Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 73: Chương 73: Ngươi, có khỏe không?




“Không ổn.”

Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt cảm ứng được mặt đất nhấp nhô bắt đầu nổ, hắn lập tức tâm niệm khẽ động, tay trái xuất hiện một cái khiên hình vuông màu đen, đây là một cái khiên bên trong hai cái nhẫn trữ vật của thần sứ.

Tay phải trường thương, tay trái cầm khiên.

Vù!

Đông Bá Tuyết Ưng nhanh như chớp trực tiếp lao về phía xa xa, giờ phút này hắn đã nháy mắt hoàn toàn dẫn động lực lượng huyết mạch, dòng khí mơ hồ đỏ như máu vờn quanh ở chung quanh thân thể hắn, tốc độ của hắn vọt lên tới mức cực đáng sợ, hô, hắn trong lúc chạy nhảy, mặt đất đại điện đã nổ, lượng lớn đá bay tung tóe! Đá hoặc lớn hoặc nhỏ, tốc độ viên nào cũng cực nhanh, lực đánh kinh người.

“Đang đang đang.” Tay trái cầm khiên liên tục ngăn cản một số cục đá, Phi Tuyết thần thương thì liên tiếp ra thương vụt một số tảng đá lớn, ầm ầm nện đến trên vách tường, cột đá lớn, để bản thân tận lực né tránh.

Ở trong vụ nổ...

Đông Bá Tuyết Ưng hầu như trong nháy mắt đã lao tới chỗ Dư Tĩnh Thu, Tư Bách Vinh ngoài hơn trăm thước tránh ở phía sau hàn băng nghiêng. Tuy một tay cầm khiên một tay Phi Tuyết thần thương, nhưng trên người vẫn bị một số hòn đá đánh trúng, dù sao uy lực vụ nổ dày đặc có mặt khắp nơi, hắn vì mau chóng chạy tới, chỉ có thể dùng thân thể ngạnh kháng một ít.

Nhưng cấp Xưng Hào đỉnh phong lại lực lượng huyết mạch bùng nổ, lại có đấu khí hộ thể, mặc dù thân thể ngạnh kháng toàn bộ vụ nổ đánh vào cũng nhiều nhất bị thương nặng mà thôi, chỉ một số cục đá nổ tung đánh vào ở trên người, chỉ đánh phá hộ thể đấu khí, ngay cả quần áo rất kiên cố cũng bị bắn ra một ít lỗ thủng nhỏ, nhưng chung quy Đông Bá Tuyết Ưng càng mạnh hơn là thân thể của mình.

Thân thể hắn dễ dàng chống cự công kích.

“Tư Bách Vinh này!” Đông Bá Tuyết Ưng lao tới, nhìn thấy Tư Bách Vinh thế mà đem Dư Tĩnh Thu coi là tấm khiên, không khỏi chợt lóe hàn mang, “Thật vô sỉ!”

“Cút!”

Đông Bá Tuyết Ưng một tay túm lấy Dư Tĩnh Thu, đồng thời một cước trực tiếp đá vào trên thân thể Tư Bách Vinh, trong mắt Tư Bách Vinh vẫn là sự kinh ngạc.

Thịch!

Lực một cước của Đông Bá Tuyết Ưng mãnh liệt cỡ nào? Tư Bách Vinh nháy mắt bị đá thân thể cuộn mình hướng phía sau bay đi, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra! Hắn tuy lúc trước cầm lấy cánh tay Dư Tĩnh Thu, nhưng áo giáp hàn băng tự động dời đi lực lượng túm, không thương tổn đến Dư Tĩnh Thu chút nào.

Dư Tĩnh Thu trừng to mắt nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

Đông Bá Tuyết Ưng lại không chút do dự nháy mắt thu hồi Phi Tuyết thần thương, đồng thời một tay đem Dư Tĩnh Thu ôm ở trước người mình, đồng thời cái khiên hình vuông lớn nhất mình chọn kia thì chắn ở phía sau, ngăn cản vụ nổ công kích.

...

Dư Tĩnh Thu vốn bị Tư Bách Vinh túm lấy làm tấm khiên, vụ nổ đã ập tới, nàng đã tuyệt vọng.

Bỗng nhiên xa xa một bóng người thanh niên đồ đen lấy tốc độ khủng bố khu vực xuyên qua vụ nổ, tốc độ hắn khiến sinh ra một chuỗi hư ảnh chạy, ở Dư trong mắt Tĩnh Thu cũng xuất hiện lượng lớn tàn ảnh của Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng một tay cầm khiên một tay Phi Tuyết thần thương, ánh mắt vẫn bình tĩnh tràn ngập mũi nhọn như cũ, không chút kinh hoảng.

Bên rìa vụ nổ tảng đá, cột đá, vô số đá bay đập, tất cả đều không ngăn được hắn.

Giờ khắc này ——

Dư Tĩnh Thu cảm giác trên người Đông Bá Tuyết Ưng giống nhau có ánh sáng! Giống như một đại anh hùng.

Giờ khắc này, tâm tình nàng vô cùng kích động.

Thịch.

Một cước đạp bay Tư Bách Vinh, nháy mắt một tay tóm lấy nàng đè nàng, dùng toàn bộ ngực bảo hộ nàng, giờ phút này dán trong ngực Đông Bá Tuyết Ưng... Tuy còn cách một tầng áo giáp hàn băng, Dư Tĩnh Thu lại bỗng cảm thấy rất an lòng, giống như lúc còn nhỏ ở trong lòng phụ thân.

Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này lại mặc kệ cái khác, khiên thì chắn ở phía sau!

“Oành oành oành~~~ “

Vô số viên đá mãnh liệt đánh về bốn phương tám hướng, lực lượng vụ nổ này bởi vì toàn bộ đại điện triệt để phong bế, lực đánh này còn ở trong đại điện không ngừng kích động, núi đá phía trên cũng sụp đổ, bức tường chung quanh đại điện sụp đổ, vô số tảng đá hoặc lớn hoặc nhỏ điên cuồng nghiền ép tấn công, “Không!” Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, ở dưới lực lượng đánh tới, Tư Bách Vinh cầm một tấm khiên kiệt lực ngăn cản lại nháy mắt bị đánh cho quay cuồng, sau đó bị lượng lớn tảng đá va chạm, hộ thể đấu khí của hắn vỡ vụn, về phần thân thể thì càng thêm yếu ớt, nháy mắt xuất hiện lượng lớn vết thương, đầu cũng bị liên tiếp nháy mắt va chạm mười mấy lần, nháy mắt trước mắt tối sầm, đã mất mạng.

Ở dưới loại vụ nổ phong bế này, muốn giữ mạng quá khó khăn, chỉ sợ cấp Xưng Hào mới có nắm chắc.

“Hừ.” Đông Bá Tuyết Ưng ngồi xổm, thân thể đè Dư Tĩnh Thu, tận lực đem Dư Tĩnh Thu hoàn toàn ở dưới thân thể mình che chở, tay trái cắm ngập mặt đất, khiên thì để nghiêng giảm bớt lực.

“Oành oành oành —— “

Vô số công kích nghiền ép đến, mặt hàn băng nghiêng kia nháy mắt sụp đổ, lượng lớn tảng đá đánh ở trên tấm khiên, thậm chí có một số còn nện ở trên chân Đông Bá Tuyết Ưng.

“Hừ!” Tay trái cắm sâu vào đất, cố gắng ổn định, tay phải cầm khiên thì cố gắng ngăn trở, dưới lực lượng bùng nổ hắn hoàn toàn chống đỡ được lực đánh này.

Dư Tĩnh Thu thì ở dưới sự che chở không bị ảnh hưởng, nàng cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy bên cạnh bàn tay mạnh mẽ của Đông Bá Tuyết Ưng đang cắm vào mặt đất nắm rất chặt.

Nhìn bàn tay mạnh mẽ này, Dư Tĩnh Thu rất an lòng.

“Cẩn thận!” Bỗng một thanh âm có chút vội vàng vang lên.

Ầm ầm ——

Đại điện sụp đổ toàn bộ, tảng đá bên trên rơi xuống.

Lập tức thân thể Đông Bá Tuyết Ưng hoàn toàn bao phủ bảo vệ Dư Tĩnh Thu, đồng thời tấm khiên cũng tận lực đặt ở chính phía trên, ầm ầm ầm ~~~ vô số tảng đá rơi xuống, đại điện hoàn toàn sụp đổ, hầu như nháy mắt, Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu đã bị vô số tảng đá dày mấy thước hoàn toàn đè.

...

Dần dần, bên ngoài yên tĩnh.

Khiên ở phía trên.

Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu đều ở bên dưới, động tĩnh của vụ nổ dần dần tiêu tán, chung quanh một mảng tối đen.

“Hừ.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ cau mày, chân phải bị đè, nhưng thân thể hắn cường đại, đây chỉ là vết thương da thịt mà thôi.

“Ngươi, có khỏe không?” Dư Tĩnh Thu nghe được thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng, có chút lo lắng hỏi.

“Không có việc gì.” Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng vẫn rất bình tĩnh, cánh tay phải cầm khiên cứng rắn chống đỡ tảng đá đè bên trên, những tảng đá đè này sợ phải nặng ba bốn vạn cân, “Chờ một lát, ta phá vỡ loạn thạch là có thể đi ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.