ý nói, “Nếu ta lần này không đi theo tới, bốn người bọn chúng không phải cũng chết? Ta đi theo đến, còn có thể báo thù cho bọn chúng, bốn người bọn chúng phải cảm tạ ta người đại ca này, ha ha... .”

“Báo thù? Ngươi thật tự tin.” Đông Bá Tuyết Ưng cười lạnh nói, vừa rồi ngắn ngủi giao thủ khiến Đông Bá Tuyết Ưng phán đoán, Hạng Bàng Vân này ít nhất ở trong giao thủ phát huy thực lực ở lúc đối đầu mình hơi chiếm thượng phong! Cho dù Hạng Bàng Vân này có thủ đoạn gì lợi hại, nhưng mình cũng chưa bùng nổ lực lượng huyết mạch.

Hơn nữa dựa theo miêu tả một số cường giả trên Long Sơn bảng.

Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy, mình ở trước khi thiên nhân hợp nhất hẳn là miễn cưỡng có thể vào bảng, sắp xếp hạng hai ba ngàn hẳn là không có vấn đề. Nay thiên nhân hợp nhất, thân thể mỗi ngày hấp thu lực lượng thiên địa trở nên cường đại, thực lực chỉnh thể tăng lên, lại luyện thành ‘Huyết Vũ’ thương pháp... Hẳn là có thể tiến vào một ngàn hạng đầu! Chênh lệch với Tư Lương Hồng, Hạng Bàng Vân đã rất nhỏ.

Thắng, có thể rất khó. Nhưng đối phương muốn giết mình? Hy vọng hẳn là khá thấp.

Đương nhiên những cái này đều là suy đoán một số số liệu tình báo bề ngoài, thật phải phân sinh tử, vẫn cần xem thực tế chém giết.

“Ngươi ở trước mặt ta, không phải tự tin bình thường.” Hạng Bàng Vân cười khẩy một tiếng, “Cũng đúng, hai mươi hai tuổi đã có thể thiên nhân hợp nhất, hơn nữa còn là thương pháp đại sư lực lượng viên mãn như nhất! Chậc chậc chậc, nhanh như vậy đã lực lượng viên mãn như nhất. Ngươi là thiên nhân hợp nhất trước, hay là lực lượng viên mãn trước?”

“Ngươi đoán xem?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

Cảnh giới đại sư lực lượng viên mãn như nhất, là rất khó đạt tới.

Giống vị thần sứ đại nhân kia, đã sớm thiên nhân hợp nhất, mãi chưa thể lực lượng viên mãn như nhất.

Thiên nhân hợp nhất... Là tôi luyện tâm linh!

Lực lượng viên mãn như nhất... Thì là đỉnh cao của kỹ nghệ!

Có rất nhiều cường giả cấp Xưng Hào đều là nắm giữ thiên nhân hợp nhất trước, sau đó lực lượng tâm linh trở nên cường đại cảm ứng bản thân càng thêm rõ ràng, sau đó mới dần dần lực lượng viên mãn như nhất!

Mà Đông Bá Tuyết Ưng khác, Đông Bá Tuyết Ưng đi cũng không phải con đường tôi luyện giữa sinh tử, hắn đi thuần túy là cơ sở cực kỳ vững chắc, không ngừng hoàn thiện bản thân, cơ sở vững chắc khủng bố, ngộ tính kinh người... khiến hắn mạnh mẽ đạt tới cảnh giới lực lượng viên mãn như nhất, thương pháp ít nhất ở trên kỹ xảo đã đạt tới một loại cực hạn.

Kỹ nghệ cao siêu, cũng không có nghĩa là kinh nghiệm chém giết sẽ đủ phong phú! Cho nên như Đông Bá Tuyết Ưng lần đầu tiên vào Hủy Diệt sơn mạch, vừa mới bắt đầu cũng bó tay bó chân, nhưng rất nhanh không kích động nữa, tài nghệ bản thân dần dần phát huy ra.

...

Kỹ cận hồ đạo!

Kỹ nghệ đỉnh phong, hướng lên trên nữa... Vậy sẽ là cấp độ cao hơn. Khi đó thương pháp, đao pháp… sẽ càng thêm bất phàm, bình thường đều là sinh mệnh Siêu Phàm mới có thể đạt tới loại cấp độ đó.

“Ngươi nếu có thể ở trước khi thiên nhân hợp nhất, đã lực lượng viên mãn? Vậy ngươi càng thêm yêu nghiệt.” Trong con ngươi màu máu của Hạng Bàng Vân chợt lóe hàn quang, “Nhưng ngươi yêu nghiệt nữa cũng vô dụng, bởi vì ngươi đêm nay phải chết không thể nghi ngờ!”

Hô.

Tiếng nói vừa dứt, Hạng Bàng Vân mang theo dòng khí đỏ như máu, lại lần nữa giết đến.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng là nháy mắt trường thương lao ra, giống như rắn độc rời hang, hầu như nháy mắt đã liên tục ba thương, phân biệt đâm hướng mặt, trái tim, yết hầu Hạng Bàng Vân.

Mà lúc này ——

Ở pháp sư lâu trên đỉnh Tuyết Thạch sơn, đám đông người, bao gồm Bạch Nguyên Chi đại pháp sư, Khổng Du Nguyệt vân vân đều tất cả đều đã đi ra. Thật ra động tĩnh trong Tuyết Thạch thành bảo cũng đã khiến mọi người của pháp sư lâu có chút nghi hoặc giật mình, mà theo hai người bọn Đông Bá Tuyết Ưng Hạng Bàng Vân chém giết ra khỏi thành bảo, động tĩnh càng lớn hơn nữa, người của pháp sư lâu đều nhìn chằm chằm bên này.

Khổng Du Nguyệt lòng tràn đầy nghi hoặc ra khỏi pháp sư lâu, ngoài pháp sư lâu đã có một đám người.

“Cường giả cấp Xưng Hào đang giao chiến!”

“Hai vị cấp Xưng Hào!”

Đám các pháp sư trẻ tuổi này đều rất kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.