Dị thú giáp đen bốn vó, Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chằm chằm đối phương.
Đông Bá Tuyết Ưng bị thổi quét bay về phía sau.
Dị thú giáp đen bốn vó lại chưa tiếp tục đuổi giết, bởi vì muốn tiếp tục đuổi giết, nó cũng phải tiếp tục xâm nhập lốc xoáy, trình độ nguy hiểm cũng sẽ không ngừng tăng lên, nó tự nhiên không muốn lâm vào hiểm cảnh nữa. Hơn nữa ‘Hắc Phong uyên’ đủ để diệt sát Đông Bá Tuyết Ưng.
“Ha ha, Đông Bá Tuyết Ưng, ngươi chết rồi, ta sẽ khiến bọn đệ đệ ngươi ai cũng đến bầu bạn ngươi, ngươi chết rồi cũng sẽ không tịch mịch.” Dị thú giáp đen bốn vó vỗ hai cánh muốn phóng lên cao, đuổi theo giết Hắc Nguyệt Ngô Công kia, muốn đem nhân loại trên Hắc Nguyệt Ngô Công giết hết.
“Đệ đệ.”
Thời gian giống như trở nên thong thả.
Ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng chú ý tới một con Hắc Nguyệt Ngô Công xa xa trên trời cao đang chạy trốn, thị lực hắn có thể rõ ràng nhìn thấy trên lưng Hắc Nguyệt Ngô Công, Tông thúc, Đồng thúc lo lắng thống khổ, càng nhìn thấy đệ đệ Thanh Thạch đã bắt đầu sụp đổ muốn lao ra khỏi Hắc Nguyệt Ngô Công, Tông thúc và Đồng thúc giữ chặt Thanh Thạch, không cho hắn ngã xuống.
“Ca, ca ——” trên lưng Hắc Nguyệt Ngô Công đệ đệ Thanh Thạch hoàn toàn sụp đổ rồi, xa xa vươn tay, nhìn Đông Bá Tuyết Ưng đã hướng trung ương lốc xoáy bay đi.
Đó là ca ca của hắn!
“Đệ đệ...”
“Đệ đệ, Tiểu Thạch Đầu.”
Đông Bá Tuyết Ưng không biết vì sao, nháy mắt nước mắt đã chảy ra.
Lúc cha mẹ còn, Tiểu Thạch Đầu y y nha nha thích ôm đùi mình: “Ca ca bế.”
“Ca ca, người xấu.” Sau khi bị đùa giỡn, Tiểu Thạch Đầu hô.
“Đệ muốn ngủ cùng ca ca.” Tên nhãi múp míp đó ngủ cùng mình một cái giường đã nhiều năm, quần áo mình cũng không biết bị nước miếng nó làm ướt bao nhiêu lần.
“Ca ca, cho ca ăn một nửa.” Tên nhóc tham ăn không nỡ đem đồ ăn ngon cho người khác, lại nguyện ý cho ca ca nó.
Tiểu thí hài trưởng thành, bắt đầu học pháp thuật.
“Ca, đệ đã là pháp sư, đệ là pháp sư rồi.” Thiếu niên hoan hô.
“Thanh Thạch thật giỏi.” Ngay lúc đó Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
...
Từng cảnh tượng trong cuộc sống hiện lên ở trong đầu.
Mặc kệ là hắn thuần nghịch ngợm hay có chút tùy hứng, nhưng lại là người thân quan trọng nhất của sinh mệnh Đông Bá Tuyết Ưng, người thân nguyện ý dùng sinh mệnh đi bảo hộ.
Một luồng ý chí vô cùng mãnh liệt hoàn toàn xỏ xuyên qua linh hồn hắn.
Ai cũng không thể!
Ai cũng không thể giết chết đệ đệ!
Quyết không thể!
Đông Bá Tuyết Ưng ta, mặc dù là chết! Cho dù chết, cũng phải từ trong địa ngục bò ra!
“A a a a a a!” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng phát ra tiếng rống vô cùng phẫn nộ, tiếng rống phát ra từ chỗ sâu nhất của sinh mệnh, đồng thời trong tay phải hắn xuất hiện một cây đoản mâu, giờ phút này hắn đã hướng lốc xoáy bay đi, căn bản không thể tới gần dị thú giáp đen bốn vó kia, phương pháp duy nhất cũng chỉ có thể dựa vào đoản mâu, tuy đoản mâu thoạt nhìn chỉ là câu chuyện cười.
Nhưng giờ khắc này, Đông Bá Tuyết Ưng chỉ biết nắm lấy tất cả cơ hội.
Ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt ở trong ngực, vô tận phẫn nộ lo lắng tràn ngập mỗi một chỗ của toàn thân, ngọn lửa phẫn nộ giống như đem toàn thân đều thiêu đốt.
“Oành! ! !”
Mặt ngoài thân thể Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên xuất hiện ngọn lửa chói mắt, giữa không trung chung quanh cũng xuất hiện lửa, đoản mâu trong tay hắn cũng bị lửa vờn quanh, ở trong gió đen thổi quét thiên địa, lửa màu đỏ sáng cỡ nào, loá mắt cỡ nào?
Giờ khắc này, hắn giống như thần linh trong lửa.
Oành!
Thân thể ở giữa không trung ngửa ra sau, lập tức đột nhiên phát lực, đoản mâu trong tay hóa thành một luồng lửa, giống như một ngôi sao băng.
“Hả?” Dị thú giáp đen bốn vó ở lúc Đông Bá Tuyết Ưng phát ra tiếng rống giận không khỏi quay đầu nhìn, sau đó liền thấy được toàn thân Đông Bá Tuyết Ưng đều bao phủ lửa, cùng với đoản mâu phóng tới tựa như sao băng kia.
“Đây là!” Dị thú giáp đen bốn vó nhất thời kinh hãi, cuống quít gấp gáp muốn ngăn cản.
Phốc.
Móng vuốt của nó miễn cưỡng cản lại, cọ xát, nhưng một luồng ánh sáng sao băng kia vẫn đâm ‘Phốc!’ vào vị trí ngực dị thú giáp đen bốn vó, toàn bộ đoản mâu đâm ngập vào thân thể nó, thậm chí mũi mâu từ chỗ gáy nó nhô ra một ít.
“Chết cho ta! ! !” Trong tay Đông Bá Tuyết Ưng lại liên tiếp xuất hiện cây đoản mâu thứ hai, cây đoản mâu thứ ba.
Oành! Oành!
Cây đoản mâu thứ hai trực tiếp đem bụng dưới dị thú giáp đen bốn vó bắn thủng, bắn ra lỗ thủng lớn, đoản mâu cũng đâm vào sâu trong cơ thể nó. Mà cây đoản mâu thứ ba càng trực tiếp bắn thủng đầu dị thú giáp đen bốn vó, bắn xuyên thủng!
“Vạn... Vạn vật...” Dị thú giáp đen bốn vó khó có thể tin nhìn bóng người trong lửa kia, nó giờ khắc này vô cùng xác định, thiên tài nhân loại đáng sợ này nhất định rất lâu trước kia đã lực lượng viên mãn như nhất.
Vạn Vật cảnh.
Kỹ cận hồ đạo, sau khi kỹ nghệ đạt tới đỉnh phong, tiến thêm một bước bắt đầu dần dần nắm giữ một số ảo diệu của thiên địa vạn vật.
Dựa theo cảnh giới phân chia.
Thương pháp đại sư, đại biểu cho kỹ nghệ đỉnh phong của phàm nhân.
Vạn Vật cảnh, thì là sinh mệnh Siêu Phàm vừa mới bắt đầu có điều cảm ngộ đối với thiên địa tự nhiên, đây chỉ là bước thứ nhất tìm hiểu thiên địa tự nhiên mà thôi. Nhưng bình thường đều là sinh mệnh Siêu Phàm mới nắm giữ, trong cấp Xưng Hào... Phóng mắt toàn bộ Long Sơn đế quốc, bao gồm các Xưng Hào cường giả hơn một trăm tuổi, cũng chỉ đại khái gần năm mươi người có thể đạt tới cảnh giới này.
Thương pháp đại sư —— đại biểu cho lực lượng bản thân viên mãn. Sau đó thần mà minh chi, bắt đầu có thể cảm thụ thiên địa tự nhiên, học tập ảo diệu của thiên địa tự nhiên.
Đông Bá Tuyết Ưng lúc mười lăm tuổi đã lực lượng viên mãn như nhất, sau đó hắn ở sau núi làm một căn nhà trúc, bắt đầu tìm hiểu thiên địa tự nhiên, thương pháp của hắn cũng dần dần càng ngày càng nội liễm, cũng tựa như mang theo chút khí tức tự nhiên. Thật ra đây là một quá trình học tập ảo diệu của thiên địa tự nhiên.
‘Thiên nhân hợp nhất’, chỉ là để người tu hành có thể quan sát thiên địa tự nhiên càng thêm rõ ràng!
Mà ở thiên nhân hợp nhất, cũng có thể cảm thụ thiên địa tự nhiên, chỉ là cảm ứng càng thêm mơ hồ, như cách một tầng sa mỏng quan sát! Nhưng sáu năm trôi qua, thương pháp của hắn quả thực càng ngày càng hướng tự nhiên diễn biến.
Đặc biệt pháp môn đấu khí《 Hỏa Diễm Tam Đoạn Pháp 》, mỗi lần hấp thu hỏa diễm lực lượng tiến vào trong cơ thể, đều khiến hắn vô cùng rõ ràng cảm thụ được ảo diệu của hỏa diễm lực lượng.
Hơn sáu năm tích lũy.
Một khắc cuối cùng lực lượng sinh mệnh hoàn toàn bùng nổ, ý chí bùng nổ, vô tận lửa giận cùng với khát vọng kia... khiến hắn rốt cuộc đột phá ‘cảnh giới thương pháp đại sư’, đạt tới ‘Vạn Vật cảnh’, cái gọi là thiên địa tự nhiên vạn vật hoá sinh, Đông Bá Tuyết Ưng nắm giữ được một chút ảo diệu của ‘Hỏa’ trong vạn vật, nhưng đây là ảo diệu lực lượng thiên địa, là năm mươi hạng đầu của Long Sơn bảng mới có thể nắm giữ, đó là lực lượng đủ để chém giết ngụy Siêu Phàm!