Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 112: Chương 112: Khát vọng siêu việt sinh mệnh (1)




Giết chết thiên tài như vậy, tuyệt đối là công lao lớn! So với công lao giết mười hai mươi người cấp Xưng Hào khác còn lớn hơn, cho nên Hạng Bàng Vân chủ động theo tới.

Sự thật so với hắn đoán trước còn kinh người hơn.

Đông Bá Tuyết Ưng này, chẳng những thiên nhân hợp nhất, thậm chí lực lượng viên mãn như nhất, hơn nữa ngay cả thực lực cũng tăng lên tới mức tiếp cận hắn, yêu nghiệt đáng sợ như thế, toàn bộ Long Sơn đế quốc cũng hiếm thấy, công lao lớn như vậy hắn có thể nào bỏ qua?

Cho nên không tiếc tất cả hắn cũng muốn giết chết Đông Bá Tuyết Ưng!

Ngay từ đầu!

Hắn theo tới, mục đích của hắn chính là thiên tài nhân loại này.

“Đông Bá Tuyết Ưng, chịu chết đi.” Dị thú giáp đen bốn vó nháy mắt lao ra.

“Vậy mà là ma thú dị chủng.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng biết không ổn, lập tức thân hình di động chính là một cú đâm như tia chớp.

Xẹt ——

Dị thú giáp đen bốn vó lại căn bản không để trong lòng, mặc cho một cú đâm này đâm vào trên vảy ngực nó, trên vảy xuất hiện vết nứt, lại chưa thể hoàn toàn đâm thủng! Hơn nữa vảy mặt ngoài thân thể dị thú này là chồng chất cùng một chỗ, sợ phải xuyên thấu hai ba miếng vảy mới có thể đâm vào trong thân thể hắn.

“Hô.” Móng vuốt sắc bén của dị thú giáp đen bốn vó lại trực tiếp giận vồ đến.

Bốn vó nó đều dài hơn ba thước, to lớn mạnh mẽ, móng vuốt sắc bén trên vó như các lưỡi đao, hai cái móng trước đồng thời vồ tới, uy thế ngập trời.

Đông Bá Tuyết Ưng liền chật vật dốc sức lao ra trên mặt đất.

“Thực lực của nó, so với dưới trạng thái cơ thể người càng mạnh hơn!” Đông Bá Tuyết Ưng sinh ra ý tuyệt vọng, chênh lệch quá lớn, ma thú dị chủng ‘Hạng Bàng Vân’ phòng ngự lân giáp cực cao, trường thương của mình cũng đâm không thủng, thực lực như vậy làm sao đánh? Nếu nói Hạng Bàng Vân dưới trạng thái cơ thể người đại khái hạng năm trăm Long Sơn bảng, chỉ sợ hiện tại không có hạng một trăm, cũng ở hạng trước hai trăm.

Điều này cũng rất bình thường.

Ma thú, đương nhiên là dưới hình thái thật sự càng mạnh hơn, thân thể nhân loại dù sao tương đối yếu ớt hơn nhiều.

“Hô.” “Hô.” “Hô.”

Dị thú giáp đen bốn vó ‘Hạng Bàng Vân’ như tia chớp liên tục bay vồ ba lần, cánh chim lân giáp của nó vỗ xuống lực lượng mạnh cỡ nào? Nếu phi hành tốc độ của nó có thể dễ dàng phá vận tốc âm thanh! Ma thú dị chủng có thể phi hành, tự nhiên căn bản không để ý cuồng phong bên cạnh.

Tốc độ nhanh, hình thể khổng lồ, chỉ ba lượt bay vồ công kích Đông Bá Tuyết Ưng đã không tránh thoát nữa.

“Bồng.”

Tuy trường thương đưa ngang trước người ngăn cản, móng vuốt dị thú giáp đen bốn vó đánh ra ở trên trường thương, vẫn khiến cả người Đông Bá Tuyết Ưng hướng phía sau bay ngược đi.

“Định!” Đông Bá Tuyết Ưng bay ngang về phía sau, vội dốc sức đâm một thương vào phía dưới, phốc, trường thương đâm vào núi đá ước chừng sâu hơn một thước, tuy chung quanh xuất hiện lượng lớn vết nứt, nhưng thân thể bay ngược của Đông Bá Tuyết Ưng mạnh mẽ dừng lại.

“Đừng giãy giụa nữa, Đông Bá Tuyết Ưng!” Dị thú giáp đen bốn vó đã lại lần nữa giết đến trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng.

Trên trời cao, Bạch Nguyên Chi đại pháp sư, Thanh Thạch vân vân một đám người trên lưng Hắc Nguyệt Ngô Công, ở lúc nhìn thấy Hạng Bàng Vân kia ở trên Hắc Phong nhai đột nhiên biến thành một con dị thú giáp đen bốn vó khổng lồ, ai cũng sợ ngây người.

“Là dị thú, dị chủng trong ma thú! Lục giai ma thú dị chủng!” Tư Trần kinh hô, “Hạng Bàng Vân thế mà lại là ma thú biến hóa.”

Phành phành phành.

Phía dưới, dị thú giáp đen bốn vó chỉ bay vồ ba cái, đã khiến Đông Bá Tuyết Ưng gặp phải tuyệt cảnh.

“Không, không... Đừng!” Thanh Thạch rơi nước mắt ào ào, “Đừng!”

Người thân quan trọng nhất của hắn.

“Tuyết Ưng!” Tông Lăng, Đồng Tam cũng sốt ruột điên rồi.

“Chạy mau, chạy mau, nếu không sau khi lĩnh chủ chết, chúng ta cũng phải chết.” Bạch Nguyên Chi đại pháp sư lại là sắc mặt đại biến, ở lúc nhìn thấy một đôi cánh lưng của dị thú giáp đen bốn vó, hắn đã cảm thấy sợ hãi. Bởi vì Hắc Nguyệt Ngô Công cũng chỉ có nửa vận tốc âm thanh, tứ giai phi cầm ma thú tốc độ nhanh chút đã có thể so sánh với nó, thậm chí có một số am hiểu tốc độ còn nhanh hơn.

Ngũ giai phi cầm ma thú, đó là tuyệt đối dễ dàng vượt qua Hắc Nguyệt Ngô Công sinh vật luyện kim này.

Về phần lục giai, bản thể Hạng Bàng Vân còn là một con ma thú dị chủng, tốc độ đó chỉ sợ càng thêm đáng sợ! Phải mau chóng thoát đi, nếu không bọn họ những người này ở trước mặt ma thú dị chủng đáng sợ, ai cũng phải chết!

Bạch Nguyên Chi rất rõ, sau khi Hạng Bàng Vân hiện ra bản tôn ma thú, Đông Bá Tuyết Ưng đã căn bản không có sức phản kháng, thời gian cho bọn họ chạy trốn rất rất ngắn, phải nắm chặt mỗi một chút thời gian.

“Hô!” Hắc Nguyệt Ngô Công lập tức chuyển biến, nhanh chóng hướng xa xa chạy đi.

“Ca ca, ca ca!” Thanh Thạch rơi nước mắt nhìn chằm chằm trên Hắc Phong nhai xa xa phía dưới, hắn khẩn cầu xuất hiện kỳ tích, khẩn cầu ca ca hắn sống sót.

...

Trường thương đâm vào núi đá ước chừng sâu hơn một thước, thân thể bay ngược của Đông Bá Tuyết Ưng dừng, nhưng trước mắt dị thú giáp đen bốn vó lại lần nữa vồ giết đến.

“Hô!” Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên phát lực, hướng bên cạnh lao đi, đồng thời từ trong núi đá kéo ra Phi Tuyết thần thương, cố gắng né tránh dị thú giáp đen bốn vó vồ giết.

Trong con ngươi màu máu của dị thú giáp đen bốn vó lại tràn đầy sát ý.

Oành!

Nó đột nhiên vỗ cánh lân giáp thật lớn, cánh hoàn toàn mở ra vỗ, phạm vi lớn cỡ nào?

Thân thể khổng lồ nháy mắt lao tới Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng né tránh thân thể nó vồ giết, nhưng theo đó ập vào mặt chính là cánh thật lớn, mặt ngoài cánh còn có màu máu đang lưu chuyển, Đông Bá Tuyết Ưng còn chưa kịp ra thương, ầm một tiếng —— cánh lại trực tiếp vỗ ở trên người hắn, lực lượng mãnh liệt khiến hắn trực tiếp bị vỗ bay ngược về phía sau.

“Ta...”

Một cú vỗ này, Đông Bá Tuyết Ưng đã bay ra khỏi phạm vi Hắc Phong nhai, không ngừng bay về phía sau, gió xoáy đen to lớn kia cũng đang không ngừng thổi quét hắn.

Chênh lệch quá lớn.

Hạng Bàng Vân sau khi khôi phục thân thể ma thú hoàn toàn là thực lực mang tính nghiền áp, hơn nữa gió trên Hắc Phong nhai quá lớn, dị thú giáp đen bốn vó kia lại quá khổng lồ, né tránh cũng rất khó.

“Ha ha ha...” Dị thú giáp đen bốn vó vỗ cánh chim vồ một cú này, bản thân cũng chạy ra khỏi Hắc Phong nhai, bay đến giữa không trung, nhưng cánh chim của nó vỗ thêm một cái liền dễ dàng dừng ở giữa không trung, mặc dù cách gió lốc đen càng gần hơn, lực lượng gió càng lớn hơn, nhưng lực lượng cánh chim dị thú giáp đen bốn vó mạnh cỡ nào? Hơn nữa là một ma thú có thể phi hành, trời sinh đã am hiểu lợi dụng gió!

Lực lượng nó vỗ cánh chim đã không thể tưởng tượng, cho dù ở trung ương gió lốc đen nó cũng có thể cứng rắn chống chịu không bị thổi quét xuống, càng đừng nói chỉ là xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.