Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 77: Chương 77: Sợ hãi




“Năm người các ngươi.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía năm tên cướp sợ hãi kia, “Ở phía trước dẫn đường, đi hang ổ của các ngươi, dẫn đường đúng, tha mạng cho các ngươi. Dẫn đường sai... Đều phải chết!”

“Vâng vâng vâng.”

“Lĩnh chủ đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định dẫn đường.” Năm tên cướp lập tức tuân mệnh.

...

Bọn cướp ở phía trước thấp thỏm dẫn đường.

Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng theo ở phía sau.

“Tông thúc, cầm đi.” Đông Bá Tuyết Ưng đem nhẫn trữ vật đưa cho Tông thúc.

“Vậy sao được, Loan Đao minh là con diệt, những cái này đều nên thuộc về con.” Tông Lăng liên tục từ chối.

“Ha ha, mẫu thân đã sớm đem dây chuyền trữ vật cho con rồi, con không cần cái này.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Nhưng con cũng có thể để lại cho Thanh Thạch, Thanh Thạch tương lai thành pháp sư, một pháp sư cần bảo vật trữ vật.” Tông Lăng lắc đầu.

Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng lắc đầu: “Còn sớm quá, Thanh Thạch theo sư phụ nó học tập tối thiểu vài năm thời gian mới có thể trở thành pháp sư thật sự! Khi đó, con sẽ tặng cho Thanh Thạch một cái tốt hơn. Tông thúc, thúc cũng đừng quên, lần này chúng ta thu hoạch là rất lớn.”

Tông Lăng ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.

Đúng vậy, lần này có Âm Ảnh Báo, còn có Ngân Nguyệt Lang Vương, giá trị đã mười mấy vạn kim tệ. Lại thêm tiêu diệt Loan Đao minh cũng chiếm được hơn mười vạn kim tệ, quả thật đã hung hăng kiếm một món lớn.

“Được rồi.” Tông Lăng cũng không nói thêm nữa, tiếp nhận nhẫn trữ vật, dễ dàng luyện hóa.

“Hả?” Tông Lăng sửng sốt, hắn phát hiện lượng lớn kim phiếu cùng với một ít kim tệ trong nhẫn trữ vật, kim phiếu đã giá trị năm vạn kim tệ.

“Tuyết Ưng lĩnh còn có các loại chi tiêu, năm vạn kim tệ này Tông thúc bên này cầm dùng trước, chờ không đủ dùng rồi nói sau.” Đông Bá Tuyết Ưng thấp giọng nói, “Lần này trở về, con còn sẽ tìm cơ hội chậm rãi bán đi da lông Ngân Nguyệt Lang Vương cùng thi thể Âm Ảnh Báo.”

Thi thể Âm Ảnh Báo là đặt ở trong không gian trữ vật, không gian trữ vật không có không khí tuyệt đối chân không, đối với bảo tồn vật phẩm là cực kỳ có lợi.

“Ừm.” Tông Lăng suy nghĩ, khẽ gật đầu, thực lực Tuyết Ưng còn có thể tiếp tục tăng lên, Tuyết Ưng lĩnh chi tiêu tự nhiên cũng sẽ dần dần tăng lên.

Đi không bao lâu.

“Lĩnh chủ đại nhân, phía trước sắp đến rồi.” Năm tên cướp đều vô cùng cung kính nhu thuận, một gã cướp nhỏ gầy trong đó nói, “Hang ổ chúng ta ngay tại trong hang, người thường dù đi đến trước núi cũng nhìn không ra, thông đạo vào lòng núi phi thường kín đáo.”

“Phía trước dẫn đường.”

Đông Bá Tuyết Ưng cầm trường thương, cảnh giác mọi lúc.

Năm tên cướp phi thường thuần thục tiến lên, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng lại mơ hồ cảm giác được một loại uy hiếp đáng sợ.

Giống như có tồn tại đáng sợ nào đang ẩn núp ở trong ngọn núi lớn phía trước.

Từ khi đạt tới cảnh giới thương pháp đại sư, thần mà minh chi, cảm ứng đối với thiên địa tự nhiên cũng càng thêm thần kỳ, ví dụ như có thể sớm phát hiện ma thú, ngay cả đạo phỉ mai phục cũng có thể sớm phát hiện.

“Chuyện gì vậy? Chưa cảm giác được khí tức gì, lại không đè nén được sự sợ hãi.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy tim đập nhanh, đột nhiên dừng lại đưa tay cản Tông thúc.

Hắn nhìn ngọn núi lớn trước mắt, trên vách núi đá cũng mọc rêu.

“Tuyết Ưng, làm sao vậy?” Tông Lăng nghi hoặc.

“Không quá thích hợp, con cảm giác rất không ổn.” Đông Bá Tuyết Ưng thấp giọng nói, “Đi mau, chạy nhanh đi.”

Tông Lăng biến sắc, hắn không chút hoài nghi.

Vù vù.

Hai người lập tức xoay người nhanh chóng rời đi.

“Lĩnh chủ đại nhân, thông đạo vào lòng núi này rất kín đáo, giấu ở phía sau loạn thạch này, lĩnh... Ồ, người đâu?” Năm tên cướp này lúc quay đầu đều phát hiện, hai người Đông Bá Tuyết Ưng vốn theo ở phía sau đã biến mất không thấy nữa.

“Đi rồi, thiếu niên lĩnh chủ Tuyết Ưng lĩnh kia đã đi rồi?”

“Mấy huynh đệ, Loan Đao minh xong rồi, mau tìm chút bảo bối chạy trốn thôi.”

Bọn cướp này cũng rất dối trá, ai cũng nhanh chóng tiến vào hang ổ.

Hô...

Trên vách núi ngọn núi lớn sừng sững tại đây vô tận năm tháng này hiện ra một khuôn mặt cực lớn, nham thạch hình thành lông mày, mắt, miệng... Mang theo khí tức cao cao tại thượng, hai mắt nó nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng xa xa đã đến ngoài mấy dặm.

Trên khuôn mặt thật lớn xuất hiện một tia biểu cảm nghi hoặc: “Ừm? Thế mà có thể phát hiện ta tồn tại? Một thiếu niên sao lại lợi hại vậy, sau lưng có lẽ có cường giả trong nhân loại.”

“Phải đổi một chỗ khác giám thị nhân loại rồi.”

Gương mặt thật lớn trên vách núi đá rất nhanh biến mất, vách núi khôi phục bình thường.

Oành.

Ở sâu dưới lòng đất, một quái vật lớn lặng lẽ rời khỏi nơi này, dời đi về nơi khác.

...

Ngoài Hủy Diệt sơn mạch, doanh địa đóng quân.

Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi Hủy Diệt sơn mạch, đi tới doanh địa.

“Rốt cuộc đi ra rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu nhìn nhìn phía sau, tim vẫn có chút đập nhanh.

“Tuyết Ưng, con rố cuộc đã phát hiện cái gì?” Tông Lăng tuy tin tưởng Tuyết Ưng, nhưng vẫn cảm thấy không hiểu ra sao.

“Con cũng không biết.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Chỉ là một loại cảm giác, nếu tiếp tục nán lại nơi đó, lúc nào cũng có thể mất mạng.”

“Hang ổ Loan Đao minh ở lòng ngọn núi đó nhiều năm như vậy, không phải vẫn ổn sao?” Tông Lăng nghi hoặc.

“Cái này con cũng không biết.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, “Mặc kệ những cái này. Tông thúc, hiện tại chúng ta đã đại công cáo thành, nên về nhà thôi.”

“Ừm, nên về nhà rồi.” Tông Lăng cũng vui vẻ nở nụ cười.

Hai người sóng vai đi hướng doanh địa.

Một đội ngũ binh sĩ trăm người Tuyết Ưng lĩnh đóng quân trong doanh địa.

“Lĩnh chủ đại nhân.”

“Lĩnh chủ đại nhân.” Một ít binh sĩ canh gác trong lãnh địa ai cũng cung kính hô, rất nhanh đội trưởng đội ngũ trăm người này ‘Dương Trình’ tới đón tiếp.

Dương Trình đội trưởng lúc nghênh đón kinh ngạc nói: “Lĩnh chủ đại nhân, Tông Lăng đại nhân, hôm nay sao trở lại sớm như vậy? Bình thường đều phải đến trời tối mà, hiện tại cách trời tối còn sớm lắm.”

Đông Bá Tuyết Ưng cười.

Sáng sớm hôm nay đã tiến vào Hủy Diệt sơn mạch giết bầy sói Ngân Nguyệt, sau khi giết Lang Vương liền về, chỉ là trên đường bởi vì Loan Đao minh trì hoãn một chút, cách lúc trời tối quả thực còn có một hai canh giờ.

“Dương Trình đội trưởng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ta cùng Tông thúc chuẩn bị xuất phát ngay bây giờ, chạy về Tuyết Ưng lĩnh. Mà các ngươi thì tiếp tục đóng quân, đợi tới sáng mai lại trở về.”

“Về Tuyết Ưng lĩnh?” Dương Trình đội trưởng lộ ra vẻ mặt vui mừng, mỗi ngày ở doanh địa nơi hoang dã, trời giá rét đất đông lạnh, nào thoải mái bằng ở trong thành bảo?

“Đúng.” Tông Lăng nói, “Ta và lĩnh chủ về trước, ngươi phải quản lý tốt các binh sĩ.”

“Yên tâm đi, Tông Lăng đại nhân.” Dương Trình đội trưởng vỗ ngực cam đoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.