“Leng keng.” Một cánh cửa dày nặng mở ra, một thị nữ đi vào đưa đồ ăn uống. Lôi Triều nhai là cấm địa, chung quanh cũng có đại trận pháp thuật, căn bản không lo phạm nhân có thể chạy trốn.
Trong cái hang âm u.
Một người phụ nữ áo bào tím đang đứng ở trước vách đá bóng loáng, trong tay có một con dao khắc nhỏ, ở trên vách đá dễ dàng điêu khắc một mô hình đồ án pháp thuật. Nàng khẽ nhíu mày đăm chiêu. Bởi vì bị giam cầm, nàng cũng không có điều kiện thực nghiệm tốt, cũng không có bao nhiêu giấy bút, có thể có một con dao khắc đã xem như ca ca nàng hỗ trợ mới cho phép nàng mang theo.
Mô hình pháp thuật trên vách đá trước mắt chỉ là tham khảo, càng nhiều tính toán đều là ở trong đầu nàng thôi diễn phân tích.
Mặc Dương Du tuy bị giam, nhưng cũng có thể càng thêm quyết tâm tìm hiểu pháp thuật.
“Phu nhân.” Thị nữ buông thức ăn xuống, nhỏ giọng nói.
“Ừm?” Mặc Dương Du quay đầu nhìn thị nữ này, “Sao ngươi còn ở đây, có chuyện gì?” Bình thường, thị nữ đều là đặt thức ăn nước uống xuống rồi sẽ lặng yên rời đi.
“Có một vị đại nhân bảo ta tới truyền lời.” Thị nữ nói.
“Đại nhân?” Mặc Dương Du nhíu mày, “Ai?”
“Mặc Dương Thần Bạch đại nhân.” Thị nữ nói.
“Hừ, hắn truyền lời gì, ta cũng muốn nghe chút.” Mặc Dương Du cười lạnh một tiếng.
Thị nữ hít sâu một hơi nói: “Mặc Dương Thần Bạch đại nhân nói... Mặc Dương Du, ngươi đã sinh một đứa con rất giỏi, tuổi còn trẻ mới hai mươi hai tuổi thế mà có thể cùng cao thủ số một quận Thanh Hà ‘Hạng Bàng Vân’ chém giết bất phân thắng bại, hai người một đường chém giết hơn trăm dặm, cuối cùng hai người ở Hắc Phong nhai đồng quy vu tận! Có đứa con như vậy, ta phải chúc mừng ngươi một chút.”
Thị nữ có chút khẩn trương: “Phu nhân, ta lui xuống.”
Nàng một thị nữ nho nhỏ, Mặc Dương Thần Bạch lệnh nàng truyền lời, nàng nào dám từ chối.
Mặc Dương Du lại không nhúc nhích đứng ở nơi đó, chỉ là nước mắt lại chảy xuống.
“Chờ chút.” Mặc Dương Du đột nhiên hô.
Thị nữ đang đi ra ngoài dừng lại.
“Nói cho ta biết, hắn nói là thật?” Mặc Dương Du nhịn không được nói.
Thị nữ nói: “Bẩm phu nhân, đúng là thật! Đông Bá Tuyết Ưng và Hạng Bàng Vân chiến một trận, hiện tại trong toàn bộ Mặc Dương gia tộc cũng nghị luận ầm ầm, đều đang nói chuyện này. Còn có rất nhiều người nói nếu lúc trước đem Đông Bá Tuyết Ưng mang về, Mặc Dương gia tộc chúng ta đã có thể càng cường đại hơn. Tin tức này đã là chuyện của ba tháng trước.”
Mặc Dương Du nhẹ nhàng phất tay, thị nữ cung kính lui ra ngoài.
Đợi người rời đi, cánh cổng dày nặng lại lần nữa khép lại, thân thể Mặc Dương Du mềm nhũn vô lực ngồi bệt xuống đất, tay cào đất đá, ngón tay cũng trắng bệch, thanh âm nàng run run: “Tuyết Ưng, là mẹ có lỗi với con, là mẹ có lỗi với con... Con ta...”
Trong đầu Mặc Dương Du, chỉ có một màn cảnh tượng năm đó chia lìa.
Con lớn của mình Đông Bá Tuyết Ưng dắt tiểu nhi tử Thanh Thạch, đứng ở cửa thành bảo.
“Phụ thân, mẫu thân, Đông Bá Tuyết Ưng con thề... Nhất định sẽ cứu hai người về! Một nhà chúng ta nhất định sẽ đoàn viên, nhất định sẽ!”
“Con thề!”
“Con thề, nhất định sẽ cứu hai người! Ai cũng không ngăn trở được!”
Thanh âm non nớt của con trai lúc ấy tựa như còn vang lên bên tai.
Mặc Dương Du đã sớm nước mắt đầy mặt, thân thể run run: “Tuyết Ưng, con ta, vì sao có thể như vậy, vì sao...”
...
Xưởng luyện kim Đông Hương hồ, trong tháp pháp sư.
“Đông Bá Liệt, mau, đem những cái này dọn hết đi.” Trong một gian phòng thực nghiệm, vật cháy đen bỏ đi có một đống, một nam pháp sư trẻ tuổi la lớn.
“Đến đây đến đây.”
Đông Bá Liệt mặc áo vải có chút rách, phi thường thuần thục đi bắt đầu thu thập những tạp vật đó.
“Đông Bá Liệt, Mặc Dương Thần Bạch nhờ ta nói cho ngươi một tin tức.” Nam pháp sư trẻ tuổi nói, “Tin tức về con ngươi Đông Bá Tuyết Ưng.”
“Tuyết Ưng?” Thân thể Đông Bá Liệt chấn động.
“Con ngươi Đông Bá Tuyết Ưng thực rất giỏi, chiến đấu sinh tử với Hạng Bàng Vân, hai người từ Tuyết Thạch sơn đánh mãi đến Hắc Phong nhai, chém giết ước chừng hơn trăm dặm đường, cuối cùng đồng quy vu tận.” Nam pháp sư trẻ tuổi nói xong quay đầu đi ra ngoài, “Nói tới, ta cũng rất bội phục đứa con trai này của ngươi, thật sự là rất giỏi, đáng tiếc, chết quá sớm! Đúng rồi, nhớ đem nơi này thu dọn sạch sẽ.”
Đông Bá Liệt cảm giác tất cả chung quanh đều mất đi màu sắc, vô ý thức, tạp vật ôm trong tay liền rơi trên mặt đất.
Hắn sững sờ, thân thể run nhè nhẹ.
******
Trường Phong học viện.
Bế quan hơn một tháng, Dư Tĩnh Thu đi ra khỏi tháp pháp sư của mình, hít thở không khí bên ngoài, trên mặt cười sáng lạn, ở trong pháp sư hải dương công phá mỗi một cửa ải khó khăn, sẽ luôn phát ra cảm giác vui sướng cùng thành tựu từ trong lòng.
“Thật là mất mặt.”
“Là mất mặt, toàn bộ học viện nhiều đệ tử, sư phụ như vậy, đều bị Trường Phong viện trưởng răn dạy.” Hai nữ pháp sư sóng vai đi tới, một nữ pháp sư hơi béo nói thầm, “Nói toàn bộ Trường Phong học viện chúng ta cũng chưa ra nổi một thiên tài như Đông Bá Tuyết Ưng, nhưng nói tới, chúng ta thật không bằng người ta. Mới hai mươi hai tuổi đã có thể đánh ngang tay với Hạng Bàng Vân, cuối cùng đồng quy vu tận.”
“Ta vào học viện lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trường Phong viện trưởng đấy, không ngờ là vì chuyện Đông Bá Tuyết Ưng.”
“Trường Phong viện trưởng một lần tu hành là mười năm tám năm, rất nhiều đệ tử từ lúc vào học viện đến tốt nghiệp cũng không có cơ hội nhìn thấy viện trưởng! Chúng ta có thể nhìn thấy một lần coi như là may mắn rồi! Ta nghe được, viện trưởng rất đau lòng đối với chuyện Đông Bá Tuyết Ưng, ông nói với chúng ta, nhắm chừng cũng là khích lệ chúng ta.”
“Cũng đúng, Đông Bá Tuyết Ưng không có sư phụ lợi hại dạy, chỉ tu luyện một mình, đã có thể mạnh như vậy. Nói tới thật sự là hổ thẹn, đáng tiếc thiên tài như thế lại chết như vậy.”
Hai nữ pháp sư đi đường nói chuyện.
Dư Tĩnh Thu lại ngẩn người.
Trường Phong viện trưởng hiện thân là đại sự, nhưng một tin tức khác trong chuyện hai nữ pháp này nói càng làm nàng rung động hơn.
“Đông Bá Tuyết Ưng hắn...” Dư Tĩnh Thu có chút mờ mịt, “Hắn đã chết?”
Nàng còn nhớ rõ.
Thanh niên đồ đen đó ở trong lúc nàng tuyệt vọng, ở trong vô số đá vụn của vụ nổ hóa thành ảo ảnh chạy đến trước mặt nàng.
Thanh niên đồ đen đó trong bóng đêm một tay cầm khiên ngăn cản tất cả tảng đá sụp đổ, hoàn toàn bảo vệ nàng.
Nam tử nhìn như bình thường, lại như một ngọn núi lớn.
“Không có khả năng, tin tức nhất định có vấn đề, nhất định có.” Dư Tĩnh Thu lập tức chạy vội đến hỏi người khác của học viện.
...
Tất cả bên ngoài, Đông Bá Tuyết Ưng không biết.
Trong đại điện tàn phá trống trải nguy nga, Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi ở nơi đó tu hành, thiên địa lực lượng mãnh liệt không ngừng ùa vào trong cơ thể hắn, bị thân thể hấp thu, hắn rơi vào Hắc Phong uyên đã sắp năm tháng, mấy ngày nay hắn luôn luôn tu hành, cố gắng tăng lên thực lực của mình.
“Hô.” Đông Bá Tuyết Ưng mở mắt, mắt rất sáng.