Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 21: Chương 21: Sinh tử trong nháy mắt (2)




Trường thương quét ngang, uy lực trời sụp đất nứt, Âm Ảnh Báo cũng lộ ra vẻ kinh hãi, một cú vụt này nếu thật sự vụt trúng, nó không chết cũng phải bị thương nặng! Nó nào biết... Đông Bá Tuyết Ưng thức tỉnh thái cổ huyết mạch chính là lực lượng huyết mạch, giờ phút này trường thương quét ngang vụt, lực lượng hoàn toàn rót vào cán can, mới tính là hoàn toàn phát huy ưu điểm của hắn.

Thân thể Âm Ảnh Báo phập phồng như sóng nước, móng vuốt sắc bén nhẹ nhàng điểm ở trên cán thương, liền mượn lực né tránh ra.

“Oành ~~~” trường thương quét ngang qua, vụt ở trên một cây đại thụ bên cạnh, đại thụ đột nhiên ‘ầm’ một tiếng nứt vỡ, cả cây gãy từ giữa, đại thụ bắt đầu ầm ầm ngã xuống.

“Chết cho ta.”

Đông Bá Tuyết Ưng bay vọt ra, trường thương hoặc là đâm, hoặc là vụt, hoặc là quét.

Công kích liên miên không dứt không ngừng bao phủ hướng Âm Ảnh Báo, Âm Ảnh Báo cũng không ngừng lui về phía sau né tránh, trong lúc nhất thời núi rừng chung quanh lại xui xẻo, trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng, dù là tảng đá lớn hai ba người ôm cũng có thể đập vỡ, hoàn toàn đâm thủng! Những cái cây kia nào chịu được tàn phá?

...

Một đường chém giết.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng phát hiện sớm đem Tông thúc bỏ lại rất xa, điều này làm hắn cũng âm thầm thở phào một hơi, nhưng trong lòng hắn lại rất sốt ruột.

Bởi vì dưới lực lượng bùng nổ, hắn nhìn như điên cuồng tiến công chiếm chút ưu thế!

Nhưng khi hắn lui về phía sau, Âm Ảnh Báo lại lập tức đuổi kịp, căn bản không cho hắn đào tẩu. Âm Ảnh Báo tốc độ quá nhanh... Nó nếu muốn theo, Đông Bá Tuyết Ưng căn bản không cắt đuôi nó được.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thể lực của ta đang không ngừng tiêu hao, không chống đỡ được bao lâu.” Dưới lực lượng bùng nổ, Đông Bá Tuyết Ưng có thể cảm giác được thể lực bản thân kịch liệt tiêu hao.

Khi thể lực tiêu hao hết, vậy sẽ mất mạng!

“Hà hà ~~~ “

Âm Ảnh Báo là thợ săn có kinh nghiệm nhất, luôn luôn tìm kiếm cơ hội.

Rốt cuộc ——

Đông Bá Tuyết Ưng thể lực kịch liệt tiêu hao khiến công kích của hắn xuất hiện sơ hở, Âm Ảnh Báo đột nhiên như tia chớp lao ra, hầu như trong nháy mắt đã đến trước mắt Đông Bá Tuyết Ưng.

“Không xong.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng run lên, da đầu phát tê.

Nguy cơ tử vong đến đột ngột như thế!

“Chết cho ta, chết, chết!” Đông Bá Tuyết Ưng điên cuồng, mắt cũng đỏ lên, không phải ngươi tử thì là ta vong, hắn vận dụng toàn thân lực lượng đâm ra trường thương trong tay.

Đây là giãy dụa cuối cùng!

Tựa như một số dã thú ở trước khi chết đều sẽ điên cuồng giãy giụa, Đông Bá Tuyết Ưng ở đối mặt nguy cơ tử vong đột nhiên buông xuống, hiển nhiên cũng khơi dậy bản năng sinh mệnh của hắn.

Toàn thân lực lượng đều sôi sục, thời gian chung quanh cũng như chậm đi, răng nanh của Âm Ảnh Báo cũng rõ ràng có thể thấy được.

“Hô...”

Chiến đấu chung quanh sinh ra gió, thổi ở trên mặt cũng rõ ràng như vậy.

Ào ào ào... máu chảy trong cơ thể cũng như nước sông chạy chồm có thể rõ ràng cảm nhận được.

Tư tư tư ~~ lực lượng gân cốt cơ nhục cũng đang truyền lại...

“Lực lượng viên mãn, tinh thuần như nhất.”

Đông Bá Tuyết Ưng ở dưới tử vong uy hiếp, dưới bản năng sinh mệnh rốt cuộc đột phá một tầng màng kia, máu chảy, gân cốt liên tiếp, lực lượng cơ bắp truyền lại... Tất cả đều cảm nhận được, tuyệt vời như vậy. Trong nháy mắt này, toàn bộ lực lượng đều ở dưới sự khống chế của hắn, vô cùng tinh tế, không có một tia lãng phí, dư thừa tiêu hao.

“Hô!”

Toàn thân lực lượng truyền lại như nước, từ trước tới giờ khống chế đối với thân thể mình chưa từng tuyệt vời như vậy.

Trường thương xoay tròn đâm thủng không gian, tốc độ lại đột nhiên tăng vọt!

Phốc!

Mũi thương trường thương nháy mắt từ chỗ ngực Âm Ảnh Báo đang kinh ngạc đâm vào, từ lưng nó đâm ra.

Cầm lấy trường thương, nhìn Âm Ảnh Báo kia bị đâm thủng còn đang vặn vẹo giãy dụa, máu tươi không ngừng chảy ra, Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chằm chằm, Âm Ảnh Báo kia cũng đang nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng, chỉ là giờ phút này trong con ngươi u ám đó của nó có lại là khủng hoảng kinh sợ lo lắng, sinh mệnh lực cường đại của nó khiến nó ước chừng giãy giụa gần nửa phút, máu cũng chảy đầy đất, nó mới rốt cuộc không còn tiếng động.

Toàn thân buông lỏng, Đông Bá Tuyết Ưng nằm ở trên mặt đất tuyết đọng lạnh như băng, nhìn Âm Ảnh Báo bên cạnh bị xiên ở trên trường thương vẫn trừng mắt.

“Là ngươi chết, ta sống!” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thi thể Âm Ảnh Báo, có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Tông Lăng từ chỗ cao hạ xuống, nhìn một mảng núi rừng hỗn độn giống như bị quái vật phá hư, trong lòng lại tràn đầy lo lắng.

“Tuyết Ưng, nhất định phải không có việc gì, con nhất định phải không có việc gì!” Tông Lăng theo dấu vết phá hoại nhanh chóng truy tung qua, hắn lo lắng trái tim cũng đang run rẩy, “Đáng chết, đáng chết, vì sao ta cho tới bây giờ cũng chưa thể trở thành Lưu Tinh kỵ sĩ! Nếu ta đột phá, vậy hôm nay ta có thể giúp Tuyết Ưng, sẽ không để Tuyết Ưng một mình lâm vào trong tuyệt cảnh đó.”

Hảo hữu sinh tử Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du của hắn bị bắt đi, từng dặn dò hắn, hy vọng hắn chiếu cố tốt hai đứa trẻ.

Nhìn Tuyết Ưng từ đứa bé mới sinh khóc oe oe lớn tới như vậy, cảm tình của Tông Lăng đối với Tuyết Ưng đã sớm rất sâu rất sâu.

Nhìn một núi rừng đống hỗn độn trước mắt, Tông Lăng càng lúc càng hoảng càng lo lắng.

“Nhất định đừng có chuyện gì.”

“Đừng có chuyện gì.”

Tông Lăng tiến lên tốc độ cao, không ngừng chạy nhảy.

Hô.

Một lần chạy nhảy, đuôi rắn đánh ở trên thân một cái cây to bên cạnh, nhảy một cái là mấy chục mét. Khi Tông Lăng ở giữa không trung đã thấy được một bóng người thiếu niên đồ đen đứng xa xa.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng người thiếu niên đồ đen, trong lòng Tông Lăng liền buông lỏng, mới thở phào ra một hơi.

“Tuyết Ưng.” Tông Lăng chạy qua.

“Tông thúc.” Đông Bá Tuyết Ưng đang đem thi thể Âm Ảnh Báo trên cán thương gỡ xuống.

“Con đã giết Âm Ảnh Báo?” Tông Lăng nhìn thi thể kia, có chút không thể tin, đây chính là kẻ săn mồi đáng sợ lấy tốc độ linh hoạt trứ danh.

Đông Bá Tuyết Ưng cười nói: “Vận khí, thật sự là vận khí, thiếu chút nữa... Chết đã là con.”

Đây là một lần hắn tiếp cận tử vong nhất.

Tuy lúc trước cũng từng chém giết với ma thú, móng vuốt sắc bén, răng nanh của những ma thú đó đều sát thân thể mình, cũng khiến mình cảm giác được khí tức tử vong! Nhưng đó đều là lọt vào quần công, một đối một mình vẫn ở ưu thế tuyệt đối! Nhưng lần này Âm Ảnh Báo tuy chỉ một con, lại áp chế mình mọi phương diện.

“Soạt.” Đông Bá Tuyết Ưng vươn tay trái, nhất thời lòng bàn tay xuất hiện một túi mâu, trong túi mâu ước chừng có mười hai cây đoản mâu, vốn túi mâu này là đặt ở trong dây chuyền trữ vật.

“Vào.” Buông túi mâu, cầm lấy thi thể Âm Ảnh Báo, còn đem thi thể nó hơi gấp khúc cuộn mình lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.