Ở trong một mảng hoàn cảnh tối đen, cảm giác của Dư Tĩnh Thu giờ phút này là phi thường đặc thù.
Đầu tiên là ở dưới uy áp của thần sứ đại nhân nàng cũng đã từ bỏ, cũng chuẩn bị nghênh đón tử vong! Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng lúc trước luôn bình thường không bắt mắt đi ra, triển lộ ra lực lượng khiến nàng rung động trực tiếp chính diện đánh chết thần sứ đại nhân! Đúng lúc này Lô Hoài Như điên cuồng lựa chọn đồng quy vu tận, nàng càng bị Tư Bách Vinh đem làm tấm khiên chắn phía trước, lại lâm vào cảnh hầu như hẳn phải chết.
Lại được cứu.
Ở dưới bóng tối, ở dưới vô số loạn thạch vùi lấp, trong lòng Dư Tĩnh Thu có mọi loại tư vị.
“Oành!” Một tiếng nổ lớn, một cánh tay của Đông Bá Tuyết Ưng phát lực trực tiếp đem vô số loạn thạch đè phía trên tấm khiên đẩy hết ra, vô số loạn thạch bay lên.
“Chúng ta đi.”
Đông Bá Tuyết Ưng lập tức một tay ôm eo Dư Tĩnh Thu, nháy mắt nhảy lên, đồng thời cái khiên nhanh chóng lần lượt đánh ra như chớp, hầu như trong nháy mắt đã đánh ra mấy chục lần, đem tất cả tảng đá rơi xuống đều đập bay.
Một tay ôm eo một nữ pháp sư xinh đẹp, nhìn như rất đẹp, trên thực tế bởi vì ngoài thân Dư Tĩnh Thu vẫn có áo giáp hàn băng bảo hộ, cảm giác ôm thật sự rất bình thường, rất cứng rất lạnh, không thoải mái chút nào.
“Thùng.” Hạ xuống trên đống loạn thạch bên cạnh, Đông Bá Tuyết Ưng buông Dư Tĩnh Thu xuống.
“Ngươi cẩn thận một chút, toàn bộ đại điện lúc nào cũng có thể có một số tảng đá rơi xuống, thậm chí xảy ra lần sụp đổ thứ hai, áo giáp hàn băng của ngươi tuyệt đối đừng triệt điệu.” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong ánh mắt lại nhìn quét chung quanh, chung quanh rất nhiều chỗ hoàn toàn sụp đổ, thậm chí một số cột, vách tường khu vực tầng một, tầng hai nội thành bảo hạ xuống, chống đỡ một số tảng đá phía trên.
Cột, bức tường chống đỡ hoặc nghiêng, hoặc đã ngã xuống, ngẫu nhiên sẽ có tảng đá rơi xuống.
Những tảng đá rơi đó đối với kỵ sĩ lợi hại chút cũng không có gì uy hiếp, nhưng đối với pháp sư thân thể nhỏ yếu mà nói lại là nguy hại trí mạng, cho nên pháp thuật hộ thể là phải luôn duy trì.
“Ừm.” Dư Tĩnh Thu gật gật đầu, “Ngươi...”
“Vù.” Đông Bá Tuyết Ưng đã chạy nhảy đi, đến xa xa, trường thương nhanh chóng đẩy ra, tảng đá bay loạn, hiển nhiên là đi tìm những thi thể kia.
Nhưng loại vụ nổ này, ngay cả thi thể thần sứ đại nhân cũng hoàn toàn phá thành mảnh vụn rồi, dù sao uy lực vụ nổ này đủ để giết chết Ngân Nguyệt kỵ sĩ, không có hộ thể đấu khí, mặc kệ là Đường Hùng, hay thần sứ đại nhân, Lô Hoài Như, thân thể đều triệt để phá thành mảnh vụn khó phân biệt. Tư Bách Vinh kia cũng đã không còn đầy đủ thi thể.
“Di vật của bọn họ đều tìm được rồi, chúng ta đi thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng đi tới bên người Dư Tĩnh Thu.
“Được.” Dư Tĩnh Thu gật đầu, cùng Đông Bá Tuyết Ưng sóng vai đi ra ngoài, giờ phút này bức tường đại điện đều nổ vỡ, thậm chí một tầng bên trên cũng hạ xuống, tự nhiên dễ dàng đi ra ngoài.
Cho dù không có đường, Đông Bá Tuyết Ưng vị cường giả thực lực cấp Xưng Hào này cũng có thể mở ra một con đường.
“Đông Bá Tuyết Ưng, cảm ơn.” Trong thanh âm Dư Tĩnh Thu có sự cảm kích, “Cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta, nếu không phải ngươi, ta chắc chắn phải chết.”
Dưới loại tình huống lúc trước, Đông Bá Tuyết Ưng cho dù không cứu nàng, cũng là phi thường bình thường.
“Không có gì, với ta mà nói việc nhỏ mà thôi, đối với ngươi lại quan hệ sinh tử.” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng lại có một tia sáng lạnh, “Chỉ là không ngờ Tư Bách Vinh kia lại vô sỉ như vậy.”
Một kỵ sĩ, tóm lấy pháp sư làm khiên?
Đông Bá Tuyết Ưng xem như kiến thức được rồi.
“Ta cũng không ngờ hắn lại sẽ làm như vậy.” Hận ý oán khí của Dư Tĩnh Thu đối với Tư Bách Vinh cũng đã tiêu tán, dù sao đối phương đã chết, “Đông Bá Tuyết Ưng, ngươi yên tâm, chuyện về Tư Bách Vinh ta sẽ không nhiều lời, chuyện bên trong ta cũng sẽ không nhiều lời.”
Dư Tĩnh Thu thấy đối phương luôn che dấu thực lực cho đến thời khắc mấu chốt mới bại lộ, như vậy nàng cũng không cần thiết hỗ trợ công khai.
Đông Bá Tuyết Ưng cười cười nhìn nàng một cái.
“A, chân của ngươi đang chảy máu.” Dư Tĩnh Thu bỗng phát hiện chỗ Đông Bá Tuyết Ưng đi đứng có vết máu, chính là vết thương lúc vụ nổ phía trước.
“Ha ha, đã sớm không chảy máu nữa, máu cũng khô rồi, một chút vết thương nhỏ mà thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói. Theo thân thể càng thêm cường đại, sức khôi phục của thân thể cũng càng thêm kinh người, chút vết thương da thịt này quả thực hoàn toàn khỏi rồi, ngay cả trên da cũng không tìm thấy một vết sẹo.
Hai người sóng vai mà đi.
Nam nhân đồ đen, nữ nhân áo bào xanh toàn thân bao bọc ở trong áo giáp hàn băng.
“Là Lương Ung.” Bọn họ đi một lát mới nhìn thấy thi thể Lương Ung, toàn bộ nội thành bảo chung quy là diện tích một hai dặm, vụ nổ đó chỉ khiến cung điện trong lòng đất hủy diệt, tầng thứ nhất tầng thứ hai sụp đổ một bộ phận khu vực, toàn bộ nội thành bảo trên chỉnh thể còn có đại khái bộ dáng. Ít nhất đoạn hành lang chỗ Lương Ung vẫn đại khái ổn.
“Hắn coi như là lưu lại toàn thi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
...
Hai người rất nhanh rời khỏi nội thành bảo, Lô gia thành bảo hoàn toàn bị đóng băng, những người hầu binh sĩ kia đã sớm trốn xa.
Hai người bọn Đông Bá Tuyết Ưng ngửa đầu nhìn phía trên, trời tuy đã tối hẳn, thị lực khủng bố của Đông Bá Tuyết Ưng lại rõ ràng nhìn thấy thuyền bay chỗ cao mấy trăm thước.
“Xuống đi.” Đông Bá Tuyết Ưng cao giọng hô, thanh âm cuồn cuộn quanh quẩn ở trong trời đêm yên tĩnh.
Hô ——
Phi thuyền màu bạc trên trời cao luôn phụ trách giám thị rất nhanh đã hạ xuống, đáp xuống trên đất trống ngay phía trước bọn Đông Bá Tuyết Ưng.
“Chỉ hai người các ngươi?” Hai nhân viên Long Sơn lâu đi ra, “Người khác đâu, Tư Bách Vinh đâu?”
“Đều chết rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong liền lấy ra ba bảo vật trữ vật, “Vòng tay này là của Lương Ung, cái bảo vệ tay này là của Tư Bách Vinh, nhẫn này là của Đường Hùng, nhờ các ngươi đưa cho gia tộc bọn họ!”
“Đều đã chết? Đã xảy ra chuyện gì, đều đã chết?” Hai nhân viên Long Sơn lâu có chút kinh ngạc, trong đó một kỵ sĩ tiếp nhận ba bảo vật trữ vật này, bởi vì tiếp nhiệm vụ của Long Sơn lâu tử vong vẫn là rất nhiều, bình thường di vật đều sẽ đưa đến gia tộc của họ, đây cũng là quy củ nhiều năm qua hình thành. Đương nhiên bảo vật để lại, có thể bị đồng bạn lấy đi một ít hay không, điều này rất khó nói.
Tên kỵ sĩ kia cũng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng một cái, không nhiều lời.
Cho dù cầm đi một ít bảo vật loại kim phiếu, cũng không có chứng cớ!
Trên thực tế ——
Đồ trong bảo vật trữ vật của ba vị này Đông Bá Tuyết Ưng một món cũng chưa lấy, như vòng tay của Lương Ung, còn là Đông Bá Tuyết Ưng ở trong pháp bảo trữ vật của Tư Bách Vinh tìm được! Nếu không phải Đông Bá Tuyết Ưng, chỉ sợ bảo vật của Lương Ung rất có thể bị Tư Bách Vinh tham ô!