Đông Bá Tuyết Ưng lại đi đưa một vạn kim tệ lúc trước mua Phi Tuyết thần thương nợ, liền mang theo chút thủ hạ, nhanh chóng trở về Tuyết Ưng lĩnh.
Dọc theo cửa chính thành bảo mà vào.
Dọc theo đường đi các binh sĩ, người hầu đều cung kính vô cùng.
“Ca ca, ca ca, ca buổi sáng đi Nghi Thủy thành thế mà không mang theo ta đi.” Thanh Thạch ở lầu ba lầu chính thành bảo, tựa lan can nhìn phía dưới.
“Lúc ta xuất phát, đệ còn đang ngủ.” Đông Bá Tuyết Ưng nhảy ‘vù’ liền rơi xuống bên cạnh đệ đệ ở lầu ba, lấy ra tín vật trong tay đưa cho đệ đệ, “Thanh Thạch, nhìn xem, đây là cái gì?”
Thanh Thạch nghi hoặc cầm tấm lệnh bài gỗ này: “Lệnh bài gỗ, để làm chi? Bên trên còn có một chữ ‘Bạch’?”
“Đây là tín vật của Bạch Nguyên Chi đại pháp sư, chờ sang năm, đệ có thể đi chỗ đại pháp sư, trở thành thân truyền đệ tử của lão.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“A, đại pháp sư đồng ý thu đệ làm thân truyền đệ tử? A, ha ha ha...” Thanh Thạch hưng phấn đến mức lắc mông, “Sướng quá, sướng quá.”
“Nhưng ca ca, vậy đệ không phải là không được gặp ca sao?” Thanh Thạch có chút không nỡ.
“Ha ha ha, Nghi Thủy thành cách chỗ chúng ta có xa bao nhiêu đâu, đệ lúc nào cũng có thể trở về thăm ta, ta cũng có thể đi thăm đệ.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
“Vâng.” Thanh Thạch trịnh trọng gật đầu. Nó cũng sớm đã xem rất nhiều sách loại pháp sư mẫu thân để lại, cũng rất chờ mong đối với kiếp sống pháp sư.
...
Buổi chiều hôm đó.
Bầu trời có tuyết lớn bay bay. Là hành tỉnh tận cùng bắc bộ toàn bộ đế quốc, thời tiết có tuyết quá thường gặp.
Đông Bá Tuyết Ưng đang khoanh chân ngồi trong phòng, nhìn tuyết lớn bay bay ngoài phòng. Sau khi thương pháp đạt tới cảnh giới đại sư, tuy mỗi ngày vẫn tiêu phí một canh giờ tu luyện một phen, nhưng trên thực tế tác dụng tu luyện càng nhiều là kích thích gân cốt thân thể trưởng thành nhanh hơn, muốn thương pháp tăng lên? Lúc này... Cần cảm ngộ thiên địa tự nhiên.
Lấy thiên địa tự nhiên làm thầy, từ trong đó tìm hiểu.
“Chủ nhân, chủ nhân, bên ngoài có một vị tự xưng lâu chủ Long Sơn lâu, muốn đến bái kiến chủ nhân.” Người hầu bên ngoài chạy có chút thở hổn hển.
“Long Sơn lâu?” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng chợt lóe tinh quang.
Hắn biết một số tin tức về Long Sơn lâu.
Đây là một tổ chức rất thần bí, trải rộng toàn bộ đế quốc, địa vị lâu chủ Nghi Thủy thành Long Sơn lâu không thua gì thành chủ Nghi Thủy thành.
Lập tức đứng dậy lập tức chạy tới cửa chính thành bảo tự mình đi nghênh đón.
“Mở cửa, mời khách quý vào.” Đông Bá Tuyết Ưng đi tới chỗ cửa chính thành bảo.
Một đám người bị ngăn ở bên ngoài, cầm đầu là một nam tử trung niên tóc đen khí độ bất phàm, bên cạnh là một lão giả tóc trắng, phía sau thì là một đám Thiên giai kỵ sĩ hộ vệ.
“Ha ha, sớm nghe đại danh thương ma Đông Bá Tuyết Ưng, hôm nay vừa gặp, quả nhiên bất phàm.” Người trung niên tóc đen mỉm cười nói, “Tại hạ Nghi Thủy thành Long Sơn lâu lâu chủ Tư An!”
“Ra mắt Tư An đại nhân.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chút khách khí, “Tư An đại nhân, mời vào trong.”
Đông Bá Tuyết Ưng, Tư An đại nhân hai người sóng vai mà đi, người khác đều theo ở phía sau.
“Tư An đại nhân đội tuyết đến, không biết có chuyện gì?” Đông Bá Tuyết Ưng vừa đi vừa cười hỏi.
“Lĩnh chủ ngươi sức một người diệt trừ Loan Đao minh, chẳng lẽ đại sự bực này còn muốn giấu hay sao? Lĩnh chủ đại nhân ngươi hôm qua lại vác da lông Ngân Nguyệt Lang Vương một đường chạy hơn chín trăm dặm, người bắt gặp cũng không ít, chuyện chém giết Ngân Nguyệt Lang Vương, cũng muốn giấu?” Tư An đại nhân cười hỏi.
Đông Bá Tuyết Ưng thầm giật mình.
Việc mình làm hôm qua, hôm nay vị Tư An đại nhân này tựa như đã biết hết, Long Sơn lâu quả thật lợi hại.
“Đương nhiên ta hôm nay đến, một là đưa ngươi tiền thưởng giết chết tội phạm truy nã quan trọng Cái Bân! Thứ hai quan trọng hơn, đưa Long Sơn lâu Hắc Thiết Lệnh của ta.” Tư An đại nhân nói.
“Hắc Thiết Lệnh?” Trái tim Đông Bá Tuyết Ưng khẽ run lên.
Mình chờ đợi một ngày này...
Đã đợi lâu lắm rồi!